Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 542: Chương 542: Đừng nói xấu sau lưng người khác




Nếu không thì cậu sẽ không chịu nổi sự chế giễu của người khác đối với cậu, chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đối với sức khỏe tinh thần của cậu.

Hơn nữa để cậu cố gắng học tập cũng có thể trau dồi năng lực tư duy và tâm tính cá nhân, sẽ giúp ích rất nhiều cho cuộc sống sau này của cậu.

Về phần điều kiện cá cược, Bắc Minh Thiện cũng đã suy nghĩ kỹ, cho dù Dương Dương không đạt được thành tích đã hứa hẹn, cho dù cậu không đứng top ba trong lớp học nhưng anh cũng sẽ cho Dương Dương phần thưởng.

...

Trình Trình nói tiếp: “Ba, lúc nãy mẹ có gọi điện thoại cho con, mẹ nói là sáng ngày mai sẽ đến đây đón con với lại Dương Dương đi thăm bà ngoại.”

Bắc Minh Thiện nhẹ gật đầu: “Được rồi, có điều là con phải trông chừng Dương Dương cẩn thận, đừng để nó nghịch ngợm quá đó.”

...

Trình Trình gật đầu: “Ba cứ yên tâm đi ạ, con sẽ không để Dương Dương làm ẩu đâu.”

“Ừ, thời gian cũng không còn sớm nữa, hai đứa nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Sau khi Bắc Minh Thiện nói xong thì quay người trở về phòng của mình.

...

Ngày hôm sau Cố Hạnh Nguyên thức dậy từ sớm, Cửu Cửu ngồi ở trên giường dụi dụi đôi mắt nhập nhèm bằng đôi tay tròn tròn của mình.

“Mẹ ơi, ngày hôm nay mẹ còn phải đi làm việc nữa hả?”

Cố Hạnh Nguyên sữa soạn mình xong, mỉm cười quay đầu lại nhìn con gái: “Cục cưng nhỏ, ngày hôm nay chúng ta cùng với anh trai của con đi thăm bà ngoại, có được không nào?”

“Wow, thật là tốt quá đi thôi, đã lâu lắm rồi Cửu Cửu không gặp anh trai.” Cửu Cửu lập tức tỉnh táo tinh thần: “Mẹ ơi, ngày hôm nay con mặc quần áo gì đây ạ?”

“Mẹ đã sớm chuẩn bị quần áo xinh đẹp nhất cho cục cưng nhỏ rồi.” Cố Hạnh Nguyên nói, ngón tay là chỉ trên tủ đầu giường của Cửu Cửu.

Sau khi sửa soạn một trận, Cố Hạnh Nguyên nắm tay Cửu Cửu xuất hiện ở phòng khách lầu một.

“Ôi chao, ngày hôm nay Cửu Cửu thật là xinh đẹp quá đi.” Anna đang quét dọn vệ sinh trong phòng khách, sau khi nâng mắt lên nhìn thấy Cửu Cửu thì mỉm cười nói.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cửu Cửu lập tức lộ ra biểu cảm đắc ý.

Cố Hạnh Nguyên nhìn xung quanh một cái rồi nói: “Anna, có phải là cặp đôi Kiều Kiều vẫn còn chưa đi xuống không vậy?”

Anna nhẹ gật đầu, sau đó mỉm cười nói: “Đúng vậy đó, nhưng mà như thế này cũng tốt, ít nhất cũng sẽ được yên tĩnh.”

“Nè! Anna, hóa ra là lúc tôi không có ở đây thì cô lén lút nói xấu tôi với Hạnh Nguyên đúng không hả.” Âm thanh của Anna vừa dứt không bao lâu thì liền nghe thấy giọng nói của Lạc Kiều.

Anna nhìn thoáng qua Lạc Kiều vừa bước ra từ thang máy, nụ cười trên mặt vẫn chưa giảm như cũ: “Sớm biết như vậy thì tôi đã không nói xấu cô rồi, giờ thì tiêu rồi, bị bắt tại trận luôn.”

Lạc Kiều được Hình Uy cẩn thận dìu đi đến, ngày hôm nay tinh thần của cô ta cũng rất tốt: “Hắc hắc, cái này gọi là đừng có nói xấu sau lưng của người khác. Như vậy đi, bây giờ tôi phạt cô làm điểm tâm cho tôi.”

“Kiều Kiều, cô nói cứ như là thật vậy đó, ngày nào không phải là tôi làm buổi sáng cho cô đâu hả. Không riêng gì cái đó, một ngày ba bữa cơm đều là do tôi làm mà. Được rồi, không nói đùa với mấy người nữa, tôi đi nấu cơm trước đây, nếu như mà để bé cưng lớn ở chỗ của chúng ta đói bụng thì Hình Uy sẽ trừng phạt tôi mất.” Anna nói xong liền xoay người đi vào trong phòng ăn.

“Hạnh Nguyên, ngày hôm nay cậu có kế hoạch gì không vậy?” Lạc Kiều được Hình Uy đỡ ngồi ở trên ghế sofa.

“Tớ chuẩn bị dẫn theo bọn nhỏ đi gặp mẹ của tớ.” Cố Hạnh Nguyên nói.

Lạc Kiều nhìn Cửu Cửu, cẩn thận hỏi một câu: “Cửu Cửu cũng đi theo luôn hả?”

Cố Hạnh Nguyên nhẹ gật đầu: “Đúng vậy đó, lúc mẹ tớ ở đây, tớ có thể nhìn thấy được mối quan hệ giữa bọn họ đều rất tốt, mẹ nhớ bọn nhỏ cho nên tớ dẫn theo cùng luôn.”

Lạc Kiều gật đầu, Hình Uy đang ở bên cạnh cô ta cũng không thể hỏi cô thêm cái gì.

Sau khi ăn sáng xong, Cố Hạnh Nguyên dẫn theo Cửu Cửu trực tiếp bước lên xe.

Cô không dựa theo suy nghĩ ngày hôm qua, sau khi đón Trình Trình và Dương Dương thì lại trở về đón Cửu Cửu.

Bởi vì cô nghĩ là làm theo cách như vậy thì thật sự quá phiền phức, nếu như không muốn để cho Bắc Minh Thiện nhìn thấy thì hoàn toàn có thể để Cửu Cửu ở lại trong xe, sau đó để Dương Dương và Trình Trình đi ra, ba mẹ con bọn họ cùng đi là được rồi.

Cố Hạnh Nguyên còn cố ý chuẩn bị một chỗ ngồi an toàn cho trẻ em cho Cửu Cửu đặt ở ghế sau.

Sau khi đã thắt dây an toàn cho Cửu Cửu, vẫy tay với bọn người Anna và Lạc Kiều: “Mọi người trở về hết đi, bọn tôi đi đây.”

...

Cố Hạnh Nguyên lái xe chở theo Cửu Cửu đi về phía nhà họ Bắc Minh

Trình Trình và Dương Dương cũng thức dậy rất sớm.

“Trình Trình, Dương Dương, sao ngày hôm nay được nghỉ học mà cũng không ngủ nhiều thêm một lát nữa đi?” Sau khi Giang Tuệ Tâm đi tản bộ với người giúp việc từ bên ngoài trở về, nhìn thấy hai người bạn nhỏ ăn mặc đẹp đẽ bước xuống từ trên lầu.

Dương Dương không lên tiếng, Trình Trình thì mở miệng nói: “Bà nội, bọn con đã hẹn nhau với mẹ rồi ạ, hôm nay mẹ chở bọn con đi gặp bà ngoại.”

Giang Tuệ Tâm nhẹ gật đầu, hóa ra chuyện là như thế: “Các cháu đi gặp bà ngoại hả bà, với lại bà ngoại của bọn cháu đã không gặp nhau một thời gian dài rồi, hôm nay cũng không có chuyện gì, nếu không đợi bà ăn sáng xong rồi thì đi cùng với các cháu luôn.”

Trình Trình và Dương Dương lập tức khẩn trương, không phải là bởi vì cái gì khác, ngày hôm nay mẹ còn dẫn theo em gái, nếu như bị bà nội biết được mặc dù không biết sẽ xảy ra chuyện gì nhưng mà đó chắc chắn là điều mà mẹ không muốn nhìn thấy.

Bây giờ nên làm cái gì mới phải đây, phải suy nghĩ ra cách gì để không cho bà nội đi theo cùng, hơn nữa còn phải nói cho hợp tình hợp lý.

Cái này đã làm khó hai người bạn nhỏ, bọn nó nhìn lên đồng hồ treo tường, cách thời gian đã hẹn không đến nửa tiếng đồng hồ, thời gian trở nên càng ngày càng gấp gáp.

Cuối cùng vẫn là Dương Dương không nhịn được mà mở miệng nói, hơn nữa còn lộ ra khuôn mặt tươi cười hiếm thấy nhất mấy ngày gần đây: “Bà nội ơi, hôm nay cứ để cho cháu với lại Trình Trình với mẹ đi cùng đi ạ, bình thường bọn cháu đi học cũng không có thời gian đi gặp bà ngoại, bây giờ có thời gian cho nên muốn trò chuyện với bà ngoại nhiều hơn, mọi người đi gặp bà ngoại sau khi chúng cháu đi học không được ạ. Hơn nữa cháu muốn ăn chân gà kho, đùi gà cùng với thịt gà tự tay bà làm, ở nhà làm cho bọn cháu đi ạ, để đến lúc bọn cháu trở về là có thể ăn được rồi, có thể hay không vậy bà nội?”

Dương Dương nói xong còn cố ý làm cho một biểu cảm làm nũng.

Giang Tuệ Tâm nhìn Dương Dương, cười nói: “Được rồi, cháu cũng đã nói như vậy rồi, vậy thì bà cũng không đi cùng hai đứa nữa, để bà ở nhà bà món ăn ngon cho cháu, nhưng mà cháu phải nói tốt cho bà ở trước mặt của bà ngoại đó, chờ đến lúc nào bà có thời gian rảnh thì sẽ đi thăm bà ấy.”

Hôm nay tâm trạng của Giang Tuệ Tâm vô cùng tốt, vui vẻ đồng ý.

Lúc này Trình Trình và Dương Dương mới âm thầm thở ra một hơi

“Được rồi, hai đứa cháu ngoan của bà đi ăn sáng trước đi, một lát nữa mẹ của các cháu sẽ đến đây đón các cháu.” Giang Tuệ Tâm nói xong lại vẫy tay gọi một người giúp việc tới, sau khi dặn dò cô ta hai câu thì sau đó cũng đi đến trước bàn ăn ngồi xuống.

Ở trên bàn ăn có rất nhiều món ăn phong phú, nhưng mà từ đầu đến cuối cùng không nhìn thấy bóng dáng của Bắc Minh Thiện.

Trình Trình và Dương Dương vẫn còn chưa đụng đũa.

Giang Tuệ Tâm có vẻ hơi nghi hoặc nhìn bọn nó: “Sao hai đứa lại không ăn đi?”

“Ba vẫn còn chưa đến ăn cơm.” Trình Trình nhỏ giọng nói một câu, từ nhỏ cậu đã biết quy định của nhà họ Bắc Minh nhất định phải chờ người chủ trong gia đình đến rồi thì mới có thể ăn cơm được.

Trước kia là ông nội, hiện tại là ba.

Giang Tuệ Tâm cười một cái rồi nói: “Ba của bọn cháu đã đi từ sớm rồi, ba của cháu còn chuẩn bị một vài thứ để bọn cháu mang đến cho bà ngoại đó.”

Nói xong thì lại chỉ chỉ vào phòng khách.

Sau khi biết ba đã đi ra ngoài, hai người bạn nhỏ cũng không chào đợi nữa, cầm đũa bắt đầu ăn cơm.

Không qua bao lâu, xe của Cố Hạnh Nguyên liền chậm rãi chạy vào nhà cổ nhà họ Bắc Minh.

Cô kéo cửa sổ xe lên hết chỉ để lại một khe hở rất nhỏ, như thế này thì sẽ không có người nào nhìn thấy Cửu Cửu, hơn nữa một lát sau khi cô rời khỏi xe thì không khí ở trong xe vẫn có thể duy trì trong lành.

Sau đó cô quay người lại, giọng nói rất dịu dàng: “Cục cưng nhỏ, mẹ đi đón anh trai nha con ngoan ngoãn ngồi đây một lát đi có được không nào.”

...

Cửu Cửu ngoan ngoãn gật đầu: “Mẹ, mẹ với anh phải trở về nhanh lên đó nha.”

Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Mẹ lập tức trở lại ngay.”

Nói xong, cô đóng cửa xe lại đi vào trong phòng khách.

“Chào dì Tâm ạ, cháu đón bọn nhỏ.” Đi vào trong phòng khách chỉ nhìn thấy ở bên trong không có ai.

Có điều là sau khi giọng nói của cô vừa dứt không bao lâu, Trình Trình và Dương Dương một trước một sau đi ra từ trong phòng ăn.

Ở phía sau của bọn nó, Giang Tuệ Tâm cũng bước ra: “Cháu ngoan, hai đứa ăn no hết chưa?”

Trình Trình quay đầu lại nhìn Giang Tuệ Tâm, nói: “Bà nội, bọn cháu ăn no hết rồi.”

Giang Tuệ Tâm nở nụ cười lên tiếng chào hỏi Cố Hạnh Nguyên: “Hạnh Nguyên đến rồi đó à, hồi sáng nay dì muốn đi thăm mẹ của cháu cùng với mọi người nhưng mà Trình Trình và Dương Dương muốn ở với bà ngoại lâu hơn, với lại hai đứa muốn ăn thịt kho do dì làm cho nên dì cũng không đi nữa, nhưng mà dì không đi dì vẫn muốn gửi chút đồ cho mẹ của cháu.”

Nói xong, bà ta cần thuốc bổ và các thực phẩm quý giá đã được chuẩn bị từ trước.

Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy lại là túi lớn túi nhỏ, có chút ngượng ngùng nói: “Dì Tâm, sao mà lần nào đến đây cũng phải để dì tốn kém một lần như vậy được, cái này để cho cháu với mẹ của cháu ngại ngùng quá, làm như thế này sau này sao cháu còn có thể đến đây được.”

“Đây còn không phải là tình cảm bạn bè của dì với mẹ cháu à, với lại mấy cái này dì cũng uống không hết, để đó cũng chỉ lãng phí thôi. Thôi được rồi, dì đồng ý với cháu đây là lần cuối cùng không được nữa hay sao.” Giang Tuệ Tâm nói xong thì lại chớp mắt với người giúp việc.

Người giúp việc cầm đồ đi ra ngoài cửa.

Cố Hạnh Nguyên vội vàng đi ra bên ngoài, cô cũng không muốn để người của nhà họ Bắc Minh nhìn thấy ở trong xe còn có một đứa bé.

Cô bước lên phía trước hai bước, mở cốp sau xe ra: “Mọi người cứ để đồ trong đây đi.”

Đồ vật được sắp xếp gọn gàng rất nhanh, sau đó một người giúp việc lại cầm theo hai cái hộp được đóng gói rất kỹ càng đi tới.

Lúc này Giang Tuệ Tâm đưa bọn nhỏ đi ra: “Đây là quà của Thiện tặng cho mẹ của cháu đó, thằng bé căn dặn rất kỹ.”

Cố Hạnh Nguyên nhìn thoáng qua, đây chỉ là một cái hộp hình chữ nhật, ở bên trong rốt cuộc chứa đồ gì thật sự không biết được, bây giờ không phải là lúc để đoán mò, phải nhanh chóng chở bọn nhỏ đi khỏi nhà họ Bắc Minh mới là quan trọng.

“Các con lên xe đi.” Cố Hạnh Nguyên mở cửa xe trước ra, sắp xếp cho Dương Dương ngồi ở phía trước, sau đó lại mở cánh cửa đằng sau ra cho Trình Trình bước lên.

Hai thằng nhóc sau khi bước lên xe thì liền nhìn thấy Cửu Cửu đang ngồi ở trên ghế trẻ em.

Vẫn là Trình Trình đủ nhạy bén, cậu vội vàng ra dấu im lặng với Dương Dương và Cửu Cửu.

“Dì Tâm, vậy bọn cháu đi đây ạ, cháu thay mẹ cháu cảm ơn dì một lần nữa.” Cố Hạnh Nguyên nói xong thì cũng ngồi vào trong xe.

Giang Tuệ Tâm nở nụ cười khoác tay với Cố Hạnh Nguyên: “Hạnh Nguyên, không cần phải khách khí như vậy.”

Sau đó lại nói với Dương Dương thò đầu ra từ cửa sổ xe: “Các cháu đến chỗ của bà rồi thì phải ngoan ngoãn đó.”

Sau khi xe đã bình an lái khỏi nhà cổ nhà họ Bắc Minh, người ở trong xe đều thở một hơi nhẹ nhõm.

Lúc này Trình Trình và Dương Dương đều quay đầu lại nhìn về phía Cửu Cửu, ba anh em đã không gặp nhau một khoảng thời gian dài rồi.

Trình Trình thì còn đỡ, ít nhất là trước đó ngày nào cũng ở cùng một chỗ với Cửu Cửu. Dương Dương thì không giống như vậy, rất ít khi có thể gặp mặt con bé.

Nhưng mà rất nhanh, bọn nhỏ liền vừa nói vừa cười rôm rả ở trong xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.