Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 530: Chương 530: Chuẩn bị lên đường




Một giọng nói đột ngột vang lên phía sau Dương Dương khiến cho cả cậu và Trình Trình đều giật hết cả mình, nhất là Dương Dương, vẻ mặt tươi cười của cậu vừa rồi đã trở nên tái mét.

Hai người đều nhận ra đây là giọng của Bắc Minh Thiện.

Dương Dương vội quay người lại: “ba, lúc này con nói giỡn với Trình Trình thôi ý mà, bây giờ con đã khỏe hẳn rồi, ba nhìn nè...” Nói rồi cậu động đậy bên chân bị thương.

Tuy rằng bây giờ đúng là vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng vì được ra ngoài chơi cậu dường như đánh liều hết, chịu đau cắn răng tỏ ra khỏe mạnh bước vài bước.

Sau đó cậu đứng thẳng trước mặt Bắc Minh Thiện: “Ba, con đã khỏe hẳn rồi. Có thể đưa con đi chơi rồi đúng không?”

Trình Trình đứng ở cửa trông thấy điệu bộ đó của Dương Dương thì rất buồn cười, nhung vì ngại ba đang đứng đo nên cậu không dám cười thành tiếng.

Thằng bé Dương Dương này đúng là kiểu người hay gậy ông đập lưng ông, vì không muốn đưa chó đi dạo mà nghĩ ra cái lý do sứt mẻ như vậy, cuối cùng cũng phải tự ăn trái đắng.

Bắc Minh Thiện trông thấy dáng vẻ này của Dương Dương thì cũng cảm thấy rất thú vị. Bình thường chỉ lo công việc nên rất ít ở cạnh hai đứa bé, không ngờ ở bên chúng lại có nhiều niềm vui như vậy.

Anh vẫn xị mặt nói với Dương Dương: “Lúc trước ba không cho con nuôi chó thì con cứ khăng khăng đòi nuôi. Bây giờ lại kiếm cớ để khỏi dắt nó di dạo, con thấy con có trách nhiệm với nó không? Làm một người đàn ông phải biết chịu trách nhiệm với những lời mình nói, biết chưa?”

“Ba, con biết sai rồi. Giờ con sẽ đưa Trái Banh ra ngoài.” Dương Dương cúi đầu, cậu bé cũng biết mình làm vậy là sai, mấy hôm nay, cậu thân là chủ nhân của Trái Banh nhưng lại rất ít để ý tới nó, những việc như cho ăn tắm rửa đều là do người giúp việc làm thay.

Dương Dương quay người đi về phía cầu thang, chẳng mấy chốc cậu đã bước đến cửa căn biệt thự mini của Trái Banh ở lầu một.

“Trái Banh à, chúng ta ra ngoài đi dạo.” Dương Dương vừa nói vừa vỗ vào tấm vãn gỗ của ổ chó.

“Gâu...” Bối Lạp thò đầu ra, nó chớp chớp mắt nhìn Dương Dương. dường như đang kể khổ với cậu.

Dương Dương trông thấy nó như vậy thì cũng rất áy náy: “Xin lỗi mày, mấy hôm nay không thèm ngó ngàng tới mày, bây giờ tao là đàn ông, đàn ông nói được phải làm được.”

...

Con đường cái trước nhà cũ nhà họ Bắc Minh bình thường rất ít khi có xe chạy qua.

Trên con đường ấy có bóng dáng của một cậu bé và một chú chó. Hai bên là hàng cây đại thụ xanh um, trước mặt là con đường kéo dài tít tắp.

Dương Dương chậm rãi bước về phía trước, Bối Lạp vui vẻ vẫy đuôi quấn quít chạy theo bên chân cậu.

Một tiếng sau Dương Dương mới đưa Bối Lạp quay về nhà cũ.

Ngay khi họ vừa bước tới trước cổng thì lại có một chiếc xe chạy tới từ phía đối diện, lại còn bóp kèn nữa, dường như đang chào hỏi cả hai.

Dương Dương vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra ngay đó là xe của mẹ.

Cố Hạnh Nguyên lái xe vào trong sân.

Ngay khi cô vừa xuống xe thì Dương Dương đã dắt theo Bối Lạp bước tới đứng bên cạnh cô.

“Mẹ! Mẹ tới sớm quá!” Dương Dương cười hì hì chào hỏi cô.

“Gâu gâu...” Bối Lạp ngửa đầu nhỉn Cố Hạnh Nguyên, liên tục vẫy đuôi như đang muốn chào hỏi cô.

Cố Hạnh Nguyên nở nụ cười với cả hai, đoạn cô đưa tay nắm lấy bàn tay của Dương Dương: “Bất ngờ thật đấy, bé heo như con mà cũng có lúc dậy sớm nữa. Lại còn ngoan ngoãn dắt chó đi dạo nữa chứ.”

Dương Dương đắc ý chống cánh tay còn lại lên hông: “Hi hi, hôm nay là ngày đặc biệt mà.”

Cố Hạnh Nguyên nhje nhà vuốt mũi cậu bé: “Biết ngay là con không có lợi lộc gì thì sẽ không dậy sớm mà.”

Hai người một chó cùng đi vào trong nhà, lúc này Bắc Minh Thiện cũng đang dắt Trình Trình vào nhà ăn.

“Mẹ.” Trình Trình lên tiếng chào hỏi Cố Hạnh Nguyên.

Bắc Minh Thiện thấy hai mẹ con cô bước đến thì khẽ gật đầu với cô rồi nói: “Chắc cô vẫn chưa ăn sáng, ăn với chúng tôi một bữa đi.”

Cố Hạnh Nguyên gật đầu, dắt theo Trình Trình đi cùng hai người họ tới phòng ăn.

Lúc này thì người giúp việc đã chuẩn bị xong thức ăn.

“Nguyên tới rồi à.” Giang Tuệ Tâm đứng trong phòng ăn nhiệt tình chào cô.

Cố Hạnh Nguyên cũng mỉm cười gật đầu với bà: “Chào buổi sáng dì Tâm.” Nói rồi cô ngồi xuống đối diện Giang Tuệ Tâm.

Trình Trình và Dương Dương đều ngồi xuống bên cạnh Cố Hạnh Nguyên.

Bắc Minh Thiện vẫn ngồi ở vị trí trung tâm của anh.

“Trình Trình, Dương Dương à, hai đứa phải ăn no đó, nếu không sẽ không có sức mà đi chơi đâu, ha ha.” Giang tuệ Tâm cười nói với hai cậu bé, vẻ mặt hết sức hiền lành.

Trình Trình tay cầm ly sữa gật dầu trả lời bà: “Dạ tụi con sẽ ăn no, bà nội cũng lớn tuổi rồi, phải ăn nhiều chút, như vậy thì mới khỏe mạnh được.” Cậu vẫn luôn giỏi che dấu tâm trang của mình, biểu cảm khuôn mặt và lời nói đều khá tự nhiên.

Cậu quay đầu lại nhìn Dương Dương, tuy cậu cũng đang cố che dấu cảm xúc của mình, những rõ ràng không làm được tốt như Trình Trình.

Cậu chẳng thèm trả lời trả vốn gì, một tay cầm ly sữa, tay còn lại cầm bánh sandwich nhét đầy vào trong miệng.

“Dì Tâm, dì coi thằng nhóc Dương Dương kìa, ăn cơm như hổ đói vậy.” Cố Hạnh Nguyên mỉm cười nói.

Bắc Minh Thiện nhìn thoáng qua Dương Dương, sau đó anh lên tiếng, giong nói vẫn lạnh tanh: “Ăn cơm phải ăn chậm nhai kỹ.”

Dương Dương nghe thấy Bắc Minh Thiện lên tiếng mới chịu ăn chậm lại.

Thật ra thì cậu cũng đâu muốn ăn như vậy, chẳng qua là vì không muốn nói chuyện với bà nội thôi, cậu nhớ đến những lời nói của bà nội mà cậu nghe lén được, trong lòng tức tối vô cùng, cậu muốn biến cơn phẫn nộ đó thành sức ăn.

Hơn nửa tiếng sau thì mọi người đã ăn sáng xong xuôi. Người giúp việc mang hết những món đồ cần cho việc đi dã ngoại như ấm nước, thức ăn, lều cắm trại và đồ ăn liền chuẩn bị sẵn bỏ vào trong xe du lịch của Bắc Minh Thiện.

“Thiện, Nguyên, Trình Trình và cả Dương Dương nữa, hôm nay các con hãy chơi thật vui nhé.” Giang Tuệ Tâm đứng bên ngoài xe vừa vẫy tay với bốn người họ vừa dặn dò.

...

Cố Hạnh Nguyên và Trình Trình mỉm cười vẫy tay với Giang Tuệ Tâm đang đứng bên ngoài, Dương Dương vẫy vẫy tay với bà ta như đang bị ép rồi lập tức quay đầu ra chỗ khác không nhìn bà nữa.

Xe nổ máy, chầm rãi rời khỏi nhà cũ chạy lên đường chính.

Cố Hạnh Nguyên và Trình Trình cùng ngồi phía sau, Dương Dương hôm nay lại ngồi đằng trước, trước kia cậu bé rất ít khi ngồi bên cạnh Bắc Minh Thiện như vậy.

Cậu bé nhìn chằm chằm vào động tác lái xe của Bắc Minh Thiện, bây giờ cậu chính là một cậu bé mê xe, bình thường mỗi khi làm xong việc của mình thì cậu sẽ lên mạng để xem các video về xe cộ.

“Đang nhìn gì đó?” Bắc Minh Thiện đang lái xe, anh thoáng trông thấy Dương Dương đang ngồi trên ghế lái.

“Đang nhìn ba lái xe.” Dương Dương trả lời một cách rất đơn giản.

Bắc Minh Thiện cười khẽ: “Sao? Con có hứng thú với việc lái xe à?”

Dương Dương nghiêm túc gật đầu: “Con thấy lái xe hẳn là một việc rất thú vị. Lần trước con có xem video của một cuộc thi tên là Daker trên mạng, những người đua xe lái chiếc xe đua sặc sỡ của mình băng qua cồn cát, bùn lầy, bụi cỏ, nham thạch và sa mạc để chạy về điểm cuối cùng, ngầu lắm luôn. Con muốn học lái xe để sau này tham gia cuộc đua như vậy.”

Cố Hạnh Nguyên ngồi phía sau trông thấy điệu bộ hồ hởi của Dương Dương khi nhắc tới đua xe thì trong lòng rất là lo lắng.

Ai là mẹ cũng đều như vậy cả, luôn muốn bảo vệ con của mình hết cỡ, giữ bọn chúng tránh xa khỏi mọi điều nguy hiểm.

Tuy cô không biết “cuộc thi Daker” là gì, nhưng nghe thấy những lời miêu tả đơn giản của Dương Dương thì cô liền tỏ ra phản đối: “Dương Dương, con nghe kỹ này, mẹ không cho phép con tham gia vào những việc nguy hiểm như vậy. Con phải học theo Trình Trình kìa, ngoan ngoãn học tập thì sau này mới có tương lai.”

Cố Hạnh Nguyên vừa dứt lời thì Bắc Minh Thiện đã lên tiếng: “Nguyên, tôi không đồng ý với quan điểm của cô. Thằng bé có sở thích riêng cũng là chuyện bình thường, hơn nữa tôi không cảm thấy việc thằng bé thích đua xe là không tốt.”

Bắc Minh Thiện mà lại lên tiếng bênh vực Dương Dương sao? Điều này khiến mọi người trong xe đều thấy rất ngạc nhiên, bao gồm cả Dương Dương.

Ngày thường cũng chỉ có Dương Dương là không nghe lời anh, có đôi khi hai người còn xảy ra mâu thuẫn. Không ngờ anh lại đứng về phía Dương Dương trong chuyện này.

Được ba ủng hộ, Dương Dương như thể vừa lấy được tấm bùa hộ mệnh vậy, cậu hồ hởi nói: “Ba, vậy ba dạy con lái xe đi. Con thấy ba lái xe cũng đâu có đánh tay lái nhiều đâu, chỉ cần đạp chân ga là nó sẽ chạy thôi, đâu có gì khó đâu.”

Cố Hạnh Nguyên trợn mắt nhìn Dương Dương, sau đó cô lại căng thẳng nhìn về phía Bắc Minh Thiện đang lái xe.

Câu trả lời của anh lúc này rất có thể sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời của Trình Trình.

Bắc Minh Thiện quay đầu lại nhìn Dương Dương, trông thấy trong ánh mắt cậu tràn đầy sự hi vọng.

Anh không nói gì, mau chóng quay đầu lại tập trung lái xe. Giờ phút này bầu không khí trong xe vô cùng yên tĩnh.

“Ba?” Dương Dương ngập ngừng gọi anh.

Lúc này Bắc Minh Thiện lại liên tiếng: “Ba có thể dạy con.”

Câu nói này của anh làm Dương Dương mừng rơn, cậu duỗi tay ra: “Ai da, ba muôn năm!”

Cùng lúc đó đôi mày của Cố Hạnh Nguyên đã cau chặt, cô xị mặt, vừa định lên tiếng thì lại thấy Bắc Minh Thiện vươn tay phải ra phất nhẹ, ý bảo cô đừng nói gì hết.

Sau đó anh lại nói tiếp: “Ba có thể dạy, nhưng con phải đồng ý với điều kiện này.”

...

Cố Hạnh Nguyên nghe thế thì tối sầm cả mặt, tên Bắc Minh Thiện này hay thật, cứ hở ra là đòi điều kiện.

Lúc này Dương Dương còn đang rất vui vẻ: “Ba, ba nói đi, chuyện gì con cũng chịu hết.”

Bắc Minh Thiện khẽ nhướn mày, khóe môi anh nhếch lên nở một nụ cười có vẻ khó hiểu.

Anh chậm rãi nói: “Điều kiện này dễ thôi, đó là thành tích học tập cua con phải luôn giữ trong vị trí ba tên đầu bảng.”

Dương Dương nghe thế thì vui như mở cờ trong bụng, cái này mà là điều kiện gì chứ, bây giờ cậu đang xếp thứ mười rồi, bước vào vị trí thứ ba trở lên không phải việc gì khó với cậu. Chỉ cần cố gắng hơn một chút là được rồi.

Cố Hạnh Nguyên thầm nghĩ: ‘Đây mà là điều kiện à?’ Cô cũng biết là thành tích học tập của Dương Dương gần đây vẫn luôn tiếng bộ từng bước, với trí thông minh của thằng bé thì đó đâu phải chuyện khó khăn gì.

Trình Trình là một ví dụ chứng minh, nếu bây giờ cậu quay về học tiểu học với Dương Dương thì đừng nói là ba vị trí đứng đầu khối, dù là vị trí nhất khối cũng không phải việc gì khó.

“Được, ba à con đồng ý, cuối học kỳ này con sẽ thi được thành tích thứ ba trở lên trong khối cho ba xem.”

Lúc này Bắc Minh Thiện lại nói tiếp: “Đừng vội hứa, ba còn chưa nói xong đâu. Điều kiện là phải luôn đứng thứ ba trở lên toàn khối cho đến khi tốt nghiệp cấp ba, trong lúc này nếu có một lần rớt hạng thì đừng nói là đua xe, tới học lái xe con cũng đừng hòng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.