“Xin lỗi mọi người, tôi có chút chuyện nên đến trễ.” Vừa nói, cô vừa bước vào phòng họp với sự tháp tùng của Hình Uy.
Những người phụ trách của các bộ phận nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đi vào, mặc dù đã ngừng phàn nàn, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ rất không hài lòng.
Hình Uy kéo ghế từ chỗ ngồi Cố Hạnh Nguyên ra, sau khi cô ngồi xuống, anh đứng thẳng sau lưng cô.
“Hình Uy, sau này họp, anh không cần đứng ra phía sau. Ở đây có chỗ của anh.” Nói xong, cô chỉ vào vị trí đầu tiên bên phải của mình: “Sau này anh sẽ ngồi ở đây.”
“Vâng thưa cô.” Hình Uy bây giờ chỉ có thể nghe theo, nếu đã bảo bản thân làm gì, vậy thì cứ ngồi vậy.
Sau đó, Cố Hạnh Nguyên không đợi Bắc Minh Thiện đi vào phòng họp mà đã bắt đầu nói.
“Hôm nay triệu tập mọi người đến đây, là vì tôi muốn thông báo một chuyện với mọi người.”
Lời vừa nói ra, mọi người xôn xao nhìn nhau, đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ lại là những cải cách của sếp mới lên? Nhớ lần cải cách trước đã đụng tới chú Trường Khánh, người làm việc lâu năm ở Bắc Minh thị.
Làm cho tới bây giờ, ông ta đều không có xuất hiện ở Bắc Minh thị, càng khỏi nói tới cuộc họp nội bộ chỉ có những người cấp cao mới được tham dự này.
“Tôi bây giờ muốn thông báo về việc bổ nhiệm nhân sự.” Cố Hạnh Nguyên nói xong quay đầu về phía cửa. Lúc này lại đúng là lúc Bắc Minh Thiện xuất hiện ở trước cửa.
Mọi việc giống như đã được sắp xếp trước vậy, không lệch đi một giây một phút nào.
“Mời anh Bắc Minh vào đây.”
Mọi người vẫn đang thắc mắc: “Anh Bắc Minh?” Rốt cuộc là anh Bắc Minh nào đây? Bây giờ ngồi ở trong phòng họp, đã có anh Bắc Minh rồi.
Một người là Bắc Minh Triều Lâm, và người còn lại là Bắc Minh Diệp Long.
Bắc Minh Diệp Long vừa mới kịp về tới tập đoàn Bắc Minh thị vào lúc các chủ quản mới tới phòng họp. Lần này anh ta tham gia buổi trưa của La tổng đúng là không uổng chút nào.
***
Tóm lại, tất cả mọi người có mặt trong phòng họp, về cơ bản mỗi người đều có những tính toán của riêng mình, ai nấy đều đang làm việc cẩn thận.
Sau khi Bắc Minh Thiện từ bên ngoài đi vào, tất cả mọi người đều có chút ngạc nhiên. Bởi vì trong số họ, có một vài người đã biết được chuyện đặc biệt xảy ra vào lúc sáng.
Hơn nữa trước khi họp, anh đã trở thành nhân vật được chú ý của những người đó.
Lúc này, nhìn thấy anh bước vào như không có chuyện gì xảy ra, mà điều khiến họ ngạc nhiên hơn nữa lại là thái độ giữa anh và Cố Hạnh Nguyên lại có thể thay đổi như vậy.
Bắc Minh Thiện đi vào phòng họp, ánh mắt gần như quét qua hầu hết tất cả mọi người trong phòng. Sau đó bước đến bên cạnh Cố Hạnh Nguyên: “Không biết hôm nay Cố tổng gọi tôi đến có việc gì?”
Cố Hạnh Nguyên nhìn anh một cái, sau đó đứng dậy nói với mọi người: “Hôm nay tôi gọi mọi người tới đây, chính là để thông báo rằng bây giờ chính thức bổ nhiệm anh Bắc Minh Thiện làm trợ lý tổng giám đốc.”
“Ầm….”
Thông báo này giống như tiếng sét đánh ngang tai với mọi người.
Về mối quan hệ giữa hai người Cố Hạnh Nguyên và Bắc Minh Thiện, mặc dù mọi người trên dưới Bắc Minh thị đều chưa từng đề cập đến, thậm chí không dám nhắc tới, nhưng không có nghĩa là họ không biết.
Đặc biệt là sau khi các phương tiện truyền thông đưa tin như đã đổ dầu vào lửa, nó càng trở nên rõ ràng hơn.
Hơn nữa, những vở kịch mà họ diễn ở Bắc Minh thị càng khiến người khác không ngờ tới. Lúc thì cô làm trợ lý của anh, lúc thì anh làm trợ lý của cô.
Haiz, ai bảo tập đoàn Bắc Minh thị là của nhà họ chứ, tình yêu của “đôi vợ chồng trẻ” này thích chơi đổi vị trí như thế nào thì cũng không có khác biệt quá lớn đối với những người bên cạnh như họ.
Đặc biệt là khi Cố Hạnh Nguuyên làm tổng giám đốc, họ đã nghĩ tới rằng Bắc Minh Thiện sẽ không thể dễ dàng giao một tập đoàn lớn như vậy cho một người dường như không có kinh nghiệm gì, nhất định là có kế hoạch B.
Sau đó suy nghĩ theo góc độ khác, người phụ nữ Cố Hạnh Nguyên này ban đầu họ đều xem thường cô rồi, tưởng rằng trò hề sẽ xuất hiện liên tiếp khi cô ngồi lên chức vị này, nhưng không ngờ cô lại dùng cách như vậy, để kéo Bắc Minh Thiện về Bắc Minh thị, cho dù là làm trợ lý cũng được, hay là làm bù nhìn cũng được, tóm lại là phải dùng anh để áp chế lại cả Bắc Minh thị.
Tất nhiên, điều này không tránh khỏi khả năng hai người họ đã lên kế hoạch cẩn thận.
Nói tóm lại, mọi người có đủ loại suy nghĩ.
Gác lại những người chủ quản xem họ suy nghĩ gì, đến cả Bắc Minh Thiện cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng Cố Hạnh Nguyên sẽ lại ra chiêu như vậy.
Anh nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Xin lỗi Cố tổng, sao cô lại muốn tôi làm trợ lý chứ?” Đây không phải là đã biết mà cố ý hỏi sao, anh vừa nghe nói để bản thân làm trợ lý, thì đã nghĩ tới tám phần đây là một hạ hạ sách cô muốn bản thân anh rời xa những đứa trẻ, cô thà để bản thân anh làm phiền cô.
“Anh Bắc Minh, câu hỏi của anh có phải hơi dư thừa không. Tất nhiên tôi có lý do của mình khi để anh làm trợ lý. Anh là người quen thuộc Bắc Minh thị hơn tôi. Hơn nữa anh cũng đã làm qua tổng giám đốc của Bắc Minh thị. Mặc dù bây giờ anh không làm nữa, nhưng mà cứ để anh tiếp tục nhàn rỗi như thế này, thì thật lãng phí tài năng, anh nói có phải không. Cho nên tôi nghĩ anh nên để tài năng của mình có đất dụng võ, như vậy cũng tránh được việc anh đem tài năng của mình lãng phí trong một số trường hợp và những người vô dụng.”
Tất cả mọi người ở đây đều là người thông minh, làm sao có thể không nghe ra được ý ở trong lời nói của cô. Tất nhiên ý nghĩa chính là nói tới chuyện xảy ra vào sáng nay, mặc dù anh đã thành công cứu được những đứa trẻ, nhưng xem ra Cố tổng đối với hành động yêu con của cựu tổng giám đốc Bắc Minh thị vẫn rất không hài lòng..
***
Bắc Minh Thiện nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Xem ra, nếu như tôi không nhận lòng tốt của Cố tổng đây, rất có khả năng dẫn đến càng nhiều phiền phức hơn đúng không?”
Cố Hạnh Nguyên liếc nhìn anh một cái, không hề nể mặt anh chút nào: “Nếu như anh đã muốn thử, tôi không phản đối.”
“Được rồi, nếu như Cố tổng đã quyết định như vậy, thì tôi cũng chỉ đành nghe theo.” Sau đó, mặc kệ Cố Hạnh Nguyên có nói gì hay không, anh tự mình kéo một chiếc ghế trống ngồi bên cạnh Cố Hạnh Nguyên.
“Bốp bốp bốp….” Lúc này, Bắc Minh Diệp Long một mình vỗ tay: “Hoan nghênh anh Bắc Minh Thiện gia nhập tập đoàn Bắc Minh thị.”
Tiếp đó những người khác đưa mắt nhìn nhau, sau đó vỗ tay theo Bắc Minh Diệp Long.
*
“Nhàm chán, thật sự là rất nhàm chán...” Lạc Kiều nhìn Dương Dương mà bĩu môi.
Cô đặt chiếc bát trống trong tay lên bàn, sau đó xoay người rời khỏi chỗ ngồi: “Dì cứ tưởng ba của cháu sẽ men ra sao, ít nhất cũng có thể nói vài câu uy hiếp bọn bắt cóc đó. Nhưng không ngờ vẫn dùng đến cách cũ như vậy, dùng tiền để giải quyết, thật đúng là một thương nhân mà.”
“Vốn dĩ chúng ta đều biết những chuyện này mà, dì cứ phải bắt cháu nói đi nói lại, hơn nữa mỗi lần trước khi nói đều bắt cháu xem thử có để sót điều gì không. Xin dì Kiều đấy, đầu óc của cháu chỉ có một chút như vậy thôi, còn nhỏ hơn dì vài vòng đấy. Làm sao có thể nhớ được nhiều chuyện và chi tiết như vậy. ”Dương Dương cả mặt đau khổ, đến mức đối diện với những món ăn ngon dùng để an ủi do Anna đích thân làm cho cậu, cậu cũng không còn cảm giác thèm ăn nào nữa.
“Dì Như Khiết, Kiều Kiều chính là nói chuyện như vậy, dì đừng bận tâm.” Anna còn phải thường xuyên xin lỗi Dư Như Khiết ngồi ăn cùng bàn.
Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành chỉ là thường xuyên nhìn nhau mỉm cười, họ không bình luận gì về những lời nói của Dương Dương. Đương nhiên đối với lời xin lỗi của Anna cũng chỉ là mỉm cười nhẹ nhàng: “Không sao cả, Thiện đứa con đó đúng là đã làm như vậy. Trong hoàn cảnh đó đối với nó mà nói, ngoài việc dùng tiền giải quyết, thì còn có thể làm gì được.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Không giấu mấy người, lúc đầu tôi cũng nghĩ đến dùng tiền để giải quyết. Chẳng qua là bị Thiện đứa này giành trước một bước. Nhưng mà, ba đứa nhỏ này chính là máu thịt của nó. Là một người ba, nó làm như vậy cũng hợp lý. Về chuyện sau đó, Kiều Kiều thật sự xin lỗi, lúc đó chúng tôi đã rời đi rồi, cho nên cũng không rõ nó thương lượng như thế nào với đám bắt cóc đó.”
“Hôm nay không ngờ tới Bắc Minh Thiện cũng gọi cả ông Mạc và dì Như Khiết đi, nếu không cháu và Anna nhất định sẽ đi theo hai người. Hôm nay đúng là đã bỏ lỡ một vở kịch hay, nếu như cháu ở đó, nhất định trước khi rời đi cháu sẽ lén đặt một cái điện thoại đang thực hiện cuộc gọi, như vậy cháu sẽ biết được sau đó đã xảy ra chuyện gì.” Mặt của Lạc Kiều lộ ra vẻ hối hận khó nói nên lời.
“Cô đó, đừng nghĩ tới mấy thứ vô bổ này nữa. Nếu như cô đi theo, có lẽ đám bắt cóc không chỉ là cướp tiền đơn giản như vậy đâu. Đến lúc đó để xem cô còn mặt mũi gì đối mặt với hai ông cháu Hình Uy nữa không. Hơn nữa, cảnh tượng như vậy cũng sẽ dọa sợ trẻ nhỏ đấy. Cô không có đi theo, nên cảm thấy may mắn mới phải.”
“Ha, Anna, cô đúng là nói gì cũng có lý. Kệ đi tôi cũng sẽ không ở đây hỏi cho rõ ràng nữa đâu. Dẫn theo đứa nhóc của tôi lên lầu đi ngủ đây…”
“Đứa nhóc?” Ba đứa trẻ đồng thanh nói một câu, sau đó tò mò nhìn Lạc Kiều.
***
Cuộc họp của Cố Hạnh Nguyên diễn ra rất ngắn gọn, về cơ bản sau khi thông báo chuyện Bắc Minh Thiện đảm nhận chức vị trợ lý tổng giám đốc, lại chọn ra vài người phụ trách các bộ phận, sau khi nghe tình hình công việc của họ thì tuyên bố kết thúc.
Vốn dĩ những người này tính sẽ không hợp tác Cố Hạnh Nguyên, muốn ra đòn phủ đầu với cô. Chỉ là tình hình có sự thay đổi, Bắc Minh Thiện đột nhiên xuất hiện, quả thực là nằm ngoài dự đoán.
Bây giờ tuy anh không còn là tổng giám đốc, nhưng anh ở Bắc Minh thị vẫn còn chút uy nghiêm. Chỉ cần bị anh nhìn qua một cái, trong lòng cũng sẽ bắt đầu đập thình thịch.
Vốn dĩ Bắc Minh Thiện rời đi, đối với họ mà nói là một chuyện rất tốt. Không cần nói những cái khác, mỗi ngày đến Bắc Minh thị cũng sẽ cảm thấy tâm trạng vui vẻ không ít..
Chẳng qua những ngày “tốt” như vậy luôn rất ngắn ngủi, vừa mới tiễn ôn thần đi. Cố Hạnh Nguyên lại mời người ta về.
Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Nếu như người ta đã đâm ra “hồi mã thương”, vậy thì bản thân phải thông minh một tí, đừng chọc vỡ tổ ong vào lúc này.
Vì vậy, cho dù Cố Hạnh Nguyên có yêu cầu như thế nào, vẫn nên ngoan ngoãn làm theo là được.
*
“Thật sự không biết chú ba nghĩ gì, lại càng không hiểu Nguyên nghĩ gì. Chúng ta đều biết rõ thái độ của em đối với chú ba, khó khăn lắm em mới xem như thoát khỏi chú, nhưng lại chủ động đi tìm chú. Còn để chú ba làm trợ lý gì chứ.”
Sau khi trở lại phòng làm việc, liền ngồi nghiêng xuống một bên của ghế sô pha. Vốn dĩ hôm nay đối với anh ta mà nói nên là một khởi đầu cực kì tốt, thỏa thuận mới đạt được với La tổng sẽ khiến địa vị của bản thân ở Bắc Minh thị càng thêm vững chắc.
Đương nhiên, có được địa vị vững chắc, việc thay thế Cố Hạnh Nguyên ngồi lên vị trí nắm quyền Bắc Minh thị sẽ nằm trong tầm tay.
Nhưng mà như thế nào cũng không ngờ tới vào lúc này, lại đâm ra một cục đá cản đường. Điều này khiến kế hoạch và mục tiêu như hoàn hảo của Bắc Minh Diệp Long trở nên có chút càng xa vời rồi.