Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 477: Chương 477: Có người vui có người chán




Mặc dù tuổi tác của Cửu Cửu không lớn, nhưng mà lá gan của con bé lại không nhỏ, bị nhốt ở trong một cái tủ quần áo tối đen như mực cái gì cũng không làm được, quả thật là một chuyện rất nhàm chán.

Cuộc nói chuyện giữa Lạc Kiều và Hình Uy, con bé ở trong đây có thể nghe được rất rõ ràng.

Bây giờ con bé còn rất nhỏ, chuyện giữa người lớn với nhau có rất nhiều thứ con bé nghe không hiểu, nhưng mà ý đại khái thì con bé vẫn có thể rõ ràng một chút.

Lúc cửa tủ quần áo được mở ra, lúc đó Cửu Cửu mới nhớ đến lấy lại tinh thần, sau đó mơ mơ màng màng không đầu không đuôi hỏi một câu: “Dì Kiều Kiều, cái chú kia là ai vậy ạ? Hình như là chú ấy rất thích dì.”

Lạc Kiều bị con bé nói làm cho mặt đỏ chót, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa cái mũi của con bé: “Cái con nhóc này rốt cuộc đã nghe được bao nhiêu rồi hả?”

Cửu Cửu cắn ngón tay, nhẹ đầu mở lớn mắt mà nói: “Hẳn là bắt đầu từ chỗ “đau bụng, trước tiên em nhịn một chút nha”.”

Trên trán của Lạc Kiều lập tức xuất hiện mấy vạch đen.

Tiêu rồi, quả thật là con nhóc này không hề nghe sót một câu nào, đều nghe thấy hết.

Lời nói như thế này cũng không thể Cửu Cửu truyền đi được, suy nghĩ đầu tiên ở trong đầu của Lạc Kiều chính là cái này.

“Dì Kiều Kiều ơi, bây giờ cháu đã có thể đi ra chưa.” Cửu Cửu hỏi.

Lạc Kiều nhỏ giọng nói với Cửu Cửu: “Bây giờ vẫn còn chưa được đâu, cháu cứ ở đây đợi một lát nữa đi, một lát nữa dì sẽ đến đón cháu có được không? Còn nữa, những gì mà lúc nãy cháu vừa mới nghe được ấy, cháu đừng có nói cho người khác nha, con nít nhiều chuyện không có ai yêu thích đâu.”

Cửu Cửu dùng sức nhẹ gật đầu: “Dì Kiều Kiều cứ yên tâm đi ạ, Cửu Cửu sẽ không nhiều chuyện đâu.”

Lạc Kiều rất hài lòng, nhẹ gật đầu sau đó bắt đầu thay quần áo.

Lúc này Cửu Cửu lại nói một câu nữa: “Dì Kiều Kiều ơi, nhiều chuyện rốt cuộc là ý gì vậy.”

Lạc Kiều nghe xong thì thiếu chút nữa đã ngã xuống đất, cô dừng tay lại kiên nhẫn giải thích cho Cửu Cửu nghe: “Nhiều chuyện chính là cháu đi kể cho người khác nghe, chính là những chuyện không thể nói cho người khác nghe mà lại nói cho người khác nghe ấy, giống như những lời nói lúc nãy của dì với cái chú đó nói với nhau, mặc dù là cháu đã nghe được rồi nhưng mà không thể kể cho những người khác nghe.”

Cửu Cửu nhẹ nhàng gật đầu, học theo Dương Dương đưa ra một dấu ok với Lạc Kiều: “Dì Kiều Kiều, cháu đã hiểu rồi, cháu sẽ không nói cho người ngoài nghe đâu.”

“Đúng vậy, đây mới là một đứa bé ngoan.” Lạc Kiều hài lòng nhẹ gật đầu.

Lạc Kiều thay quần áo xong lại sắp xếp cho Cửu Cửu thật tốt một lần nữa, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Chỉ nhìn thấy Hình Uy giống như là một người lính gác cửa, đứng thẳng tắp ở chỗ không xa.

Lạc Kiều nhìn thấy anh ta thì liền mím môi muốn cười, rõ ràng là đã trải qua và nhìn thấy nhiều chuyện với Bắc Minh Thiện, nhưng mà cách nói chuyện thậm chí là suy nghĩ lại quê mùa như vậy.

Nhưng mà như thế này cũng tốt, không có học thói xấu giống như là ông chủ của anh ta, cũng được xem như là một người đàn ông làm cho người ta yên tâm hiếm có.

...

Lạc Kiều mang theo nụ cười nhẹ nhàng đi đến gần Cố Hạnh Nguyên, sau đó vỗ một cái ở trên vai của anh ta, nhanh chóng trốn mặt sang một nơi khác.

Nhưng mà để cho cô không ngờ đến là thân thể của Hình Uy lại nhanh chóng di chuyển về phía mà cô tránh né, bị anh ta một phát bắt được.

“Ể? Sao anh biết tôi sẽ trốn ở bên này.” Lạc Kiều quả thật cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.

Hình Uy có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu, đây là lần đầu tiên anh ta bị phụ nữ dùng loại ánh mắt và ngữ khí như vậy hỏi chuyện.

Trong nháy mắt gương mặt của anh ta lại đỏ lên, anh ta lắp ba lắp bắp nói: “Đây là động tác phòng thủ quen thuộc của tôi, không có gì lớn hết.”

Lạc Kiều nhẹ nhàng gật đầu, trong ấn tượng của cô Hình Uy chẳng qua chỉ là một tùy tùng, sau đó có nghe Cố Hạnh Nguyên nói đã được thăng chức thành trợ lý.

Nhưng mà ở trong khái niệm của cô trợ lý đặc biệt vẫn là một tùy tùng, giống như là trong phim ảnh, chỉ là một chân chạy vặt và truyền lời.

“Anh biết võ hả.”

Hình Uy nhẹ nhàng gật đầu: “Biết một chút.”

“Xem ra cái nghề trợ lý đặc biệt là của anh quả thật rất khác biệt đó.” Lạc Kiều nói xong, cô mơ hồ nghĩ đến lần đó cô uống say, hình như là anh ta đã từng thể hiện một lần.

Hai người đi đến cửa thang máy, Lạc Kiều dừng bước lại nói với Hình Uy: “Tôi cảm thấy là chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách như trước đây đi, như thế này sẽ tốt hơn.”

Hình Uy lập tức sửng sờ, cúi đầu đầu nhìn cô rồi nói: “Tại sao vậy.”

“Ừ thì Cố Hạnh Nguyên thứ nhất tôi nghĩ quá đột ngột thì bọn Hạnh Nguyên sẽ không thích ứng được, thứ hai tôi vẫn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, anh có hiểu không.” Lạc Kiều cố gắng nói uyển chuyển một chút.

Đúng là như vậy, từ chán ghét đối với anh ta, tránh không kịp đến bây giờ lại chấp nhận anh ta, tiến triển này có hơi nhanh.

Phải cần có một thời gian để làm quen với quá trình.

Hình Uy gật đầu, anh ta có thể hiểu được cách nói của Lạc Kiều: “Không sao đâu, tôi sẽ cho em một chút thời gian để suy nghĩ rõ ràng, nhưng mà cho dù làm bất cứ lúc nào đưa ra quyết định gì hoặc là có suy nghĩ gì thì đều phải nói cho tôi nghe, có được không? Em yên tâm đi, tôi có thể hiểu được.”

Lạc Kiều nhẹ nhàng gật đầu, hơi cảm động ngẩng đầu lên nói với Hình Uy: “Anh thật là tốt.”

Hình Uy đỏ mặt lần nữa.

...

Lạc Kiều chỉ kể cho bọn người của Cố Hạnh Nguyên nghe một đoạn trước đó lúc cô và Hình Uy ở trên lầu, đoạn phía sau vẫn bị bóp nát.

Cố Hạnh Nguyên lôi kéo tay của Lạc Kiều, mỉm cười nói: “Như thế nào, tớ đã nói là con người của Hình Uy không tệ mà, chỉ là cậu vẫn cứ luôn mang theo thành kiến mà nhìn anh ta, tớ tin tưởng là sau này hai người sống chung với nhau sẽ rất hạnh phúc, cái này không phải là lập tức có bé con rồi đó à, một nhà ba người.”

“Kiều Kiều, chị cũng cảm thấy vui mừng cho em đó, em nhất định phải hạnh phúc nha.” Anna cũng nói ra lời chúc phúc của mình.

Lúc này cô ta không khỏi nhớ đến những ngày tháng không muốn trở lại ở Sabah.

Xem ra trong cuộc đời này, một người phụ nữ nếu như gặp được đúng người thì sẽ giống như Lạc Kiều và Hình Uy, yên ổn trải qua tháng ngày trong tương lai.

Nếu như gặp phải một người không phù hợp, vậy thì có lẽ giống như chính mình, kết quả là nhà cũng không có, con cũng không có, hai tay trống trơn.

Tâm trạng của cô ta có vẻ hơi sa sút, đứng dậy nói: “Hạnh Nguyên, Kiều Kiều, hai người ở đây trò chuyện với nhau đi, tôi hơi mệt rồi, đi lên nghỉ ngơi một chút đây.”

Cố Hạnh Nguyên nhẹ nhàng gật đầu nói: “Buổi cơm trưa ngày hôm nay thật sự đã làm khó cô rồi, chiều nay cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, chiều nay tôi sẽ xin phép nghỉ với Chi Lâm, để tối nay tôi chuẩn bị cơm tối là được rồi

“Tớ cũng đến giúp đỡ nữa.” Lạc Kiều là một người gặp việc vui thì tinh thần rất thoải mái.

“Cậu đó nha, cứ thành thành thật thật nghỉ ngơi ở đây đi, dưỡng cho tốt đứa nhỏ trong bụng của cậu, thời gian sau này đủ cho cậu làm lụng, còn không tranh thủ thời gian hưởng thụ lấy một đoạn thời gian nhàn nhã cuối cùng.”

Câu nói này là do Cố Hạnh Nguyên đã tự mình trải nghiệm.

...

Lạc Kiều vui vẻ nghịch ngợm giống như là một đứa trẻ, chống một tay ở bên hông: “Tớ biết rồi, tớ biết rồi, bây giờ tớ chính là bà chủ và tất cả mọi người đều là người giúp việc của tớ, nên làm cái gì thì đi làm cái đó hết đi.”

...

“Ông chủ, tôi về rồi.” Hình Uy nói xong thì quay người đóng cửa phòng làm việc của Bắc Minh Thiện lại.

Bắc Minh Thiện ngẩng đầu lên nhìn gương mặt không có biểu cảm của Hình Uy: “Thế nào rồi, để lại chút không gian riêng tư cho cậu với Kiều Kiều, kết quả như thế nào? Đừng có để tôi quá thất vọng nha.”

Kể từ khi Bắc Minh Thiện trở về từ biệt thự của Cố Hạnh Nguyên, tâm trạng đã tốt hơn một chút.

“Chuyện của tôi với cô ấy... cũng được xem như là có kết quả rồi, trên cơ bản cô ấy cũng xem như đã chấp nhận tôi.” Hình Uy nói đến đây, giống như là cô gái muốn đi ra mắt ở trong thôn, còn có chút tiếc nuối.

Bắc Minh Thiện nhìn ra được người trợ lý đặc biệt là của anh quả thật là càng ngày càng thú vị, ngoại trừ khóe miệng của anh hơi nhếch lên: “Làm bụng của người ta lớn luôn rồi, cậu còn cái gì mà ngượng ngùng nữa.”

Anh với Hình Uy nói chuyện cũng không cần phải cố kỵ cái gì, nói năng rất tùy tiện.

“Ồ, sao cậu lại càng ngày càng nghiêm trọng thêm vậy.” Bắc Minh Thiện mỉm cười nhìn gương mặt của Hình Uy bị anh nói làm cho đỏ đến cả cổ.

“Được rồi được rồi, chuyện sau này của cậu tôi cũng không thể giúp cái gì nữa, sau này cứ nhìn hành động của cậu thôi. Nhưng mà tôi nhắc nhở cho cậu một câu, kết hôn nhanh lên đi, cũng không thể để người ta chưa kết hôn mà đã sinh con rồi, mặc dù chuyện đã xảy ra, vậy thì cũng phải giải quyết trước khi đứa bé được sinh ra.”

Hình Uy nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi hiểu vấn đề này, cũng muốn nhanh chóng chăm sóc cô ấy, nhưng mà cô ấy cảm thấy bây giờ vẫn còn chưa quen được, phải cần một khoảng thời gian nữa.”

“Được, đã như thế này thì cậu phải thường xuyên đến đó thăm cô ấy và chăm sóc cô ấy, để cô ấy quen thuộc với cậu, chuyện còn lại cùng đã dễ làm rồi. Tôi thấy sau này cậu cũng không cần phải mỗi ngày lái xe đưa đón tôi đâu.” Bắc Minh Thiện vừa nói vừa cầm cây bút ở trong tay uyển chuyển quay quay.

“Ông chủ... tôi sẽ không bởi vì chuyện riêng mà ảnh hưởng đến sắp xếp của anh, tôi thấy tôi vẫn nên đưa anh đi làm như cũ đi.” Hình Uy nóng lòng bày tỏ thái độ nói.

“Đó chính là mệnh lệnh của tôi, tôi không muốn mình không có một gia đình hoàn chỉnh còn muốn để cho cấp dưới của tôi cũng không có nhà để về, có hiểu chưa hả! Sau này chúng ta ai đi đường nấy, cậu chỉ cần đi làm đúng hạn là được rồi, không có chuyện đặc biệt thì thời gian khác tôi sẽ không làm phiền cậu đâu.” Lúc này Bắc Minh Thiện lại lấy ra uy nghiêm của tổng giám đốc để ra mệnh lệnh cho anh ta.

Ông chủ đã nói như vậy rồi, vậy thì anh ta cũng chỉ có thể nghe lệnh.

...

Buổi chiều, Cố Hạnh Nguyên trực tiếp gọi điện thoại cho Vân Chi Lâm xin nghỉ phép.

Lúc này cô mới yên tâm chăm sóc cho Trình Trình và Cửu Cửu.

“Bé cưng nhỏ à, có phải là ngày hôm nay rất chán hay không.” Cố Hạnh Nguyên kéo Cửu Cửu lại, ngày hôm nay chuyện này đột ngột xảy ra, Cửu Cửu xem như chịu khổ rồi.

Một người thì bị đẩy lên tầng ba một lúc, còn người khác thì bị Lạc Kiều nhốt ở trong tủ quần áo một hồi.

Cửu Cửu lắc đầu nói: “Cũng được ạ, chỉ là lần này không chơi đóng vai với anh Dương Dương được mà thôi.”

Trình Trình đi đến trước mặt của Cửu Cửu, đưa tay kéo bàn tay nhỏ nhắn của con bé qua: “Dương Dương không có chơi với con, mẹ với con chơi chung với nhau có được không.”

Cửu Cửu lắc đầu nói: “Lúc còn ở trên lầu ba thì đã chơi với búp bê một hồi rồi, bây giờ con muốn ở cùng một chỗ với mẹ.”

Cố Hạnh Nguyên cúi đầu xuống hôn lên trán của Cửu Cửu: “Được rồi, để mẹ ngồi đây xem phim hoạt hình với con nha.”

Cửu Cửu nhẹ nhàng gật đầu, sau đó trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một vẻ nghi ngờ: “Mẹ ơi, sẩy thai là có ý gì vậy ạ.”

“Phụt...” Con bé vừa nói ra khỏi miệng, Lạc Kiều ngồi ở trên ghế sa lông vừa mới uống được một hợp nước trong nháy mắt liền phun ra ngoài.

Lông mày của Cố Hạnh Nguyên cũng hơi nhíu lại, nhìn Cửu Cửu: “Bé cưng nhỏ, con nghe được lời này từ chỗ nào vậy?”

Cửu Cửu quay đầu lại nhìn Lạc Kiều một chút.

Chỉ là động tác này Cố Hạnh Nguyên liền hiểu ngay, cô khẽ cau mày lại, nhìn Lạc Kiều: “Kiều Kiều, cậu có cái gì cần giải thích không.”

...

Lạc Kiều không vội vàng trả lời câu hỏi mà là quay đầu lại nhìn Cửu Cửu, hai mắt của cô khẽ nheo lại một cái: “Cái tên phản đồ nhỏ này, không phải là dì đã nói với cháu là đừng có nói cho người khác nghe rồi hả.”

Đôi mắt to trong veo như nước của Cửu Cửu chớp chớp nhìn Lạc Kiều, chính là loại ánh mắt rất vô tội, con bé non nớt nói: “Dì Kiều Kiều, cháu đã nói cháu sẽ không nói với người ngoài rồi mà, nhưng mà mẹ đâu phải là người ngoài đâu.”

Thật sự là đã bị con bé đánh bại rồi, quay đầu cười hì hì nói với Cố Hạnh Nguyên: “Hạnh Nguyên à, thật ra thì chuyện là như thế này, lúc mà Cửu Cửu trốn ở trong phòng quần áo, tớ với ông chú Hỏa Thần ở bên ngoài nói chuyện với nhau, kết quả là đã bị con bé nghe thấy hết.”

Thật ra thì Cố Hạnh Nguyên cũng hiểu, tình huống lúc đó cũng không cho phép Lạc Kiều có thể suy nghĩ gì nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.