Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 622: Chương 622: Đối ảnh thành ba người




Dương Dương đi đến trước mặt của Cửu Cửu, nhẹ nhàng khoác tay lên trên bờ vai của con bé: “Em không cần phải đếm nữa đâu, dù sao thì em cũng không đếm hết được.”

Sau đó cậu quay đầu lại nói với Trình Trình: “Em cho anh một cảnh báo, chúng ta phải chuẩn bị tốt để nghênh chiến.”

Câu nói này làm cho Trình Trình và Cửu Cửu không hiểu ra làm sao.

...

“Dương Dương, em không thể nói cho hoàn thiện một chút nữa hả, rốt cuộc là có chuyện gì, cái gì mà chuẩn bị nghênh chiến chứ?”

Dương Dương ra vẻ thần bí: “Bây giờ ở dưới lầu có một người đang tạo thành nguy hiểm cho chúng ta, chúng ta phải suy nghĩ ra một đối sách, nếu như người đó đi lên đây thì chúng ta nên làm cái gì.”

Dưới lầu có một người...

Đương nhiên là Trình Trình không biết là Dương Dương đang chỉ người nào, cậu nhíu mày: “Bây giờ ở dưới lầu có tất cả hai người, một người là mẹ một người là dì Anna, bất kỳ ai trong bọn họ cũng sẽ không tạo thành uy hiếp gì với anh và em gái, ngược lại là em không giống như vậy. Mấy ngày nay em chọc mẹ tức giận không ít, anh thấy là em vẫn suy nghĩ lại đường lui đi.”

Dương Dương khoát tay chặn lại: “Em không cần phải lo lắng về mẹ đâu, từ nhỏ đến lớn em cũng không phải là chưa từng bị đánh, sớm đã tạo thành thói quen rồi. Em nói là hiện tại ở dưới lầu có một người đến.” Nói xong, cậu dùng tay chỉ chỉ ngồi biệt thự lưng chừng núi xuyên qua cái cửa sổ.

Trình Trình vừa nhìn liền hiểu ngay, sắc mặt của cậu cũng thay đổi: “Em nói là ba hả?”

Dương Dương trịnh trọng nhẹ gật đầu: “Cũng may là dưới lầu có mẹ đang ứng phó, chắc có lẽ là ba sẽ không lên trên lầu đâu.”

“Không thể lơ là được, anh hiểu tính tình của ba nhất, bây giờ ba đã nhìn thấy em dẫn theo em gái ở trên tivi, lần này đến đây chắc có lẽ là để điều tra một chút tình huống cụ thể, cho nên chúng ta cũng phải chuẩn bị biện pháp cho thật tốt.”

Dương Dương nhíu mày, đôi mắt nhỏ đảo quanh, sau đó búng tay một cái: “Em đã nghĩ ra cách rồi!” Sau đó đi đến bên tai của Trình Trình nhỏ giọt thì thầm vài câu.

Trình Trình vừa nghe vừa nhíu mày một cái.

Đợi đến lúc Dương Dương nói xong, cậu liên tục khoác tay: “Vậy không được đâu, chuyện này sao có thể được chứ.”

Dương Dương cười hì hì nói: “Sao lại không được, cứ dựa theo cách em nói mà làm đi, bắt đầu hành động!”

...

Dưới lầu, Bắc Minh Thiện đang ngồi chính giữa ghế sofa, Hình Uy khoanh tay đứng ở bên cạnh ghế sofa, còn Cố Hạnh Nguyên thì khoanh tay lại bộc lộ ra một dáng vẻ không kiên nhẫn nhìn người đàn ông bỉ ổi trước mặt.

“Để, để tôi đi pha trà cho anh.” Đối mặt với cục diện lúng túng như vậy, Anna trực tiếp lựa chọn tránh đi, trốn vào trong nhà bếp.

Dù sao thì ở đây một người là chủ nhà, một bên khác là ông chủ của chủ nhà, cho dù là bên đâu thì cũng không tới phiên mình nói chuyện.

Rất nhanh, cô ta liền bưng ba ly trà đặt ở trên bàn, sau đó rất tự giác tránh đi chỗ khác.

Ba người trong phòng khách cứ giằng co một hồi như thế.

Bắc Minh Thiện không để ý đến ánh mắt của Cố Hạnh Nguyên, anh chòm người ra bưng lấy một ly trà ở chính giữa rồi nhấp một hớp nhỏ, sau đó nhẹ gật đầu: “Ừ, cảm giác của ly trà Sư Phong Long Tỉnh này cũng không tệ lắm, Hình Uy, trình độ lựa chọn trà của cậu đã có chỗ nâng cao.”

Lúc này biểu cảm trên mặt của Hình Uy tương đối bình tĩnh, nhưng mà trong lòng cũng đều đang bất ổn như là Cố Hạnh Nguyên.

Nghe thấy câu khích lệ của ông chủ đối với mình, vội vàng cúi người xuống: “Ông chủ quá khen rồi, những thứ này đều là do thường xuyên đi theo bên cạnh ông chủ mà học tập được.”

“Hình Uy, cậu cũng đừng có đứng nữa, không cần phải đem địa vị lúc làm việc của chúng ta vào trong nhà đâu, ở đây cậu mới là người làm chủ.” Bắc Minh Thiện nói chỉ chỉ một vị trí gần với mình.

Hình Uy nhẹ gật đầu, sau đó nói với Cố Hạnh Nguyên: “Cô chủ, cô cũng ngồi đi...”

Nói xong rồi lại ngồi xuống vị trí mà Bắc Minh Thiện đã chỉ định, sau đó đẩy một ly trà đến trước mặt của Cố Hạnh Nguyên.

Cố Hạnh Nguyên hơi gật đầu với Hình Uy, sau đó thẳng thắn nói với Bắc Minh Thiện: “Tôi nghĩ lần này anh không phải đến nhà đơn giản như vậy đâu ha.”

...

Bắc Minh Thiện làm như là không nghe thấy câu hỏi của Cố Hạnh Nguyên, tay của anh nâng chén trà trong tay, tiếp đó lại nhấp một ngụm một ngụm nữa.

Đối với hành động của anh như vậy, trong lòng của Hình Uy không nắm chắc, trong lòng của Cố Hạnh Nguyên lại càng không hiểu như thế nào, nhìn bộ dạng bên ngoài vô cùng bình tĩnh nhưng mà ai biết được trong khoảng thời gian tiếp theo đây anh sẽ có phản ứng như thế nào.

Có đôi khi bầu không khí yên tĩnh sẽ làm cho thể xác và tinh thần của con người buông lỏng, nhưng mà giờ phút này lại không giống như vậy, cái này giống như là có một cây kiếm đang treo ở trên đầu của Cố Hạnh Nguyên, không biết lúc nào nó sẽ rơi xuống.

Rốt cuộc là sự im lặng như thế này vẫn bị Bắc Minh Thiện phá vỡ, anh chậm rãi buông ly trà xuống, quay đầu lại nói với Hình Uy: “Chúc mừng cậu, rốt cuộc cũng đã lên chức ba rồi. Không biết là con trai hay là con gái, hơn nữa thời gian tương đối vội vã nên tôi cũng không có chuẩn bị, đợi ngày mai tôi sẽ bổ sung cho cậu sau.”

“Là một bé trai. Ông chủ, anh thật sự quá khách khí rồi, ở chỗ của tôi không có thiếu cái gì hết, cũng không cần phải tốn thêm tiền, huống hồ gì tôi đã nhận rất nhiều ân huệ của anh rồi.” Hình Uy vội vàng khom người ra phía trước liên tục khoác tay nói.

“Con trai à? Ồ, vậy thật sự quá tốt rồi, chắc chắn sau này cậu bé cũng sẽ có năng lực hơn người giống như cậu.”

“Ông chủ, tôi làm gì có năng lực đâu chứ, còn không phải là dựa vào anh chỉ dạy...”

Cố Hạnh Nguyên ngồi ở một bên trợn trắng mắt nhìn hai người đàn ông thổi phồng nhau, bộ dạng căn bản cũng không đặt mình vào trong mắt.

Sau khi khen nhau một phen, rốt cuộc Bắc Minh Thiện cũng đã đứng dậy: “Đã ngồi một thời gian dài như vậy rồi cũng nên hoạt động một chút, không bằng cậu dẫn tôi đi tham quan nhà của cậu đi, như thế nào?”

Một câu nói đó thật sự làm Cố Hạnh Nguyên và Hình Uy giật mình, lúc này Cửu Cửu đang ở trong căn nhà này, nếu như anh đi quan sát như vậy rất dễ dàng sẽ để lộ.

Mặc dù anh đã biết sự tồn tại của Cửu Cửu, nhưng mà trước lúc lớp giấy này vẫn còn chưa phá vỡ ở trước mặt của mọi người, vậy thì vẫn nên có một phần kiên trì.

“Có phải là anh hơi quá đáng rồi không! Đây là nhà của người ta, anh chẳng qua cũng chỉ là một người khách mà thôi, nhìn thời gian đi, con cái với vợ của người ta đều đang nghỉ ngơi hết rồi, có cái gì để tham quan đâu chứ.” Chính xác là Cố Hạnh Nguyên đang tức giận với Bắc Minh Thiện, cho dù là hiện tại cô cũng có chút lo lắng.

Bắc Minh Thiện vẫn giống như không nghe thấy lời nói của Cố Hạnh Nguyên như cũ, nhìn hết tất cả các căn phòng trên lầu một một cách nhàn nhã.

Hình Uy cũng chỉ có thể yên lặng đi theo phía sau anh, thỉnh thoảng sẽ giới thiệu cho ông chủ một chút.

Một lát sau, bước chân của Bắc Minh Thiện di chuyển đi về phía cửa thang máy.

Sao vậy chứ? Chẳng lẽ là đi khắp cả lầu một rồi mà vẫn còn chưa để anh ta đã mắt, còn muốn đi tham quan từng tầng nữa?

Lầu hai là phòng ngủ của bọn họ, lầu ba là không gian của bọn nhỏ, hiện tại cho dù bọn nhỏ ở lầu nào thì tỉ lệ bị bại lộ cũng đều trở nên vô cùng lớn.

Nhưng mà bây giờ có thể làm sao đây chứ, chẳng lẽ là phải gắt gao níu cánh tay của anh lại, không cho anh đi lên? Bản thân mình cũng biết suy nghĩ này là không thể trở thành hiện thực.

Thậm chí là chẳng lẽ phải hi sinh cả thân hình quyến rũ của mình, dứt khoát dẫn anh ra khỏi căn nhà này, nếu nói như vậy chắc có lẽ là Bắc Minh Thiện sẽ làm ngay. Nhưng mà có khi nào anh cũng không chịu đi ra mà sẽ đẩy Hình Uy ra ngoài, ăn mình ở ngay chỗ này, ngay cả một mảnh xương vụn cũng không thừa, sau đó lại lau lau miệng rồi tiếp tục tiến hành cuộc “càn quét” vẫn chưa hoàn thành.

Cố Hạnh Nguyên đi theo sau lưng bọn họ, đôi lông mày nhíu chặt lại, đều là suy nghĩ lộn xộn, giờ phút này bước chân của cô thật sự hơi rối loạn.

Cô gần như có thể nhìn thấy hình ảnh Bắc Minh Thiện mang Cửu Cửu đi ở ngay trước mặt của mình.

...

Rốt cuộc là ba người bọn họ vẫn chen chúc trong một cái thang máy, Bắc Minh Thiện đứng ở chính giữa, Cố Hạnh Nguyên và Hình Uy thì đứng ở hai bên của anh.

Lúc Hình Uy đang chuẩn bị bấm nút tầng lầu lại bị Bắc Minh Thiện ngăn cản lại: “Lầu hai là tầng nghỉ ngơi của các người, vậy thì không cần phải xem đâu, trực tiếp lên lầu ba đi, tôi muốn tham quan nơi đó.”

Có ý gì vậy chứ? Bắc Minh Thiện biết rằng phòng ngủ không có gì hay để xem nên anh dứt khoát trực tiếp lên phía trên luôn? Cố Hạnh Nguyên bắt đầu âm thầm cầu nguyện Dương Dương đã thông báo tin tức cho Trình Trình và Cửu Cửu.

Tốt nhất là bọn nhỏ đều đang ở lầu hai, vậy thì cho dù anh có ở lầu ba cũng sẽ không thu hoạch được cái gì, cũng sẽ không trở lại lầu hai để tiến hành lần lục soát thứ hai.

Về phần Cửu Cửu, đương nhiên là có thể kéo dài một ngày thì cứ kéo dài một ngày, như vậy cũng có thể để cho mình nghĩ ra biện pháp gì đó để đối phó, thật sự không được nữa thì ba mươi bảy kế, kế hay nhất là... Chạy, dẫn theo ba đứa nhỏ rồi khỏi nơi này.

Thang máy chậm rãi đi lên lầu ba, cửa thang máy từ từ mở ra, Bắc Minh Thiện bước ra ngoài đầu tiên, Hình Uy và Cố Hạnh Nguyên đứng sau lưng của anh cũng bước ra bên ngoài.

Đoán chừng suy nghĩ của Hình Uy cũng không khác Cố Hạnh Nguyên bao nhiêu.

Lúc ba người xuất hiện trên lầu ba, bọn họ lập tức dừng bước lại.

Lông mày của Bắc Minh Thiện hơi nhíu lại một cái, Cố Hạnh Nguyên và Hình Uy đi theo sau lưng cũng mở to hai mắt mà nhìn.

Bởi vì trước mặt của bọn họ là bóng dáng của một bé trai và một bé gái...

“Mấy đứa đang làm cái gì vậy?” Lúc này Bắc Minh Thiện lên tiếng nói, giọng nói của anh rõ ràng là không vui. Truyện Khác

Bởi vì anh nhìn thấy đứa bé đó hiển nhiên là Dương Dương bởi vì cũng chỉ có thằng bé ăn mặc cổ quái như vậy, mà cô bé ở trước mặt của cậu...

Bóng lưng đó có nhìn như thế nào cũng không giống với người xuất hiện trên tivi, hình như là dáng người cũng không nhỏ...

Nghe thấy âm thanh chất vấn làm cho thân thể của Dương Dương đang quay lưng về phía cửa ra vào run rẩy, nghiêng đầu sang: “Mẹ, ba, sao hai người lại đến đây?”

“Dương Dương, con mặc quần áo spiderman làm gì vậy chứ hả, cô bé kia là ai?” Không đợi Bắc Minh Thiện mở miệng trước, Cố Hạnh Nguyên liền đoạn quyền nói trước.

“Hắc hắc, mẹ đoán thử xem, đoán đúng thì sẽ có thưởng.” Dương Dương còn cố ý vui đùa.

Nhìn thấy bộ dạng này của Dương Dương, trong lòng của Cố Hạnh Nguyên lập tức nhẹ nhàng thở ra một hơi, mặc dù là như vậy nhưng trên mặt của cô vẫn phải duy trì sự nghiêm túc, không thể để cho Bắc Minh Thiện nhận ra có sơ hở gì.

“Đoán cái gì mà đoán, quay lại đây cho mẹ, nhanh lên.”

Chỉ nhìn thấy cô bé đang ngồi xổm xuống chậm rãi xoay người lại.

“Trình Trình, là con?” Quả thật là Bắc Minh Thiện có chút giật mình, nhưng mà anh cũng đã nhận ra từ rất sớm rằng cô gái nhỏ ở bên cạnh của Dương Dương cùng với cô bé trên tivi hoàn toàn là hai người khác nhau.

“Bé cưng Trình Trình, con làm gì với Dương Dương vậy hả, nó điên rồi mà sao con cũng đi theo nó vậy chứ?” Cố Hạnh Nguyên ra vẻ rất ngạc nhiên, nói xong liền vội vàng đi tới.

“Không phải là lần trước bọn con biểu diễn rất tốt ở buổi biểu diễn văn nghệ ở trường học đó à, lần này giáo viên lại muốn chúng con diễn một tiết mục nửa đó. Dương Dương liền nghĩ giống như là trong phim điện ảnh vậy đó, quay một câu chuyện của spider man.” Trình Trình nói xong thì đứng dậy đi đến trước mặt của Bắc Minh Thiện rồi gọi một tiếng: “Ba.”

Bắc Minh Thiện nhíu mày lại, nhẹ gật đầu, anh thật sự không ngờ đến đứa con trai do một tay mình dạy dỗ ở cùng với mẹ nó một khoảng thời gian rất ngắn mà lại giống như biến thành người khác, nếu như đổi lại là trước kia thì Trình Trình ngàn vạn lần không chịu mặc quần áo như vậy.

Anh nghĩ đến chỗ này, ánh mắt quét nhìn bốn phía, sau đó đôi mắt hơi híp lại: “Đó là cái gì vậy?”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.