Anh im lặng một chút, tự biết đề tài này mãi mãi không có kết quả.
Đành phải buông tay…
Xe từ từ chạy trong đêm đông.
Cô tiếp tục nhìn bên ngoài xe, nhìn ánh đèn nê ông lướt qua trước mắt, con ngươi cảm thấy đắng chát, lại cố chấp không chịu quay đầu lại nhìn anh một cái…
Trên thực tế lúc cô nghe tin anh và Phỉ Nhi đính hôn.
Trong lòng cô vô cùng suy sụp.
Cô mới hiểu được, Cố Hạnh Nguyên ơi là Cố Hạnh Nguyên, có phải Bắc Minh Thiện là kiếp nạn của mình hay không?
Vì thế cô không cho mình có thời gian đau lòng, nhanh chóng vùi đầu vào việc sáng tác cuốn sách thứ hai…
Cho nên cô mới lôi kéo Sở Dung Triết hẹn hò, cô muốn công việc của mình thật bận rộn.
Bận rộn đến mức không có thời gian suy nghĩ những người tổn thương mình.
Nhưng vì sao anh lại cố tình muốn can thiệp vào cuộc sống của cô chứ?
Đột nhiên ngoài cửa sổ có bông tuyết rơi xuống.
Từng bông tuyết rơi xuống như lông ngỗng nhẹ bay, không hề báo trước.
Dường như cô nghe thấy anh nói sau tai——
“Hạnh Nguyên, cô là mẹ của con trai tôi, cô nên biết tất cả hoạt động của cô đều liên quan đến Bắc Minh Thiện này… cho dù thế nào, tôi hy vọng cô đừng dây dưa không rõ với đàn ông khác…”
“…” Cô vẫn im lặng.
Trái tim đang nhỏ máu.
Anh có thể cưới người phụ nữ khác, lại không cho phép cô và đàn ông khác…
Đây là Bắc Minh Thiện quái lạ, lối suy nghĩ ích kỷ!
Giọng anh hơi xấu hổ, có chút kiềm nén, cắn răng: “Nếu… nếu cô thật muốn tài liệu sống để sáng tác cuốn sách thứ hai, tôi có thể… có thể làm mẫu sáng tác cho cô…”
Đây là sự thỏa hiệp cuối cùng của anh!
Phải biết là Bắc Minh Nhị kiêu ngạo, tự xưng là quý tộc tao nhã lại đồng ý làm mẫu nam chính khốn nạn, anh đã hạ quyết tâm lớn thế nào, vứt bỏ mặt mũi của mình nói ra lời này?
Nhưng ——
“Tôi không thèm!”
Cô trả lời rất khinh thường, kiên quyết.
Xe lái về nhà cô thuê.
Cô cầm túi xách, không nói lời nào đi lên lầu.
Khu nhà cũ kỹ, sau khi Bắc Minh Thiện mua xong đã sửa chữa khu nhà, tất cả người thuê đã dọn đi rồi.
Vì vậy khu nhà yên tĩnh đến mức làm cho người ta sợ hãi.
Anh im lặng đi theo sau lưng cô.
Từ đầu đến cuối, cô không hề quay đầu lại nhìn anh lần nào.
Cô lập tức móc chìa khóa ra rồi mở cửa —
Cô vào nhà.
Cô đang muốn đóng cửa lại thì anh nhanh chóng chặn cửa lại—
“Khoan đã!”
Cô trợn mắt nhìn anh.
“Cô dọn qua bên nhà tôi được không?” Anh khàn giọng nói, có sự mệt mỏi cầu xin.
Cô khó tin mở to mắt, giống như đang nghe một câu chuyện cười vậy: “Không thể nào!”
Lông mày anh nhíu chặt lại, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu vẻ mặt lạnh lùng của cô.
“Vậy tôi dọn qua đây được không?”
Hiếm khi nghe thấy Bắc Minh Nhị lại ăn nói khép nép như thế!
Nhưng cô lại lạnh lùng cong khóe miệng: “Nằm mơ!”
Sau đó cô ra vẻ muốn đóng cửa…
Cho dù tay anh bị cánh cửa đập vào tạo thành một vết đỏ, anh cũng không chịu buông tay!
Bởi vì tay anh bị kẹp đau nên giọng nói cũng dồn dập ——
“Vậy rốt cuộc cô muốn thế nào?”
Cô buồn cười nhìn anh, đáng lẽ cô mới phải là người nói những lời này chứ?
Rốt cuộc anh muốn thế nào?!
Nhưng cô lạnh lùng nói ra bốn chữ: “Tôi muốn chuyển nhà!”
“Tôi không cho phép!” Anh tức muốn hộc máu, vất vả lắm anh mới tự hạ thấp địa vị dọn đến khu nhà cũ nát này, vất vả lắm mới sửa chữa xong, anh đang chuẩn bị mỗi ngày mắt to trừng mắt nhỏ với cô, sao có thể dễ dàng cho cô chuyển đi chứ?
Cô nhướng mày, cười nhạo một tiếng.
Anh không cho phép sao?
Anh cho rằng mình là ai? Vua chúa hay là Ngọc Hoàng đại đế?
Cô lười tranh cãi với anh, cô quyết tâm không để ý đến người đàn ông này.
Cô mím môi, lại muốn dùng sức đóng cửa lại.
“Á…” Anh đau đến mức gầm nhẹ, vội vàng thốt ra không suy nghĩ: “Vậy tôi cho bọn nhỏ ở chỗ của mình, cô sẽ đồng ý dọn qua đây không?!”
Tay cô bỗng nhiên run lên! Dừng lại.
Cô khiếp sợ nhìn người đàn ông chảy đầy mồ hôi!
Khuôn mặt tuấn tú, bởi vì ngón tay bị cánh cửa kẹp nên hơi nhăn nhó.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô nghe thấy chính miệng anh nói đồng ý cho bọn nhỏ vào ở thế giới của mình!
Mà quan trọng là anh còn muốn cô cũng dọn vào đó!
Rốt cuộc cô cũng có phản ứng, nhướng mày: “Bọn nhỏ ở chỗ của tôi thì tôi sẽ không chuyển nhà!”
Ánh mắt anh trầm xuống: “Tôi thì sao?”
Cô thật sự muốn đánh chết người đàn ông này: “Anh Bắc Minh, anh có nhà, nhà của anh là ở chỗ Phỉ Nhi!”
Cô nói xong thì cầm túi xách muốn đập vào tay anh.
Anh bản năng rụt tay lại.
Ầm!
Cô lập tức đóng cửa lại!
Ánh mắt anh sâu thẳm, tối sầm xuống…
Trái tim nặng trĩu.
Đêm nay, Bắc Minh Thiện cũng không quay về nhà đối diện mà vội vàng rời khỏi khu nhà Cố Hạnh Nguyên thuê.
Là vì ——
Phỉ Nhi phát sốt.
Lúc Hình Uy tới đón anh thì sắc mặt có chút nghiêm túc: “Chủ nhân, cô Phỉ Nhi không chịu chích cũng không chịu uống thuốc, trong miệng không ngừng gọi tên anh…”
Anh ngồi vào trong xe, ánh mắt u ám: “Sao tự nhiên lại sốt cao?”
“Hai ngày nay cô Phỉ Nhi bận rộn tiệc đính hôn… có lẽ là vì mệt nhọc…”
“Một bữa tiệc mà thôi, có rất nhiều người chuẩn bị!” Bắc Minh Thiện nói giống như tiệc đính hôn chỉ là một bữa tiệc tối bình thường.
“Nhưng cô Phỉ Nhi kiên trì tự mình làm…” Hình Uy thở dài, đính hôn thì sao, chủ nhân không coi trọng nhưng cô Phỉ Nhi lại chờ nhiều năm như vậy, có thể không quan tâm sao?
“Hơn nữa gần đây thời tiết lạnh, cho nên cô Phỉ Nhi mới bị bệnh…”
Bắc Minh Thiện nhíu mày lại: “Bị bệnh còn không chịu tiêm và uống thuốc, cô ấy đang gây sự sao…”
Vì chuyện Hạnh Nguyên nên anh muốn ngăn cản cô hẹn hò với đàn ông lộn xộn khác, muốn an ủi cô, muốn tạo sự cân bằng giữa cô và Phỉ Nhi…
Anh làm gì có tâm trạng quan tâm Phỉ Nhi chứ?
“…” Hình Uy nhìn thoáng qua Bắc Minh Thiện qua kính chiếu hậu thì chỉ im lặng thở dài…
Viện điều dưỡng thành phố A.
Ban đêm, tuyết vẫn chưa ngừng rơi.
Phỉ Nhi nằm trên giường, nóng đến choáng váng.
“Thiện… Thiện…”
“Phỉ Nhi? Phỉ Nhi, tôi ở đây…” Mười ngón tay sơn móng tay màu đỏ cầm chặt tay Phỉ Nhi tay, Tô Ánh Uyển nói.
Phỉ Nhi mơ màng mà mở mắt ra, nước mắt còn chảy ở khóe mắt…
Nếu không nhìn những vết sẹo trên da thì khuôn mặt của Phỉ Nhi vô cùng xinh đẹp, ngũ quan thanh tú, mặt mày tinh xảo… vốn là một cô gái xinh đẹp lại biến thành như vậy, thật sự có chút đáng tiếc…
“Ánh Uyển… cô còn ở đây sao?” Giọng Phỉ Nhi có chút yếu ớt.
Tô Ánh Uyển mỉm cười gật đầu: “Phỉ Nhi, tôi lo lắng cô…”
“Thiện… Thiện tới chưa…”
“Anh ấy… có lẽ anh ấy vẫn còn ở chỗ của cô Cố đó… dù sao Thiện đã dọn đến đó… Phỉ Nhi, tôi cảm thấy không đáng giúp cô, rõ ràng hai người sẽ đính hôn, Thiện vẫn không biết chừng mực ở bên ngoài…” Tô Ánh Uyển nắm tay Phỉ Nhi, mặc dù cầm tay nhưng lời nói lại có ý khác.
Ngón tay Phỉ Nhi run lên, nước mắt trào ra nhìn Tô Ánh Uyển, cô ta nghẹn ngào…
“Ánh Uyển, hôm nay cô nói… là thật sao?”
Trên thực tế, hôm nay lúc Phỉ Nhi đi đến phòng bệnh VIP của Thiện, không nghĩ tới Thiện không ở đó.
Đúng lúc có y tá dọn dẹp vệ sinh nhặt được hộp quà dưới gầm giường, hỏi cô ta xử lý thế nào.
Phỉ Nhi mở ra xem mới phát hiện chiếc váy trong hộp giống như đúc bộ lễ phục ánh trăng mà Thiện đưa cho cô ta, chỉ là chiếc váy này có mấy dấu chân giẫm lên…
Phỉ Nhi rơi nước mắt nhìn chiếc váy trên vách tường, cô ta coi như chiếc váy như báu vật, không ngờ chiếc váy phiên bản giới hạn lại xuất hiện hai cái!
Sau đó Tô Ánh Uyển tới thăm Phỉ Nhi, đưa ảnh chụp trên điện thoại cho Phỉ Nhi xem —
Phỉ Nhi mở to hai mắt nhìn cô gái trong bức ảnh chính là người đã mặc chiếc váy đó ở trung tâm thương mại…
Phỉ Nhi không thể tin được, Tô Ánh Uyển nói cô gái kia chính là mẹ của con trai Thiện!!
“Ánh Uyển… thì ra ngày đó… bọn họ vốn biết nhau…” Phỉ Nhi nghẹn ngào.
Cô ta nhớ lại ngày đó trong trung tâm thương mại, trong ánh mắt của cô gái đầy tức giận…
Thì ra không phải tranh giành một chiếc váy đơn giản…
“Phỉ Nhi, đừng khóc… cuối cùng không phải Thiện đã cướp lấy chiếc váy trong tay cô gái kia đưa cho cô sao?” Từ miệng Phỉ Nhi, Tô Ánh Uyển biết được hai người tranh giành lễ phục ánh trăng.
Nhưng làm cho Tô Ánh Uyển tức giận là Thiện còn mua một chiếc giống như vậy đưa cho Cố Hạnh Nguyên!!
“Hức… Ánh Uyển… thật ra lúc ấy tôi thật sự không muốn giành với cô Cố đâu… chiếc váy đó quá đẹp, đặc biệt cô Cố mặc trên người… thật sự rất xinh đẹp… tôi chỉ khen vài câu, không ngờ Thiện lại thật sự… Ánh Uyển, hiện tại tôi không hiểu rốt cuộc cái nào mới là chiếc váy ban đầu?…”
“Phỉ Nhi… có mấy lời tôi không biết có nên nói với cô hay không. Cô vẫn luôn ở viện điều dưỡng trải qua mỗi ngày, không biết một số chuyện cũng bình thường. Thật ra Thiện và cô gái họ Cố kia, hai năm trước cũng đã bắt đầu qua lại. Nói thật tôi chia tay với Thiện cũng do một tay cô ta làm! Tôi không ngờ sau khi về nước mấy ngày cô ta lại quấn lấy Thiện không buông. Tuy rằng cô ta là mẹ của con trai Thiện nhưng năm đó cô ta vì tiền mới sinh con cho Thiện… bọn họ vốn không có tình cảm, là cô gái kia luôn quấn lấy Thiện…”
Phỉ Nhi im lặng rơi lệ, trái tim đau đớn không thôi.
“Ánh Uyển, tôi biết mình không thể ích kỷ như thế… Dù sao tôi không thể ở bên cạnh Thiện nhiều năm như vậy… Anh ấy có phụ nữ khác cũng chuyện bình thường… Huống chi cô ở bên cạnh chăm sóc anh ấy nhiều năm như thế, tôi nên cảm ơn cô mới đúng…”
“Đồ ngốc, cô là chị em tốt nhất của tôi, ba tôi lại yêu thương Thiện… năm đó chúng tôi đều cho rằng cô… không còn nữa… cho nên tôi mới ở bên cạnh Thiện…”
Tô Ánh Uyển trầm mặt xuống tiếp tục nói: “Phỉ Nhi, tôi và Thiện đã là chuyện quá khứ, hiện tại bọn tôi quay về làm bạn bè. Nhưng tôi không thể không nhắc nhở cô, hai năm trước cô ta có thể chia rẽ tôi và Thiện, hai năm sau cô ta vẫn có thể chia rẽ cô và Thiện…”
Con ngươi Phỉ Nhi co lại, sắc mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, nắm chặt tay Tô Ánh Uyển ——
“Ánh Uyển… tôi…”
“Đừng sợ! Phỉ Nhi, có tôi ở đây! Tôi nhất định sẽ không để cô giẫm vào vết xe đổ của mình! Tôi muốn cô vui vẻ làm cô dâu của Thiện, hai người nên sớm ở bên nhau không phải sao?”
Tô Ánh Uyển vỗ tay Phỉ Nhi dịu dàng cười.
Nụ cười đó làm cho Phỉ Nhi dường như nhớ lại mình trước kia, vô cùng hâm mộ…
“Ánh Uyển… cảm ơn cô…”
Phỉ Nhi nắm tat Tô Ánh Uyển giống như cọng rơm cứu mạng, lại mơ màng thiếp đi…
Tô Ánh Uyển nhìn dáng vẻ Phỉ Nhi ngủ thì ánh mắt ngày càng lạnh lẽo…
Lúc Bắc Minh Thiện chạy tới thì Tô Ánh Uyển đã dặn dò bác sĩ chích thuốc hạ sốt cho Phỉ Nhi…
“Tình hình của cô ấy thế nào?”
Anh vừa tới thì câu đầu tiên là hỏi tình hình của Phỉ Nhi.