Vừa nói cô vừa vươn tay đẩy Cố Hạnh Nguyên về hướng Đường Thiên Trạch: “Em biết anh rất tức giận vì sự phản bội của em, cho nên lần này em đến đây để xin lỗi anh. Đây là chút quà mọn, mong anh có thể chấp nhận. “
Đường Thiên Trạch đã gặp Cố Hạnh Nguyên trước đó, dựa trên quần áo trên người lúc nãy anh đã nhận ra cô.
Chỉ là trước mặt Phỉ Nhi lúc này, anh giả vờ không nhận ra.
Anh cười xua tay: “Phỉ Nhi, tâm ý này của cô tôi xin nhận, nhưng người thì tôi không giữ, bây giờ tôi không có hứng thú đó.”
“Haha, Thiên Trạch, em nghĩ anh đã hiểu lầm điều gì đó. Thứ em đem đến không phải để làm anh vui, mà là để anh trả thù. Có lẽ bịt mặt nên anh không biết cô ta là ai, nếu em tháo vải đen trước mặt cô ta ra, hẳn là anh có thể nhận ra. ”Phỉ Nhi vừa nói vừa đưa tay vén tấm vải che mắt Cố Hạnh Nguyên ra.
“Cô Cố.” Đường Thiên Trạch cũng giả vờ biểu hiện ra vẻ ngạc nhiên giống như đột nhiên nhìn thấy vậy.
Trên thực tế, Phỉ Nhi đã luôn bị che giấu, cô không biết gì về chuyện giữa Cố Hạnh Nguyên và Đường Thiên Trạch, hầu như tất cả tinh thần của cô đều dồn vào Bắc Minh Thiện.
Phỉ Nhi gật đầu: “Đúng, là cô ta.”
“Cô đem cô ấy giao cho tôi làm gì? Cô ấy đã từng thắng kiện cho tôi, xem như là ân nhân của tôi.” Đường Thiên Trạch tiếp tục đóng kịch trước mặt Phỉ Nhi.
Điều này khiến Cố Hạnh Nguyên hơi ngạc nhiên. Tại sao anh ấy lại đóng kịch cho Phỉ Nhi xem chứ?
Cô không biết mục đích đó là gì, bản thân cô cũng không có ý định đi sâu tìm hiểu lúc này, xem như cô ở đây để xem họ sẽ diễn vở kịch gì.
“Thiên Trạch, em nghĩ là anh vẫn chưa biết đúng không, sở dĩ em không thể cùng Bắc Minh Thiện đến được với nhau là vì người phụ nữ này. Cô ta là người phụ nữ mà Bắc Minh Thiện quan tâm nhất. Thậm chí sau này, vì người phụ nữ này mà Bắc Minh Thiện còn đuổi em đi ra khỏi nhà Bắc Minh. Em hoàn toàn hết hy vọng với người đàn ông đó rồi. Hôm nay đem cô ta cho anh vì hai mục đích: Thứ nhất, em hận người phụ nữ này, cũng hận Bắc Minh Thiện. Thứ hai, em biết anh vẫn muốn trả thù Bắc Minh Thiện, người phụ nữ này là người quan trọng nhất của anh ta, anh có thể lợi dụng cô ta để uy hiếp Bắc Minh Thiện. Bằng cách này, thù của anh có thể báo, mà thù của em cũng có thể nguôi ngoai. “
Đường Thiên Trạch gật đầu: “Phỉ Nhi, thật ra cô còn có một mục đích khác chưa nói rõ đúng không? Đó là dùng cô ấy làm lễ gặp mặt, để tôi có thể buông tha cho cô việc đã ra tòa làm chứng phải không. “
Phỉ Nhi vội vàng gật đầu: “Hi vọng anh độ lượng, dù sao chúng ta cũng quen biết nhau đã lâu như vậy.”
Đường Thiên Trạch nhíu mày, đưa tay lên xoa nhẹ cằm.
Phỉ Nhi căng thẳng nhìn anh, chỉ cần anh gật đầu là cô có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Cũng không cần phải trốn đông trốn tây nữa.
Trên thực tế, so với sự truy lùng của Bắc Minh Thiện, cô sợ Đường Thiên Trạch hơn. Bởi vì trong lòng cô biết rõ nhất rằng sự trả thù của Đường Thiên Trạch sẽ chỉ có hơn Bắc Minh Thiện.
***
Cố Hạnh Nguyên lúc này cũng đang nhìn Đường Thiên Trạch, không biết lúc này anh đang nghĩ gì.
Bây giờ cô cũng cảm thấy có chút mê man, không biết Đường Thiên Trạch đứng về bên nào.
Nếu đúng như những gì Phỉ Nhi đã nói, thì Đường Thiên Trạch sẽ dùng bản thân để uy hiếp Bắc Minh Thiện như thế nào đây? Còn về mối hận thù với Bắc Minh Thiện, rốt cuộc lại là chuyện gì?
Cuối cùng, Đường Thiên Trạch cũng gật đầu như Phỉ Nhi mong đợi: “Cô nói có chút đúng, vậy thì để cô ấy ở đây. Dùng cô ấy để uy hiếp Bắc Minh Thiện quả thực là một ý kiến hay.”
Phỉ Nhi khẽ mỉm cười, xem ra giao dịch giữa cô và Đường Thiên Trạch đã hoàn thành tốt đẹp, đã đến lúc phải xem xét vấn đề giữa cô và anh.
Cô vứt Cố Hạnh Nguyên sang một bên, nghiêng người về phía trước: “Thiên Trạch, em giúp anh tìm ra người chủ chốt như vậy để đối phó với Bắc Minh Thiện, anh vẫn còn giận em sao? “
Đương nhiên Đường Thiên Trạch hiểu ý cô, anh lấy một điếu thuốc trong túi ra châm lửa.
Chẳng mấy chốc, một lớp sương mù bao phủ trước mặt anh: “Cô muốn những ân oán giữa hai chúng ta như vậy mà xoá hết đúng không? Chà, điều đó không phải là không thể. Dù sao cô cũng giúp cho tôi một việc lớn. Được rồi, ở đây không có là việc của cô nữa. Đi đi. Càng xa càng tốt. Tôi không muốn gặp lại cô nữa. “
Nói xong, anh nhẹ nhàng vẫy tay với cô.
Phỉ Nhi lập tức coi như được đại xá, ngây ngẩn cả người cúi đầu nói với Đường Thiên Trạch: “Thiên Trạch, em hứa từ nay về sau sẽ không gặp lại anh nữa, em đi ngay.”
Nói xong, cô nhẹ nhàng đứng dậy đi về phía cửa, khi đi ngang qua Cố Hạnh Nguyên, cô quay đầu nở một nụ cười âm trầm.
Một nụ cười như vậy khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy ớn lạnh, như thể cô ấy đã đoán trước được mình sẽ bị đối xử như thế nào.
Phỉ Nhi bước nhanh ra khỏi cửa, rồi cẩn thận đóng cửa lại.
Cô bước nhanh xuống cầu thang, khi vừa ra khỏi hành lang, cô nóng lòng hít một hơi thật sâu không khí của tự do.
Cô đã quyết định từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ quay lại thành phố này nữa.
“Haha...” Cô nhìn lên trời và cười, nhưng nụ cười của cô lại xen lẫn nước mắt.
Đối với cô, yêu Bắc Minh Thiện là một điều đau khổ. Giờ đây, nỗi hận của cô dành cho Bắc Minh Thiện vẫn còn đau đớn.
Chỉ là cô ấy cảm thấy không thể một mình chịu đựng loại đau đớn này, nên phải kéo Cố Hạnh Nguyên và Bắc Minh Thiện xuống nước, tận hưởng chung với mình
Trong mối quan hệ này, ba người họ đều là kẻ thua cuộc.
Đúng lúc này, tiếng chuông báo nửa đêm đã điểm lần thứ mười hai, cô đi trong con hẻm nhỏ cách đường phố ồn ào này chỉ một tầng lầu.
Nhưng ở đây, cô là người duy nhất đang đi.
Ánh trăng sau lưng, kéo dài cái bóng của cô.
Tuy nhiên, rất nhanh, hai bên chiếc bóng của cô xuất hiện thêm hai bóng đen, từ tốc độ di chuyển của bọn họ có thể thấy hai người phía sau đang bước đi rất nhanh.
Có thể đó là một người qua đường vừa tan ca đêm và đang vội vã chạy về nhà.
Phỉ Nhi không chú ý tới.
Chỉ là không lâu sau, lại có hai người bước ra từ ô cửa sâu trước mặt cô.
Tất cả đều mặc vest đen, đeo kính râm trên mặt, mặt không cảm xúc đi về phía cô.
Trong lòng Phỉ Nhi chợt hoảng hốt, cô định lui về sau, nhưng sau khi quay lại, cô phát hiện chủ nhân của hai bóng đen vừa rồi có y phục giống hệt hai người vừa đi ra!
***
Phỉ Nhi lúc này thật sự có chút hoảng hốt, hai con đường trước sau đều bị phong tỏa, hiện tại chỉ có thể khoanh tay chịu trói.
Là ai muốn đối phó với mình?
“Anh...” Cô chưa kịp nói xong câu tiếp theo thì đã bị một người mặc đồ đen ở gần cô đánh ngất xỉu.
“Mau đưa cô ấy đi.” Một người đàn ông mặc đồ đen khác ra lệnh.
Họ thành thạo bịt miệng Phỉ Nhi, đội một chiếc bao lên đầu cô rồi dùng dây trói tay chân cô lại.
Bốn người khiêng cô đi về đầu hẻm, lúc này, một chiếc xe tải đen đã đậu sẵn ở đó.
Sau khi họ ném Phỉ Nhi vào trong xe, bọn họ nhanh chóng lên xe. Chiếc xe nhanh chóng khuất vào màn đêm.
*
Sau khi Phỉ Nhi rời đi, Đường Thiên Trạch tắt điếu thuốc trong tay, anh thấy Cố Hạnh Nguyên lúc này đang nhìn anh như đang nhìn một người xa lạ.
“Nguyên, ngồi đi.” Anh chỉ vào băng ghế cách Cố Hạnh Nguyên không xa.
Cố Hạnh Nguyên cũng không khách sáo, hiện tại cũng không cần khách sáo với anh.
Cô nhăn mặt, quay người bước tới rồi ngồi xuống.
“Nguyên, tôi biết bây giờ cô có nhiều vấn đề muốn hỏi tôi. Tôi sẽ cho cô một cơ hội, cô có thể hỏi tôi ba câu hỏi.” Đường Thiên Trạch nói xong, vương tay ra, làm động tác mời.
Trong đầu Cố Hạnh Nguyên lúc này hơi hỗn loạn, nhất thời không biết hỏi anh cái gì.
Đường Thiên Trạch đứng dậy, xoay người lấy ra hai chiếc cốc dùng một lần ở bàn bên cạnh, sau đó mở ngăn kéo lấy ra hai túi cà phê hòa tan. Sau đó đổ chúng vào hai cốc.
Một lúc sau, anh đưa ly cà phê còn bốc khói nghi ngút cho Cố Hạnh Nguyên: “Đầu óc bây giờ rất lộn xộn đúng không? Không sao, uống xong ly cà phê này trước, sau đó từ từ suy nghĩ.”
Cố Hạnh Nguyên đưa tay nhận lấy cà phê, trên tay lập tức có cảm giác ấm áp khiến trái tim có chút căng thẳng của cô lập tức bình tĩnh lại.
Cô nhìn Đường Thiên Trạch, người đàn ông quyến rũ trước mặt, lúc này thật sự khiến bản thân có chút không quen.
“Tôi không biết nên gọi anh là Noton, hay Đường Thiên Trạch mới đúng. Anh và Phỉ Nhi gặp nhau như thế nào, giữa hai người đang xảy ra chuyện gì, dường như tôi không hiểu lắm.”
Đường Thiên Trạch nhấp một ngụm cà phê, sau đó dựa vào mép bàn nơi anh vừa mới lấy cốc, khẽ cười: “Đây có thể tính là bao nhiêu câu hỏi rồi, một hay hai đây? Cô thích gọi tôi thế nào cũng được, tên gọi vốn dĩ cũng chỉ là danh xưng thôi mà. Về chuyện giữa Phỉ Nhi và tôi, để tôi kể sơ cho cô nghe, tôi gặp cô ấy khi chúng tôi còn đi học. Khi đó, tôi và cô ấy còn có Bắc Minh Thiện đều là học sinh cùng trường, xem như có quen biết nhau, nhưng tôi và anh ta không thân thiết. Hơn nữa khi đó Phỉ Nhi đã bắt đầu theo đuổi Bắc Minh Thiện, nhưng Bắc Minh Thiện có vẻ không thích cô ấy. “
Cố Hạnh Nguyên hơi ngạc nhiên, không ngờ ba người họ lại có quan hệ như vậy, Đường Thiên Trạch, Bắc Minh Thiện và Phỉ Nhi trông chẳng khác gì hai đường thẳng song song.
Điều này khiến cô càng thêm kỳ lạ, vậy tại sao bây giờ ba người lại trở thành quan hệ như vậy.
Câu hỏi này thực sự khiến Cố Hạnh Nguyên hơi nhíu mày.
Đường Thiên Trạch nói đến đây lại uống một ngụm cà phê: “Về phần chuyện sau đó, bây giờ tôi sẽ nói cho cô nghe.”
***
Đường Thiên Trạch xoay người đặt cốc cà phê trong tay xuống bàn: “Cô có biết vết bỏng của Phỉ Nhi là do đâu không?”
Cố Hạnh Nguyên thấy anh đặt vấn đề với mình, cô vẫn biết một chút về vết thương của Phỉ Nhi: “Vết thương của cô ấy không phải do hỏa hoạn sao? Cô ấy vì cứu Bắc Minh Thiện mà bị bỏng?”
“Có vẻ như Bắc Minh Thiện không phải là người duy nhất biết những việc làm anh hùng của cô ấy.” Đường Thiên Trạch cười khổ: “Thực ra, trận hoả hoạn đó hoàn toàn là một vở kịch do Phỉ Nhi tự biên tự diễn. Tôi chỉ tình cờ có mặt ở đó lúc đó thôi. Lúc ngọn lửa bùng lên, cô ấy giả vờ xả thân để cứu Bắc Minh Thiện. Vốn dĩ cô ấy đã tính toán tốt, nhưng vì có ý đồ xấu nên cô ấy đã bỏ sót một vài việc, mới khiến ngọn lửa bén vào người. Nhưng coi như mục đích của cô ấy đã đạt được, “cứu” được Bắc Minh Thiện. Và tôi bị Bắc Minh Thiện buộc tội là người phóng hoả.”
“Vậy thì tại sao anh không biện minh?” Cố Hạnh Nguyên cảm thấy sự việc này thật sự rất kỳ quái, giống như một câu chuyện trong truyện cổ tích vậy.