Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 100: Chương 100: Chú hai không có điểm yếu




Diệp Long thật ra đã biết tất cả từ sớm, trước đây anh ta vì tâm trạng của Cố Hạnh Nguyên, cho nên mới uyển chuyển nói tiền cược là cô làm tình nhân của chú hai.

Ông cụ khẽ thở dài: “Haizz, đứa trẻ ngốc, nếu cháu đều đã biết, việc gì phải khổ sổ muốn quấn lấy người phụ nữ không còn trong sạch như thế nữa chứ?”

Lông mày của Diệp Long vụt qua một tia buồn bã: “Ông nội cũng cảm thấy, Nguyên là cô gái như thế sao?”

“Cái này…” Ông cụ nhìn Bắc Minh Thiện ngồi xa nhất, lông mày nhíu lại: “Cháu đi hỏi chú hai của cháu đi! Nó rõ nhất Cố Hạnh Nguyên là người phụ nữ như thế nào! Ông sợ cháu tuổi còn nhỏ, bị người ta lừa.”

“Ha ha ha…” Diệp Long đột nhiên bật cười trầm thấp, trong giọng nói du dương đó, chỉ có anh ta mới hiểu sự chua xót: “Người bị người ta lừa, là Nguyên?”

“Diệp Long—” Ông cụ có chút bất mãn, không vui quét qua đứa cháu từ nhỏ bị mình đối xử lạnh lùng: “Phụ nữ có rất nhiều, việc gì cứ muốn nhặt đôi giày cũ mà chú hai cháu từng đi? Chuyện này truyền ra ngoài không phải người đời chê cười sao?”

Diệp Long thu nụ cười lại, trong đôi mắt trong veo toát ra sự nghiêm túc: “Ông nội, Nguyên không phải giày. Cô ấy thật sự là mối tình đầu của cháu. cháu mặc kệ 5 năm nay cô ấy đã trải qua những gì, cô ấy từng ở bên ai? Cháu chỉ cần chắc chắn, cô ấy sau này thuộc về cháu là được rồi.”

“Diệp Long!” Bắc Minh Triều Lâm nghe thế thì nóng lòng mồ hôi chảy như mưa: “Đứa trẻ này con sao lại cứng đầu như thế chứ? Cứ muốn nhận cái chết? Con không thể nghe lời khuyên của ông nội con được sao?”

“Ba, con không phải bướng bỉnh, trải qua 5 năm lịch luyện, con cuối cùng cũng biết bản thân mình muốn cái gì!” Diệp Long phản bác.

“Muốn cái gì?” Ông cụ tức giận trừng mắt, hỏi ngược lại: “Muốn 20% cổ phần của Bắc Minh Thị?”

Diệp Long nhàn nhạt lắc đầu, cười khổ một tiếng: “Ông nội, cháu không cần những thứ đó, cháu chỉ thay ba cháu bảo vệ thứ của ba mà thôi.”

“Vật cháu muốn chính là người phụ nữ Cố Hạnh Nguyên này?” Ông cụ thông minh như vậy, nhìn Diệp Long, lại liếc mắt nhìn thằng hai, bỗng cảm thấy đau đầu.

“Phải!” Diệp Long trả lời cực kỳ chắc chắn.

Có lẽ sinh ra trong hào môn của nhà Bắc Minh, đã định sẵn phải hy sinh hoặc bị hy vọng một số thứ, nhưng duy nhất Nguyên, anh ta muốn giành lấy nhất

Ông cụ nhìn chằm chằm Diệp Long, nghẹn ứ nửa ngày, mới vứt một câu cho Bắc Minh Thiện: “thằng hai, con như nào?”

Bắc Minh Thiện lúc này lông mày nhướn lên, lạnh lùng liếc nhìn ông cụ, khóe môi cũng hơi nhếch lên—

“Hai điểm: Thứ nhất, 20% cổ phần, là con thắng được!” Giọng nói của anh trầm thấp vang lên, đôi mắt sâu thẳm quét qua Diệp Long, để lại ý cười nhàn nhạt: “Thứ hai, Cố Hạnh Nguyên không phải đôi giày cũ mà con từng đi, cô ấy là đôi giày con— đang đi!”

Diệp Long nghe thế, lập tức phẫn nộ mắt đỏ au, nắm đấm siết càng chặt: “Chú hai, chú đừng hiếp người quá đáng!”

Bắc Minh Thiện lại lạnh lùng cười khẽ một tiếng: “Vây cánh chưa đủ, cháu dựa vào cái gì đấu với chú?”

“Bắc Minh Thiện!” Diệp Long nghiến răng nghiến lợi gằn lên một tiếng: “Luận sự nghiệp thủ đoạn cháu không đấu lại chú! Nhưng Nguyên vô tội! Chú lợi dụng cô ấy như thế, chơi đùa cô ấy, thì đã từng nghĩ cô ấy sẽ phải chịu tổn thương đến cỡ nào chứ?”

“Sao hả, đau lòng?” Bắc Minh Thiện lạnh lùng nói.

Diệp Long bị kích thích đến mức đứng bật dậy, nắm đấm như muốn sử dụng, lông mày của ông cụ nhíu lại, hắng nhẹ—

“Tất cả im miệng hết cho ta!” Ông cụ tức giận liếc nhìn Diệp Long: “Cháu à, trẻ tuổi khó tránh huyết khí phương cương, bây giờ cháu chơi bời, được, nhưng tuyệt đối đừng nghiêm túc! Mặc dù ông nội không đồng tình với thái độ của chú hai cháu, nhưng có một điểm, ông nội rất chắc chắn, nó quả thực khiến Bắc Minh Thị có nổi danh…

“Cho nên, ý của ông nội là vứt xe giữ pháo sao?” Diệp Long cười khổ gật đầu, bỗng ngồi phịch xuống, khớp ngón tay trắng bệch: “Xem ra, vẫn là cháu quá ngốc quá ngây thơ rồi…”

Diệp Long trước nay chưa bao nhiều thấy bất lực như thế này, nhưng anh ta thật sự đã tận lực rồi.

Bắc Minh Triều Lâm nghe thế, không nháy mắt giống như quả cà tím héo tàn.

Ông cụ thở dài một tiếng, an ủi Diệp Long: “Đừng nản lòng. Ông sẽ cố gắng bồi thường ba con hai người.”

“Bồi thường?” Đáy mắt Diệp Long tràn ngập sự thất vọng: “Ông nội biết, có những thứ không phải là tiền thì có thể bồi thường đủ sao…”

Chẳng hạn, những khao khát trong quá khứ, tuổi thơ được cưng chiều giống như Trình Trình, mà trong sinh mệnh của anh ta chưa từng trải qua. Những thứ này, có thể dùng tiền để bồi thường được sao?

Ông cụ khoát tay, lắc đầu không muốn tiếp tục nói nhiều nữa.

Sau đó nhìn sang Bắc Minh Thiện, trầm giọng: “thằng hai, 20% cổ phần của thằng cả sau khi chuyển cho con, hôn sự của con và Huyền Kim có thể chọn ngày tổ chức rồi!”

Bắc Minh Thiện bỗng đứng dậy, từ tốn chỉnh lại cổ tay áo: “Tai của ba bắt đầu có vấn đề rồi sao? Con trước đó ở trên bàn ăn đã nói rõ ràng rồi. Bắc Minh Diệp Long thân làm cháu trưởng, mối hôn sự này nên là nó gánh vác!”

“Con đây không phải hồ nháo hay sao?” Ông cụ trách cứ!

Sắc mặt của Diệp Long trắng xanh!

“Con còn chưa nói hết.” Khóe môi của Bắc Minh Thiện lạnh lùng nhếch lên: “Con đột nhiên thay đổi chủ ý rồi, 20% cổ phần đó, con có thể từ bỏ. Nhưng, cháu—” Ngón tay mảnh khảnh của anh chỉ vào Diệp Long: “Nhất định phải liên hôn với nhà họ Bùi!”

Không khí trở nên đông đặc lại!

Bắc Minh Triều Lâm ngây người, sau đó hỏi: “Thật sao? Chỉ cần Diệp Long thay em hoàn thành mối liên hôn thì em sẽ không giành 20 % cổ phần đó của anh sao?”

“Ba!” Diệp Long tức giận, gắt với Bắc Minh Triều Lâm.

Ông cụ kinh ngạc, biểu cảm trên gương mặt nhăn nheo trở nên vặn vẹo: “thằng hai, con việc gì phải làm thế?”

Người khác có thể không hiểu, nhưng ông cụ biết rõ nỗi hận trong lòng của thằng hai. Giống như trong mắt của thằng hai không dung nổi một hạt cát, cổ phần đối với anh mà nói không phải thứ quan trọng. Đả kích nhà thằng cả mới là mục đích thực sự của anh!

Mà anh làm như vậy, không phải muốn hủy đi hạnh phúc của Diệp Long sao!

“Sao hả, ba không nỡ?” Bắc Minh Thiện nhìn biểu cảm ngưng trọng của ông cụ, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Quyền lựa chọn ở trên tay họ, nếu ba không nỡ, ba lấy thay Bắc Minh Diệp Long đi! Dù sao ba cưới thêm lần nữa, lấy nhiều thêm một Bùi Huyền Nhi cũng không sao cả!”

Ánh mắt đó giống như đang trêu tức ông cụ, bất luận ông ta giả vờ lạnh nhạt với Diệp Long như nào, đều không thoát được mắt của Bắc Minh Thiện! Ông cụ có điều sợ hãi anh trả thù anh cả, mà tức giận với Diệp Long, mới cố tình đối xử lạnh lùng với Diệp Long mà thôi!

Ông cụ tức giận đến mức mặt mày đỏ bừng: “Thằng ranh, con định làm cho ba tức chết hả!”

Bắc Minh Triều Lâm vừa rồi mặt mày còn ủ dột, vừa nghe lời nói của Bắc Minh Thiện lập tức như chết dậy, Bắc Minh Triều Lâm đương nhiên không dám mơ tưởng ông cụ sẽ lấy Bùi Huyền Kim, vì thế, ông ta đặt mọi hy vọng lên con trai Diệp Long của mình…

Diệp Long lòng rét lạnh!

Đừng xem nhẹ 20% cổ phần của Bắc Minh Thị, lấy giá trị của Bắc Minh Thị, cho dù 1% cổ phần cũng đại biểu cho lượng tiền tài hàng trăm tỷ! Đó là điều mà người ngoài cầu còn không được! Nó càng tượng trưng cho địa vị cao quý của người nhà Bắc Minh!

Mà trước mắt, Bắc Minh Thiện chiếm phần lớn cổ phần, 20% đó với anh mà nói không tính là cái gì.

Nhưng, trong mắt anh chính là không chứa được một nhà anh cả!

“Tóm lại, mọi người từ từ suy nghĩ, không nán lại nữa.” Bắc Minh Thiện cười một tiếng, không đợi bọn họ đáp lại, bèn sải bước đi ra ngoài…

Cố Hạnh Nguyên đứng ở cửa lớn nhà Bắc Minh, yên lặng đợi Diệp Long đi ra.

Dưới sắc đêm, dường như gió lạnh hơn vài phần.

Hai tay của cô ôm lấy vai, ánh trăng chiếu xuống kéo dài bóng người mảnh mai của cô.

Giang Tuệ Tâm từ sớm đã bế Trình Trình về phòng, cô ngay cả cơ hội nhìn cũng không có.

Do thân phận của bản thân, cô không nên ngây ngốc ở trong bên trong, chỉ đành đứng ở cửa lặng lẽ đợi Diệp Long.

Đêm nay, trên bầu trời bao la thấp thoáng mấy ngôi sao.

Cô ngước mắt nhìn, bất tri bất giác, mắt hơi cay.

Có lẽ là vì sự thật của ván cược đó, có lẽ là vì ánh mắt lạnh lẽo của Bắc Minh Thiện, có lẽ nhiều hơn, quấn lấy nhau, trở thành một mớ rối rắm…

“Nguyên!” Diệp Long vội vàng đi ra, trên mặt gương mặt tuấn tú ẩn chứa sự mệt mỏi.

Anh chạy bước nhỏ đến trước mặt cô, ổn định lại cảm xúc, sau đó, mỉm cười hối lỗi với cô: “Xin lỗi…”

Hai từ này, từ trong miệng Diệp Long nói ra, bất lực mà nặng nề.

Ngón tay cô run rẩy, trong đôi mắt trong veo vụt qua một tia thê lương: “Thật ra, anh sớm đã biết quan hệ giữa em và Bắc Minh Thiện rồi, phải không?”

Diệp Long cứng nhắc gật đầu: “Rất xin lỗi, anh không có sớm nói với em.”

Sắc mặt của cô tái nhợt, sau đó nở một nụ cười khó coi trên khóe môi: “Cho nên, anh ngay từ khi bắt đầu đã biết, anh là vì 20% cổ phần trong tay ba anh, lấy em làm tiền cược, đúng không?”

“… Không phải, anh sau này mới biết người con gái làm tiền cược đó, thì ra là em!” Diệp Long nặng nọc nói: “Nếu như em sớm biết, anh sẽ không cố gắng ngăn cản chuyện này xảy ra…, nhưng xin lỗi Nguyên, anh hận bản thân về bước muộn một bước…”

“Vậy tối này thì sao? Anh nếu đã biết rõ quan hệ giữa em và anh ta, anh biết rõ anh ta là chú hai của anh, tại sao…”

“Tại sao?” Diệp Long cười khổ một tiếng, đôi mắt sáng ngời: “Xin lỗi Nguyên, anh quả thực đã lợi dụng em để đả kích chú hai, nhưng cuối cùng đều phí công vô ích, chú hai chú ấy không có điểm yếu…”

Diệp Long khi nói câu này, giống như một đứa trẻ không được giúp đỡ, giọng nói trở nên nghẹn ngào…

Nguyên hít sâu một hơi, mắt phủ một tầng sương mù, trái tim bỗng siệt chặt.

Đối với Diệp Long, cô từ đầu chí cuối không hận nổi.

Bởi vì cô biết, thiếu niên lương thiện trong ký ức đó, nhất định có nỗi khổ của anh ta mới làm như vậy!

Dưới bầu trời đêm, trên gương mặt sạch tuấn tú của Diệp Long, vụt qua một tia khổ sở.

“Xin lỗi, Nguyên… Trên thế giới này, người mà anh không muốn tổn thương nhất chính là em, nhưng anh không có cách nào, ba mẹ anh nếu như mất đi chỗ cổ phần đó, thân phận con trưởng cháu trưởng này sẽ trở thành một trò cười, cũng tương đương với chuyện bị chú hai đá ra khỏi nhà Bắc Minh…”

“Anh ta tại sao muốn làm như vậy? Tại sao muốn nhằm vào anh và ba anh?” Cô có chút bất ngờ.

Diệp Long cười chua xót một tiếng: “Vấn đề này, anh cũng muốn biết. Nhưng mỗi lần anh hỏi ba mẹ anh, họ chỉ lắc đầu, không nói.”

Cô mím môi, nhìn thẳng vào trong mắt của Diệp Long: “Thế thì, tại sao muốn vào Cố Thị giúp em?”

Diệp Long chân thành nhìn cô: “Trước đó anh đã biết, em hận nhà họ Cố. Tuy nhiên, lại bằng lòng giúp nhà họ Cố tranh đoạt công trình ‘Ánh’, anh nghĩ Cố Thị chính là thứ em muốn! Có lẽ em muốn trả thù nhà họ Cố, vì thể anh mới quyết tâm muốn giúp em đoạt lấy Cố Thị…”

“Đoạt lấy Cố Thị?” Cố Hạnh Nguyên sững sờ…

Cô trước giờ chưa từng nghĩ, Diệp Long vậy mà tưởng cô đang trả thù nhà họ Cổ!

Quả thưc, cách tốt nhất trả thù nhà họ Cố, chính là đoạt mọi thứ của bọn họ!

Nhưng… Cô không nghĩ phức tạp như vậy, cuộc đời của cô đã đủ rối rồi, một mục tiêu có thể chăm sóc tốt cho hai đứa trẻ, cô đã cảm thấy khó khăn rồi!

“Diệp Long, anh đã hiểu lầm rồi—” Cô thở dài, khẽ lắc đầu: “Em bằng lòng giúp Cố Thị, chỉ đơn thuần là muốn giúp mẹ em, không có nghĩ phức tạp như anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.