Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 441: Chương 441: Hắn ta là ai




Cô cầm lấy cái điện thoại ở bên giường, bấm số điện thoại của phòng phát thanh được cung cấp bởi thẻ gọi nội bộ ở bên cạnh, nói với họ rằng đã tìm được người rồi, và cảm ơn bọn họ.

Để điện thoại di động xuống, cô lại ấn vào nút bấm ở trên đầu giường.

Một lát sau, vang lên tiếng gõ cửa nhà nhẹ.

Lục Lộ lúc nãy thật vất vả lắm mới bình phục được một chút tinh thần, bây giờ lại bị cả kinh một lần nữa.

Bà ấy nắm chặt cánh tay muốn đi mở cửa của Cố Hạnh Nguyên, rất khẩn trương mà nói: “Con gái, hắn ta lại đến rồi, con đừng có đi đến đó, chúng ta không đi ra, hắn ta sẽ không biết chúng ta đang ở đây đâu.”

Cố Hạnh Nguyên mỉm cười với mẹ: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, lúc nãy con gọi y tá đó, cô ấy đến đây để kiểm tra sức khỏe cho mẹ.”

Nói xong, cô cẩn thận gỡ bàn tay đang nắm lấy cánh tay của mình ra, sau đó đứng dậy đi ra phía cửa.

Mở cửa ra, có một cô y tá đang đứng ở cửa: “Lúc nãy là cô bấm chuông gọi chúng tôi đúng không?”

Cố Hạnh Nguyên nhẹ gật đầu: “Lúc nãy mẹ của tôi đi ra ngoài một chuyến, sau khi trở về thì giống như là gặp phải chuyện gì đó, rất kinh hãi, hi vọng là mọi người có thể kiểm tra cho bà ấy một lần.”

Cô y tá nhẹ nhàng gật đầu: “Cô chờ một lát nha, để tôi đi tìm bác sĩ tới.” Nói xong thì quay người rời đi.

Chỉ một lát sau, có hai người bác sĩ dưới sự dẫn dắt của y tá đi đến phòng bệnh của Lục Lộ.

Bọn họ bắt đầu kiểm tra cho Lục Lộ.

Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy bọn họ đã kiểm tra hoàn tất, liền vội vàng hỏi: “Bác sĩ, mẹ của tôi như thế nào vậy, sau khi trở về thì thần chí cứ không rõ?”

Có một người bác sĩ ở trong đó nói: “Cô Cố, tôi muốn hỏi cô một chút, lúc cô dẫn bà ấy đi ra ngoài thì có gặp phải người nào hay không vậy, có nói lời gì không?”

Cố Hạnh Nguyên lắc đầu nói: “Tôi dẫn theo mẹ đi ra ngoài, chẳng qua chỉ là đi tản bộ ở trên bãi cỏ mà thôi, cũng chỉ nói một vài chuyện liên quan đến thời tiết, sau đó tôi nhận một cuộc điện thoại rồi lại không thể tìm được bà ấy, thẳng cho đến khi lúc nãy tôi mới phát hiện bà ấy đang trốn ở trong phòng vệ sinh của phòng bệnh, ánh mắt của bà ấy hình như là rất khẩn trương.”

...

Sau khi bác sĩ nghe lời miêu tả của Cố Hạnh Nguyên, nói với cô: “Cô Cố, đầu của mẹ cô đã từng phải chịu tổn thương dẫn đến việc hôn mê, mãi cho đến gần đây mới tỉnh lại, mặc dù là bệnh tình của bà ấy đã có chuyển biến tốt, nhưng mà sau khi gặp phải một loại kích thích gì đó thì bà ấy sẽ sinh ra một chút ảo giác, làm ra một vài chuyện mà ngay cả bà ấy cũng không thể khống chế được, thậm chí cũng sẽ có hành động quá khích.”

Cố Hạnh Nguyên nhẹ nhàng gật đầu, hóa ra là chuyện như thế, “hắn ta” cứ được lặp đi lặp lại ở trong miệng của mẹ chắc có lẽ là đã xuất hiện vào lúc mà cô đang gọi điện thoại.

Nhưng mà người này rốt cuộc là người nào, mẹ cũng chưa từng nói qua.

“Cảm ơn bác sĩ, vậy tôi muốn hỏi nếu như gặp phải loại tình huống này thì tôi nên làm cái gì đây?” Cố Hạnh Nguyên hỏi.

Đầu tiên là bác sĩ nói một câu với y tá ở bên cạnh, cô ta xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Bác sĩ nói với Cố Hạnh Nguyên: “Thật ra thì phương pháp cũng rất đơn giản, chính là đừng để cho bà ấy chịu phải kích thích giống như vậy là được rồi, phải tâm sự nhiều hơn với bà ấy, phân tán lực chú ý của bà ấy, thường xuyên xoa bóp toàn thân cho bà ấy thả lỏng.”

Cố Hạnh Nguyên liên tục gật đầu, cô nhớ kỹ tất cả lời nói của bác sĩ.

Một lát sau, cô y tá được bưng theo một cái khay đi vào, đưa một cái ống tiêm cho bác sĩ.

“Cô Cố, xét thấy cảm xúc hiện tại của bà ấy có chút khẩn trương, trước tiên tôi tiêm cho bà ấy một mũi để cho bà ấy bình tĩnh trước.” Bác sĩ nói xong, xoay người lại tiêm một tiêm cho Lục Lộ.

Rất nhanh, Lục Lộ liền từ từ ngủ thiếp đi dưới tác dụng của thuốc.

Bác sĩ và y tá rời khỏi phòng bệnh.

Cố Hạnh Nguyên nhìn mẹ đang ngủ thiếp đi, lông mày hơi nhíu lại một chút.

Quả thật là một chuyện vừa mới được xử lý xong, một chuyện khác lại bắt đầu.

Không biết là cái người mà mẹ không muốn nhìn thấy là đặc biệt đến đây để tìm mẹ, hay chỉ là một lần gặp gỡ ngoài ý muốn.

Nếu như là cái sau thì còn dễ nói, nhưng mà nếu như là cái trước, vậy thì phải làm sao bây giờ đây? Hắn ta đã biết nơi ở của mẹ.

Như vậy thì bước tiếp theo phải làm cái gì đây?

Thật ra thì những chuyện này đều không phải là vấn đề, nhưng mà chủ yếu chính là rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.

Buổi tối trước khi về nhà, cô ủy thác cho y tá chăm sóc cho mẹ của mình, lúc này mới yên tâm lái xe trở về nhà của Vân Chi Lâm.

“Hạnh Nguyên, hôm nay sao chị trở về nhà muộn như vậy, sao sắc mặt của chị lại không tốt?” Lạc Kiều ngồi ở trên phòng khách xem tivi, quay người lại hỏi.

Vân Chi Lâm ở bên cạnh của cô nghe xong cũng vội vàng xoay đầu lại: “Hạnh Nguyên, mẹ của em sao vậy?”

Suy nghĩ của Cố Hạnh Nguyên lại vô cùng hỗn loạn, thậm chí cô cũng không nghe được bọn họ đang hỏi mình.

Vân Chi Lâm nhìn thấy cô không có phản ứng, vội vàng đứng dậy từ trên ghế sofa, bước mấy bước đến trước mặt của Cố Hạnh Nguyên, nhìn gương mặt đang viết đầy vẻ u sầu của cô.

“Hạnh Nguyên, hôm nay đã gặp phải chuyện gì phiền lòng, không ngại nói với bọn anh một chút chứ, bọn anh cũng có thể đưa ra chủ ý cho em.”

Lúc này Cố Hạnh Nguyên mới xem như đã lấy lại tinh thần, cô ngẩng đầu lên nhìn Vân Chi Lâm: “Cảm ơn anh đã quan tâm, chỉ có điều là chuyện này em cũng không biết phải nên nói như thế nào.”

Sau đó cô kể chuyện đã xảy ra ở trong bệnh viện một cách đơn giản cho bọn họ nghe.

Vân Chi Lâm nhíu mày một cái: “Căn cứ vào những điều em nói mà suy đoán, bác gái đã gặp phải một người nào đó, mà người này cũng rất có thể chính là thủ phạm dẫn đến việc bác gái bị hôn mê.”

Cố Hạnh Nguyên dựa vào cách nói của Vân Chi Lâm, lại kết hợp tình huống trước đó và hiện tại lại với nhau, “hắn ta” đó quả thật là có chút đáng để hoài nghi.

Hơn nữa người đó chắc chắn là người mà mẹ không muốn nhìn thấy, chỉ là làm sao mới có thể moi được một chút manh mối từ trong miệng của mẹ đây?

...

Đối với chuyện phải dùng cách gì mới có thể có được một chút tin tức liên quan đến hắn ta từ trong miệng của mẹ, Cố Hạnh Nguyên vẫn còn phải hao tâm tổn trí.

Vân Chi Lâm vỗ vỗ vào vai của cô rồi nói: “Hạnh Nguyên, em cũng đừng có phiền não quá, nếu như bác gái đã không nói chuyện này ra, chúng ta rất khó điều tra ra được. Cho nên chúng ta hẳn nên nghĩ cách để bà ấy khỏe hơn, như thế này thì bí ẩn mới có thể được giải quyết.”

Lạc Kiều cũng nói theo ở bên cạnh: “Đúng rồi đó, bây giờ chị cứ đặt tâm ở trong lòng đi, đi theo sư huynh mà học chút bản lĩnh, sau đó chờ đến thời cơ rồi thì lại giúp bác gái điều tra rõ ràng chuyện này.”

Cố Hạnh Nguyên nhẹ nhàng gật đầu, xem như chuyện cũng chỉ có thể làm như thế này.

Nhưng mà có một nỗi lo lắng khác lại dấy lên ở trong lòng của cô: “Chi Lâm, nhưng mà em rất lo lắng người kia sẽ gây bất lợi cho mẹ, hôm nay bọn họ đã gặp nhau mà đã làm cho tinh thần của mẹ thất thường, sau này sẽ còn xảy ra chuyện như thế nào nữa, em thật sự không dám tưởng tượng. Nhất là có phải hắn ta đặc biệt đến đây là vì tìm mẹ không, nếu như là phải, chúng ta nên làm cái gì đây, ngày mai có cần phải chuyển vào phòng bệnh khác cho mẹ không, hoặc là dứt khoát chuyển bệnh viện luôn?”

“Hạnh Nguyên, em yên tâm đi, từ chuyện này hôm nay anh đoán là bọn họ chỉ ngẫu nhiên gặp nhau thôi, hoặc là bác gái nhìn thấy người đó mà người đó không nhìn thấy bác gái. Cho dù từ khả năng nào mà nói thì cũng sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng bất lợi nào đối với bác gái.”

Cố Hạnh Nguyên nghe xong, cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi: “Nếu như là như vậy thì tốt quá rồi.” Nói xong, cô lại nhìn về phía Lạc Kiều: “Em biết hôm nay ai gọi điện thoại cho chị không?”

Lạc Kiều nhún vai: “Em cũng không phải là con sâu ở trong bụng của chị, sao em biết được chứ.”

“Là Dương Dương gọi tới đó. Lạc Hàn, anh trai của em cũng đã sắp muốn ra lệnh truy nã toàn diện với em rồi đó.” Cố Hạnh Nguyên nói.

Lạc Kiều quệt mồm, nhíu mày: “Chuyện này không thể nào đâu nha, em nhớ là lúc anh đi ra ngoài thì có để lại một tờ giấy, trên đó viết là em đi quay phim.”

“Em để tờ giấy ở đâu vậy?” Vân Chi Lâm hỏi.

“Ừm...” Lạc Kiều suy nghĩ: “Hình như là ở trên bàn trà, kế bên một đống đồ ăn vặt.”

Vân Chi Lâm lập tức im lặng: “Mọi người đều nói là mấy người phụ nữ mang thai ngốc nghếch ba năm, cái này của em cũng chỉ mới có mấy tháng thôi, sao trí thông minh của em lại hạ xuống thấp như vậy chứ. Sư mẫu vốn dĩ là một người thích sạch sẽ, chắc có lẽ là bà ấy đã xem tờ giấy của em là rác rồi đem ném chung với mấy túi đồ ăn vặt đó rồi.”

“... Em có còn cách nào nữa đâu, em vội vàng đi mà, không phải là em muốn tránh ba mẹ và anh trai của em ư.” Lạc Kiều lộ ra một gương mặt oan ức mà nói.

“Thôi được rồi, đến lúc đó em gọi điện thoại cho bọn họ để báo bình an cho sư phụ với sư mẫu, đừng để cho hai người lớn phải lo lắng cho em.” Vân Chi Lâm dạy dỗ Lạc Kiều giống như là anh cả trong nhà.

Đối với Lạc Kiều mà nói, mặc dù Lạc Hàn mới là anh trai ruột của cô, nhưng mà cô không sợ anh ta, có thể là từ nhỏ đến lớn Lạc Hàn vẫn luôn rất chiều chuộng cô.

Mà đối với Vân Chi Lâm thì cô sợ vô cùng, chỉ cần là lời mà anh ta nói, trên cơ bản Lạc Kiều đều là nói gì nghe nấy.

“Thôi được rồi, anh cứ ở đây từ từ giáo dục Kiều Kiều đi, bây giờ đầu óc của em cũng đã loạn thành một đống rồi, em vào ngủ trước đây.” Cố Hạnh Nguyên nói xong, kéo thân thể mệt mỏi của mình đi vào trong phòng ngủ.

“Nè Hạnh Nguyên, dựa vào việc em chờ chị, chị không thể ném em cho sư huynh như vậy được đâu...” Lạc Kiều phát ra tiếng kêu gần như tuyệt vọng.

Nhưng mà cùng lúc đó Vân Chi Lâm lại liếc cô một cái, tiếp theo đó lại giống như một lão hòa thượng đang niệm chân kinh mà nói: “Em thành thật cho anh đi, lời anh muốn nói với em vẫn còn chưa nói hết đâu...”

...

“Thành phố A trong đêm tối, đã lâu lắm rồi ta chưa nhìn thấy, so với trước kia thì hiện tại lại càng xa hoa trụy lạc hơn, càng coi trọng vật chất hơn.”

Một chiếc xe con có lá cờ đỏ màu đen đang đậu ở trên đỉnh núi cách thành phố A không xa, một người đàn ông đang cầm một cái tẩu thuốc bằng gỗ liễu yêu thích của ông ta, cúi đầu nhìn đô thị phồn hoa ở dưới chân.

Nói đến đây, ông ta lại khẽ thở dài một tiếng.

Ở bên cạnh của ông ta còn có một người đàn ông đang đứng đó, dáng người cao gầy, đội ở trên đầu cái mũ lưỡi trai màu đen, nhưng mà vành nón thật dài lại được kéo xuống rất thấp.

Đặc điểm duy nhất chính là bím tóc đơn giản ở sau đầu.

Chính là Đường Thiên Trạch.

Anh ta nhíu mày, biểu cảm ở trên mặt có vẻ hơi ngưng trọng, quay đầu lại nhìn người đàn ông đang cầm cái tẩu thuốc: “Sư phụ, người đang cảm thán cái gì vậy?”

Lông mày của người đàn ông cầm tẩu thuốc hơi giật giật: “Ta đang suy nghĩ ngày hôm nay đến đây có phải là một quyết định đúng đắn không.”

“Sư phụ, tại sao lại nói như vậy? Không phải ngày hôm nay người đã gặp được người mà sư phụ đã muốn gặp nhiều năm ư?” Đường Thiên Trạch hơi không hiểu được.

“Con có nhìn thấy hay không, dáng vẻ lúc bà ấy nhìn thấy ta, lúc đầu bà ấy vẫn mang vẻ mặt tươi cười, nhưng sau đó thì lại ảm đạm và bà ấy rời đi nhanh chóng như thể bị kích thích, ta thật sự không biết rốt cuộc là Lục Lộ đang sợ hãi cái gì...”

Người đàn ông cầm tẩu thuốc nói nói, gõ rơi những bã thuốc ở trong cái tẩu thuốc trên tay, cất vào trong một cái túi bằng vải nhung màu đen, ở phía dưới góc phải của cái túi đó có thêu một chữ l bằng chỉ vàng.

“Đi thôi, gần đây ta thấy là ta có nên vẫn ở đây cho phù hợp, chờ đến lúc có cơ hội thích hợp rồi thì lại đi gặp bà ấy.” Nói xong, ông ta quay người lại cúi đầu bước lên xe.

Mặc dù là Đường Thiên Trạch không hiểu rõ đây là vì chuyện gì, người gần trong gang tấc nhưng mà lại vẫn cứ không thể gặp nhau.

Anh ta với sư phụ đều có một nghi vấn như thế này, giống như là lần trước bọn họ nhìn thấy Lục Lộ ở thành phố S, sau khi mà bà ấy nhìn thấy sư phụ cả người đều trở nên cực kỳ hốt hoảng, cho nên mới xảy ra chuyện sau đó.

Anh ta cũng bước vào trong xe.

Trên đường trở về, Đường Thiên Trạch hỏi: “Sư phụ, những chuyện người đã giao cho con xử lý, có cần phải tiến hành theo kế hoạch không ạ?”

Người đàn ông cầm cái tẩu nhẹ nhàng gật đầu: “Những chuyện khác thì con cứ tiếp tục xử lý. À đúng rồi, con đã điều tra rõ ràng chuyện thân phận của Cố Hạnh Nguyên chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.