Vốn dĩ đến tìm Bắc Minh Thiện là để tìm một cách kiềm chế Bắc Minh Diệp Long, nhưng hi vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu.
Ở bên này, Bắc Minh Diệp Long đang lái xe của mình rồi ngâm nga khúc hát. Bắc Minh Triều Lâm và Lan Hồng ngồi ở hàng ghế sau, ánh mắt lo lắng nhìn con trai.
Ánh mắt thế kia thì sao Bắc Minh Diệp Long không chú ý được, anh ta nhìn lướt qua gương chiếu hậu nói: “Ba mẹ, hai người sao vậy? Chẳng lẽ không thấy vui vì con ư? Con nghĩ, chẳng bao lâu nữa thì Bắc Minh Thị lại về tay chúng ta lần nữa thôi.”
Đối với cách nói của con trai, dù là Bắc Minh Triều Lâm hay Lan Hồng thì hai người họ chẳng ai thấy vui vẻ gì, bởi vì từ đầu đến cuối họ vẫn cảm thấy hình như mình đã phản bội Bắc Minh Thị.
Đọc FULL bộ truyện Nhiệm vụ sinh đẻ tại đây.
Dùng một công ty khác đón đầu ngọn gió để lôi kéo lòng người, tuy cuối cùng thì trông như vẫn là Bắc Minh Thị có lợi, nhưng ý vị đã khác rồi.
“Diệp Long, ba mẹ không tán thành với cách làm của con lắm. Huống chi con có thể đảm bảo là mình sẽ trúng thầu sao? Đừng có như kiểu bây giờ nói suông, cuối cùng lại thay đổi, không thể dừng lại.” Dẫu sao Bắc Minh Triều Lâm cũng dự liệu trước mấy bước, trong lòng ông ta không quá chắc chắn về chuyện này.
Bắc Minh Diệp Long lạnh nhạt cười: “Ba, ba cứ yên tâm. Nếu con đã nói thế thì chắc chắn rồi đó. Ba chưa thấy cảnh tượng ngày hôm nay sao? Nhân viên của Bắc Minh Thị đều bắt đầu nghiêng về phía con rồi.”
“Đúng là thế thật, nhưng con chưa từng nghĩ tới chuyện sau lưng Cố Hạnh Nguyên còn có chú hai của con à? Tuy hai hôm nay cậu ta không gặp ai, nhưng chuyện lớn như hôm nay, chắc chắn cậu ta sẽ biết, hơn nữa còn sẽ ra tay can thiệp. Ba nghĩ lúc đầu Cố Hạnh Nguyên từ chối đấu thầu của Chính phủ là do cậu ta gợi ý. Nếu không thì cô ta cũng không trơ mắt nhìn một vụ làm ăn lớn thế mà không tham gia đâu.” Lúc này Bắc Minh Triều Lâm vẫn kiêng kỵ Bắc Minh Thiện nhiều.
Bắc Minh Diệp Long cũng biết suy nghĩ của ba: “Ba, ba đừng sống trong bóng tối của chú hai nữa. Dù chú ấy có bản lĩnh đến mức nào thì trước sau cũng chỉ là một người thôi. Chúng ta đây có tận ba người. Hơn nữa bây giờ chú ấy không có ở đây, vả lại chuyện hôm nay cũng xong xuôi cả rồi, dù ngày mai chú ấy xuất hiện thì cũng muộn rồi.”
Điều mà Bắc Minh Triều Lâm lo lắng nhất chính là tính ngông cuồng tuổi thanh niên của con trai, ông ta thở dài: “Diệp Long à, không phải chúng ta nhiều người hơn chú hai con là chúng ta có ưu thế hơn. Con không nghĩ đến chuyện cậu ta có thể một mình cáng đáng Bắc Minh Thị mấy năm ư, chuyện này nếu không có năng lực là không thể làm được. Ba thấy con nên cẩn thận hơn mới được. Chuyện hôm nay đã xảy ra rồi, vậy thì con đường sau này phải đi cẩn thận từng bước mới tốt, con biết chưa?”
Bắc Minh Diệp Long cũng bắt đầu ghét thái độ đề cao sự uy phong của người khác để hạ thấp lòng hăng hái của mình: “Được rồi, chuyện này do con làm thì con sẽ phụ trách đến cùng. Nhưng chuyện khác ba không cần lo gì đâu.”
***
Ngày hôm sau, Bắc Minh Diệp Long bắt đầu chuẩn bị cho buổi đấu thấu Chính phủ. Đây là lần đầu tiên anh ta tham gia chuyện như thế nên khá là hưng phấn.
Anh ta gần như dốc hết khả năng của mình vào buổi đấu thầu này. Tuy biết rằng chắc chắn sẽ có rất nhiều người có tiếng trong nghề cũng tham gia, nhưng anh ta vẫn dựa vào nghị lực của tinh thần nghé mới sinh không sợ cọp như cũ.
Có sự tự tin lớn thế có lẽ là vì hồi trước anh ta đã có được sự tán tưởng của công ty Gia Mậu.
Qua ngày hôm nay, Bắc Minh Diệp Long đã lôi kéo được một bộ phận nhân viên của Bắc Minh Thị, vì thế có không ít tin đồn tiêu cực về việc Cố Hạnh Nguyên không thành tích xuất hiện.
Đối mặt với những chuyện ấy, Hình Uy hơi lo lắng, anh ta đề nghị Cố Hạnh Nguyên giao quyền cho mình để tiến hành ngăn chặn chuyện này. Một xí nghiệp, nhất là một xí nghiệp khổng lồ như Bắc Minh Thị, nếu lòng người bắt đầu rời rạc thì sẽ chậm rãi đi tới bờ nguy hiểm.
Hình Uy ở bên cạnh Bắc Minh Thiện nhiều năm như thế nên biết rõ đạo lí này.
Nhưng phản ứng của Cố Hạnh Nguyên lại khiến anh ta khó mà hiểu nổi, cô lại bỏ mặc không màng đến ư? Chuyện này đúng là thay đổi trái ngược so với thái độ của cô ngày hôm qua.
Chẳng lẽ là sau chuyện ngày hôm qua, cô bắt đầu không chịu cầu tiến nữa rồi?
Hình Uy không muốn nhìn thấy tình cảnh đó, tình cảm của anh ta đối với Bắc Minh Thị không hề ít hơn Bắc Minh Thiện hay cả nhà Bắc Minh Diệp Long là bao, dù anh ta chỉ là một người trợ lý.
Sau khi Hình Uy cứ liên tục hỏi nguyên nhân từ Cố Hạnh Nguyên, cô dứt khoát nói lại đầu đuôi chuyện hôm qua cô đi gặp Bắc Minh Thiện cho Hình Uy.
Lúc này Hình Uy mới hơi không cam lòng đối mặt với thực tế này.
“Hình Uy.” Cố Hạnh Nguyên nói tiếp: “Tôi nghĩ chuyện đã thế rồi thì chúng ta cũng không cần vì thế mà rước thêm phiền não, tôi thấy khả năng còn có chuyện quan trọng hơn chờ chúng ta làm.”
Hình Uy thở phào, sau đó nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Cô có việc gì thì cứ dặn dò.”
“Vụ án của Bắc Minh Thiện cứ kéo dài như thế chính là vì ông Cục trưởng Quách đó và...” Nói tới đây, Cố Hạnh Nguyên dừng lại.
Cô không muốn nhắc tới cái tên Lý Thâm này.
“Bọn họ đang trì hoãn thời gian thẩm vấn Bắc Minh Thiện. Thế nên chúng ta phải nghĩ cách nhanh chóng thúc đẩy tiến độ của chuyện này. Không chỉ thế, chúng ta cũng không thể bị động chờ bị đánh mà nên nghĩ cách gì đó để điều tra ra gốc gác của Cục trưởng Quách. Hôm đó ông ta đã làm ra chuyện như thế, vậy có nghĩa là ngày trước ông ta cũng làm không ít, khả năng sẽ có không ít người bị hại. Chúng ta chỉ cần tìm ra họ, rồi thêm bằng chứng nữa, vậy phần thắng sẽ nhiều hơn.”
Hình Uy gật đầu, anh ta cũng cho rằng đây là một biện pháp khả thi. Chỉ cần cứu ông chủ ra thì chuyện trước mắt đều được giải quyết dễ dàng.
Trước mắt anh ta lập tức thấy hi vọng, cả người cũng phấn chấn hơn: “Thưa cô, cô nói chúng ta nên làm gì?”
Với chuyện này, Cố Hạnh Nguyên cũng chỉ có suy nghĩ đó thôi, nhưng đến lúc thực hiện cụ thể thì vẫn xuất hiện không ít khó khăn. Ví dụ như bây giờ, tuy Bắc Minh Thị đã thành ra thế nhưng vẫn cần một người chủ trì công việc.
“Hình Uy, thời gian anh làm ở Bắc Minh Thị cũng không ít, tôi định đề bạt anh toàn quyền phụ trách mọi chuyện lớn nhỏ của Bắc Minh Thị. Còn tôi thì tạm nghỉ để điều tra xem có manh mối nào người làm chứng nào hữu dụng hay không.”
***
Với sự thật mà Cố Hạnh Nguyên không thể nào thay đổi, cô chỉ đành làm theo chủ trương của Bắc Minh Thiện, thuận theo tự nhiên vậy. Mà cô cũng không muốn mình ở Bắc Minh Thị nhìn Bắc Minh Diệp Long ra vẻ biểu diễn.
Cô chọn đi ra ngoài. Lúc này tìm được một cách hoặc một người để minh oan cho Bắc Minh Thiện mới là cách đáng tin nhất.
Vân Chi Lâm thấy Cố Hạnh Nguyên đi vào thì vội vàng bỏ công việc trên tay xuống, mặt đầy tươi cười: “Hạnh Nguyên, sao hôm nay rảnh rỗi tới chỗ anh vậy?”
“Anh đừng hỏi em nữa, toàn là chuyện phiền lòng. Bên anh tiến triển thế nào rồi?” Đúng là vừa bị hỏi, Cố Hạnh Nguyên lại nghĩ tới chuyện hôm qua, đúng là vừa nghĩ thì nhức đầu.
Thấy cô chuyển chủ đề cũng biết chắc là gặp chuyện phiền lòng ở Bắc Minh Thị, dứt khoát không hỏi nữa.
Vân Chi Lâm nắm tay lại than thở: “Bây giờ bên anh còn chưa có manh mối gì. Cái người tên “Tiểu Trần” như bốc hơi khỏi xã hội vậy. Nhưng sáng sớm nay vừa có tin, có thể anh ta bị Cục trưởng Quách giấu đi rồi, còn nguyên nhân là gì thì chắc hai ta đều rõ cả. Không ngờ ông ta âm hiếm đến thế. Mong rằng anh ta đừng bị giết để bịt miệng. Anh hỏi thăm được địa chỉ của ba mẹ anh ta rồi, anh định chiều nay đi qua đó hỏi thăm, mong rằng trước khi đi thì anh ta từng nói tin tức gì đó với hai ông bà.”
“Vậy chúng ta cùng đi.” Cố Hạnh Nguyên lại đem một hi vọng nhỏ nhoi trở thành sự hi vọng tuyệt đối.
“Chẳng lẽ bên em không sao cả ư?” Vân Chi Lâm thấy cô nói chuyện sảng khoái như thế thì thấy hơi nghi ngờ. Theo tính cách của cô thì không thể bỏ lại chuyện của Bắc Minh Thị để theo mình tìm một chuyện không có mục đích.
“Bên em... không sao cả, em giao chuyện cần làm cho Hình Uy cả rồi. Hai ngày nay em cần ra ngoài hít thở không khí.” Sắc mặt Cố Hạnh Nguyên rất phức tạp, giọng nói cũng chứa đầy sự mỏi mệt.
“Nếu là thế thì được rồi. Anh thấy hôm nay tâm trạng em không tốt, chắc chắn là gặp chuyện gì rồi, nếu thấy được thì trên đường đi nói với anh.” Vân Chi Lâm vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sau đó gấp tài liệu trên bàn lại: “Bây giờ chúng ta lên đường đi luôn.”
“Chẳng phải anh còn việc chưa làm xong sao?” Cố Hạnh Nguyên không muốn vì mình mà khiến người ta chậm trễ công việc.
“Anh ư?” Vân Chi Lâm nhàn nhạt cười, sau đó thì ngửa hai tay ra: “Từ lâu anh đã không có việc gì để làm rồi. Sau khi nhận vụ án của Bắc Minh Thiện thì khách tới cửa giảm dần theo ngày, dù có khách đã định hợp tác rồi vẫn đột ngột hủy. Anh nghĩ, chắc chắn là do đám người đó làm.”
Cố Hạnh Nguyên nghe xong thì hơi áy náy: “Xin lỗi.”
“Có gì đâu, từ khi văn phòng luật sự này thành lập tới nay thì chưa từng được nghỉ ngơi. Lần này coi thành kì nghỉ là được rồi. Em đừng để bụng, chuyện của Bắc Minh Thiện là anh tự nguyện nhận, huống chi hai ta còn là bà con nữa.”
Vân Chi Lâm nói rất ung dung, cứ như chuyện này không có ảnh hưởng gì đến mình.
Nói đi là đi, Vân Chi Lâm dẫn Cố Hạnh Nguyên đi siêu thị trước để mua vài đồ ăn bỏ lên xe để chuẩn bị cho hành trình.
Hai người xuất hành, chẳng cần phải lái hai chiếc, có Vân Chi Lâm làm tài xế thì Cố Hạnh Nguyên yên tâm trăm phần trăm.
***
Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên lên xe, thắt dây an toàn.
Cố Hạnh Nguyên nghiêng đầu nhìn Vân Chi Lâm: “Mục tiêu của chúng ta ở đâu?”
Vân Chi Lâm giơ ngón tay chỉ về đầu xe: “Thành phố C, điều trùng hợp là ông Cục trưởng Quách đó được điều tới từ thành phố này, có khi qua chuyến này sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.”
Nói xong, anh ta như một tay đua xe có kĩ thuật lái điêu luyện, nhả phanh, đổ xăng, sang số, làm một mạch rất lưu loát.
Thành phố A cách thành phố C chỉ năm năm trăm cây số, một ngày là đủ cả đi cả về rồi. Nhưng lần này bọn họ đi làm việc, hơn nữa Cố Hạnh Nguyên lâm thời quyết định hỏi thăm ngọn nguồn về Cục trưởng Quách từ vài xí nghiệp cùng nghành.
Chiếc xe nhanh chóng bon bon trên đường.
Vân Chi Lâm không giống mấy kẻ con nhà giàu có chỉ cần vừa lên xe là không biết mình họ gì, anh ta rất nghiêm túc tuân thủ tốc độ.
Đồng thời còn thấy được có phải bên cạnh họ là một chiếc xe chạy như bay, sau đó sẽ bỏ xa họ.