Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 535: Chương 535: Con trai tổng giám đốc mở cửa hàng online




“Ồ, không sao hết, hôm nay bọn tôi đến đây cũng có mang theo đồ ăn riêng.” Brown nói, cởi balo xuống.

Cùng lúc đó, Triệu Tịnh Di cũng bảo ba của cô bé đặt cơm picnic của bọn họ xuống tấm thảm.

Cũng may tấm thảm ăn cơm picnic của bọn họ đủ lớn, đặt đồ ăn của ba gia đình lên vẫn còn dư chỗ.

Dương Dương vui muốn chết, lâu lắm rồi cậu bé không được đi ăn uống cùng nhiều người như thế.

Cậu bé nhiệt tình cầm một bịch quà vặt đưa cho Rebecca.

Mà Triệu Tịnh Di cũng cầm bánh ngọt do mẹ cô bé làm đưa cho Trình Trình.

Cố Hạnh Nguyên ở bên cạnh nhìn, trong lòng không khỏi nói thầm, hai con trai cưng của cô còn nhỏ như vậy, đừng nói là sẽ yêu sớm đó nha...

Nhưng mà cô nhanh chóng quăng suy nghĩ này đi.

“Ba à, sao ba mang theo nhiều thịt sống thế?” Dương Dương mở mấy chồng hộp thức ăn trong xe ra.

Bắc Minh Thiện đứng dậy, lại lấy ra một bếp than nướng đã chuẩn bị từ trước trong xe ra.

Anh nhanh nhẹn dựng bếp lò lên, thành thạo xếp than vào.

“Ba ơi, ba giỏi quá đi!” Dương Dương thấy có nướng BBQ để ăn, càng hưng phấn hơn nữa.

Hôm nay Bắc Minh Thiện thật sự phá lệ, tự đứng ra làm đầu bếp, nướng món thịt nướng sở trường của anh cho mọi người ở đây.

Mọi người đều khen không dứt miệng tài nấu nướng của Bắc Minh Thiện.

Trình Trình và Dương Dương cũng ăn ngấu nghiếng, Dương Dương gật đầu lia lịa nói: “Ba ơi, ba nên đi tham gia “Vua đầu bếp” thể hiện tài năng đi. Sau đó con và Trình Trình sẽ mở một cửa hàng online trên Now, chuyên bán thịt nướng của ba.”

Bắc Minh Thiện ngừng việc trong tay lại, lạnh lùng quay đầu nhìn Dương Dương: “Không lẽ tiền tiêu vặt của hai đứa không đủ xài à?”

Anh thật sự không thể tiếp thu nổi chuyện thân là con trai của tổng giám đốc tập đoàn Bắc Minh Thị lại đi mở cửa hàng online trên Now.

Bắc Minh Thiện vừa lên tiếng, mọi người lập tức yên lặng lại, bọn họ cảm thấy bầu không khí bây giờ hình như hơi sai sai.

Nhưng đúng lúc này ba của Triệu Tịnh Di lại có khó ló cái khôn, anh cười nói: “Đúng là không hổ danh là con trai của tổng giám đốc Bắc Minh, còn nhỏ mà đã có đầu óc kinh doanh đến thế. Hơn nữa tôi nghe nói dạo gần đây Now cũng đang hót lắm, chỉ riêng sự kiện “11-11” đã thu về doanh số bán hàng trên trăm tỷ. Tôi thấy nếu bọn nhỏ thật sự làm, cũng có thể coi như là một câu chuyện thần kỳ.”

Cố Hạnh Nguyên cười nói: “Anh đừng nói như thế, mấy đứa nhóc chỉ nói bừa, bây giờ bọn họ học tập còn chưa xong, lấy đâu ra thời gian làm mấy chuyện này chứ.”

Nói qua nói lại mấy câu, lập tức làm cho bầu không khí hơi cứng ngác dễ chịu trở lại.

Cố Hạnh Nguyên liếc mắt nhìn Dương Dương, ghé sát tai cậu bé nói nhỏ: “Đồ ăn cũng không lấp cái miệng của con lại được. Con ngoan ngoãn một chút cho mẹ.”

Giữa trưa ăn một bữa thịt nướng ngon lành của Bắc Minh Thiện, làm mọi người cảm thấy vô cùng mỹ mãn.

Còn lại nửa ngày buổi chiều, mấy người lớn tụ lại cùng nhau, lấy Bắc Minh Thiện làm trung tâm, thả lỏng trò chuyện đề tài thương nghiệp.

Bốn đứa nhóc lại tìm mấy trò chơi thú vị để chơi.

Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, mấy đứa nhóc mới chạy về cạnh cha mẹ.

“Anh Bắc Minh, cô Cố, vô cùng vinh hạnh được trải qua khoảng thời gian tốt đẹp này cùng hai người. Hy vọng sau này sẽ lại có cơ hội lần nữa.” Brown nói, vươn tay lần lượt bắt tay với Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên.

Sau đó ba mẹ của Triệu Tịnh Di cũng khách sáo nói vài câu cùng bọn họ.

Đối với bọn họ mà nói, không phải lúc nào bọn họ cũng có cơ hội được tiếp xúc với người tay to mặt lớn trong giới thương nghiệp như Bắc Minh Thiện.

Hôm nay sau khi tiếp xúc trong một thời gian ngắn, bọn họ cũng nhận được không ít lợi lộc.

Anh nắm chặt tay Bắc Minh Thiện: “Tổng giám đốc Bắc Minh, hy vọng sau này chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác.”

Bắc Minh Thiện cũng không lạnh mặt từ chối người khác, anh chỉ Cố Hạnh Nguyên đứng bên cạnh: “Sau này nếu có công việc hợp tác gì thì cứ việc đến tìm cô ấy, cô ấy là trợ lý đặc biệt của tôi.”

Bắc Minh Thiện nói một câu làm mọi người kinh ngạc.

Cố Hạnh Nguyên đứng cạnh tức giận trừng mắt nhìn anh, có người nào giống anh không chứ, đi ra ngoài chơi một hôm còn bắt kiếm chuyện cho cô làm.

Trên đường đi về, Dương Dương và Trình Trình vô cùng hưng phấn, có thể thấy được bọn nhỏ cực kỳ thích lần vui chơi này.

Chiều tối, Bắc Minh Thiện lái xe về đến nhà của của nhà họ Bắc Minh, Giang Tuệ Tâm cười tươi rói ra đón: “Thiện, Hạnh Nguyên, hai đứa về rồi.”

Nói xong duỗi tay sờ đầu Dương Dương và Trình Trình: “Cháu ngoan, hôm nay hai đứa đi chơi có vui không?”

Trình Trình cười nói với Giang Tuệ Tâm: “Bà nội, hôm nay bọn con chơi vui lắm, hơn nữa bọn con còn gặp được hai bạn học. Buổi trưa ba còn tự tay nướng BBQ cho bọn con ăn nữa.”

“Ha ha, xem ra chuyến đi lần này rất vui. Bây giờ có phải hai đứa đều đói bụng rồi đúng không, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, toàn là món hai đứa thích, mau rửa tay ăn cơm thôi.” Giang Tuệ Tâm vui tươi hớn hở nói với hai cậu bé.

Trình Trình và Dương Dương đúng là đã chơi đến mệt nhừ, thấy một đống thức ăn phong phú, hai đứa ăn ngấu nghiên.

Cuối cùng no căng bụng tròn vo, Dương Dương thậm chí còn thả lỏng dây quần của cậu bé mấy lần.

Cố Hạnh Nguyên thấy Dương Dương tham ăn không có tiền đồ thế này, nhịn không được muốn bật cười.

Ăn cơm tối xong, Cố Hạnh Nguyên lái xe chạy về nhà Lạc Kiều.

Mấy ngày nay Dương Dương cũng khá bận rộn, đi ra ngoài chơi một ngày, sau đó còn ăn một bữa thịnh soạn.

Tới tối, cậu bé chẳng còn sức để làm chuyện gì nữa.

Lập tức ngã ra giường ngáy khò khò.

Ngủ một giấc, đợi đến khi cậu bé mở mắt ra, đã sắp trưa rồi.

Lúc này cậu bé mới cảm thấy mỹ mãn vươn vai.

Bây giờ, điện thoại đặt trên bàn đột nhiên reo lên. Câu bé vội vàng leo xuống giường, còn tưởng là Trình Trình gọi.

Nhưng mà đợi đến khi cậu bé cầm điện thoại lên xem mới biết là Rebecca gọi đến: “Dương Dương, bây giờ cậu có rảnh không? Chúng ta đi xem phim đi, gần đây có chiếu bộ phim ‘Ninja Rùa’ hình như cũng hay lắm.”

Dương Dương lập tức tỉnh táo: “Được, lát nữa tớ đợi cậu ở cửa rạp chiếu phim.”

Dương Dương vui vẻ, đã có việc để làm vào ngày chủ nhật nhàm chán rồi.

Chỉ một lát sau cậu bé đã chạy xuống phòng khách dưới lầu một.

“Dương Dương, lát nữa là ăn cơm trưa rồi, con định đi đâu đó?” Giang Tuệ Tâm thấy Dương Dương ăn mặc gọn gàng, định chạy ra khỏi cửa.

“Hôm nay con có hẹn với bạn, trưa nay con không ăn cơm ở nhà đâu.” Dương Dương nói, đi đến trước cửa bắt đầu mang giày.

“Thiện, con nhìn Dương Dương kìa, sáng đã không ăn sáng, bây giờ còn không ăn trưa đã chạy ra ngoài.” Giang Tuệ Tâm vừa lúc nhìn thấy Bắc Minh Thiện dẫn Trình Trình từ ngoài sân đi dạo trở về.

Trình Trình chạy đến trước mặt Dương Dương: “Em định đi xem phim cùng Rebecca sao?”

Dương Dương cúi đầu cột dây giày: “Đúng vậy, hôm qua đã hẹn rồi, sao anh lại quên chứ?”

“Nhưng mà sắp đến giờ ăn cơm trưa rồi.”

Dương Dương mang giàu xong, mặt mày không chút quan tâm nói: “Em đi ra ngoài ăn cơm cùng Rebecca là được.” Nói xong, cậu bé lại nhìn thoáng qua Bắc Minh Thiện đang đứng cách đó không xa, muốn nói lại thôi.

Túi tiền của cậu bé không còn đồng nào, trống trơn.

Bắc Minh Thiện cũng hiểu rõ chút tính toán trong lòng cậu bé, vì vậy anh đi đến trước mặt Dương Dương, lấy trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa đến trước mặt Dương Dương: “Đây là một tấm thẻ phụ, tiền bên trong cũng đủ để con dùng rồi.”

Dương Dương duỗi tay cầm thẻ, thể hiện rõ nét vui sướng ra ngoài.

Không ngờ ba lại hào phóng đến như thế.

“Cảm ơn ba.” Dương Dương nói xong lập tức cất thẻ vào túi.

Bắc Minh Thiện nhìn Dương Dương nói: “Chờ con về ba sẽ kiểm tra lại số dư trong thẻ. Hơn nữa còn phải nói cho ba biết mục đích và số tiền mỗi lần con sử dụng.”

Dương Dương nghe vậy lập tức nhíu mày, cậu bé rất muốn trả thẻ về, nhưng rồi lại có chút không nỡ.

Bắc Minh Thiện cúi đầu nhìn Trình Trình: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.” Sau đó xoay người đi vào nhà ăn.

Trước khi Trình Trình rời đi, cảm thấy phải dặn dò Dương Dương một chút.

“Em nhớ giữ thẻ cẩn thận, đừng tiêu xài phung phí.”

Dương Dương vỗ cái túi đang cất thẻ: “Anh cứ yên tâm đi.” Nói xong, cậu bé len lén liếc nhìn sang hướng Bắc Minh Thiện.

Sau khi bảo đảm Bắc Minh Thiện đã đi rồi, mặt Dương Dương lập tức hiện lên nụ cười đắc ý: “Hì hì, anh cứ yên tâm đi, em sẽ giữ tấm thể này thật cẩn thận. Có phải anh cảm thấy rất hâm mộ không, em có mà anh lại không có.”

Trình Trình khinh thường nhìn cậu bé, thò tay vào túi lấy ra một tấm thẻ giống hệt tấm thẻ Bắc Minh Thiện đã đưa cho Dương Dương.

“Ba đã đưa cho anh thẻ của anh từ lâu rồi.”

Dương Dương nhìn tấm thẻ trong tay Trình Trình: “Anh giấu kỹ thật đó, giữ cái thẻ này cũng không nói cho em biết. Dù sao chúng ta cũng là anh em, nói xem anh dùng nó mua bao nhiêu thứ hay ho rồi?”

Trình Trình trừng mắt nhìn cậu bé: “Anh muốn nói với em là, mục đích ba cho em cái thẻ này là muốn xem thử khả năng tự kiềm chế của em như thế nào. Nếu như em quản lý tốt thì nó sẽ luôn ở trong tay em.”

“Nếu quản lý không tốt thì sao?” Dương Dương hỏi.

“Vậy ba sẽ lấy lại, hơn nữa có lẽ cả đời này em cũng sẽ không có cơ hội được gặp lại nó. Còn nữa, không phải em muốn biết anh dùng cái thẻ này để mua cái gì sao?” Trình Trình chỉ về phía phòng ngủ của cậu bé: “Tất cả đồ đạc anh đang sử dụng đều dùng thẻ này để mua. Được rồi, em đi đi, cũng suy nghĩ cẩn thận xem nên dùng tấm thẻ của anh như thế nào.”

Trình Trình nói xong cũng xoay người đi vào nhà ăn.

Dương Dương đứng tại chỗ, quay đầu nhìn bóng lưng Trình Trình, trong lòng cậu bé có hơi mâu thuẫn, phải suy nghĩ cẩn thận xem cậu nên sử dụng tấm thẻ này như thế nào.

Trên thảm cỏ ở bệnh viện, Cố Hạnh Nguyên từ từ đẩy xe lăn, Lục Lộ đang ngồi trên xe lăn.

Hai mẹ con đắm mình trong ánh mặt trời, hai người nói nói cười cười vô cùng nhẹ nhàng ung dung.

Nhưng mà sau đó, có một đôi vợ chồng xuất hiện trước mặt bọn họ.

“Như Khiết, không ngờ chúng ta còn gặp lại nhau.” Lục Lộ không có phản ứng quá lớn như lần gặp Dư Như Khiết lúc trước, rất tự nhiên chào hỏi bà.

Mạc Cẩm Thành đỡ Dư Như Khiết, bọn họ hơi mỉm cười với Lục Lộ, cũng gật đầu.

Tuy phòng bệnh của bọn họ chỉ cách nhau một bức tường, nhưng không ngờ lại gặp mặt nhau nhanh như thế.

Ngược lại Dư Như Khiết cảm thấy hơi luống cuống.

Cũng may giữa hai người còn có Cố Hạnh Nguyên và Mạc Cẩm Thành, ít ra còn có thể làm bầu không khí trở nên thoải mái một chút.

Cố Hạnh Nguyên chào hỏi: “Chào dì Như Khiết, bác Mạc.” Cô không gọi ba nuôi, cũng vì lo lắng làm như vậy không biết có làm cho cảm xúc bình tĩnh của mẹ bị kích thích gì hay không.

Mạc Cẩm Thành cũng hiểu rất rõ chuyện này, ông mỉm cười gật đầu.

Sau đó nhìn Lục Lộ đang ngồi trên xe lăn: “Hôm nay thấy bà có vẻ khỏe hơn rồi. Tôi rất xin lỗi vì chuyện ngày hôm đó, nếu không phải bọn tôi đột nhiên xuất hiện, bà cũng sẽ không xuất viện, dẫn đến bệnh của bà lại tái phát ở bên ngoài.”

Lục Lộ vẫy tay: “Thật ra hai người không cần phải băn khoăn gì cả. Như Khiết, bệnh của bà đã đỡ chút nào chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.