Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 350: Chương 350: Chú cháu tranh chấp




Bắc Minh Thiện soi gương, chỉnh lại cà vạt một chút, sau đó dẫn theo Hình Uy vội vàng đi ra ngoài.

Trên đường đi tới Bắc Minh thị, Hình Uy nhìn qua gương chiếu hậu, thấy sắc mặt Bắc Minh Thiện hơi thâm trầm: “Ông chủ, tập đoàn đã xảy ra chuyện gì sao?”

Bắc Minh Thiện khẽ gật đầu. Nhưng anh vẫn không nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà hỏi Hình Uy: “Tôi bảo cậu tìm giáo viên dạy kèm cho Bắc Minh Tư Dương, đã tìm được chưa?”

“Đã tìm được rồi, ông chủ. Chiều nay, bọn họ sẽ bắt đầu dạy kèm cho cậu chủ nhỏ.” Hình Uy nói.

“Kinh nghiệm và lai lịch của bọn họ thế nào? Tôi hi vọng bọn họ có thể dạy tốt cho Dương, ít nhất cũng phải giống như Trình vậy.” Bắc Minh Thiện nhìn xe cộ qua lại vội vàng phía ngoài cửa kính, lại nói tiếp: “Bây giờ, nó chính là hy vọng sau này của nhà Bắc Minh. Cho nên tôi yêu cầu không thể có sai sót gì được.”

Hình Uy hơi nhíu mày. Trước đây ông chủ cũng một lòng bồi dưỡng cho cậu chủ nhỏ Trình Trình, nói muốn cậu chủ nhỏ sẽ thành hy vọng sau này của Bắc Minh thị.

Nhưng cuộc đời không ai có thể lường trước được, bây giờ cậu chủ nhỏ Trình Trình rời khỏi nhà Bắc Minh, sống cùng với cô Cố. Mà cậu chủ nhỏ Dương Dương lại đi tới nhà Bắc Minh. Điều này đã làm rối loạn sắp xếp của ông chủ lúc trước. Cho nên bây giờ ông chủ mới phải bỏ nhiều công sức như vậy trên người cậu chủ nhỏ Dương Dương, hi vọng cậu chủ nhỏ Dương Dương có thể hiểu được nỗi khổ trong lòng ông chủ.

Hình Uy nghĩ tới đây, lập tức đáp: “Mong ông chủ yên tâm, giáo viên dạy kèm cho Dương Dương đều là giáo sư có kinh nghiệm dạy dỗ tương đối cao.”

Bắc Minh Thiện khẽ gật đầu, không nói gì nữa.

Bọn họ đến tập đoàn Bắc Minh thị, lại nhanh chóng đi tới phòng làm việc của anh.

Chỉ thấy mấy cổ đông lớn và người quản lý chính của các phòng ban trong công ty đều ngồi ở trong phòng họp nhỏ của anh, khác với lần trước là bọn họ đều có vẻ đặc biệt yên tĩnh.

Bắc Minh Thiện nhíu mày, đi vào phòng họp, trầm giọng hỏi: “Không có sự cho phép của tôi, ai cho các người tới chỗ của tôi thế?”

Đôi mắt anh lạnh lùng nhìn lướt qua từng người đang ngồi ở đây.

Nhưng những người này đều cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của Bắc Minh Thiện.

Lúc này, có một người từ trong phòng trà của Bắc Minh Thiện đi ra. Trong tay anh ta cầm cái đĩa, trên đĩa có đặt một chén cà phê còn bốc hơi nóng, đang dùng thìa chậm rãi khuấy, cà phê trong cốc hình thành một vòng xoáy nhỏ.

“Những người này là do tôi tập hợp qua.” Anh ta nói rất nhẹ nhàng, giống như anh ta mới là chủ chỗ này vậy.

Bắc Minh Thiện nhìn chằm chằm vào người này, sau đó cười lạnh nói: “Mấy ngày không gặp, cháu đã ngóc đầu trở lại à? Nhưng chỉ dựa vào chút năng lực của cháu bây giờ, cháu có tư cách đấu với tôi sao?”

Hình Uy nhíu mày. Anh ta thật sự không muốn nhìn thấy giữa hai người kia tranh đấu với nhau. Nhưng làm cấp dưới của Bắc Minh Thiện, anh ta nhất định phải che chở cho ông chủ của mình.

Anh ta bước tới hai bước, nhìn người kia khẽ gật đầu: “Cậu Tử Du, chúng ta lại gặp mặt rồi. Nhưng chỗ này là nơi tư nhân, vẫn mong cậu rời đi.”

Không sai, người tới này chính là Bắc Minh Tử Du.

“Ha ha. Được, tôi sẽ đi.” Bắc Minh Tử Du nói xong dừng cái thìa trong tay, giơ một ngón trỏ lên và lắc qua lắc lại. “Nhưng tôi sẽ không đi bây giờ.”

Anh nói xong, lấy cái thìa từ trong cốc cà phê ra và đặt vào đĩa, sau đó cầm cốc cà phê lên uống một cạn, tiện tay đặt các cốc lên trên bàn bên cạnh.

Anh nhíu mày, trên gương mặt điển trai hiện ra vẻ đặc biệt khó uống: “Chú hai, tôi phải nói với chú thế nào nhỉ? Sắc mặt chú cũng giống hệt với cà phê ở đây, đều làm người ta cảm giác khó có thể tiếp nhận được. Thật không biết những người ngồi ở bên kia làm sao nhẫn nhịn được đấy.”

Bắc Minh Thiện lạnh lùng nhìn anh ta mà không hề thể hiện ra chút cảm xúc nào. Thật ra anh muốn xem thử mọi chuyện có giống như mình dự đoán không. Lần này Bắc Minh Tử Du tới đây sẽ tự làm mình mất mặt giống lần trước, hay có mục đích gì khác?

Nhưng lời Bắc Minh Tử Du nói ra, Hình Uy lại không muốn nghe. Đã nói tới mức này, cũng không cần phải khách sáo gì nữa. Sắc mặt anh ta âm trầm xuống, cơ thể cao lớn, vạm vỡ đứng ở trước mặt Bắc Minh Tử Du: “Cậu Tử Du, cậu là người nhà Bắc Minh nên tôi kính trọng cậu. Nhưng nếu là kẻ địch của Bắc Minh thị, vậy Hình Uy tôi sẽ là người đầu tiên trở mặt với cậu.”

Bắc Minh Tử Du ngước mắt quan sát từ Hình Uy từ trên xuống dưới vài lần. Trên gương mặt tuấn tú của anh ta lộ ra chút ý cười hơi lông bông: “Hình Uy, tôi biết anh ở bên cạnh chú hai trong thời gian không ngắn, nhưng chẳng qua chỉ là một con chó trung thành bảo vệ chủ mà thôi. Cho nên tôi cũng không cần loại người như anh phải kính trọng.”

Anh ta nói đến đây lại chậm rãi đi về phía trước, vòng qua Hình Uy đi tới trước mặt Bắc Minh Thiện.

Hai đôi mắt lạnh lùng đối diện nhau, tràn ngập mùi thuốc súng.

Bắc Minh Tử Du hơi híp mắt lại, chậm rãi nói từng câu từng từ ở trước mặt Bắc Minh Thiện: “Tôi có thể đích thân tới đây thì sẽ không sợ ai gây bất lợi cho tôi.”

Anh ta nói xong thì xoay người, bỏ lại Bắc Minh Thiện và Hình Uy, đi tới trong phòng họp, cầm một cái ghế đặt ở hàn vị trí chủ tọa phía trước, sau đó thả lỏng cơ thể ngồi xuống, thể hiện ra phong thái của cậu chủ lớn.

Những người từng trải qua chuyện lần trước Bắc Minh Tử Du tới gây ầm ĩ trong hội trường, lúc này gặp lại anh ta sẽ không có vẻ gì bất ngờ nữa. Đặc biệt là vừa nghĩ tới thủ đoạn anh ta lập kế để những lãnh đạo cấp cao làm việc cho anh ta... tất cả đều không khỏi thấy ớn lạnh.

Đương nhiên, khi đó Bắc Minh Tử Du sẽ không ngu ngốc đến mức tự mình thừa nhận, nhưng chẳng ai là kẻ ngốc cả, trong lòng mỗi người đều biết rõ.

Lúc này Bắc Minh Thiện cũng rất bình tĩnh bước vào phòng họp. Anh khác với Bắc Minh Tử Du, chỉ ngồi ở trên vị trí chủ tọa vẫn thể hiện ra uy nghiêm không thể dao động được của mình.

Hình Uy khoanh tay, đứng thẳng sau lưng Bắc Minh Thiện, vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Bắc Minh Tử Du.

Nhưng Bắc Minh Tử Du vẫn làm như không nhìn thấy. Anh ta cười lạnh, nhìn mọi người ở đây, sau đó ngồi thẳng người dậy và chậm rãi nói: “Hôm nay là do tôi tập hợp mọi người tới đây.” Sau đó, anh ta chỉ tay về phía Bắc Minh Thiện bên cạnh: “Đương nhiên còn có cả tổng giám đốc Bắc Minh.”

“Trong cuộc họp hôm nay, tôi chỉ muốn tuyên bố với mọi người một việc. Đó chính là tôi làm cổ đông lớn thứ hai của Bắc Minh thị, sẽ chính thức vào trong tập đoàn Bắc Minh thị!”

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều bàn tán xôn xao, ai nấy đều châu đầu ghé tai. Ngay cả Hình Uy đứng sau lưng Bắc Minh Thiện cũng thầm giật mình.

Chỉ có Bắc Minh Thiện vẫn vẻ mặt như vậy, không hề dao động bởi những lời anh ta nói. Bởi vì anh đã sớm đoán được rồi.

Bắc Minh Tử Du đứng lên, ra hiệu mọi người im lặng, cả hội trường mới yên tĩnh trở lại.

Sau đó, anh ta tiện tay phủi nhẹ một cái lên bộ vest phẳng phiu của mình, nói với Bắc Minh Thiện: “Chú hai, chỗ này của chú thật sự quá bẩn, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà khắp nơi đều là bụi bặm. Xem ra sau này tôi sẽ ở đây, trước khi nhận việc phải gọi người cố gắng sửa lại chỗ này mới được.”

Bắc Minh Thiện vừa nghe anh ta nói vậy, chân mày hơi nhướng lên. Anh đương nhiên biết Bắc Minh Tử Du nói vậy là có ý gì.

Nhưng anh cảm thấy Bắc Minh Tử Du quá mức để ý cái trước mắt.

Anh khẽ nhếch mép cười nhạt với vẻ xem thường: “Nếu đã cảm thấy chỗ tôi không sạch sẽ, vậy cần gì phải tới đây tìm khó chịu chứ.”

Bắc Minh Thiện nói xong, rút bao thuốc lá từ trong túi ra và rút lấy một điếu châm, rít một hơi có vẻ rất nhàn nhã.

Ban đầu, Bắc Minh Tử Du muốn dùng những lời này để kích thích Bắc Minh Thiện, nhưng bây giờ xem ra hình như không có bất kỳ hiệu quả nào.

Anh ta đảo tròng mắt, đút hai tay vào trong túi quần, đi tới một góc đối diện với Bắc Minh Thiện, dứt khoát đặt mông ngồi lên trên bàn họp.

Sau đó, anh ta cúi đầu nhìn Bắc Minh Thiện: “Chú hai, trước đây chú đã đuổi chúng tôi ra khỏi nhà Bắc Minh, hơn nữa còn lấy đi cổ phần của Bắc Minh thị.” Nói đến đây, trên mặt anh ta lộ vẻ bất lực, dùng tay vỗ ngực mình: “Nhưng trên người tôi vẫn chảy dòng máu của nhà Bắc Minh. Chú có thể vô tình nhưng tôi không thể bất nghĩa. Ông nội một tay sáng lập ra cơ nghiệp nhà Bắc Minh đang trong tình trạng bấp bênh, tôi làm cháu đích tôn của con trai cả nhà Bắc Minh lại không khoanh tay đứng nhìn được.”

Bắc Minh Thiện rít mạnh một hơi thuốc rồi khẽ cười, rụi phần điếu thuốc còn lại trong gạt tàn trước mặt.

“Hừ hừ... Tử Du, nếu thật sự còn có dòng máu của nhà Bắc Minh, lúc này sẽ không mượn người ngoài tới hi sinh lợi ích của Bắc Minh thị. Có lẽ cháu cho rằng đây là thủ đoạn duy nhất để đả kích tôi, nhưng tôi cho cháu biết: Cùng lúc đó, cháu cũng đả kích Bắc Minh thị! Bây giờ tôi và Bắc Minh thị là một, cháu tốt nhất nên suy nghĩ xem con đường sau này phải đi thế nào đã.”

Bắc Minh Thiện nói đến đây, anh đứng lên, giơ tay vỗ nhẹ vào vai của Bắc Minh Tử Du, sau đó khẽ lắc đầu.

Anh xoay người đi về phía cửa phòng họp, Hình Uy lập tức đi theo.

Lúc Bắc Minh Thiện sắp ra khỏi cửa, anh quay đầu nhìn Bắc Minh Tử Du: “Mặc cho cháu muốn chơi thế nào, tôi đều sẽ theo tới cùng. Nhưng tôi vẫn phải cảnh cáo cháu một câu, đừng tính kế với Bắc Minh thị, nếu không sẽ chỉ nhóm lửa tự thiêu thân thôi.”

Bắc Minh Tử Du trơ mắt nhìn Bắc Minh Thiện vẫn có vẻ rất tao nhã rời đi, lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, anh ta tức giận đến mức đấm mạnh xuống bàn họp.

Sau đó anh ta nổi nóng nhìn lướt qua cả đám người ở đây đã sợ đến mặt xám như đất: “Các người còn ở đâ y làm gì? Bắc Minh thị để các người làm việc ở đây là kiến tiền cho Bắc Minh thị, chứ không phải để các người ở đây chế giễu. Tất cả đều hết cút cho tôi!”

Những người ở đây nghe được câu này lại giống như được đại xá, lao ra khỏi phòng họp chẳng khác nào ong vỡ tổ.

Đây đâu phải là qua họp chứ, đây rõ ràng chính là vở kịch trình diễn cảnh tranh đoạt tài sản gia tộc giữa hai cháu trai và chú.

Bắc Minh Tử Du vốn muốn dùng thân phận cổ đông lớn thứ hai ở Bắc Minh thị, cố gắng chọc tức Bắc Minh Thiện một chút. Nhưng tính toán của anh ta vẫn là sai lầm. Không chỉ Bắc Minh Thiện không hề bị ảnh hưởng, bản thân lại bị anh làm cho khó coi gần chết.

Cùng lúc đó, trong tòa nhà lớn đối diện với tập đoàn Bắc Minh, một cái ống nhòm đang hướng về phía văn phòng của Bắc Minh Thiện ở đối diện. Một người đàn ông ngậm điếu thuốc trong miệng, nhìn toàn bộ quá trình Bắc Minh Tử Du thách thức Bắc Minh Thiện.

Cho dù không nghe thấy giọng nói, nhưng qua nét mặt và động của bọn họ tác vẫn có thể nhìn ra được một vài manh mối.

Sau khi Bắc Minh Thiện dẫn theo Hình Uy ra khỏi văn phòng, anh ta thu lại ống nhòm.

Sau đó, anh ta lấy điện thoại di động trong túi quần ra, bấm gọi vào một dãy số.

Sau khi điện thoại được kết nối, trong loa vang lên những tiếng chuông chờ. Lát sau, bên kia điện thoại truyền ra một giọng nói có phần già dặn.

“Alo...”

Người đàn ông rít một hơi thuốc, sau đó ném phần còn lại xuống đất và dùng chân di di lên nó.

Sau đó anh ta nói vào trong điện thoại: “Sư phụ, hôm nay Bắc Minh Tử Du đi tới tập đoàn Bắc Minh thị.”

“Hả? Hừ hừ... Quả nhiên không ngoài dự đoán. Anh ta đã không thể nhẫn nhịn được từ ngay giây phút nắm lấy cổ phần rồi.” Giọng nói của người bên kia điện thoại đặc biệt bình thản lại tự nhiên, giọng nói trầm thấp cho thấy ông ta đã hơn năm mươi tuổi.

Lúc này, ông ta đang ngồi trên một cái ghế xoay bằng gỗ Tử Đàn, phía sau chiếc bàn làm việc có vẻ rất sang trọng, quý phái.

Ông ta đối mặt với giá sách ở bức tường trước mặt, quay lưng về phía bàn làm việc.

Phần tựa lưng của cái ghế cao, chỉ có thể nhìn thấy được cái đầu trọc có phần bóng loáng của ông ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.