Dư Như Khiết nhớ lại những năm tháng đó lại có cảm giác như mới chỉ trong chớp mắt, thoáng cái không ngờ đã trôi qua nhiêu năm như vậy...
“Có lẽ... khi đó Thiện cũng bị bác dân dân ảnh hưởng đi..” Dư Như Khiết cuối cùng nín khóc và mỉm cười: “Bác cho rằng nó chắc hẳn hận đến mức vừa thấy đàn dương cầm lại đập đây...
“..” Cố Hạnh Nguyên khẽ thở dài, đi tới và ngồi xuống bên cạnh Dư Như Khiết, đầu ngón tay rung lên theo nhịp của Dư Như Khiết, gõ ra một tiếng trầm khẽ rồi cười nhạt: “Cháu cảm thấy anh ấy chắc là vừa hận cũng vừa rất yêu bác...
Hai tay Dư Như Khiết khẽ run lên, gõ sai mấy nốt nhạc.
Nước mắt chảy xuống gương mặt, Dư Như Khiết nằm sấp ở trên chiếc đàn dương cầm và lặng lẽ khóc không thành tiếng...
“Hạnh Nguyên... bác rất hối hận... Hu hu hu... bác hối hận vì năm đó đã tổn thương Thiện như vậy... Đáng tiếc đã quá muộn rồi. Nó sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho bác... Vĩnh viễn sẽ không gọi bác một tiếng mẹ nữa...”
Viền mắt Cố Hạnh Nguyên đỏ hoe, vỗ nhẹ vào vai Dư Như Khiết mà không biết nên an ủi bà thế nào.
Cô đột nhiên có cảm giác, thật ra Bắc Minh Thiện rất yêu rất yêu mẹ của anh, bằng không sao có thể hận sâu như vậy?
Yêu càng sâu thì đau càng thật, hận cũng lại càng sâu hơn...
Nhớ đêm giao thừa đó, anh thì thâm ở bên tai cô câu “anh yêu em “ kia, rốt cuộc là thật hay giả vậy?
Vậy, Bắc Minh Nhị Thiện...
Còn Phỉ Nhi của anh thì sao?
Anh... có từng nói vậy với cô ta không?
Hình Uy nhìn chiếc đàn dương câm bằng gỗ lim khảm kim cương rất lớn trước mặt, không khỏi ngây người.
_..
“Cô Cố gọi tôi lên... chính là muốn tôi vận chuyển chiếc đàn dương cầm này từ Sabah về thành phổ A qua đường hàng không sao?”
“Đương nhiên! Dì Như Khiết tặng đấy! Gỗ lim này! Khảm kim cương này! Còn khắc hình long phượng nữa! Thứ này không rẻ đâu!” Cố Hạnh Nguyên nói mà chẳng hề nhướng mày: “Hơn nữa, đây là mẹ của ông chủ anh tặng, anh nói xem nó có đáng quý không?”
“A... Da đầu Hình Uy hơi tê dại: “Không phải tôi không muốn làm, chỉ là tôi sợ ông chủ sẽ mất hứng...”
“Anh nói ở đây, trừ ông chủ ngốc nhà anh thì còn có ai dùng tới cái đàn dương cầm này nữa?”
“..” Hình Uy lắc đầu.
“Vậy không phải xong rồi sao!” Cô quyết đoán nói: “Chở vê đi! Tôi tạm thời bảo quản trước... Có lẽ có một ngày hiềm khích giữa mẹ con bọn họ trước đó sẽ biến mất, chiếc đàn dương câm này còn có đất dụng võ!”
“..” Hình Uy trợn tròn mắt nhìn giống như khúc gỗ, sau đó đành phải đáp ứng.
Bắc Minh Thiện đã chờ sẵn trong xe từ lâu.
Sau khi Cỡ Hạnh Nguyên chào vợ chồng nhà họ Mạc xong cười híp mắt ngồi vào trong xe.
Cô nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Bắc Minh Thiện: “Ôi, Bắc Minh Nhị Thiện, tôi hỏi anh một lần nữa, anh rốt cuộc đã ném viên kim cương Mật Ái của dì Như Khiết chưa?”
Bắc Minh Thiện liếc nhìn cô rôi nhíu mày với vẻ không vui, còn lạnh lùng ghét bỏ nói ra hai từ: “Ném rồi!”
Cố Hạnh Nguyên chà chà hai tiếng: “Anh đúng là hại người quá nặng, hại tôi cả đời đều nợ dì Như Khiết..”
Anh nhướng mày.
Cô lại nói tiếp: “Nhưng được rồi! Dù sao cũng là con trai mình ném đi, nên dì Như Khiết sẽ không tính toán với tôi đâu!”
Trên gương mặt điển trai của anh thoáng hiện gân xanh, khẽ trách: “Tôi đã từng nói rồi, tôi không phải là con trai của bà ấy! Mẹ tôi chết lâu rồi!”
“OK! OKI Bình tĩnh đi!” Cô thở hắt ra một hơi: “Tôi không tranh cãi với anh về chuyện này! Dù sao có thảo luận nữa cũng chẳng có kết quả... Nhưng Bắc Minh Nhị Thiện, tôi vẫn rất thông cảm với những gì anh phải trải qua lúc còn nhỏ...
“Đáng chết, ai cân cô thông cảm chứ?” Thiện gia phẫn nộ gầm lên!
Thật ra, trong lòng anh cảm thấy xấu hổ khi nói tới những gì trải qua trong thời gian đó.
Dù sao có ai lại hi vọng thân thế của mình như vậy chứ?
“..” Cô cẩn thận liếc nhìn anh, bỗng nhiên giơ đầu ngón tay dịu dàng vuốt qua mi tâm của anh: “Cứ nhíu mày mãi, chẳng dễ coi đâu!”
Anh hơi sững sờ.
Giơ tay năm lấy ngón tay trắng mịn của cô: “Vậy em cũng đừng ra vẻ người lớn với tôi nữa! Em theo tôi quay về thành phố A, hử?”
Cô khẽ cần môi, nở một nụ cười rạng rỡ lại có phân mệt mỏi: “Bắc Minh Nhị Thiện, cho dù trở lại cũng phải chờ vết thương của anh đỡ một chút rồi lại nói, biết không?”
Nụ cười của cô rơi vào trong đôi mắt sâu thảm của anh, đẹp đến mức khiến anh bất ngờ không kịp đề phòng.
“Hình như em rất hi vọng giữ tôi ở lại đây..” Khóe miệng anh hơi cong lên: “Nếu vậy, chúng ta thuận tiện cân nhắc tới một tuần trăng mật ở đây vậy?”
“Tuần trăng mật à?” Cô trợn tròn mắt, trái tim chợt chững lại!
Anh gật đầu, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô, ánh mắt sâu thẳm: “Đây là chuyện mà mỗi cặp vợ chồng mới cưới đều phải làm, cho dù chúng ta đang dệt mộng, vậy cũng phải làm triệt để một chút.. “
Sabah là một điểm dừng chân thú vị trong chuyến đi ở Malaysia.
Vì vậy, trò chơi hôn nhân này cũng có một khởi đầu tuyệt mỹ ở Sabah.
Mặc dù Bắc Minh Thiện đang bị thương nhưng không hề ảnh hưởng tới sự nhiệt tình của Cố Hạnh Nguyên.
Cô kéo anh đi qua nhà thờ Hồi giáo trên mặt nước, tìm hiểu văn hóa đặc sắc của đạo Hồi giáo...
Hình Uy lại giữ vai trò làm chuyên gia nhiếp ảnh đi theo bên cạnh, không ngừng chụp lại những hình ảnh ngọt ngào của bọn họ.
“Hình Uy, nhanh chụp ảnh cho chúng tôi đi!” Cô thân mật kéo cánh tay của Bắc Minh Thiện: “Tôi muốn toàn cảnh nhà thờ Hồi giáo trên mặt nước này đấy!”
Click.
Dưới ống kính, cô cười tuyệt đẹp, Bắc Minh Thiện lại gượng gạo lộ ra một gương mặt than điển trai, chỉ có điều khóe miệng có chút dấu vết cong lên.
Bọn họ cùng đi qua phố lớn ngõ nhỏ của thành Kota Kinabalu, thử qua đủ loại món ăn đặc sắc của Malaysia tới mức lưu luyễn quên đường vê.
“Bắc Minh ngốc, anh có biết không, người đang bị thương mà ăn hải sản sẽ nặng thêm đây!”
“Mặc kệ, tôi muốn em đút!”
“Này này này!”
“Không phải bảo em gọi, là bảo em...” Anh đang nói lại đột nhiên cướp lấy môi cô, hôn ngay bên đường: “Như vậy đấy...
Click.
Hình Uy nhanh chóng bắt lấy cảnh tượng khiến cho người ta phải đỏ mặt, tim đập thình thịch này.
Thật lâu sau, cô đẩy mạnh anh ra, tức giận tới đỏ mặt, cũng không dám nhìn những người qua đường đang nhìn sang.
“Bắc Minh Nhị Thiện, anh lại xàm sỡ tôi! Làm gì có kiểu đút như vậy chứ?!”
Anh lại mặt mày sâu xa, hơi trêu tức: “Nhìn em kìa, mặt đỏ giống như tôm luộc vậy, cho dù ăn sẽ nặng hơn, tôi cũng muốn ăn rồi lại ăn một lần nữa...
Anh nói xong lại làm như muốn hôn tiếp.
“Anh... Cô chợt hiểu ra, hóa ra người này xem cô là hải sản. Nói thì chậm, nhưng mọi chuyện xảy ra rất nhanh, cô vội vàng cầm lấy một con tôm hùm lớn, nhét vào trong miệng anh: “Đô lưu manh háo sắc đáng chết! Vậy anh ăn tôm của anh đi!”
“A... Thiện gia chịu thiệt.
Click.
Lại một tấm ảnh chụp quý giá lưu lại khoảnh khắc tuyệt vời.
Bọn họ lại đi tới khu rừng bảo tồn lớn nhất thế giới và tiếp xúc rất gần với những con đười ươi rừng Borneo.
“Hắc, Bắc Minh Nhị Thiện, anh xem con khỉ cái kia đang mời yêu với anh kìa..” Cố Hạnh Nguyên giống như phát hiện ra đại lục mới, nhìn thấy một con khỉ cái làm dáng với Bắc Minh Thiện, phát ra một tiếng kêu hưng phấn với anh, anh đi tới đâu thì nó lại đuổi tới đó. Cô cười ha hả, kêu lên: “Ha ha ha, hóa ra loài khỉ cũng chung tình với người đàn ông như anh à? Này, khỉ cái à, sao mày có thể coi trọng người ngốc như anh ấy chứ? Ánh mắt đúng là quá tệ đấy...
Gương mặt Bắc Minh Thiện giật giật: “Phải gọi là đười ươi, không phải là khỉ cái!”
“Đười ươi với khỉ chẳng giống nhau à?” Cô vẫn ngây ngô vẫy tay với con đười ươi cái kia.
“Em đúng là nhóc ngốc!” Anh nhêch môi: “Khỉ có đuôi, đười ươi thì không. Cho dù đều thuộc loài linh trưởng nhưng loài đười ươi không thuộc về loài khỉ!”
“A vậy, nói vậy, con... khỉ cái này... à không đúng, con đười ươi cái này cùng một loài với anh à?” Cô cười hì hì nói móc: “Nếu không tôi bán anh cho khu bảo tồn rừng rậm này, để anh làm bạn với đười ươi cái nhé?”
Ánh mắt phi đao của anh làm cô co rúm lại, nghịch ngợm lè lưỡi, kéo cánh tay anh: “Được rồi, được rồi, tôi không nói đùa nữa, chúng ta tới chụp ảnh đi, Hình Uy...
“Có ngay!” Hình Uy giơ máy ảnh lên.
Click.
Một bức ảnh Cố Hạnh Nguyên cười tươi như hoa, gương mặt Bắc Minh Thiện thâm trâm, đười ươi cái hưng phấn phất tay đã thành hình...
Bọn họ còn cùng nhau thưởng thức loài hoa lớn nhất trên thế giới - hoa Rafflesia, loài hoa này đẹp đến mức làm người ta ngỡ ngàng.
“Ai, Bắc Minh Nhị Thiện, anh tới chụp riêng một tấm đi!”
“Không cần!” Anh từ chối.
“Tại sao chứ?”
“Quá ẻo lả!” Một người đàn ông chụp ảnh trong một biển hoa thì ra giống gì chứ?
“Ai ui, tới chụp một tấm đi! Cái này gọi là “Playboy”, anh hiểu không?” Cô nhe răng cười, cố kéo và đấy anh vào giữa biển hoa.
Click.
Đây là bức ảnh Thiện gia giữa một biển hoa ẻo lả nhất trong cuộc đời này.
Đúng là hoa đẹp hơn người, người... đẹp, à, kiêu ngạo hơn hoa.
Biến dường như không thể tách rời với thành phố này.
Bất kể đi đến đâu, lúc nào cũng có thể nhìn thấy biển lớn dưới bầu trời xanh mây trắng.
Vì vậy, lặn xuống biển trở thành dự định chơi đùa không thể thiếu của bọn họ.
Cố Hạnh Nguyên mặc đồ lặn, đeo mặt nạ lặn và ống thở oxy rồi bị ném vào trong biển.
Không lâu sau, Hình Uy mang theo máy chụp ảnh dưới nước cũng nhảy xuống theo.
Trong thế giới tráng lệ dưới mặt biển là một đám cư dân với đủ mọi màu sắc sặc sỡ đã đặc biệt thu hút ánh mắt Cố Hạnh Nguyên.
Nhân vật chính trong phim hoạt hình kinh điển “Đi Tìm Nemo”, chú cá hề Nemo với hai màu đỏ đen lúc này bơi qua bơi lại chân thật ở trước mắt cô.
Click.
Một bức ảnh Cố Hạnh Nguyên cười tươi như hoa, gương mặt Bắc Minh Thiện thâm trâm, đười ươi cái hưng phấn phất tay đã thành hình...
Bọn họ còn cùng nhau thưởng thức loài hoa lớn nhất trên thế giới - hoa Rafflesia, loài hoa này đẹp đến mức làm người ta ngỡ ngàng.
“Ai, Bắc Minh Nhị Thiện, anh tới chụp riêng một tấm đi!”
“Không cần!” Anh từ chối.
“Tại sao chứ?”
“Quá ẻo lả!” Một người đàn ông chụp ảnh trong một biển hoa thì ra giống gì chứ?
“Ai ui, tới chụp một tấm đi! Cái này gọi là “Playboy”, anh hiểu không?” Cô nhe răng cười, cố kéo và đấy anh vào giữa biển hoa.
Click.
Đây là bức ảnh Thiện gia giữa một biển hoa ẻo lả nhất trong cuộc đời này.
Đúng là hoa đẹp hơn người, người... đẹp, à, kiêu ngạo hơn hoa.
Biến dường như không thể tách rời với thành phố này.
Bất kể đi đến đâu, lúc nào cũng có thể nhìn thấy biển lớn dưới bầu trời xanh mây trắng.
Vì vậy, lặn xuống biển trở thành dự định chơi đùa không thể thiếu của bọn họ.
Cố Hạnh Nguyên mặc đồ lặn, đeo mặt nạ lặn và ống thở oxy rồi bị ném vào trong biển.
Không lâu sau, Hình Uy mang theo máy chụp ảnh dưới nước cũng nhảy xuống theo.
Trong thế giới tráng lệ dưới mặt biển là một đám cư dân với đủ mọi màu sắc sặc sỡ đã đặc biệt thu hút ánh mắt Cố Hạnh Nguyên.
Nhân vật chính trong phim hoạt hình kinh điển “Đi Tìm Nemo”, chú cá hề Nemo với hai màu đỏ đen lúc này bơi qua bơi lại chân thật ở trước mắt cô.
Còn có những loại sứa đẹp đến mức người ta không kịp nhìn lại không thể chạm vào vì chúng có độc...
Còn có những con ốc bảy màu nhỏ nhắn, thông minh ẩn mình ở trong dãy san hô...
Click.
Click.
Cô ở dưới biển sung sướng lưu lại những tấm ảnh chụp cùng các loại động vật biển...
Chỉ tiếc là - bởi vì Bắc Minh Thiện bị thương nên không thể xuống nước, chỉ có thể đứng ở trên boong thuyền chặt trừng mắt nhìn chăm chằm xuống mặt biển!
“Phù...
Cuối cùng, lương tâm của Cổ Hạnh Nguyên trỗi dậy, chui từ dưới mặt nước ra và tháo mặt nạ xuống, bơi tới bên thuyên.
“Hình Uy, tới đây, chụp cho chúng tôi một ảnh”
Click.
Một bức ảnh kỳ lạ Cố Hạnh Nguyên mặc đồ lặn nổi trên mặt biển, người thanh niên ngốc Bắc Minh Thiện ngồi ở trên boong thuyền treo bình chống nắng.
Chỉ cần là nơi có cảnh đẹp ở Sabah thì nhất định lưu lại dấu chân của bọn họ...
Nhưng thời gian tốt đẹp bao giờ cũng trôi qua nhanh mà không dừng lại vì bất kỳ ai cả.
Bất giác đã sắp hoàng hôn.
Cố Hạnh Nguyên ngôi ở trong xe, nhắm mắt, đầu dựa nghiêng vào trên vai Bắc Minh Thiện và chìm trong giấc mộng đẹp...
Mấy ngày qua, Bắc Minh Thiện giỗng như làm bằng sắt vậy, chưa từng cảm thấy mệt mỏi bao giờ.
Nhóm ba người trở lại khách sạn.
Xe rất vững, Hình Uy đi xuống xe trước.
Bắc Minh Thiện bế Cố Hạnh Nguyên đang ngủ bước xuống.
“Ông chủ, ngài đang bị thương, hay để tôi cho!” Hình Uy nói.
Nhưng... nhưng anh ta cũng đoán được ông chủ sẽ từ chối.
Bắc Minh Thiện cố chịu đau đớn ở xương bả vai, cố ôm cô vào trong ngực mình.
“Ừm..” Cố Hạnh Nguyên khẽ kêu một tiếng và mở mắt.
“Em tỉnh rồi à?” Giọng nói của Bắc Minh Thiện lộ ra hơi dịu đàng.
Toàn thân Cố Hạnh Nguyên lại giỗng như muốn rời ra, rúc vào trong lòng anh giỗng như con mèo con vậy.
Mấy ngày qua, cô trước sau xuyên suốt một tư tưởng chủ đạo: Lên xe ngủ, xe đô xuống đi tiểu, xuống xe chụp ảnh, quay về khách sạn ngủ.
“Chúng ta qua bãi biển, được không...” Cô lẩm bẩm.
Bắc Minh Thiện chợt dừng lại rồi nhận lời một cách dịu dàng: “Được”
Hình Uy sửng sốt.
Giờ cũng đã đến khách sạn rồi, cô Cố vừa nói đi bãi biển, ông chủ không nói một lời bế cô ấy quay lại trong xe.
Hình Uy nhìn xe “Vèơ một tiếng rời khỏi khách sạn, sửng sốt đến một lúc lâu cũng không nói được gì. Ông chủ... Thật sự quá nuông chiều cô Cố rồi.