Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 509: Chương 509: Chia nhà




Bắc Minh Diệp Long nói đến đây, ngoảnh đầu nhìn Bắc Minh Thiện: “Chú hai, không biết chú đối với đề nghị này của cháu có cách nghĩ gì, tôi xin rửa tai lắng nghe.”

Bắc Minh Thiện rút một điếu xì gà từ trong túi ta, Hình Uy vội lấy bật lửa ra châm cho anh.

Bắc Minh Thiện sau khi hút vài hơi thì nói: “Nếu như dựa vào học lực của một người mà có thể vào được Bắc Minh Thị, vậy cũng quá tầm thường rồi, bây giờ mọi người đa số có học lực cao năng lực thấp. Tôi làm sao biết bọn họ có phải hay không.”

Lời của Bắc Minh đến mặt mày của Bắc Minh Triều Lâm đỏ trắng từng trận, không ngờ anh em song sinh của mình vậy mà nói ra lời như này. cái này có khác gì đang sỉ nhục bọn họ.

“Chú hai, đối với năng lực của bọn họ tôi nghĩ nghĩ chú càng rõ hơn, hà tất gì biết rõ còn cố hỏi.” Bắc Minh Diệp Long đối với lời nói của Bắc Minh Thiện cũng có chút không nghe lọt tai: “Tôi có thể hiểu thành chú đang sợ hãi không, sợ hãi sự xuất hiện của bọn họ sẽ dao động địa vị của chú ở Bắc Minh Thị. Dù sao Bắc Minh Triều Lâm mới là con trưởng của nhà Bắc Minh.”

Bắc Minh Thiện nhìn Bắc Minh Diệp Long, trong đôi mắt lạnh lùng lập tức xuất hiện ngọn lửa, anh dùng sức dập tắt điếu xì gà, sau đó từ trong kẽ răng nhả ra mấy từ: “Bọn họ muốn dao động địa vị của tôi ở đâu, còn không đủ tư cách. Nhưng, Bắc Minh Thị sẽ không giữ phế vật ở lại.”

Thấy thái độ của Bắc Minh Thiện đối với Bắc Minh Diệp Long, Bắc Minh Triều Lâm không nhìn nổi nữa. Ông ta có thể chấp nhận Bắc Minh Thiện sỉ nhục chính mình, nhưng không cho phép anh uy hiếp con trai của mình.

Ông ta đi đến trước mặt Bắc Minh Thiện, nhìn ông ta, lấy ra tư thái của anh cả.

***

Bắc Minh Triều Lâm bày ra tư thái của người anh cả nói với Bắc Minh Thiện: “Thiện, là trưởng bối cậu có cần thiết phải như thế không, cậu không phải muốn xem thử thực lực của chúng tôi sao, vậy đặt ra thời hạn một tháng, chúng tôi có năng lực thì ở lại, nếu như không có tác dụng như cậu nói, chúng tôi tự mình cuốn gói đi.”

Bắc Minh Thiện nhìn Bắc Minh Triều Lâm, không ngờ thỏ lúc gấp còn muốn cắn người, anh khẽ mỉm cười: “Được, đây là anh nói, cho anh thời hạn một tháng, coi như thời gian thử việc đi. Trong khoảng thời gian này nếu như xuất hiện sự cố gì đó, anh phải ra đi tay trắng. Đến khi đó đừng trách người em trai này không cho anh mặt mũi.”

Bắc Minh Triều Lâm cười lạnh với Bắc Minh Thiện: “Nếu vượt qua một tháng tôi xem cậu còn muốn nói thế nào nữa.”

Chiến hỏa giữa hai anh em nhà Bắc Minh khiến mọi người ngồi ở đây đều cảm thấy có hơi kinh hãi.

Rốt cuộc đứng ở bên nào thật sự cũng rất khó định đoạt.

Bắc Minh Diệp Long lúc này đứng dậy nói: “Nếu chú hai đã nói như thế rồi, vậy nói rõ đã đồng ý quyết định này của tôi rồi? Vậy được, trong thời gian một tháng, tạm thời dựa theo phương án của tôi mà làm. Bộ phận công trình và bộ phận tài vụ lập tức chia thành hai bộ phận, một bộ phần do Bắc Minh Triều Lâm và Lan Hồng lĩnh đạo, một bộ phần cho chủ quản trước đó tiếp quản. Mọi người bây giờ còn có ý kiến gì nữa không?’

Bắc Minh Diệp Long nhìn mọi người ngồi ở đây, bọn họ lúc này đều rơi vào trầm mặc, không có ai lên tiếng.

“Được rồi, cứ làm như vậy. Cuộc họp hôm nay cũng họp đến đây thôi. Giải tán.”

Sau một tiếng ‘tan họp’ của Bắc Minh Diệp Long, mọi người như buông được gánh nặng.

Bắc Minh Thiện đanh mặt trở về văn phòng của mình, Hình Uy đi theo đằng sau anh.

Anh ta biết tâm trạng của boss lúc này không tốt, cho nên cố gắng không nói chuyện về cuộc họp sáng nay.

Sau khi Bắc Minh Diệp Long cho tan họp thì bắt đầu công việc phân chia hai bộ phận công trình và bộ phận tài vụ.

Anh ta trên cơ bản đã để người đứng ở về phía mình làm cấp dưới của ba mẹ, giữ lại tập đoàn Bắc Minh Thị.

Người không cùng đường với mình, đều phải ra ngoài xây dụng bộ phận mới.

Trong thời gian một ngày ngắn ngủi, nội bộ của tập đoàn Bắc Minh Thị đã có ba bộ phận bị Bắc Minh Diệp Long chiếm cứ rồi.

Bộ phận thiết kế do anh ta quản lý, ba nắm giữ bộ phận công trình mới, phụ trách công trình còn dang dở của tập đoàn Gia Mậu quản lý. Còn bộ phận tài chính do mẹ nắm giữ.

Trong lòng ba con Bắc Minh Triều Lâm đều biết rất rõ, lần chia này đã xác định rạch ròi với Bắc Minh Thiện rồi.

Bắc Minh Thiện vẫn là cấp trên của bọn họ, chuyện sau này sẽ đi theo hướng nào, vậy chỉ có thể băng đèo vượt suối thôi.

Buổi tối, Bắc Minh Thiện thu dọn đồ của mình rời khỏi tập đoàn, bây giờ anh đã không kêu Hình Uy đưa anh về nhà nữa.

Hình Uy lái xe về đến căn chung cư của anh ta với Lạc Kiều.

“Thiện về rồi, sao sắc mặt của con hôm nay lại không tốt như vậy. Công ty xảy ra chuyện gì rồi sao?” Giang Tuệ Tâm nhìn thấy sắc mặt của Bắc Minh Thiện, trong lòng đã hiểu vài phần, nhưng bà ta vẫn giả bộ dáng vẻ rất quan tâm.

Bắc Minh Thiện không có đáp, anh cũng không có vào phòng ăn ăn cơm, mà chui vào phòng sách.

Giang Tuệ Tâm kêu người làm đưa phần cơm tối vào trong phòng sách của anh, sau đó bà ta dẫn Dương Dương đi ăn cơm.

Bắc Minh Đông từ sau khi ra khỏi quán trà, trực tiếp lái xe về nhà tổ, lấy ít quần áo cho vào vali, từ giờ coi như rời khỏi nhà Bắc Minh.

Anh ta không muốn ở lại một nơi như này, bây giờ anh cảm thấy ai cũng thay đổi rồi. Vốn dĩ là một gia đình tốt đẹp, bây giờ chắc muốn dấy lên một trận nội đấu đầy mưa máu rồi.

Cơ nghiệp mà ba gây dựng cũng có thể ở trong trận giành dành này trở thành một vật hy sinh.

***

Từ sau khi vợ chồng Bắc Minh Triều Lâm và Lan Hồng dấn một nhóm nhân lực mới vào Bắc Minh Thị, nhất là Bắc Minh Triều Lâm đã tiếp quản bộ phận công trình. Trong thời hạn thử việc một tháng Bắc Minh Triều Lâm và Bắc Minh Diệp Long phối hợp rất tốt.

Ra trận ba con đều có nhau, bất luận là nghiệp vụ của tập đoàn Gia Mậu hay công trình khác, đều tiến hành tương đối thuận lợi.

Trừ những việc này đồng thời tiến thàn thuận lợi hạng mục xây dựng tòa nhà do Bắc Minh Thiện là chủ đầu tư với tổng bộ tập đoàn GT.

Vốn tưởng Bắc Minh Thiện sẽ không quan tâm đến hạng mục này, nhưng điều khiến Mạc Cẩm Thành không có ngờ, anh lại rút ra một lượng lớn thời gian, từ thiết kế đến thi công đều tiến hành kiểm tra và chỉnh sửa.

Mạc Cẩm Thành cũng từng lấy danh nghĩa của công việc hẹn anh ra ngoài ăn cơm uống trà, vào lúc đó ông ta cố thử để anh và Dư Như Khiết gặp mặt.

Nhưng sau khi bọn họ không nói về chuyện công việc, Bắc Minh Thiện không phải mượn cớ rời khỏi thì trầm mặc không nói. Điều này khiến Mạc Cẩm Thành luôn không tìm được cơ hội thích hợp.

Mãi đến một lần, Mạc Cẩm Thành hẹn Bắc Minh Thiện đến phòng họp của khách sạn Daredevil Empire thương lượng vấn đề sửa đổi bản vẽ.

Khi bọn họ bàn bạc đến điểm mấu chốt, đột nhiên điện thoại của Mạc Cẩm Thành đổ chuông, cuộc thảo luận cũng dừng lại, hai người đều khổng khỏi nhíu mày.

Bọn họ đều là kiểu người ghét nhất bị người khác cắt ngang trong lúc đang chuyên tâm làm việc.

Nhất là Bắc Minh Thiện, trên mặt mang theo một chút bất mãn nhìn Mạc Cẩm Thành.

“Xin lỗi.” Mạc Cẩm Thành sau khi mỉm cười xin lỗi, chuẩn bị tắt điện thoại.

Ông ta đã quen liếc màn hình, chỉ thấy là Dư Như Khiết gọi đến, bèn nghe máy, thái độ rất dịu dàng: “Như Khiết, có chuyện gì không?”

Nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến giọng của Dư Như Khiết: “Cẩm Thành, thật sự xin lỗi, cơ thể của em có hơi không thoải mái có thể đưa em đi... bốp.”

“Như Khiết, Như Khiết!” Mạc Cẩm Thành nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia có hơi không ổn, trong lòng giống như lửa đốt.

Đối với Mạc Cẩm Thành mà nói, ông và Dư Như Khiết đã trải qua ly hợp mưa gió, đi đến ngày hôm nay đã rất không dễ dàng, bà ta chính là duy nhất của ông ta.

Ông ta vội để điện thoại xuống: “Thiện, chúng ta hôm nay nói đến đây thôi, có chuyện gì chúng ta nói sau.”

Vừa rồi khi Mạc Cẩm Thành gọi điện anh nghe thấy một ít, nhất là nghe thấy tên của mẹ anh, hơn nữa nhìn thấy khi nhìn thấy Mạc Cẩm Thành nghe điện thoại thần sắc trên mặt xảy ra sự thay đổi rất lớn, hơn nữa ngữ khí rõ ràng rất lo lắng.

Tục ngữ nói mẹ con liền tâm, cho dù khoảng cách giữa mẹ và anh vẫn rất sâu, nhưng sau khi ba qua đời, ít nhiều cũng có hơi ngộ ra.

Khi người thân còn, bạn có thể vô tâm phớt lờ bọn họ, có thể hô đến gọi đi với bọn họ thậm chí có thể hận bọn họ.

Nhưng cuối cùng có một ngày, bọn họ bắt đầu rời khỏi bạn rồi, bạn có thể nghĩ đến không phải là điều không tốt của bọn họ, mà sẽ nghĩ đến rất nhiều cái tốt của bọn họ.

“Một mình ông có được không, hay tôi giúp ông một tay. Lời của Bắc Minh Thiện mặc dù rất lạnh nhạt, nhưng tóm lại đã có sự thay đổi không ít trước đây.”

Mạc Cẩm Thành nhìn anh gật đầu: “Chúng ta mau đi thôi.”

Hai người bọn họ sau khi đơn giản thu thập đồ trong tay, vội vàng đến căn phòng tổng thống mà ông ta ở.

Mạc Cẩm Thành đẩy cửa ra, chỉ thấy Dư Như Khiết ngã trên thảm cách cửa lớn không xa.

“Dư Khiết!” Mạc Cẩm Thành chạy vài bước đến bên cạnh Dư Như Khiết nhẹ nhàng đỡ bà ta lên, lớn tiếng gọi tên của bà ta.

“Đừng trì hoãn thời gian nữa, mau đi bà ấy đến bệnh viện, xe của tôi đã ở phía dưới.” Bắc Minh Thiện nói rồi khuỵu xuống xuống bế Dư Như Khiết từ trong tay Mạc Cẩm Thành lên, xoay người đi ra ngoài cửa.

***

Bọn họ rất nhanh đến bên cạnh chiếc xe đã đỗ ở cửa lớn sẵn của Bắc Minh Thiện, Mạc Cẩm Thành rất cẩn thận phối hợp với Bắc Minh Thiện để Dư Như Khiết ở đằng sau xe.

Bắc Minh Thiện đưa bọn họ mau chóng lái xe đi ra khỏi khách sạn Daredevil Empire, chạy thẳng đến bệnh viện.

Trên đường, có mấy lần vượt đèn đỏ, có mấy lần suýt nữa đâm vào chiếc xe khác, nhưng Bắc Minh Thiện dựa theo kỹ thuật lái xe điêu luyện hóa nguy thành an.

“Thiện, vẫn nên lái an toàn một chút, tôi nghĩ Như Khiết vẫn ổn.” Mạc Cẩm Thành vừa xoay người, thời khác chú ý đến tình trạng của Dư Như Khiết, nhưng đồng thời cũng lo lắng cho Bắc Minh Thiện, sợ anh vội quá mà xảy ra chuyện.

Bắc Minh Thiện không lên tiếng, vẫn suy trì tốc độ hơn 100km/h.

Anh lái xe, trong lòng cũng nóng lòng như lửa đốt giống như tốc độ lái xe. Gần như dùng tốc độ nhanh nhất lúc bình sinh của anh chạy đến bệnh viện.

Xe dừng ổn định cửa bệnh viện, anh máu chóng xuống xe, sau đó bế Dư Như Khiết từ trong xe ra rảo bước đi đến phòng cấp cứu.

Cùng lúc này, Lục Lộ ngồi trên xe lăn, hai tay điều khiển xe lăn từ trong thang máy đi ra, bà ta bây giờ có thể không cần người khác đi cùng mình đi dạo rồi.

Bà ta chầm chậm chuyển động xe lăn, chỉ thấy cách cửa bệnh viện không ra bắt đầu trở nên nháo nhào ra vào bệnh viện.

Theo tiếng phanh xe chói tai, một chiếc xe nhìn trông rất sang trọng dừng ở đó.

Lục Lộ thở dài, xã hội hiện nay một khi người có chút tiền thì sẽ ở đó diễu võ giương oai, căn bản không đặt sự an toàn của người khác vào trong mắt.

Bà ta nghĩ đến đây đang muốn xoay người trở về thì nhìn thấy mộ người đàn ông từ trong xe bước xuống, sau đó vòng ra đằng sau xe bế một người đi ra, ở bên cạnh anh còn có một người khác đi theo.

Người được bế đó chắc đã bị ngất rồi.

Sau khi ba người này mau chóng đi vào, Lục Lộ nhìn rõ gương mặt của bọn họ, chính là Bắc Minh Thiện với cả Mạc Cẩm Thành.

Điều này khiến bà ta cảm thấy kinh ngạc. Không chỉ như thế, bà ta còn nhìn thấy hai tay của Bắc Minh Thiện bế một người phụ nữ, thần sắc trên mặt bọn họ rõ ràng rất căng thẳng và lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.