Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 288: Chương 288: Duyên sâu duyên cạn




Cô bỗng nghẹn ngào nói: “Xin lỗi anh Diệp Long...

Em xin lỗi!

Trong mắt Cố Hạnh Nguyên dâng lên một tầng sương mù, trong đầu bông hiện lên hình ảnh của Bắc Minh Diệp Long lúc trước.

Một thiếu niên từng sưởi ấm những năm tháng tối tăm của cô, nhưng giờ lại trở thành một chiếc bóng dưới ánh mặt trời.

Mắt cô đong đầy nước mắt.

“..” Sắc mặt Bắc Minh Diệp Long tái nhợt.

Lúc này, nụ cười xốc nổi đó nhất thời cứng ngắc trên khuôn mặt điển trai.

Không hiếu sao tim anh dân lan ra một nỗi đau.

Anh nói: “Hạnh Nguyên, trước giờ giữa hai chúng ta chưa từng có đúng sai, mà chỉ có duyên sâu duyên cạn thôi...

Nếu duyên sâu, liệu anh và cô có liên tục bỏ qua nhau không?

Diệp Long vẫn cười như cũ, nhưng đã tháo vẻ mặt giả dối kia xuống, anh nhận ra rằng trước mặt Hạnh Nguyên, ngay cả sự che giấu cơ bản nhất anh cũng không làm được...

Cô dùng ánh mắt của mình để phác họa người đàn ông đã trở nên thành thục này, với trái tim phẳng lặng như nước...

“Mẹ ơi...

Đúng lúc này, một giọng trẻ con trong trẻo bỗng vang lên.

Trình Trình xách một hộp bánh kem nhỏ được bọc trong một chiếc túi tinh xảo.

Cố Hạnh Nguyên dời mắt, vội đi tới nằm lấy tay con trai, rồi ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói: “Cục cưng, lúc nãy con suýt dọa mẹ sợ rồi. Lần sau con không được tự ý buông tay người lớn ra, rôi tự chạy lung tung biết chưa?”

“Vâng ạ, con biết rồi mẹ” Trình Trình ngoan ngoãn gật đầu: “Đây là bánh kem con mua cho mẹ... Dương Dương nói mẹ thích ăn vị việt quất, con đã hỏi nhân viên trong tiệm rồi, đây là bánh họ vừa làm ra đó!”

Cố Hạnh Nguyên thấy con trai đưa bánh kem cho mình thì tim không khỏi mêm nhữn.

“Lúc nãy con chạy qua đó là vì mua bánh kem cho mẹ à?”

Sáng sớm, cô đã ngồi lên xe Bắc Minh Thiện vội vã từ thành phố S trở về thành phố A, rồi tới thẳng bệnh viện, nên tới giờ cô vẫn chưa ăn được một miếng cơm.

Không ngờ đứa nhỏ Trình Trình này lại tinh tế như vậy.

Tinh tế đến mức làm người khác không khỏi đau lòng.

“Vâng ạ!” Trình Trình khẽ mím môi.

Cố Hạnh Nguyên kích động ôm chặt con trai vào lòng, miệng thì nghẹn ngào lấm bẩm:

“Cục cưng ngoan, lần sau con không được làm như vậy... Ngộ nhỡ con bị xe đụng hay bị người xấu bắt đi thì sao... Mẹ thà không ăn bánh kem cũng không thể mất con được...”

“Trình Trình biết rồi ạ..” Cậu bé được mẹ ôm vào lòng, trên khuôn mặt trắng nõn khẽ nở một nụ cười xấu hổ.

Rõ ràng trong lòng cậu bé vẫn đang thích ứng với hành động ôm ấp này.

Mặc dù trên khuôn mặt nhỏ nhắn điển trai vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh không thay đổi, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm Bắc Minh Diệp Long đang đứng trước mặt.

“Anh Diệp Long!” Trình Trình rất nhấn mạnh chữ “anh” này.

“..” Diệp Long há miệng, cuối cùng vẫn gật đầu, cười hơi miễn cưỡng: “Trình Trình”

“Anh Diệp Long về rồi ạ, anh đang định đi thăm ông nội ạ?” Trình Trình hỏi.

Dù gì nơi này cũng khá gân bệnh viện trung tâm thành phố A, cậu bé và mẹ cũng vừa ra khỏi đó không lâu.

“Ừm” Diệp Long gật đầu đáp.

Trong con ngươi đen láy che giấu vẻ mất mát nồng đậm.

Lúc này, Cố Hạnh Nguyên mới buông con trai ra, câm lấy bánh kem trong tay cậu bé, rôi đứng dậy, tay còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ của Trình Trình, sau đó nói với Diệp Long: “Diệp Long, vậy bọn em không làm phiên anh nữa. Anh mau đi đi, em nghĩ ông nội anh sẽ rất vui khi nhìn thấy anh đó”

Nghĩ tới cảnh tượng Bắc Minh Thiện dẫn cô đi gặp ông cụ Bắc Minh hồi sáng, Cố Hạnh Nguyên chỉ gượng cười.

Thế mà mình lại vì câu nói [Ba, ba yên tâm đi, con sẽ không cưới cô ấy đâu.] của Bắc Minh Thiện mà đau lòng khóc lóc như vậy...

Cố Hạnh Nguyên, mày đúng là người không có khí phách!

“Vậy chúng tôi đi trước, tạm biệt anh” Cô khẽ gật đầu với Diệp Long, rôi dắt Trình Trình đi qua người anh.

Những lời Diệp Long định nói đang mắc kẹt trong cuống họng, thấy cô sắp rời đi anh mới kích động bật thốt: “Hạnh Nguyên, em đừng quan tâm đến ánh mắt người đời, mặc kệ duyên phận sâu hay cạn, nếu có thể bắt đầu lại, chúng ta... có thể quay về với nhau không?”

Cõ Hạnh Nguyên nhất thời sửng sốt.

Cô chưa kịp mở miệng thì Trình Trình đã giành nói trước: “Anh Diệp Long, em và Dương Dương sẽ gọi anh là anh Diệp Long cả đời!”

Nói xong, cậu bé nắm chặt tay mẹ, rôi xoay người đi vê phía trước.

Chẳng mấy chốc, bóng dáng hai mẹ con đã biến mất trong dòng người qua lại.

Diệp Long đứng đó nở nụ cười đau khổ, một chữ anh của Trình Trình đã cho anh một đáp án tàn nhẫn nhất...

Người phụ nữ anh yêu nhất lại sinh con cho chú hai mình.

Trên đời này làm gì có chuyện nào mỉa mai hơn anh?

Rõ ràng anh quen biết Hạnh Nguyên trước chú hai, nhưng tiếc là anh lại tới chậm một bước, rồi cứ thế từng bước thất bại.

Tình thâm như biển, cớ sao duyên cạn...

Trong công viên ven đường.

“Mẹ... mẹ ăn đi... con không thích ăn vị chua ngọt..” Trình Trình thấy Cố Hạnh Nguyên đưa cho mình một muỗng bánh kem thì không khỏi nhíu mày.

Hai mẹ con vừa mới đi mệt nên ngồi nghỉ trên ghế đá công viên ven đường.

Đúng lúc Cố Hạnh Nguyên đang bụng đói cồn cào, nên tiện thể mở bánh kem mà con trai mới mua cho mình ra ăn.

“Kỳ lạ, thằng nhóc Dương Dương và mẹ đều thích ăn vị chua ngọt mà..” Cố Hạnh Nguyên múc một muỗng bánh kem nhét đầy miệng, rồi lấm bẩm:

“Con đó, giống hệt ba con. Ăn món Bắc thì không được bỏ nước tương, ăn món cay Tứ Xuyên thì không được bỏ ớt, ăn hải sản thì không được bỏ đường, ăn món Quảng Đông thì không được bỏ súp! Con có thấy người nào bắt bẻ như ba con không? Không bằng dùng nước lọc trộn cơm ăn đi cho nhanh!”

“..” Trình Trình mở to đôi mắt như con nai tơ, nghiêm túc nhìn mẹ mình ăn bánh kem, lặng lẽ lắng nghe những lời mẹ càm ràm về ba, cậu bé thích khoảng thời gian này.

“Mẹ nhớ trước đây lúc mẹ làm thư ký cho ba con, ba con thật sự rất khó hầu hại” Cố Hạnh Nguyên vừa ăn vừa nhìn con trai. Từ trong ánh mắt mong đợi của cậu bé, cô biết cậu bé rất muốn biết nhiêu chuyện liên quan đến ba mình: “Ba con đó, ngày nào cũng ép mẹ làm trâu làm ngựa, không chỉ vượt quá trách nhiệm công việc, mà còn cùng ba con đi ăn, đi xã giao các kiểu... Lúc đó, mẹ cảm thấy ba con đúng là nhà tư bản độc ác, hận không thể viết một tờ giấy ghi dòng chữ “Đánh tư bản chủ nghĩa”, rôi dán lên trán ba con...”

Nghĩ tới những ngày mới quen biết Bắc Minh Thiện, khóe miệng Cố Hạnh Nguyên liên nở nụ cười nhạt.

Lúc đó, cô còn tưởng có thể thẳng thắn đối diện với anh.

Lúc đó, cô giương nanh múa vuốt như một chiến binh vậy, muốn căn chết nhà tư bản hút máu người này.

“Mẹ, rõ ràng trông ba có vẻ rất đáng ghét, nhưng lại làm người khác không nhịn được yêu thích ba đúng không ạ?” Trình Trình chớp đôi mắt xán lạn.

“..” Cố Hạnh Nguyên đừng động tác mũ bánh kem, rồi cụp mắt nhìn cậu bé ngồi bên cạnh mình: “Đúng vậy”

Cô không muốn lừa dối con trai nên cho cậu bé một đáp án chắc chắn.

“Con cũng thích ba..” Đôi mắt trong suốt của Trình Trình tỏa ra ánh sáng trong trẻo, rôi trở nên ảm đạm ngay: “Mặc dù ba không thích con...”

Vẻ mặt cô đơn này của Trình Trình đã làm Cố Hạnh Nguyên đau lòng.

Cố Hạnh Nguyên đặt muỗng xuống, rồi vươn tay ôm cơ thể nhỏ bé của con trai vào lòng.

Cô cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu con trai.

Ngón tay mảnh khảnh dịu dàng vuốt ve khuôn mặt trắng mịn của con trai: “Cục cưng, con biết không... ba con không phải không thích con, có lẽ là do ba con không biết cách thể hiện sự yêu thích của mình dành cho con thôi. Dù gì con cũng là con trai ba con, con hãy cho ba con chút thời gian, để ba con đối xử tốt với con được không?”

Cô cũng biết chút ít về bóng ma thuở nhỏ của Bắc Minh Thiện.

Cho dù giữa bọn họ xảy ra rất nhiêu chuyện không vui, nhưng cô vẫn thông cảm cho anh.

Cô đoán, có lẽ anh cân phải tốn nhiều thời gian, mới từ từ học được cách chung sống, và đối mặt thế nào với con cái.

Trong ba đứa con, thời gian Trình Trình chung sống với Bắc Minh Thiện là lâu nhất, nên cậu bé cũng là người có tình cảm sâu đậm nhất.

“Vậy mẹ cũng có thể cho ba chút thời gian được không ạ?” Trình Trình tựa vào ngực cô, bỗng ngấng đầu lên rồi hỏi.

“Tại sao?” Cô nhíu mày.

“Mẹ cho ba chút thời gian, để khi nào ba quay đầu lại sẽ nhận ra điểm tốt của mẹ...” Trong đôi mắt trong sáng của Trình Trình phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của Cố Hạnh Nguyên.

Nhưng Trình Trình đâu biết rằng, ba cậu bé đã quyết tâm muốn kết hôn Phi Nhì

Cậu bé luôn nhớ kỹ lời ba đã nói mình tối hôm đó: [Trình, con phải nhớ kỹ, sau này con lớn lên, nếu con không yêu cô gái đó thì con không được cưới cô ấy.

Cậu bé hỏi ngược lại [Tại sao ạ?]

Nhưng không ngờ ba lại nói: [Bởi vì ba không làm được nên hy vọng con làm được!]

Cố Hạnh Nguyên hơi kiêm chế lại cảm xúc.

Trong mắt Trình Trình thoáng qua tia gấp gáp, khẽ nhíu mày nói: “Mẹ, con nói thật đó, xin mẹ hãy cho ba chút thời gian..

“Trình Trình..” Cô thở dài, càng ôm chặt cậu bé hơn: “Vấn đề ở đây không phải là mẹ có cho ba thời gian hay không, mà là giữa ba và mẹ luôn đứng trên hai đường thẳng song song... Con hiểu không?”

Nên mặc kệ cô cho anh bao nhiêu thời gian, cho dù Bắc Minh Thiện có quay đầu lại đi chăng nữa, thì tâm mắt giữa hai người cũng không bao giờ bắt gặp nhau.

“Con không hiểu!” Trình Trình vùi đầu vào trong vạt áo của mẹ, cố nén giọng mũi, cuối cùng không nhịn được bật thốt: “Ba thật sự không muốn cưới dì Phỉ Nhi, ba cũng không yêu dì ấy.. ”

“..” Cố Hạnh Nguyên sửng sốt một lát rôi dịu dàng vỗ lưng con trai: “Ha ha, con trai ngốc, đó chỉ là suy nghĩ của riêng con thôi. Còn thể giới của người lớn không giõng như con nghĩ đâu...”

“Con nói thật đó! Ba từng nói với con răng, nếu không yêu cô ấy thì đừng nên cưới.. “

“Vậy à..” Cố Hạnh Nguyên gật đầu, kiêm nén sự chua xót rôi nói: “Con cũng nghe ba nói rôi đó, nên chúng ta hãy chúc phúc cho ba được không..”

“Không phải như vậy, mẹ ơi.. ”

Reng reng reng...

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại đã cắt ngang lời nói của Trình Trình.

Ngón tay Cố Hạnh Nguyên dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Trình Trình, rồi lấy điện thoại ra, khi thấy cái tên hiện trên màn hình thì nhíu mày...

“A lô...”

“Em đang ở đâu?” Đầu bên kia vẫn vang lên giọng nói lạnh lẽo.

“Tôi đang ở bên ngoài”

“Vị trí cụ thể?” Anh hỏi ngắn gọn.

Nhưng lại làm cô không vui: “Bắc Minh Thiện, rốt cuộc anh muốn làm gì? Có phải ngay cả chút thời gian tự do tôi cũng không có đúng không?”

”..” Anh im lặng một lúc.

Cô chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của anh.

“Em cứ đứng ở đó đừng đi đâu cả, tôi sẽ tới đón em”

“Không cần đâu, tôi..” Tít tít tít.

Cố Hạnh Nguyên trừng mắt nhìn màn hình điện thoại: “Trình Trình, con xem ba con này!”

“Ba con gọi tới ạ? Ba nói gì ạ?”

“.,. Ba con nói sẽ tới đây đón... chúng ta!”

“Ô, vậy thì tốt”

“... Nhưng mẹ vẫn chưa nói cho ba con biết, giờ chúng ta đang ở đâu?”

“Dạ”

“Dạ? Con không cảm thấy ba con rất kỳ lạ à?”

“Không ạ!”

“Ba con không biết chúng ta đang ở đây, vậy mà lại nói sẽ tới đây đón chúng ta”

“... Hả, mẹ không biết ạ? Mấy ngày gân đây, toàn bộ hành tung của con và Dương Dương đều bị ba nắm bắt... Con nghĩ có lẽ ba cũng biết hành tung của mẹ rồi”

“Theo dõi? Vậy mà ba con lại theo dõi mẹ..” Anh theo dõi cô ở thành phố S thì thôi đi, giờ cô vê thành phố A rồi mà người này vẫn muốn theo dõi cô!

Nghĩ đến đây, Cố Hạnh Nguyên toát mồ hôi lạnh, cũng may lúc này cô không đón Cửu Cửu về nước.

Trình Trình ngước mắt lên, ánh mắt tràn đầy vẻ tri thức: “Mẹ, đây không phải là theo dõi, mà là bảo vệ”

Mười phút sau.

Một chiếc xe Rolls-Royce Phantom sang trọng chạy tới.

Ngang ngược dừng ngay trước mặt Cố Hạnh Nguyên, cô trợn tròn mắt, coi như mở mang tâm mắt thế nào là theo dõi sát sao!

Bắc Minh Thiện chỉ dùng mười phút để lái xe tới đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.