Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 604: Chương 604: Chương trình giới thiệu




Trình Trình lúc này lại một chậu nước lạnh vào trái tim nhỏ bé đang sôi sục của cậu nhóc: “8 giờ tối, lúc đó chắc mẹ đã về rồi.” Nói xong, cậu nhóc rõ ràng rất thư thái đi lên gác xép.

Quả nhiên, lời này vừa nói ra, Dương Dương bỗng ngoan ngoãn rồi.

***

Trình Trình nói không sai, nếu như mẹ xem được chương trình này, còn không biết sẽ có phản ứng như nào nữa.

Lần này cậu nhóc dẫn Cửu Cửu tham gia chương trình, nhưng giấu mẹ mà đi.

Ban đầu mang theo sự nhiệt tình và phấn khích muốn lên TV, sau khi mọi chuyện đều đã xảy ra thì bắt đầu trở nên có hơi thất vọng.

Cậu nhóc giống như một quả cà tím sau khi trải qua mưa bão gió tuyết, bị quật tơi tả.

Nhìn thấy Dương Dương lộ ra bộ dạng này, Lạc Kiều không khỏi bật cười: “Dương Dương, khí thế vừa rồi của cháu chạy đi đâu rồi?”

Anna nhìn Lạc Kiều: “Kiều Kiều, đã là lúc nào rồi, còn ở đó mà bỏ đá xuống giếng nữa.”

Sau đó cô ta an ủi Dương Dương: “Đừng lo lắng, mẹ cháu không phải mỗi ngày đều làm việc đến rất muộn mới về hay sao? Huống chi, nếu như ngộ nhỡ bị mẹ cháu phát hiện, tụi dì cũng sẽ nói hộ cháu, dù sao cũng là vì tốt cho mẹ cháu không phải sao?”

Dương Dương lập tức được Anna đẩy lên điểm chí cao của đạo đức, lúc này giống như trong tay cầm một lá bùa hộ thân.

Tinh thần lập tức khôi phục lại: “Phải, chúng cháu làm như vậy không phải là chuyện gì xấu, là vì tương lai của mẹ có thể trải qua những ngày tháng bình yên, là vì tốt cho mẹ. Trình Trình cũng thật là, trừ dọa cháu ra cũng không biết có cái gì tốt.”

“Dương Dương, cháu trách nhầm anh cháu rồi. Trước đó anh cháu đã giúp chúng ta loại bỏ nhiều phiền phức như vậy, lẽ nào đều quên rồi? Anh cháu nói như thế, chính là muốn nhắc nhở cháu đừng đắc ý mà quên mất.” Lạc Kiều lúc này bắt đầu đòi lại công bằng cho Trình Trình.

Chút thông minh trong cái đầu của Dương Dương lập tức giống như lại tìm được một con dê thế tội, cậu nhóc đưa tay vỗ vào ngực mình: “Đúng rồi, cháu thế nào quên mất anh ấy rồi. Chúng cháu lên TV, Trình Trình cũng có dính vào, tuy anh ấy không có lộ mặt, nhưng cũng là quân sư cầm đầu của chúng cháu. Vẫn phải cảm ơn sự nhắc nhở của dì Kiều Kiều.”

Trên trán Lạc Kiều và Anna bỗng xuất hiện mất vạch đen.

Cái thằng nhóc thối Dương Dương này, thật là được đấy, cứ muốn kéo người trong nhà đều liên quan đến cậu nhóc mới yên tâm.

Lúc này, Trình Trình ở trên gác xép không khỏi hắt xì.

*

Nhà tổ của nhà Bắc Minh, Giang Tuệ Tâm đang nhíu mày suy nghĩ, từ sau khi Bắc Minh Thiện bị nhốt vào cục cảnh sát, bà ta cảm thấy sự phát triển của sự việc đã có thay đổi rất lớn, bà ta cần từ đó lập phương án.

Bắc Minh Đông trừ khi ăn mới lộ mặt ra, những lúc khác đều không ở nhà, cụ thể làm gì thì Giang Tuệ Tâm không hề biết.

Bỏ đi, con trai không quan tâm đến chuyện của Bắc Minh Thị, cũng không sao cả, chỉ cần có bà ta tọa trấn là được rồi.

Bà ta thỉnh thoảng sẽ gọi điện cho Bắc Minh Diệp Long, bảo bên phía anh ta bắt chắc một chút. Nhưng bà ta lại nhận được tin tức hơi nan giải, đó chính là đám người khống chế Bắc Minh Diệp Long đó bắt đầu hành động.

Dường như bọn họ cũng nảy sinh hứng thú với Bắc Minh Thị, nếu như là như thế, vậy thì đối với bà ta mà nói, uy hiếp của Bắc Minh Thiện tuy đã giải trừ, nhưng lại xuất hiện kẻ địch mới, hơn nữa lực lượng của kẻ địch này không kém hơn Bắc Minh Thiện bao nhiêu cả, điều này từ thái độ và phản ứng mà Bắc Minh Diệp Long đối với bọn họ thì có thể nhìn ra được.

Có điều bây giờ, trước khi chưa thể hoàn toàn làm rõ động cơ và mục đích của những người đó, vẫn không nên vọng động thì tốt hơn.

Những chuyện này khiến bà ta cảm thấy có hơi nhọc lòng, tiện tay cầm chiếc điều khiển, mở TV lên. Vừa khéo hình ảnh của Dương Dương vụt qua trước mắt bà ta.

***

Giang Tuệ Tâm không khỏi lưu ý nhìn nhiều hơn, nhưng hình ảnh quá nhanh, còn chưa đợi bà ta nhìn rõ thì đã qua rồi.

Có điều, bà ta vẫn nghe thấy thời gian phát sóng chương trình.

Có lẽ, vào lúc này, cũng chỉ có Cố Hạnh Nguyên vẫn không hay biết gì.

*

Thời gian một ngày có thể coi như trôi qua rất nhanh.

Tinh thần của Cố Hạnh Nguyên cứ cảm thấy có hơi bất ổn, may mà có sự giúp đỡ của Hình Uy, công việc vẫn tiến hành một cách rất thuận lợi.

Chỉ có điều khiến cô đau đầu đó chính là Đường Thiên Trạch. Anh ta hình như cả ngày ở trong văn phòng của cô, làm như đang thay Bắc Minh Diệp Long báo cáo tình hình công việc.

Thời gian còn lại thì không ngừng tìm chủ đề nói chuyện với cô.

Có điều may mà đến cuối cùng Đường Thiên Trạch sau khi ăn trưa xong, đã nhận một cuộc điện thoại thì liền rời khỏi.

Hình Uy vốn có một chút hảo cảm với Đường Thiên Trạch, nhất là lúc đầu khi anh ta đưa Cố Hạnh Nguyên và Dương Dương từ trong rừng trở về.

Nhưng càng về sau, sự việc xảy ra càng lúc càng nhiều, hơn nữa rất nhiều chuyện lớn dường như đều có dính dáng đến anh ta. Cộng thêm ông chủ cũng không chỉ một lần nhắc nhở Cố Hạnh Nguyên đừng tiếp tục qua lại với anh ta.

Sau đó ấn tượng Hình Uy về anh ta lần sau không bằng lần trước.

Bắc Minh Thị có ba người không muốn ở đây nhìn Đường Thiên Trạch: Bắc Minh Thiện, Cố Hạnh Nguyên, Bắc Minh Diệp Long. Bây giờ còn có anh ta – Hình Uy.

“Cô Cố, thật sự không biết cậu Diệp Long rốt cuộc xem trọng anh ta ở điểm nào, tuyển anh ta vào làm trợ lý.”

Cố Hạnh Nguyên cũng không nghĩ thông, có điều bây giờ bản thân cũng không có nhiều tinh thần như vậy mà đi quản chuyện này.

Cả buổi chiều, cô đều tập trung xem xét các loại văn kiện mà các bộ phận của tập đoàn đưa đến.

Trong lúc bất tri bất giác, ánh nắng bên ngoài cửa sổ bị bóng tối che phủ, trên đường phố thắp sáng ánh đèn làm nổi bật cuộc sống về đêm của thành phố này.

Hình Uy thu dọn văn kiện trên bàn xong, đi đến trước mặt Cố Hạnh Nguyên: “Cô Cố, công việc hôm nay làm đến đây thôi, tôi thấy cô hôm qua cũng không có nghỉ ngơi tốt, không bằng hôm nay về nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chuyện của ông chủ sẽ mở phiên tòa xét xử rồi.”

Cố Hạnh Nguyên nghe vậy, biểu cảm trên mặt hơi cứng lại. Hôm qua, sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi với con trai thì càng chắc chắn cái chết ngoài ý muốn của mẹ không có liên quan đến Bắc Minh Thiện.

Nhưng, cô lại không biết mình có nên tham gia buổi xét xử này không.

Có điều là người thân duy nhất của người bị hại, cô vẫn quyết định đến một chuyến, bởi vì cô biết, hung thủ thật sự ngày mai nhất định sẽ xuất hiện.

Hình Uy lái xe đưa Cố Hạnh Nguyên về biệt thự.

Bọn họ về sớm như vậy, Dương Dương cảm thấy có hơi bất ngờ. Có điều nghĩ đến đằng sau mình có nhiều người làm ‘đệm lưng’ cho mình như vậy thì không có gì lo lắng nữa cả.

“Hôm nay mấy đứa làm sao thế, mẹ về sớm vậy không phải rất tốt hay sao?” Cố Hạnh Nguyên thấy là lạ nhìn đám Dương Dương.

“Nguyên, không có gì. Bọn chúng hôm nay chẳng qua đang cá cược cô liệu có tan làm đúng giờ hay không, cô xem bộ dạng này cho bọn trẻ này, đều là vì đánh cược thua rồi. Được rồi được rồi, tất cả đi ăn cơm thôi.”

Có lẽ là vì tinh thần hôm nay của Cố Hạnh Nguyên có hơi mệt quá rồi, không có để ý mấy điều này. Sau khi ăn cơm xong, cô không có giống như mọi khi chơi với Cửu Cửu, cùng Anna, Kiều Kiều xem TV.

Mà đi ra khỏi phòng ăn, sau khi đưa Cửu Cửu cho Anna thì chuẩn bị về phòng của mình.

“Nguyên, thế nào nhìn cậu hôm nay có hơi không có tinh thần thế, có muốn cùng chúng tớ xem TV không, thả lỏng một chút?” Lạc Kiều hỏi.

***

Đối với lời mời không đáng tin như này của Lạc Kiều, bất luận là Anna hay Dương Dương, đều đưa ánh mắt kinh ngạc về phía cô ta.

Đều nói phụ nữ mang thai thì sẽ ngốc ba năm, không ngờ nhanh như vậy cô ta đã hiện hình rồi.

Lời của Lạc Kiều vừa dứt, cũng cảm thấy nói sai rồi. Nhưng lời đã nói ra thì đã không thể thu hồi được nữa, cô ta dường như nín thở nhìn thái độ của Cố Hạnh Nguyên.

Công việc hiện nay, gây áp lực rất lớn cho Cố Hạnh Nguyên, cô cũng muốn nghỉ ngơi cho tốt, thả lỏng tâm tình.

Xem TV cũng là một kiến nghị không tệ, tóm lại so với một mình về phòng vùi đầu ngủ thì tốt hơn một chút.

Huống chi nghĩ đến các con, bản thân đã rất lâu không có ở bên bọn trẻ rồi, hiếm khi hôm nay về nhà sớm, vẫn nên ở cùng bọn trẻ nhiều hơn. Nghĩ đến đó, cô xoay người lại.

Lần này thì hay rồi, những người khác tinh thần đều trở nên căng thẳng. Nhất là Dương Dương, tim sắp nhảy khỏi cổ họng rồi.

“Bảo bối, con sao thế?” Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy biểu cảm lúc này của Dương Dương có hơi là lạ, còn tưởng cậu nhóc có chỗ nào không thoải mái, vừa nói, còn dùng mu bàn tay đặt nhẹ lên trán của cậu nhóc.

Dương Dương phản ứng cũng không chậm, cậu nhóc lắc đầu, thần sắc rất nhanh khôi phục lại trạng thái bình thường: “Aiya, mẹ. Con không có chuyện gì cả, chỉ là hôm nay mẹ cùng chúng con xem TV, con chỉ là cảm thấy có hơi bất ngờ.”

Cố Hạnh Nguyên không khách khí lườm Dương Dương: “Có gì mà cảm thấy bất ngờ, lẽ nào nói mỗi ngày mẹ bận chết bận sống sao? Với cả, mẹ làm như thế còn không phải vì ba đứa nhóc các con sao.”

Dương Dương cười he he: “Phải, phải. Mẹ công đức vô lượng.”

Lạc Kiều và Anna cũng lập tức tiếp lời, Lạc Kiều chỉ vào đầu karaoke bên cạnh TV, nói: “Nguyên, vậy chúng ta hôm nay hát karaoke đi. Từ sau khi mang thai, tớ đã rất lâu chưa có hát rồi.”

“Kiều Kiều, tớ thấy cậu vẫn là thôi đi. Âm thanh to như thế, cậu không sợ sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng cậu à. Cậu vẫn là ngoan ngoãn xem TV đi, sau đó lên lầu nghỉ ngơi sớm. Tớ thấy ngày dự sinh của cậu cũng sắp tới rồi.” Cố Hạnh Nguyên dù sao đã có ba đứa con, ít nhiều vẫn có chút kinh nghiệm.

Lạc Kiều dẩu môi, bày ra bộ dạng ủy khuất nhìn Cố Hạnh Nguyên.

Mấy ngày nay, cô ta quả thật cũng cảm nhận được rồi, đứa trẻ trong bụng mình hình như bắt đầu không an phận rồi.

Nói thật, cô ta bây giờ bắt đầu cảm thấy hơi sợ hãi khi sinh con.

“Ài ài, Nguyên, khi cậu sinh con có phải rất đau không?”

“Đương nhiên.” Cố Hạnh Nguyên nói rồi, nhìn Dương Dương: “Nhất là khi sinh hai thằng nhóc thối này, cảm giác đau đó tớ đều muốn chết. Không phải có một hình dung như này sao, bị muỗi đốt một cái thì đau một cấp. Phụ nữ sinh con chính là đau cấp mười rồi. Có điều Kiều Kiều, cậu cũng không cần quá sợ hãi, chuyện sinh con, cắn răng một cái thì sẽ qua thôi. Chuyện này ấy mà, đợi khi sinh cục cưng nhỏ thì cảm thấy dễ dàng hơn nhiều.”

Nói rồi, cô lại chuyển ánh mắt lên người Cửu Cửu, sau đó khẽ mỉm cười đầy an ủi, trên mặt tràn ngập vẻ hạnh phúc.

Quả thật, ba đứa trẻ này chính là món quà lớn nhất mà ông trời ban cho cô.

Lúc này Dương Dương không khỏi bật ra một câu: “Dì Kiều Kiều, đợi khi dì sinh em trai, muốn bảo bác sĩ đóng kỹ cửa.”

Lạc Kiều có hơi nghi hoặc nhìn cậu bé: “Tại sao chứ?”

Cùng lúc này ánh mắt của những người khác trong phòng đều nhìn sang Dương Dương.

***

Dương Dương rõ ràng rất nghiêm túc nói: “Đương nhiên phải đóng kỹ cửa, bây giờ mùa hè có muỗi. Nếu như khi dì sinh em trai, bị muỗi đốt một cái, vậy thì đau cấp mười một rồi.”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Lạc Kiều đưa tay vò cái đầu nhỏ của Dương Dương: “Thằng nhóc thối, cháu đây là đang rủa dì phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.