Bắc Minh Diệp Long quay đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên, mỉm cười: “Không phải em rất muốn biết tại sao anh lại đưa em tới đây sao? Thật ra đây là nguyện vọng mà anh đã ấp ủ nhiều năm rồi.”
“Nguyện vọng?” Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hơi khó tin.
Bắc Minh Diệp Long khẽ gật đầu: “Không sai, thật ra anh đã sớm muốn đưa em tới nơi như thế này, nhưng ngày đó, anh đúng là không giàu có gì. Mặc dù, anh là cậu chủ nhà Bắc Minh, nhưng đó cũng không phải là tiền anh tự tay kiếm được, nếu anh tiêu trong lòng sẽ cảm thấy xấu hổ. Đến mức, sau này khi chúng ta chia tay...”
Nói tới chỗ này, anh ta cười khổ: “Sau này anh mới biết được chân tướng tại sao em lại rời khỏi anh. Từ giây phút đó trở đi, anh thường xuyên nghĩ, nếu trước kia, anh biết được em và mẹ cần tiền dùng gấp thì sẽ không xảy ra những chuyện khiến chúng ta đều cảm thấy phức tạp và đau đầu như hiện nay, hơn nữa, có lẽ bây giờ đã em đã là con dâu trưởng nhà Bắc Minh rồi.”
Nghe vậy, trái tim Cố Hạnh Nguyên không ngừng run rẩy, hốc mắt bỗng chua xót. Cô cố nén không để nước mắt mình rơi xuống.
“Diệp Long, đây đều là chuyện quá khứ rồi, anh còn nhắc đến làm gì.” Nói xong câu đó, Cố Hạnh Nguyên cắn thật chặt hàm răng.
Bắc Minh Triều Lâm và Lan Hồng ngồi bên cạnh cảm thấy không khí bây giờ thật sự quá nặng nề, vội mở một chai rượu vang ra, rót ra ba ly đế cao, đưa một ly trong đó cho Cố Hạnh Nguyên, sau đó lại đưa cho Bắc Minh Diệp Long đến một ly sữa dừa, vì anh ta lái xe không thể uống rượu.
“Nào, nào, nào, Diệp Long, Nguyên, hai đứa không nên nhắc đến những chuyện không vui trước kia nữa, những chuyện đó đã là quá khứ rồi. Bây giờ thật ra cũng không khác bao nhiêu, chỉ cần hai đứa các con bằng lòng, chúng ta vẫn không có ý kiến gì.” Nói xong, Bắc Minh Triều Lâm giơ ly rượu lên: “Chúng ta hãy cụng ly một cái đi.”
Lan Hồng ngồi bên cạnh Bắc Minh Triều Lâm dùng cùi chỏ nhẹ nhàng hích chồng một cái, nhỏ giọng nói: “Ông xem ông đang nói gì vậy. Chuyện của chúng, chúng nó tự làm chủ, lúc nào đến phiên ông nói chuyện chứ.”
Dù Lan Hồng nói như vậy, nhưng cũng nâng ly lên: “Hi vọng hai đứa các con đều có thể có tiền đồ đẹp.”
Bắc Minh Diệp Long cũng nâng ly lên.
Sau đó ánh mắt ba người đồng loạt dừng trên người Cố Hạnh Nguyên.
Cuối cùng, Cố Hạnh Nguyên cũng cầm ly rượu lên.
“Cạch” âm thanh chạm cốc lảnh lót vang lên, sau đó bốn người đều ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch rượu của mình.
Bữa cơm trưa này, bốn người ai cũng có tâm tư riêng.
Sau khi ăn xong mấy miếng đồ ăn, Bắc Minh Diệp Long để đũa xuống hơi trầm tư một chút, rồi trịnh trọng nói với Cố Hạnh Nguyên: “Nguyên, bữa cơm này ngoài tình nghĩa ấp ủ nhiều năm giữa chúng ta, còn có một số việc liên quan đến công việc.”
Cố Hạnh Nguyên nghi hoặc nhìn Bắc Minh Diệp Long, sau đó cũng nhẹ nhàng đặt đũa của mình trên mặt bàn: “Diệp Long, công việc gì? Anh đang ám chỉ Bắc Minh thị sao?”
Bắc Minh Diệp Long nhìn Cố Hạnh Nguyên, rất trịnh trọng khẽ gật đầu: “Không sai, là chuyện liên quan tới Bắc Minh thị.”
“Diệp Long, chuyện này e là em cũng không có cách nào giúp anh. Anh cũng biết, em chẳng qua là người phụ tá mà thôi, cũng không có thực quyền gì.”
Bắc Minh Diệp Long xua tay: “Nguyên, em nhầm rồi, đúng là em là trợ lý, hơn nữa còn là trợ lý đặc biệt. Khi đó, chú Hai bổ nhiệm em thì em chính là cấp trên của những quản lý ở Bắc Minh thị.”
Cố Hạnh Nguyên cười khổ, nói thì hay như vậy, nhưng sở dĩ Bắc Minh Thiện giao cho cô chức vị này, mục đích chủ yếu là làm giám sát đấy.
***
Bắc Minh Diệp Long nói tiếp: “Nguyên, không cần anh nói trong lòng em cũng hiểu rõ, giữa anh và chú Hai, giữa nhà anh và chú Hai có rất nhiều mâu thuẫn, hơn nữa còn là mâu thuẫn đã tích lũy nhiều năm. Nhưng mặc kệ giữa bọn anh như thế nào, thì anh, ba anh, mẹ anh vẫn là người nhà Bắc Minh, vẫn suy nghĩ cho lợi ích nhà Bắc Minh.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Diệp Long nó nói không sai, chúng ta đều là người nhà Bắc Minh, sẽ không để nhà Bắc Minh xảy ra chuyện gì.” Bắc Minh Triều Lâm bên cạnh phụ họa.
Nghe bọn họ nói vậy, Cố Hạnh Nguyên dường như hiểu được hàm ý trong lời họ nói, cô không khỏi nhíu mày: “Em hiểu tình cảm của mọi người với Bắc Minh thị, nhưng sao em nghe giống như mọi người có thành kiến với Bắc Minh Thiện vậy?”
Đã nói đến mức này, Bắc Minh Triều Lâm và Lan Hồng đều không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Dù Bắc Minh Diệp Long và Cố Hạnh Nguyên quen biết, hơn nữa đã từng yêu nhau, nhưng sau đó đã chia tay một thời gian quá dài, nhất là cô còn sinh cho Bắc Minh Thiện hai đứa con, trừ cái đó ra giờ cô còn có thân phận là trợ lý của anh.
Cô có nhiều mối liên quan đến Bắc Minh Thiện như vậy, vợ chồng Bắc Minh Triều Lâm không thể không đề cao cảnh giác với cô.
*
Sáng sớm, sau khi Cố Hạnh Nguyên rời khỏi phòng thiết kế, Bắc Minh Diệp Long nói ra ý định muốn nhân cơ hội mời Cố Hạnh Nguyên ra ngoài ăn cơm mà lôi kéo cô về phía mình cho ba anh ta nghe.
Lúc đó, Bắc Minh Triều Lâm đã cảm thấy chuyện này tương đối nguy hiểm, nếu không thành công, rất có thể Cố Hạnh Nguyên sẽ nói lại chuyện này cho Bắc Minh Thiện nghe.
Hiện bọn họ còn chưa đủ năng lực chống lại Bắc Minh Thiện, mặc dù anh không thể đuổi Bắc Minh Diệp Long ra khỏi Bắc Minh thị, nhưng vẫn có thể tùy tiện tìm cớ đuổi mấy người Bắc Minh Triều Lâm đi.
Cứ như vậy, kế hoạch bọn họ khổ tâm chuẩn bị sẽ tan thành bọt nước.
Nhưng Bắc Minh Diệp Long lại tràn đầy lòng tin đối với suy nghĩ này của mình.
*
Bắc Minh Diệp Long khẽ cười: “Nguyên, bọn anh đều là người nhà họ Bắc Minh, sao anh lại có thành kiến với chú Hai được chứ, nhưng suy nghĩ của anh và suy nghĩ của cậu ấy có chút khác biệt mà thôi. Nếu cứ như vậy thì sẽ tạo thành cảnh tượng giả là bọn anh và cậu ấy đối lập nhau, cậu ấy cũng vì vậy mà coi bọn anh là “kẻ địch” của cậu ấy. Những năm gần đây, mặc dù em không ở nhà Bắc Minh, nhưng anh nghĩ em biết rõ mọi chuyện lớn nhỏ nhà Bắc Minh. Ba mẹ anh bị đuổi ra khỏi nhà Bắc Minh, thậm chí ngay cả cổ phần của Bắc Minh thị đều đã nhường cho chú Hai. May mà, sau khi trải qua nhiều năm cố gắng, cuối cùng anh đã lấy lại được một số cổ phần, tiến vào Bắc Minh thị, cũng để ba mẹ anh tiến vào Bắc Minh thị. Anh nghĩ, ông nội trên trời có linh thiêng thấy được những điều này nhất định sẽ cảm thấy vui mừng.”
Nói đến đây, hốc mắt Bắc Minh Diệp Long hơi đỏ lên, anh ta hất đầu lên, dời mắt khỏi Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên có thể nhìn thấy anh ta nhanh chóng giơ tay lên lướt qua mặt.
Thật ra, sau khi nghe Bắc Minh Diệp Long nói, cô cũng khá xúc động.
Đúng là cô biết khá nhiều chuyện của nhà Bắc Minh, nhất là chuyện Bắc Minh Thiện đuổi Bắc Minh Triều Lâm đi.
Mặc dù cô biết rõ mục đích tại sao Bắc Minh Thiện làm như vậy, nhưng cô cũng không tán thành anh làm như vậy, bởi vì cô cảm thấy Bắc Minh Thiện hành động như vậy có chút quá tuyệt tình.
Anh chưa từng trải nghiệm tình thân đáng quý, ngoài vì rất nhiều nguyên nhân lịch sử, còn có một nhân tố chính là bản thân anh cũng đang chôn giấu tình thân của mình.
Cố Hạnh Nguyên cúi đầu xuống, trầm tư một lát, sau đó chậm rãi nói: “Chuyện giữa mọi người, em chỉ là một người ngoài, thật không dám bình luận linh tinh.”
***
Câu này của Cố Hạnh Nguyên khiến cả nhà Bắc Minh Triều Lâm cảm thấy khá thất vọng.
Xem ra tâm tư lần này đều uổng phí rồi.
Vẻ mặt bọn họ bất giác trở nên sầu não như đưa đám.
Nhưng Bắc Minh Diệp Long lại che giấu rất tốt, anh ta lại nhìn về phía Cố Hạnh Nguyên, khóe miệng hơi nhếch lên: “Nguyên, mặc kệ như thế nào, anh vẫn cám ơn em vì em có thể thẳng thắn như thế. Đã từng có câu gọi là: Được làm vua thua làm giặc. Anh vẫn cảm thấy những lời này là có vấn đề, càng không tin tưởng. Nhưng giờ đây xem ra anh vẫn không thể không thừa nhận điểm này. Dù bọn anh cố gắng chứng minh bản thân mình đi nữa, cũng vẫn không thay đổi được cái nhìn của người khác đối với bọn anh, nhưng trong lòng anh vẫn không thẹn với lương tâm.”
Lời này của Bắc Minh Diệp Long khiến Bắc Minh Triều Lâm và Lan Hồng ngồi bên cạnh đều cảm thấy có chút khổ sở, bọn họ đều cúi đầu, lén lau mắt mình.
Bắc Minh Diệp Long đưa tay cầm chai rượu trước mặt Bắc Minh Triều Lâm, trước rót cho mình một ly, sau đó lại rót cho ba mẹ và Cố Hạnh Nguyên mỗi người một ly.
Anh ta nâng ly rượu lên nói với Cố Hạnh Nguyên: “Nguyên, dù nói thế nào, anh vẫn cảm ơn em đã nể mặt cùng ăn với bọn anh bữa cơm này. Em yên tâm, bọn anh sẽ không ở dưới mắt em làm chuyện gì quá giới hạn.”
Nói xong, anh ta ngửa đầu nâng cốc uống sạch.
Ngay sau đó, Bắc Minh Triều Lâm cũng nâng ly rượu lên nói: “Nguyên, làm đồng nghiệp, chúng ta sẽ nghe theo sự lãnh đạo của cháu. Làm con cháu nhà Bắc Minh và ba mẹ của Diệp Long chúng ta cũng sẽ dốc sức cống hiện cho sự thịnh vượng của Bắc Minh thị.” Dứt lời, hai người Lan Hồng cùng uống cạn rượu trong ly.
Thấy bọn họ như vậy, Cố Hạnh Nguyên cảm thấy có chút không đành lòng.
Bắc Minh Diệp Long nói không sai, bọn họ đều là người nhà Bắc Minh, sẽ không làm ra chuyện gì bất lợi với Bắc Minh thị.
Nghĩ vậy, cô cũng nâng ly rượu lên: “Diệp Long, ông Bắc Minh, bà Bắc Minh, mọi người có thể yên tâm, mọi người làm việc thành thật thì cháu cũng không làm khó mọi người. Cũng hi vọng mọi người có thể dốc sức phối hợp công việc của cháu để Bắc Minh thị ngày càng phát triển hơn, an ủi ông cụ Bắc Minh trên trời có linh thiêng.” Nói xong, cô cũng hơi ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Lời này của Cố Hạnh Nguyên như cho bọn họ uống một viên thuốc an thần, nhất là Bắc Minh Diệp Long, mặc dù anh ta không đạt được mục đích mình mong muốn, nhưng cũng coi là có chút thành quả.
*
Cố Hạnh Nguyên được Bắc Minh Diệp Long lái xe đưa trở về tập đoàn Bắc Minh thị. Dù hai ly rượu vang không phải quá nhiều, nhưng ít nhiều vẫn có chút cảm giác.
Cô đứng ở cửa phòng làm việc của Bắc Minh Thiện đang chuẩn bị mở cửa thì chợt cảm nhận được một luồng gió mát, sau đó bên tai truyền đến một âm thanh trầm thấp: “Hẹn hò sao lại quay về nhanh như vậy, tôi còn tưởng buổi chiều em sẽ xin phép tôi nghỉ đấy.”
Cố Hạnh Nguyên vốn đang hơi choáng váng, nhưng sau khi nghe thấy lời của Bắc Minh Thiện, cô cảm thấy tỉnh táo khá nhiều.
Bắc Minh Thiện vòng qua cô, đưa tay đẩy cửa văn phòng ra.
Cố Hạnh Nguyên cũng cúi đầu đi theo vào.
Đi được nửa đường, Bắc Minh Thiện bỗng quay người dừng lại, Cố Hạnh Nguyên chỉ lo cúi đầu bước, chưa kịp phản ứng, trực tiếp va vào ngực anh.
Bắc Minh Thiện vòng tay giữ lấy cô, cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp hơi ửng đỏ của cô, anh có thể ngửi được mùi rượu phảng phất trong hơi thở của cô.
Anh hơi nhíu mày: “Buổi trưa em uống rượu sao?”
Cố Hạnh Nguyên khẽ gật đầu, bởi vì cô biết loại chuyện này không lừa được anh.
“Chẳng lẽ em không biết khi làm việc không được uống rượu sao?” Bắc Minh Thiện vẫn vòng quanh eo cô, không hề có ý buông cô ra.
***
Lúc này Cố Hạnh Nguyên cũng bị cồn làm cho mơ màng, cơ thể cứng ngắc để mặc anh ôm lấy.
Cô ngẩng đầu nhìn thấy mình trong con ngươi Bắc Minh Thiện, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Khóe miệng Bắc Minh Thiện nhếch lên thành đường vòng cung duyên dáng: “Xem ra em biết rõ mà còn cố vi phạm.”