Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 53: Chương 53: Cậu con trai nịnh nọt




Bắc Minh Thiện nhíu mày, lạnh lùng nhìn về phía ông ta: “Xem ra tổng giám đốc Bùi đây là chó cùng rứt giậu. Sao rồi, dạo gần đây Ủy ban Thanh tra tới gõ cửa nhà ông hai lần, hẳn là ông đang khó ở lắm nhỉ? Muốn lợi dụng các mối quan hệ trên chính trường và quân đội của nhà họ Bắc Minh để thoát tội phải không? Cách này của ông e là không thể thực hiện được rồi…”

“Bắc Minh Thiện!” Tổng giám đốc Bùi bị anh vạch trần, mặt mũi ông ta tái mét, dạo gần đây ông ta đúng là đang bị Ủy ban Thanh tra sờ gáy, không thể trơ mắt nhìn con đường làm quan của mình đổ sụp được, ông ta nhất thiết phải mau chóng kết thành thông gia với nhà họ Bắc Minh, nhưng tên Bắc Minh Thiện này đúng là quá đáng ghét, ấy vậy mà Huyền Kim lại luôn một lòng một dạ hướng về anh! Tổng giám đốc Bùi nghiến chặt răng: “Đừng quên rằng nhà họ Bùi chúng tôi đã từng giúp đỡ cha cậu trong lúc nguy nan!”

“Thì sao?” Bắc Minh Thiện khinh thường nhếch môi: “Ông có thể gả con gái ông cho cha của tôi!”

“Cậu…” Câu nói lạnh lùng của anh khiến Tổng giám đốc Bùi tức đến nghẹn họng.

Đúng lúc này, bỗng có một giọng nói từ phía sau chen ngang…

“Ái chà, sao lại trùng hợp thế nhỉ? Hóa ra là tổng giám đốc Bùi với anh hai nhà mình đều đang ở đây cơ à?”

Bắc Minh Thiện vừa liếc mắt nhìn sang liền trông thấy bộ mặt tươi cười bảnh bao của Bắc Minh Đông xuất hiện ngay trước mặt.

Theo phía sau anh ta là một khuôn mặt trẻ con giận dỗi, trên mặt viết rõ sự không bằng lòng, miệng méo xệch.

Tổng giám đốc Bùi vừa nhìn thấy Bắc Minh Đông tới liền lật mặt, vẻ phẫn nộ trên mặt ông ta biến mất, thay vào đó là điệu cười giả dối thường ngày, ông ta gật đầu: “Ha ha, hóa ra là cậu ba nhà họ Bắc Minh đây mà, hôm nay cũng nổi hứng tới đánh gôn sao?”

Bắc Minh Đông lườm Bắc Minh Thiện, chép miệng nói: “Hứng thú đâu ra chứ, tôi còn phải giúp anh hai nhà này trông con đây.”

“Con?” Hai mắt Tổng giám đốc Bùi trợn to, ngay sau đó ông ta liền nhìn thấy cậu nhóc đang chậm rì rì bước theo sau Bắc Minh Đông.

Nhóc con mặt cau mày có, trông không mấy vui vẻ. Trên khuôn mặt mang máng vài nét rất giống Bắc Minh Thiện.

Hóa ra ban nãy Bắc Minh Thiện nói thật, hắn ta thật sự đã có một đứa con trai!

“Lại đây nào Trình Trình.” Bắc Minh Đông cười tinh nghịch, vẫy tay gọi cậu nhóc đang giận dỗi kia đến: “Con có biết ông này là ai không? Ông ấy là ba của người mẹ tương lai của con đó nha!”

Ban đầu Dương Dương không hề nghĩ rằng cậu sẽ gặp ba ở chỗ này, sau khi thấy anh cậu liền vô cùng bực bội, ba đi chơi mà không thèm dắt cậu theo! Đúng là một ông bố tồi mà!

Đã vậy chú ba còn nói ông này chính là cha của người mẹ tương lai của cậu, Dương Dương nghe xong thật sự sốc vô cùng!

Nhẽ nào mẹ của cậu không phải Cố Hạnh Nguyên? Cậu còn có thêm một người mẹ chưa xuất hiện nữa sao?

Dòng máu trinh thám trong người Dương Dương bỗng chốc sôi sục.

Cậu vui vẻ chạy vội đến bên chân tổng giám đốc Bùi, ôm chầm lấy đùi của ông ta, đôi mắt đáng yêu chớp chớp, môi nở một nụ cười ngây thơ vô tội, cậu ngọt ngào kêu: “Ông ngoại…”

Bắc Minh Đông mắt chữ O mồm chữ A mà nhìn.

Mẹ ơi, đây có phải là Trình Trình con của anh hai không vậy? Nó còn biết gọi ba của mẹ hai một tiếng ‘ông ngoại’ nữa kìa!

Thằng cún con này thật đúng là biết nịnh mà…

Tổng giám đốc Bùi cụp mắt, ông cũng sững người nhìn cậu nhóc đang ôm đùi mình.

Bắc Minh Thiện lạnh lùng nhìn thoáng qua bộ dạng cún con nịnh nọt của con trai, gương mặt tuấn tú thoáng chốc tối sầm!

“Bắc, Minh, Tư, Trình!”

Giọng nói trầm thấp của Bắc Minh Thiện như dấu hiệu báo rằng giông tố sắp kéo đến nơi vậy!

Bắc Minh Đông chỉ cảm thấy lạnh cả người, mẹ ơi, hình như đùa hơi lố rồi. Anh Hai có vẻ như sắp bùng nổ rồi.

Còn đối với Tổng giám đốc Bùi, hai tiếng ‘ông ngoại’ của Dương Dương dường như lại làm ngọn lửa hi vọng trong lòng ông ta bùng cháy!

Cần gì phải để tâm đến việc Bắc Minh Thiện đã có con hay chưa? Miễn là con của anh xem con gái ông là mẹ là được rồi! Thế là ông ta vội vàng nở một nụ cười trìu mến: “Ai cha, đây là Trình Trình sao? Trình Trình ngoan quá, ông ngoại thích Trình Trình nhất.”

Dương dương cười tít mắt, cậu mặc kệ ánh mắt sắc như dao phía sau, tay vẫn tiếp tục nắm lấy ống quần tổng giám đốc Bùi: “Ông ngoại ơi, chú ba nói ông là ba của mẹ tương lai của con, vậy mẹ tương lai của con là ai vậy ạ?”

Mấy tiếng ‘mẹ tương lai’ của Trình Trình như thể một liều thuốc an thần vậy, khiến cho tổng giám đốc Bùi thấy yên tâm vô cùng: “Ha ha ha… Mẹ tương lai của Trình Trình dĩ nhiên là con gái của ông ngoại rồi, Trình Trình chắc chắn là sẽ rất thích mẹ đó…”

Khuôn mặt lạnh như băng của Bắc Minh Thiện nổi gân xanh.

Anh mau chóng liếc mắt, ánh nhìn bén ngót như dao đâm thẳng vào người Bắc Minh Đông: “Chú ba thật là giỏi, không những thích gây sự khắp nơi mà bây giờ còn dạy hư Dương Dương, cho nó học theo mấy trò khùng điên của chú!”

Bắc Minh Đông đột nhiên cảm thấy bản thân như người bị nội thương, anh khoa trương mà bụm lấy ngực, ấm ức lẩm nhẩm: “Ôi, em nào có biết thằng con trai anh nó giỏi xun xoe như vậy đâu…”

Sợ mọi chuyện càng đi càng xa, anh vội vàng bước về phía trước, gắng sức kéo nhóc con ra khỏi đùi của tổng giám đốc Bùi, nhỏ giọng nói: “Cháu trai Trình Trình của chú, cháu mà còn kêu nữa thì ba cháu sẽ xé xác chúng ta ra thành trăm mảnh đó! Hai chú cháu mình nên kiếm chỗ nào đó xa xa mà chơi, có được không?”

“Không, cháu không muốn đi…” Sao Dương Dương có thể chịu đi được, khó khăn lắm cậu mới điều tra được chút manh mối, hóa ra mẹ vốn không phải là mẹ, vậy phải nên làm gì bây giờ? Chắc cậu sẽ đau lòng chết mất…

“Ngoan nào! Ngoan…”

“Không chịu đâu…”

Trán Bắc Minh Đông dần mướt mồ hôi, đến nước này thì anh cũng bất chấp, bế cả người thằng nhóc rồi vác lên vai: “Chú ba dắt cháu đi ăn đùi gà chiên nhé…”

“Oa…Cháu muốn ăn cái đùi gà vừa giòn vừa thơm…”

“…”

Bắc Minh Đông trợn ngược hai mắt, thật đúng là một tên ham ăn mà! Trước khi đi anh cũng không quên chào tổng giám đốc Bùi: “Xin lỗi ông tổng giám đốc nhé, nhóc con đói bụng rồi, tôi phải dẫn nó đi ăn đây, hai người cứ tiếp tục trò chuyện đi…”

Sau đó anh ta liền vác Dương Dương vội vã lẩn mất, không dám nhìn anh hai mình một lần nào nữa, vội vàng bỏ đi như bị ma đuổi.

Trên gương mặt Cố Hạnh Nguyên hiện rõ vẻ rầu rĩ, cô khập khiễng bước từng bước tìm trái bóng gôn mà ban nãy Bắc Minh Thiện đánh ra.

Ai da, cô biết ngay mà, cái tên này đúng lắm trò dở hơi!

Ngay cả bóng chơi gôn cũng khắc chữ viết tắt tên mình. Giờ dù cô có muốn nhặt đại mấy trái bóng của người ta trộn vào cho xong chuyện của chẳng được.

Đi tới đi lui một lúc lâu, cũng may hồi nãy té không bị thương nặng lắm.

“Một cái, hai cái…ba cái! Ok, cuối cùng cũng nhặt đủ rồi!”

Cô thở phào nhẹ nhõm, vội vội vàng vàng quay về…

Đến lúc cô xuất hiện trong tầm mắt của Bắc Minh Thiện thì Bắc Minh Đông đã vác Dương Dương đi từ đời nào.

Haizz, mẹ con họ bỏ lỡ nhau trong gang tấc, cuối cùng cũng không thể gặp nhau.

Tổng giám đốc Bùi nhìn cậu nhóc đi xa, khuôn mặt đã chuyển từ vẻ phẫn nộ lúc đầu thành nghênh ngang đắc ý. Ông ta chỉnh lại cổ áo: “Bắc Minh Thiện, thật không ngờ nhỉ, con trai của cậu có vẻ rất vui lòng đón nhận con gái tôi đó! Xem ra cuộc hôn nhân này cậu không đồng ý cũng không được, ha ha ha…”

Khuôn mặt Bắc Minh Thiện càng u ám hơn.

Là một người ngoài cuộc, Cố Hạnh Nguyên hồn nhiên không hề hay biết chút gì về chuyện ban nãy, trên đầu cô đội một cái mũ hoa nhí, ngờ nghệch chạy tới.

Vừa về đến đã thấy tổng giám đốc Bùi đang sang sảng cười to, lúc lướt qua người cô còn khinh khỉnh mà hừ ra tiếng, sau đó huênh hoang bỏ đi.

Cố Hạnh Nguyên sững sờ trong giây lát, cô đâu thể nào để yên cho người ta ăn hiếp mình như vậy chứ: “Tổng giám đốc Bùi phải đi rồi sao? Cẩn thận đừng cười dữ quá mà sốc hông đó nha…”

Quả nhiên…

“Khùng khục….”

Tổng giám đốc Bùi hí hửng quá thể, cười to đến mức tự sặc nước bọt, thiếu chút nữa là bị sốc hông.

Ông ta ngoảnh đầu lại hung hăng lườm Cố Hạnh Nguyên, đúng là miệng quạ đen xui xẻo!

Rồi lại quay người tức tối bỏ đi.

Cố Hạnh Nguyên cười tươi như hoa, cô liế sang thì phát hiện mặt mày của tên Bắc Minh Thiện này nom có vẻ đáng sợ vô cùng!

Hoàn toàn không hợp chút nào với bộ đồ chơi gôn màu vàng lá mạ sáng sủa này chút nào.

Tay cầm mấy trái bóng khắc tên anh, cô nói: “Tổng giám đốc ơi, bóng của anh…”

Đôi mắt anh có phần hung ác, song khi lướt qua khuôn mặt đỏ bừng vì phơi nắng của cô, ánh mắt ấy vô thức trở nên dịu dàng hơn một chút.

Nhưng hành vi tự phóng hỏa đốt sân nhà của thằng con trai đúng thật là khiến anh tức giận vô cùng.

Bắc Minh Thiện cụp mi, anh chỉ vứt lại một câu: “Sắp xếp đồ đạc lại đi, tôi đi thay đồ.”

Ngay sau đó, bóng hình cao lớn ấy nghênh ngang bước đi.

Cố Hạnh Nguyên ngây ra như phỗng, thật ra cô đang muốn hỏi chuyện về con trai của anh, vậy nhưng từ đầu đến cuối cô chẳng nói được lời nào.

Nhưng ngẫm lại cũng thôi, bản thân cô cũng có một đứa con kia mà.

Vậy dựa vào đâu người ta lại không thể có chứ?

Dường như có thứ gì đó đang bóp nghẹn nơi trái tim và rồi cảm giá ấy dầng dần lan ra…

Sau khi rời khỏi câu lạc bộ, sắc trời đã hơi tối.

Cố Hạnh Nguyên nghĩ rằng cuối cùng cũng tới lúc tan làm rồi, cô có thể về nhà gặp con trai rồi ngủ một giấc thật ngon, ngờ đâu Bắc Minh Thiện lại đột nhiên nói: “Tối nay có một buổi tiệc xã giao.”

Vậy là kế hoạch đẹp như mơ của cô đành tan tành.

Sau đó, Bắc Minh Thiện ngồi trên xe hơi đưa cô đến một salon tóc tọa lạc trên đoạn đường xa hoa bậc nhất thành phố A.

Anh lạnh lùng nói: “Sửa kiểu tóc ổ gà này lại, phô bày được vẻ đẹp vốn có của cô ây.”

“Ổ gà?” Cố Hạnh Nguyên chưa kịp phản đối thì đã bị chuyên gia tạo mẫu tóc kéo vào trong.

Lạch cạch…

Làm tới làm lui một hồi, lát sau, nhà tạo mẫu tóc đẩy cô ra khỏi phòng.

Đôi mắt sâu thẳm của Bắc Minh Thiện lóe qua một tia sáng, sau đó, anh không chút do dự đưa cô đến một cửa tiệm trang điểm cao cấp.

Vẫn là câu nói lạnh lùng tựa như có thể khiến người khác chết cóng: “Làm sạch khuôn mặt là được!”

“Ai da…” Lần này thì cô hoàn toàn im lặng.

Mẹ nó, ‘làm sạch’ mặt của cô là ý gì vậy?

Chẳng lẽ mặt của cô rất bẩn sao? Thật sự bẩn sao?

Bắc Minh Thiện à, anh còn lời nào độc địa hơn nữa không, hả?

Sau đó cô lại bị một người thợ trang điểm kéo vào phòng, nghe đâu rằng người này đã từng trang điểm cho rất nhiều ngôi sao có tiếng.

Hì hà…hì hục.

Làm tới làm lui lui một hồi, không lâu sau, thợ trang điểm lại đẩy cô ra ngoài.

Đôi mắt đen, sâu thẳm của Bắc Minh Thiện ánh lên vẻ kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô, sau đó anh lại không hề do dự đưa cô đến một cửa hiệu quần áo cao cấp.

Vẫn là câu nói lạnh lùng ấy: “Tìm cho cô ấy một bộ đầm dạ hội, kiểu gợi cảm, nhưng không được lộ vai, ngực, lưng, mông, đùi.”

“Sao?” Cô trợn mắt: “Anh trai ơi, dứt khoát không lộ mặt luôn đi cho xong!”

Chớp mắt cô lại được stylist đưa vào trong phòng thay đồ.

Xoẹt… Rẹt rẹt.

Thay lên thay xuống một hồi, không lâu sau cô lại được stylist đẩy ra ngoài.

Lần này, đôi mắt u tối, sâu thẳm của Bắc Minh Thiện không còn lóe lên những tia sáng, mà là muôn ánh hào quang kết tụ, thẳm sâu trong đôi mắt anh dường như sượt qua một tia lửa nào đó.

Con ngươi đen láy của anh phản chiếu bóng hình của một cô thiếu nữ xinh đẹp.

Mái tóc đen mềm mại được búi lên theo kiểu công chúa, trên trán là vài sợi tóc mai khẽ khàng buông xuống, vừa trang nhã lại vừa như ẩn chứa sự hoạt bát.

Mày tựa núi xa, không vẽ tự cong, môi tựa hoa đào, không tô mà đỏ, da dẻ sáng trong như ngọc, vô cùng mịn màng, chỉ là một kiểu trang điểm nhẹ nhàng trang nhã, song đã hoàn toàn tôn lên được vẻ đẹp thuần khiết trong sáng của cô.

Thân hình yểu điệu mềm dẻo được bó chặt bởi chiếc váy lấp lánh màu xanh lam.

Cổ áo chữ V dường như kéo dài mãi đến trước ngực, song phần trước ngực lại được khéo léo phủ thêm một lớp vải mỏng màu vàng nhạt, vô cùng rực rỡ.

Làn váy được thiết kế kiểu đuôi cá, tự nhiên mà buông xõa, che phủ bàn chân của cô…

Cô tựa như một nàng tiên cá vừa mới đặt chân lên đất liền vậy, trong sáng không vướng chút bụi trần.

Đẹp biết bao!

Ngay cả stylist đứng bên cạnh cũng phải xuýt xoa khen ngợi.

Vẻ đẹp của Cố Hạnh Nguyên khiến hết thảy mọi người đều kinh ngạc! Đúng thật là một nàng nàng tiên cá…

Bóng đêm thật dịu dàng.

Ánh trăng thật trong trẻo.

Thành Phố A, vịnh Cinthya xinh đẹp hào nhoáng, trên mặt biển xanh thẳm có một chiếc du thuyền xa hoa đang neo đậu, dưới màn trời tối đen thăm thẳm, thủy tinh trong suốt, ánh sáng muôn màu, sang trọng hào nhoáng như bước ra từ trong giấc mơ.

Thật ra Cố Hạnh Nguyên không hề muốn đặt chân tới nơi này, buổi tiệc xã giao mà Bắc Minh Thiện đã nói không ngờ lại là một buổi tiệc long trọng cử hành trên một chiếc du thuyền xa hoa như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.