Trong thế giới của anh, có lẽ ngoài vest ra thì không mặc các loại trang phục khác.
Bắc Minh Thiện cúi đầu nhìn đồng hồ: “Được rồi, cũng sắp tới giờ rồi. Chúng ta xuất phát đi.”
Nói xong, anh còn vỗ nhẹ bả vai Dương Dương, một hành động rất hiếm thấy.
Khi Hình Uy lái xe đưa họ đến trường thì trong trường đã có không ít người rồi.
Sau khi xuống xe, Bắc Minh Thiện cảm thấy không được hòa hợp cho lắm với những người ở đó.
Chỉ thấy những người khác ăn mặc khá bình thường, họ mặc đồ thể thao, đội mũ và mang kính râm…
“Cậu chủ có cần tôi đến cửa hàng gần đây mua cho anh một bộ đồ không…” Hình Uy xách hành lý của họ từ trên xe xuống rồi dè dặt nói với Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện xua tay nói: “Tôi mặc như vầy là quá ổn rồi. Chuyện công ty trông cậy vào cậu nhé, được rồi, cũng không còn việc gì nữa nên cậu có thể đi được.”
Lúc này, một chiếc BMWs màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt họ. Là Cố Hạnh Nguyên lái xe mang theo Trình Trình đến đây.
Cô và Trình Trình nhanh chóng tự kéo hành lý của mình đến.
Cố Hạnh Nguyên mặc một bộ đồ thể thao màu tím nhạt ôm sáng dáng người thon thả yểu điệu của cô khiến cô trông vẫn tươi trẻ nõn nà, dù đã là bà mẹ hai con.
Cô và Trình Trình đứng chung một chỗ, ai không biết có khi còn tưởng là hai chị em.
Trình Trình cũng thay bộ vest nhỏ lúc nãy ra và mặc vào một bộ đồ đôi với Cố Hạnh Nguyên.
Cách ăn mặc như vậy làm cho Bắc Minh Thiện khẽ nhíu mày.
“Mẹ, Dương Dương ở đó kìa.” Trình Trình liếc mắt một cái liền nhìn thấy Dương Dương đang mặc một bộ vest trẻ em.
Cố Hạnh Nguyên nhìn theo hướng tay chỉ của Trình Trình liền thấy bên cạnh Dương Dương đúng là Bắc Minh Thiện.
Gương mặt vốn đang tươi cười của cô lập tức cứng đờ. Sau đó cô nhỏ giọng nói với Trình Trình: “Con không hề nói là ba sẽ đến.”
Trình Trình ngẩng đầu: “Mẹ, nếu ba đến thì chẳng phải là mẹ sẽ không chịu đến sao? Nhưng con thì lại rất muốn đi cùng mẹ.”
Cố Hạnh Nguyên cũng hiểu được tâm tư của Trình Trình nên thôi kệ, đã đến đây rồi thì việc gì phải lo những chuyện không đâu.
Cô dẫn Trình Trình đi đến trước mặt Bắc Minh Thiện.
Dương Dương nhìn thấy cô: “Mẹ, hôm nay mẹ đẹp quá, vừa rồi con không nhìn rõ còn tưởng Trình Trình dẫn theo một chị gái xinh đẹp chứ.”
Cố Hạnh Nguyên hơi đỏ mặt, khẽ cốc đầu Dương Dương: “Thằng nhóc lém lỉnh này, có ai lại đi nói đùa với mẹ của mình như con không chứ.”
Hình Uy gật đầu chào Cố Hạnh Nguyên: “Chào cô.” Sau đó anh lại nói với Bắc Minh Thiện: “Cậu chủ, tôi về trước đây, chúc cả nhà chơi vui vẻ nhé.”
Chơi vui vẻ à, phải nhìn cái mặt chằm bằm của Bắc Minh Thiện cả ngày thì còn chơi vui gì nữa chứ. Cố Hạnh Nguyên thầm nghĩ.
Một lát sau, loa trường học liền cất lên: “Mời các bậc phụ huynh đến sân thể dục để lên xe buýt.”
Bắc Minh Thiện dắt theo Dương Dương, Cố Hạnh Nguyên dắt theo Trình Trình hòa vào dòng người đến sân thể dục.
Lúc này hiệu trưởng vui tươi hớn hở giơ một lá cờ nhỏ, chen vào đám đông đến trước mặt Bắc Minh Thiện.
“Anh Bắc Minh, không ngờ anh bận trăm nghìn công việc mà cũng tới tham gia hoạt động kết nối tình thân cùng chúng tôi, thật sự mà nói, điều này khiến chúng tôi rất ngạc nhiên và vui mừng. Chắc anh không quen ngồi xe buýt, hay là anh hãy cùng giáo viên chúng tôi ngồi xe riêng để đến đó nhé.”
“Không cần đâu, tôi đi xe buýt cùng mọi người cũng được.” Bắc Minh Thiện nói xong, liền đưa tay dắt Dương Dương đi theo dòng người tới trước cửa xe buýt.
Hiệu trưởng cũng không để bụng, dù sao Bắc Minh Thiện chịu đến đây đã được xem là vô cùng nể mặt bọn họ rồi.
Sau khi Cố Hạnh Nguyên cùng Trình Trình lên xe thì trên xe đã không còn chỗ ngồi rồi.
Đúng lúc này, ở dãy ghế phía sau xe có một cánh tay nhỏ giơ lên: “Mẹ, đến đây ngồi nè.”
Cố Hạnh Nguyên nhìn sang thì thấy là Dương Dương.
Hai người đi trước cũng đang tìm chỗ nên liền đi theo tiếng gọi mà chen vào chỗ bên cạnh Dương Dương cùng Bắc Minh Thiện.
“Chỗ này tui giữ cho mẹ của tui.” Dương Dương cau mày nhìn người đi tới.
Trông dáng vẻ thì người đứng trước mặt Dương Dương là một người vô cùng giàu có. Ở phía sau anh ta còn có một cậu nhóc xấp xỉ tuổi Dương Dương.
Kể từ buổi biểu diễn lần trước, Trình Trình cùng Dương Dương ít nhiều gì cũng được xem là những cậu nhóc nổi tiếng trong trường, đặc biệt hơn khi họ còn có người ba như Bắc Minh Thiện.
Những người trên xe thấy người nhà giàu này không biết sống chết gây phiền phức cho hai cha con Bắc Minh Thiện liền chắc mẩm là người mới nên đều im lặng quan sát xem Bắc Minh Thiện sẽ hành động như thế nào.
Gã nhà giàu đánh giá Dương Dương một chút: “Nghe nói người thành phố A đều khá lợi hại, thằng nhóc mới tí tuổi đầu như mày mà đã gấu chó, chiếm chỗ ngồi còn nói lý nữa. Tao nói cho mày biết, tao không dễ chơi đâu, ba mẹ mày giàu chẳng lẽ tao nghèo chắc. Tao sẽ cho mày biết thế nào là người giàu.”
Anh ta vừa nói vừa huơ huơ bàn tay thô ráp đen xì của mình trước mặt Dương Dương: “Nhìn thấy không.”
Dương Dương cau mày nhìn, có sáu chiếc nhẫn vàng lấp lánh trên tay ông ta.
Tại sao lại có sáu chiếc nhỉ? Nhìn kỹ lần nữa thì thấy ông ta có sáu ngón tay.
Thằng nhóc sau lưng tên nhà giàu sáu ngón thấy Dương Dương không nói gì còn tưởng cậu bị ba mình dọa sợ chết khiếp.
Thắng nhóc ngạo nghễ, chống nạnh chỉ vào tay của tên nhà giàu sáu ngón, nói với Dương Dương: “Nhìn thấy không, sáu chiếc nhẫn, đều là vàng 999 đó, cộng lại nặng tới 0.25 kg lận đó.”
Nói tới đây, thằng nhóc khinh miệt nhìn khắp xe: “Chưa biết chừng tất cả mọi người trên xe này cũng không lợi hại bằng ba của tôi đâu.”
Những lời vừa nói ra chẳng khác nào một hòn đá ném xuống mặt hồ lặng sóng.
Có lẽ cậu nhóc nói những lời ấy ở chỗ khác thì không sao cả, nhiều ít gì cũng có thể tìm được một chút cảm giác về sự ưu việt. Nhưng ở đây thì khác, những người có thể theo học tại trường học quý tộc này có ai không giàu nứt đố đổ vách chứ.
Lúc này, người lên xe sau Cố Hạnh Nguyên liền hắng giọng rồi quay lại cầm micro ở đầu xe lên.
“Ôi chao, ông chú này có chuyện gì vậy, con trai người ta giữ chỗ cho mẹ của nó thì sao chứ. Đây cũng không phải là cái thôn nhà quê của các người, mấy chiếc nhẫn đó thì có thể dọa được ai hả. Tôi thấy anh nên tìm một chỗ ngồi khác thì hơn. Ở phía sau chẳng phải vẫn còn vài chỗ sao.”
Cố Hạnh Nguyên cũng thấy rõ mọi chuyện, đã có cậu hai Bắc Minh nên cô cũng không cần phải lo tên nhà giàu kia gây bất lợi gì cho Dương Dương.
Nhưng cô vẫn muốn cảm ơn người vừa mới lên tiếng.
Vừa quay đầu lại thì cô liền vừa mừng vừa sợ.
Chỉ thấy đứng ở đầu xe là một người đàn ông đẹp trai, mặc đồng phục ko cổ màu trắng với một chiếc bảng tên đeo trên cổ.
Nếu nói còn có cái gì đặc sắc, thì chính là trên đầu anh ta có một bím tóc và vài sợi tóc lưa thưa trên trán.
Người này không phải ai khác, mà chính là Noton, người đã từng đưa cô và Dương Dương ra khỏi rừng.
“Sao anh lại ở đây?” Cố Hạnh Nguyên mỉm cười hỏi.
“Ha ha, cô Cố không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây sao.” Nói xong, anh ta liền cầm bảng tên trước ngực lên, huơ huơ: “Tôi là người phụ trách cho hoạt động lần này của mọi người.”
Tên nhà giàu sáu ngón đó thấy mình đuối lý nên xị mặt, kéo con trai ra phía sau ngồi, ông ta còn thở phì phì nói: “Không phải chỉ là một tên thiếu gia ăn trắng mặc trơn thôi sao, đợi lát nữa sẽ cho nó biết thế nào là lễ độ!”
Lúc này, cửa xe đóng lại, ô tô bắt đầu chậm rãi lăn bánh.
Bắc Minh Thiện nghe giọng nói có chút quen thuộc nên hơi nghiêng đầu liếc nhìn phía trước.
Không thấy thì thôi, vừa thấy anh đã nheo mắt, nghiến răng kèn kẹt, còn tay thì siết chặt.
Bắc Minh Thiện thật sự muốn xông lên tẩn người đàn ông đó một trận.
Anh muốn tẩn Noton không phải vì thấy Cố Hạnh Nguyên quen người đó, làm anh ghen.
Mà là vì Noton chính là cái tên ám quẩy đuổi cũng không đi, Đường Thiên Trạch!
Mặc dù lúc này anh đang rất kích động nhưng lý trí nói cho anh biết mình không thể làm như vậy.
Bởi vì anh hiểu rõ Đường Thiên Trạch là loại người gì, xung đột với anh ta trong một không gian nhỏ hẹp như này sẽ chỉ khiến cho Cố Hạnh Nguyên và cả lũ nhỏ bị liên lụy.
Dương Dương quan sát phía đầu xe rồi lập tức vui mừng hét lớn: “Chú “mĩ nhân”!” Sau đó còn hưng phấn đứng dẫy, vẫy tay.
Bắc Minh Thiện thật không ngờ, không chỉ Cố Hạnh Nguyên quen anh ta mà ngay cả Dương Dương cũng vô cùng thân thiết với anh ta.
Anh lại nhìn Trình Trình đang đứng cạnh Cố Hạnh Nguyên, tuy rằng cậu nhóc không thể hiện giống như Dương Dương nhưng vẫn có thể nhận ra rằng cậu nhóc không hề xem Đường Thiên Trạch là người xa lạ.
Ba mẹ con họ từ khi nào đã quen Đường Thiên Trạch vậy, chuyện này thật sự khiến cho anh khó hiểu.
Nhưng anh đột nhiện nghĩ ra một chi tiết.
Đó là sau khi Hình Uy quay trở về từ trang trại có từng nói với anh rằng sau khi có người dẫn Cố Hạnh Nguyên cùng Dương Dương đi lạc đường thì có một người đã đưa họ về lại trang trại.
Anh ấy còn miêu tả lại tướng mạo của người đó.
Lúc trước anh không để ý chuyện này, anh chỉ nghĩ rằng đó là một người tốt qua đường.
Hiện giờ xem ra đây là kế hoạch mà Đường Thiên Trạch đã tỉ mỉ sắp đặt, anh ta đã tiếp cận thành công hai mẹ con Cố Hạnh Nguyên.
Về phần mục đích cuối cùng của anh ta thì Bắc Minh Thiện vô cùng rõ ràng.
Đường Thiên Trạch nghe thấy tiếng Dương Dương, cũng mỉm cười vẫy tay với cậu nhóc.
Đương nhiên anh ta cũng nhìn thấy Bắc Minh Thiện, nên anh ta đã nở một nụ cười đầy ẩn ý với anh.
Sau đó quay đầu nói với Cố Hạnh Nguyên: “Không ngờ mọi người đều đến đây. Bây giờ không tiện, đợi lát nữa xuống xe chúng ta lại nói chuyện nhé.”
Cố Hạnh Nguyên gật gật đầu rồi dẫn theo Trình Trình đi về phía Dương Dương.
Trình Trình lập tức ngồi xuống bên cạnh Dương Dương và chừa lại vị trí bên cạnh Bắc Minh Thiện cho mẹ.
Cố Hạnh Nguyên vốn dĩ không muốn ngồi cùng Bắc Minh Thiện nhưng trên xe lúc này chỉ còn lại một chỗ đó mà thôi.
Cô cũng hết cách, đành phải bước đến ngồi cạnh Bắc Minh Thiện.
Lúc này, radio trên xe lại vang lên, Đường Thiên Trạch đứng ở đầu xe, cầm micro nói với mọi người: “Chào mọi người, tôi là người phụ trách hoạt động kết nối tình thân của mọi người, mọi người có thể gọi tôi là Noton.”
Bắc Minh Thiện nhớ lại vết thương bị lửa thiêu của Phỉ Nhi, cánh tay bị cụt của Dư Như Khiết, thậm chí còn có cái chết ngoài ý muốn của ba mình…
Anh bắt đầu thầm cảm thấy may mắn vì mình đã đến đây, nếu không thật sự không thể tưởng tượng được tên này sẽ làm gì mẹ con Cố Hạnh Nguyên.
Xem ra hoạt động kết nối tình thân lần này không đơn giản như anh nghĩ.
Bắc Minh Thiện nghĩ đến đây liền âm thầm chuẩn bị mọi thứ, vì an toàn của ba mẹ con cô, anh phải cực kỳ đề cao cảnh giác.
Lúc này, Đường Thiên Trạch nói: “Những người ngồi trên xe đều là những tinh hoa ở nhiều ngành nghề khác nhau. Tôi nghĩ các anh chị đều bận bịu cả ngày với công việc và các hoạt động xã giao nên nhất định đã bỏ lỡ cơ hội được chơi cùng trẻ. Lần này chúng tôi đã kết hợp với trường học tổ chứ hoạt động kết nối tình thân, chính là vì muốn tạo cơ hội để mọi người có thể ở cũng các bé, thúc đẩy tình cảm giữa người lớn và con trẻ. Cho nên hoạt động lần này của chúng ta sẽ kéo dài hai ngày ba đêm, hy vọng mọi người sẽ quý trọng cơ hội không dễ gì có được này.
Đường Thiên Trạch nói tới đây liền gật đầu với một người ngồi ở hàng ghế đầu.
Người nọ xoay người lấy ra một cái thùng dưới chỗ ngồi rồi đứng dậy.