Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 595: Chương 595: Chuyện gì ra chuyện nấy




Trình Trình nói với Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết: “Bà nội, ông nội Mạc, hai người đừng quá sốt ruột. Con từng đi thăm ba rồi, ba ở trong đồn công an cũng khá tốt, không ai làm khó ba hết. Còn chuyện liên quan đến hộp cơm có lẽ thật sự phức tạp, để con về nghĩ kỹ lại xem sao. Nhưng hai người phải đồng ý với con một chuyện, đó chính là trước khi rút ra kết luận, xin hai người đừng nói việc này cho bất kỳ ai hết, kể cả bà nội Giang, được không ạ?”

Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết gật đầu, bọn họ cũng rất muốn biết xem ai là người đã len lén gây ra chuyện này, bởi vì chỉ cần tìm được người thứ ba thì chân tướng của toàn bộ mọi chuyện sẽ lộ rõ.

Trêи con đường quay về biệt thự Lạc Kiều, Trình Trình ngồi ở hàng ghế sau xe taxi, cậu bé trầm ngâm suy nghĩ.

Bà nội, ba, bà nội Giang, dù chuyện này là do ai trong số ba người họ làm thì cũng không phải là chuyện tốt cho việc cậu bé và cả nhà họ Bắc Minh.

Giữa ba và bà nội, bà nội và bà nội Giang, bà nội và bà ngoại, bà nội Giang và bà ngoại, ba và bà ngoại…

Quan hệ giữa bọn họ là Trình Trình cảm thấy thật sự đau đầu…

Nhưng đau đầu thì đau đầu, chuyện trước mắt vẫn cần cậu bé tự mình làm.

Mặc dù bây giờ ba không phải chịu khổ gì trong đồn cảnh sát, nhưng dù gì ở trong đó cũng không tốt lắm.

Bây giờ mẹ đã tiếp nhận tất cả công việc của nhà Bắc Minh, ngày nào cũng đi sớm về khuya, Trình Trình rất lo lắng cho sức khỏe của mẹ.

Chỉ cần ba có thể bình an trở ra thì mẹ sẽ không cần gánh áp lực nặng nề như vậy nữa. Với lại trong cậu bé cũng hiểu rất rõ, cái chết của bà ngoại có liên quan đến ba, thế thì trước lúc có bằng chứng chứng minh rằng ba trong sạch, chắc chắn trong lòng mẹ vẫn còn đang căm hận ba, mặc dù mẹ không thể hiện điều đó ra ngoài.

Đến lúc Trình Trình về đến biệt thự, mặt trời đã lặn, nhưng Cố Hạnh Nguyên vẫn còn chưa về.

Cậu bé lặng lẽ đi lên lầu, đặt ʍôиɠ ngồi xuống giường mình, cặp lông mày vẫn nhíu lại thật chặt.

“Trình Trình, có thu hoạch gì không? Bà nội có cung cấp chứng cứ gì chưa?” Dương Dương cất tiếng hỏi, cậu bé vứt tay cầm chơi game sang một bên rồi đi đến bên cạnh Trình Trình.

“Chuyện của ba hơi kỳ quặc.” Trình Trình nói cho Dương Dương nghe những chuyện mà Dư Như Khiết biết.

Sau khi lắng nghe một cách nghiêm túc, Dương Dương vỗ vai Trình Trình: “Chuyện này nhất định là có liên quan đến bà nội, chúng ta chỉ cần điều tra bà ấy là được rồi.”

Thật ra sau khi Trình Trình biết canh của bà ngoại là do Giang Tuệ Tâm nấu thì đã bắt đầu hơi nghi ngờ bà ta rồi.

Nhưng dù gì cậu bé được bà ta chăm sóc từ nhỏ đến lớn, về mặt tình cảm, cậu bé không muốn thừa nhận người hại chết bà ngoại lại là Giang Tuệ Tâm.

Suy nghĩ của Dương Dương ngược lại với Trình Trình, đó là vì giữa cậu bé và Giang Tuệ Tâm không có tình cảm sâu đậm như với Trình Trình, bây giờ chẳng qua cũng chỉ bằng mặt không bằng lòng mà thôi.

“Chuyện này vẫn còn phải tính kế lâu dài, không thể rút ra kết luận một cách dễ dàng được. Lỡ mà đổ oan cho bà nội thì bà ấy sẽ đau lòng lắm.” Trình Trình vẫn cảm thấy thận trọng một chút sẽ tốt hơn.

Tất nhiên Dương Dương biết Trình Trình suy nghĩ thế nào, cho dù mình cảm thấy đáp án đã hiện rành rành ngay trước mặt, thế nhưng Trình Trình vẫn do dự.

Nhưng bây giờ cậu bé cũng chỉ có thể để chính Trình Trình đi tìm đáp án, có thế thì Trình Trình mới chịu tin tưởng vào sự thật này.

“Không phải chúng ta có lắp vài camera trong nhà ông nội sao, chỉ cần điều tra video mấy ngày trước khi bà ngoại xảy ra chuyện là tìm được chân tướng rồi?” Sau khi nói dứt lời, Dương Dương mới mở tập tin video được lưu trữ trong ‘đám mây’ laptop mình lên.

Trình Trình cũng cảm thấy có lẽ chỉ có cái này mới vạch trần sự thật được mà thôi, nhưng cậu bé lập tức nghĩ đến một vấn đề: “Nhưng chúng ta đâu có lắp camera dưới nhà bếp, dù bà nội có làm thì chúng ta cũng không thấy được, cũng chẳng có chứng cứ gì hết.”

“Thế thì phải xem sự may mắn của chúng ta ra sao rồi. Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa. Không phải muốn giúp ba thoát khỏi ải khó khăn này sao, thế thì mau tìm chứng cứ đi.” Sau khi nói dứt lời, Dương Dương bèn mở tập tin video lên điều tra.

Trình Trình nhìn Dương Dương: “Không phải em muốn mẹ tìm ba mới cho chúng ta sao, còn cứu ba ra làm gì?”

Dương Dương phì cười: “Mặc dù em có chút thành kiến với ba, nhưng mà vẫn còn nhớ đến việc ba đã đối xử tốt với mình như thế nào trong mấy ngày nay. Huống hồ chi việc nào ra việc nấy, em muốn tìm ba mới cho chúng ta chẳng phải cũng vì muốn để cho mẹ được sống tốt hơn sao.”

Trình Trình gật đầu, cậu bé cũng mở máy tính của mình lên, bắt đầu điều tra video trong lúc phập phồng căng thẳng.

Tập tin mấy chục Gb không thể nào xem hết trong một lúc được, nhưng vì hai cậu bé vẫn muốn rửa sạch tội danh cho ba mình, Trình Trình và Dương Dương bắt tay vào việc tìm chứng cứ.



“Thầy, chúng ta có cần phải làm Bắc Minh thị tan rã không? Bây giờ Hạnh Nguyên đã là tổng giám đốc của Bắc Minh thị rồi, chúng ta làm thế chẳng phải sẽ đẩy cô ấy vào hoàn cảnh khó khăn sao?”

Trong phòng làm việc của Lý Thâm.

Đường Thiên Trạch nhìn Lý Thâm ngồi sau bàn làm việc với vẻ mặt nghiêm túc, vẫn còn đang ngậm điếu thuốc trong miệng.

Ban nãy mới nói cho học trò của mình biết kết quả sau mấy ngày suy nghĩ cẩn thận, thật ra vốn dĩ ông ta không định làm thế.

Chỉ có điều khi biết cái chết của Lục Lộ có liên quan đến Bắc Minh Thiện, ông ta mới cảm thấy nước cờ này không thể không đi như thế, cho dù làm vậy sẽ đẩy con gái mình vào cảnh khó khăn hai bề, thế nhưng ông ta vẫn khăng khăng làm cho đến cùng.

Bây giờ Lý Thâm chỉ muốn báo thù cho Lục Lộ mà thôi.

Ông ta nhìn Đường Thiên Trạch đứng trước mặt mình: “Thầy đã nghĩ kỹ càng rồi, con cứ làm theo ý thầy đi. Mặc dù bây giờ Hạnh Nguyên cũng được xem là một nửa tổng giám đốc trong Bắc Minh thị, thế nhưng con đừng quên, vốn dĩ Bắc Minh thị không thuộc về con bé, con bé chỉ là tổng giám đốc tạm thời mà thôi. Rồi sẽ có một ngày bị người mà Bắc Minh Thiện cử đến tiếp quản tập đoàn kéo xuống. Đến khi ấy, nếu như chúng ta muốn làm gì thì e cũng chẳng phải là thời cơ tốt.”

Đường Thiên Trạch gật đầu: “Con sẽ gọi điện cho Bắc Minh Diệp Long ngay, kêu cậu ta bắt đầu hành động.” Sau khi nói dứt lời, anh ta lấy điện thoại ra.

“Khoan đã, con chuẩn bị nói thế nào với cậu ta? Muốn cậu ta đuổi Hạnh Nguyên xuống hay là muốn cậu ta tiếp tục phá hoại Bắc Minh thị từ bên trong?”

Đường Thiên Trạch nhìn Lý Thâm với vẻ ngờ vực, câu hỏi của ông ta khiến cho anh ta không biết phải trả lời thế nào.

“Bây giờ việc mà chúng ta muốn làm không chỉ đơn giản là hất Bắc Minh Thiện ngã ngựa nữa. Chúng ta muốn thôn tính Bắc Minh thị. Dù có nói thế nào thì Bắc Minh Diệp Long cũng là người của nhà họ Bắc Minh, huống hồ chi mục tiêu của cậu ta cũng là Bắc Minh thị. Bây giờ mục tiêu giữa chúng ta và cậu ta đã không còn giống nhau nữa, thế thì không còn là quan hệ hợp tác mà là cạnh tranh. Về việc này, chúng ta cần phải đá cậu ta ra khỏi Bắc Minh thị rồi nâng đỡ một người khác, hiểu không.” Sát khí toát ra từ người Lý Thâm trong lúc này chính là vì muốn báo thù cho Lục Lộ.

“Thầy, thầy có tìm được đối tượng phù hợp chưa?” Đường Thiên Trạch hiểu rõ ý của Lý Thâm, chỉ có điều nếu làm thế, Hạnh Nguyên đang làm tổng giám đốc lâm thời, ngày tháng sau này của cô ấy sẽ rất khó khăng.

Lý Thâm nhìn Đường Thiên Trạch: “Thầy quyết định để con đi, nhưng không thể để cho Bắc Minh Diệp Long biết kế hoạch của chúng ta được. Con phải dùng đạo lý nước ấm luộc ếch để đối phó với Bắc Minh Diệp Long, biết chưa.”

Đường Thiên Trạch gật đầu, mặc dù anh ta biết cuối cùng thì mình và Cố Hạnh Nguyên cũng phải giao đấu, nhưng trước lúc đó không cần phải tranh chấp với Cố Hạnh Nguyên, anh ta vẫn có thể chấp nhận điểm này, xem như giúp cho Cố Hạnh Nguyên chuẩn bị tâm lý trước.

Nếu như có thể thuyết phục Cố Hạnh Nguyên về phe mình trong thời gian này thì bọn họ vẫn có thể chung sống hòa bình với nhau như trước đây, không cần phải xem nhau như kẻ thù.

“Được rồi, còn về cụ thể thì phải xem xem con làm như thế nào. Bây giờ thầy hơi mệt, con về chuẩn bị trước đi.” Sau khi nói dứt lời, Lý Thâm nhẹ nhàng gõ tẩu thuốc, đổ hết tàn thuốc vẫn còn chưa cháy hết vào gạt tàn.

Đường Thiên Trạch nhìn vẻ mệt mỏi hằn trêи gương mặt của ông ta.

“Được rồi thưa thầy, thầy nghỉ ngơi đi ạ. Con sẽ về chuẩn bị. Xin thầy yên tâm, con sẽ không làm cho thầy thất vọng đâu.”



Trong biệt thự của Bắc Minh Triều Lâm, Bắc Minh Diệp Long cầm điện thoại: “Mọi thứ ở đây đều tiến triển thuận lợi, các người còn có gì không yên tâm nữa, cần phải cử người sang đây không?”

Lúc Bắc Minh Diệp Long nghe thấy Đường Thiên Trạch cử người sang giúp đỡ mình, tinh thần anh ta trở nên căng thẳng.

Anh ta thường có cảm giác không tốt lắm, nhưng lại không thể thẳng thắn từ chối. Bởi vì dù sao mình cũng được bọn họ nâng đỡ, mặc dù bây giờ anh ta đã trở thành cổ đông lớn thứ hai trong Bắc Minh thị.

Trông danh tiếng có vẻ lẫy lừng, thế nhưng tất cả đều được bọn họ cho, nếu như không có bọn họ thì mình sẽ không còn gì cả.

Đường Thiên Trạch cầm điện thoại, anh ta cười lạnh: “Cậu Bắc Minh, có phải cậu còn hơi lo lắng không?”

“Không phải, không phải.” Bắc Minh Diệp Long cũng đã nhận ra sự bất mãn trong giọng nói của Đường Thiên Trạch, anh ta vội vàng giải thích.

“Nếu đã như thế thì ngày mai tôi sẽ sang đấy, cậu chuẩn bị trước đi.” Sau khi nói dứt lời, Đường Thiên Trạch bèn cúp máy.

Nghe thấy tiếng tút tút ở đầu dây bên kia, Bắc Minh Diệp Long chậm rãi đặt điện thoại xuống.

Anh ta bước ra khỏi phòng mình, chậm rãi đi đến phòng khách.

“Diệp Long, con sao thế?” Lan Hồng thấy con trai hơi kém sắc.

Bắc Minh Diệp Long lắc lắc đầu: “Con không sao đau mẹ, chỉ có điều ban nãy con vừa mới nhận được một cuộc điện thoại. Ngày mai có người mới sẽ đến Bắc Minh thị của chúng ta.”

“Thảo nào con lại không vui. Bây giờ phòng nhân sự toàn là một đám ăn hại, đến việc có người mới mà cũng phải gọi điện cho con. Lẽ nào còn chê ba con ta rảnh rang quá à.” Bắc Minh Triều Lâm thở dài.

“Ba, người mới vừa gọi không phải là bộ phận nhân sự đâu, nhóm người ấy gọi đấy. Bọn họ cử người đến, bảo là muốn giúp đỡ chúng ta.” Nói đến đây, Bắc Minh Diệp Long cười khẽ: “Bọn họ nói thì nghe hay ho đấy, nhưng thực chất chẳng phải là muốn giám sát mình sao.”

Vừa nghe thấy thế, sắc mặt Bắc Minh Triều Lâm cứng đờ. Trong lòng ông ta cũng biết rõ đám người ấy ghê gớm cỡ nào. Ông ta vỗ vỗ vai con trai: “Diệp Long, con cũng không cần phải tức giận với bọn họ, bây giờ ít nhiều gì chúng ta cũng còn phải dựa dẫm vào họ nữa kia mà.”

Bắc Minh Diệp Long gật đầu, bị người ta kiềm chế thì cũng chỉ đành bị bọn họ nắm mũi kéo đi mà thôi.

Chỉ có điều không biết lần này bọn họ cử người thâm nhập vào Bắc Minh thị là vì mục đích gì.

Lẽ nào bọn họ cũng đã nghe nói tập đoàn Bắc Minh thị đã đổi tổng giám đốc? Ban đầu bọn họ nâng đỡ mình, chẳng phải cũng để cho mình đối phó với Bắc Minh Thiện sao?

Kể từ sau khi Bắc Minh Thiện bị bắt, đám người ấy yên ắng trong một khoảng thời gian, Bắc Minh Diệp Long cứ ngỡ bọn họ sẽ không xuất hiện nữa.

Không ngờ bây giờ bọn họ lại nổi lên trêи mặt nước, lẽ nào bọn họ không chỉ muốn hất chân Bắc Minh Thiện mà còn muốn lật đổ Cố Hạnh Nguyên sao?

Xem ra người này vừa đến đây, chức vị tổng giám đốc của Cố Hạnh Nguyên cũng không ngồi yên ổn nữa.

—————————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.