Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 606: Chương 606: Hạnh nguyên tức giận rồi




Nhưng lại giống như một câu mà Châu Tinh Trì đã nói trong một bộ phim: nếu như con người không có lý tưởng, vậy có gì khác biệt so với cá muối.

Dương Dương thấy thời gian trôi qua từng chút, tuy mẹ đang cùng bọn họ xem TV, nhưng đối với cậu nhóc mà nói lại trở thành mình đang cùng với mẹ.

Cuối cùng, cậu nhóc vẫn không nhịn được, cái tay nhỏ cầm chiếc điều khiển để trên bàn trà, sau đó rất điềm nhiên muốn chuyển kênh.

Lạc Kiều và Anna ngồi ở một bên đương nhiên là hiểu chút tâm tư nhỏ bé đó của Dương Dương, ánh mắt không khỏi quay sang chỗ khác, trong lòng nói: “Thằng nhóc này sao lại không kìm chế được tâm tư như này chứ, lẽ nào không xem thì không chết tâm sao.

“Khoan đã, Dương Dương con để điều khiển xuống.” Cố Hạnh Nguyên đột nhiên nói một câu, câu này khiến tay nhỏ đang cầm chiếc điều khiển của Dương Dương run lên.

Bởi vì khi Cố Hạnh Nguyên nói, màn hình vừa hay dừng ở kênh chiếu ‘Duyên phận phi thường’.

Vẫn may, lúc này máy quay không có quay đến người của Dương Dương và Cửu Cửu, lúc này người dẫn chương trình đang thúc giục khách mời nam đưa ra quyết định sẽ dẫn khách mời nữ nào đi.

Dương Dương nhìn thấy một màn này, trong lòng thở phào một hơi, thậm chí còn có hơi mừng thầm: “May mà mẹ không có nhìn thấy bọn họ.”

“Mẹ, chương trình này có gì hay chứ, chương trình xem mắt không phải nhiều đài đều có hay sao.” Dương Dương nói rồi, muốn mau chóng đổi kênh.

“Khoan đã, đưa điều khiển cho mẹ. Mẹ thế nào nhìn thấy khách mời nữ sao còn có trẻ con.” Cố Hạnh Nguyên sau khi nhìn thấy hình ảnh vụt qua máy quay, nói rồi đưa tay cầm lấy chiếc điều khiển trong tay Dương Dương.

Máy quay vừa rồi đó vừa hay lia qua tất cả khách mời nữ trên sân khấu. Mà vị trí đứng của Dương Dương và Cửu Cửu lại bắt mắt, cộng thêm bọn chúng là hai đứa trẻ thì càng gây chú ý.

Dương Dương và Cửu Cửu nhìn nhau, biết sắp gặp chuyện xấu rồi.

Cậu bé nhảy khỏi sô pha: “Mẹ, con có hơi buồn ngủ rồi, đi lên ngủ trước đây.”

Xem ra mẹ nhất định phát hiện điều gì rồi, trước khi mẹ chưa có nổi giận thì bản thân vẫn nên chuồn lẹ thì tốt hơn.

Cậu nhóc vừa xoay người thì nhìn thấy Anna và Lạc Kiều nhìn mình, còn không nhịn được mà lắc đầu.

Ài, thật là, bản thân thế nào không có một tí ti nhẫn nại gì cả, lần này thì hay rồi, một trận đòn chắc chắn không trốn được rồi.

“Cố Dương Dương!” Khi Dương Dương muốn rời khỏi phòng khách, một giọng nói lạnh lẽo mà nghiêm khắc dọa cậu bé run rẩy cả người.

“Mẹ, lại có chuyện gì thế. Con không phải nói rồi sao, con có hơi buồn ngủ, muốn đi ngủ rồi, có em gái, dì Anna và dì Kiều Kiều cùng mẹ xem TV là được rồi.”

***

Cố Hạnh Nguyên trợn mắt nhìn Dương Dương: “Còn muốn đi ngủ, qua đây nói rõ đây là chuyện gì cho mẹ.”

Cô nhìn thấy Dương Dương và Cửu Cửu đứng trên sân khấu của chương trình ‘Duyên phận phi thường’ thì thật sự tức giận rồi. Nhất là trên biển trước người tụi nhỏ, viết là tên của mình!

“Con lăn qua đây nói xem đây là chuyện gì cho mẹ.”

Dương Dương thấy một kiếp này của mình không tránh được rồi, cậu nhóc vẫn rất sợ mẹ tức giận.

Lúc này Cửu Cửu thấy mẹ tức giận rồi, cũng bị dọa giật mình, cô bé chưa từng nhìn thấy cảnh như này: “mẹ, mẹ...”

“Nguyên, cậu trước tiên bớt giận. Dương Dương làm chuyện này thì có hơi quá đáng, nhưng thằng bé không phải cũng muốn tốt cho cô hay sao. Xem cô dọa con rồi kìa.” Anna thấy Cố Hạnh Nguyên thật sự tức giận rồi, vội vàng đứng dậy làm người hòa giải.

“Phải đó, phải đó. Tụi nhỏ đều là có lòng tốt, hà cớ gì phải trách tụi nhỏ. Thật ra tớ cũng tán đồng tụi nhỏ làm như thế.” Lạc Kiều cũng nói giúp.

Hình Uy nhìn thấy sự xuất hiện của Dương Dương và Cửu Cửu trên TV, lông mày cũng hơi nhíu lại. Anh ta ghé sát tai Lạc Kiều nói nhỏ: “Em bớt nói vài câu lại, chuyện này không có đơn giản như trong tưởng tượng của các em đâu.”

Cố Hạnh Nguyên lại đưa mắt nhìn sang Anna và Lạc Kiều, cũng đã thay đổi ánh mắt nhu hòa đó: “Anna, Kiều Kiều. xem ra hai người sớm đã biết chuyện chúng lên TV. Nói, hai người giấu tớ từ bao giờ?”

“Cái này...” Anna nhất thời nghẹn lời.

Lạc Kiều đưa tay đẩy Hình Uy ra, cô ta không có cảm thấy chuyện này có gì xấu cả, điềm nhiên nói: “Chính là hôm qua, sau khi cậu đi đài truyền hình đón tụi nhỏ đi. Nguyên, có cần thiết phải căng thẳng như vậy không, không phải chỉ là lên TV thôi sao, có chuyện gì lớn chứ, có phải cậu thấy mất mặt hay không? Bây giờ đã là thời đại nào rồi, cậu còn có tư tưởng cổ hủ như vậy.”

Cố Hạnh Nguyên nhìn đám Lạc Kiều một chút cũng không biết bản thân rốt cuộc lo lắng điều gì, huống chi chuyện này đã xảy ra rồi, cho dù đánh Dương Dương một trận đau cũng tuyệt không có vấn đề gì.

“Ài... Anna, Kiều Kiều các người biết những gì chứ. Tớ không phải nói chúng lên đó làm tớ mất mặt. Điều tớ lo lắng hơn là bị anh ta nhìn thấy. Hai người đâu phải không biết, Dương Dương tại sao lại đến nhà Bắc Minh, còn không phải vì tớ không có nói chuyện của Dương Dương với anh ta. cục cưng nhỏ cũng là lén đưa trở về, lần này lộ mặt, nếu như ngộ nhỡ bị phát hiện, với tính khí đó của anh ta, không những cục cưng nhỏ sẽ bị dẫn đi, thậm chí anh ta sẽ không để lại đứa trẻ nào cho tớ nữa.”

Nghe Cố Hạnh Nguyên nói như thế, Anna lập tức hiểu tính nghiêm trọng của chuyện này, cô ta cũng cảm thấy khi mình đối với chuyện này không có suy nghĩ sâu sa như thế.

“Nguyên, cậu có gì phải sợ, chỉ cần anh ấy không nói, vậy thì Bắc Minh Thiện sao biết được. Huống chi không phải bị nhốt lại rồi sao, lẽ nào còn có thể xem TV được.” Lạc Kiều vẫn là bộ dạng không để tâm, còn trừng mắt uy hiếp Hình Uy.

Hình Uy hiểu ý của Lạc Kiều, lập tức tỏ thái độ: “Chuyện này anh cái gì cũng không biết, huống chi là chuyện nhà của ông chủ, anh cũng không có tư cách gì xen vào chuyện này. Có điều...” Anh ta nói đến đây, liếc nhìn Lạc Kiều: “Ông chủ tuy ở cục cảnh sát, nhưng trước khi chưa kết án, vẫn có rất nhiều tự do, ví dụ như có thể xem TV.”

“Oh! Thì ra thật sự là lạc đà gầy chết vẫn to hơn ngựa, dù bị nhốt lại, còn có thể có đặc quyền lớn như thế. Có điều có thể làm gì chứ? Huống chi anh ta lúc này không có bao nhiêu tâm tình đi xem chương trình yêu đương như này đâu, ngày mai mở phiên tòa rồi.”

***

Cố Hạnh Nguyên lắc đầu bất lực.

Đối với năng lực của Bắc Minh Thiện rốt cuộc có bao nhiêu, Lạc Kiều đương nhiên biết rất ít rồi.

Trong lời cô ta nói, Bắc Minh Thiện chẳng qua giống như những thương nhân khác, là một ‘thổ hào’ mà thôi.

Còn năng lực trong truyền thuyết lưu truyền bên ngoài của anh, cô ta cũng chỉ là cho rằng đây chẳng qua là lời khen của người ngoài.

Đương nhiên, Hình Uy trong lúc riêng tư cũng chưa từng nhắc đến mấy lời đồn về Bắc Minh Thiện, Lạc Kiều căn bản cũng không có hứng thú đi tìm hiểu về người ‘ông chủ’ trong miệng chồng.

Sự việc đã phát triển đến bước này, Cố Hạnh Nguyên cũng chỉ có thể nhận như thế, có lẽ cô bây giờ nên nghĩ cách rồi.

Nghĩ đến đây, cô vội vàng cầm điện thoại gọi cho Vân Chi Lâm. Có lẽ bây giờ cũng chỉ có anh ta có thể giúp được mình.

*

“Sao thế Cố tổng, giờ này lại gọi điện cho anh, gặp phải chuyện gì phiền phức gì rồi sao?” Vân Chi Lâm vừa tập thể dục xong, trên vai vắt một chiếc khăn lông mày trắng, một tay cầm điện thoại, một tay cầm một cốc cà phê đang bốc hơi nóng.

Khoảng thời gian này Cố Hạnh Nguyên rời khỏi văn phòng luật sư, tuy cũng đã nhận mấy vụ án, nhìn trông có hơi bận rộn, nhưng cũng là vài vụ án nhỏ.

Khoảng thời gian này giữa bọn họ cũng không có bất kỳ cuộc điện thoại liên lạc nào, bởi vì cảm thấy mọi người đều tương đối bận, không tiện làm phiền.

*

Cố Hạnh Nguyên lần nữa nghe thấy giọng nói quen thuộc của Vân Chi Lâm, tâm trạng có hơi lo lắng vừa rồi, lập tức bình ổn không ít.

Có lẽ vì đây là người duy nhất có thể giải quyết nguy cơ lớn cho mình.

Chẳng qua khi nghe thấy hai từ ‘Cố tổng’ này trong miệng anh ta, trong lòng ít nhiều vẫn có hơi không thích ứng được.

“Chi Lâm, sao anh cũng ở đó mà trêu chọc em.”

“Ha ha, anh không có một chút ý trêu chọc em, Bắc Minh Thiện có thể để em ngồi vào vị trí của anh ta, nói rõ anh ta coi như là có mắt nhìn, cũng nói rõ trong lòng anh ta vẫn có em.”

Vân Chi Lâm nói rồi đặt mông lên sô pha, sau khi để cốc cà phê lên bàn trà ở trước mặt, sau đó ném chiếc khăn lông trên vai sang một bên.

“Chi Lâm, anh chắc biết em bây giờ chẳng qua là bị đẩy lên vị trí này. Em giờ này gọi điện cho anh quả thật có chuyện cần anh giúp em. Anh bây giờ ở cạnh TV không, mở kênh địa phương chiếu chương trình ‘Duyên phận phi thường’ anh sẽ hiểu.”

Vân Chi Lâm khẽ mỉm cười: “Sao hả, em bây giờ cũng bắt đầu xem chương trình xem mắt rồi? Có phải ở trên đó nhìn thấy ai hợp ý kêu anh thay em xem xét không?” Nói rồi, anh ta cầm điều khiển mở TV lên.

Anh ta tìm được chương trình ‘Duyên phận phi thường’, xem không đến hai phút, lông mày của anh ta không tự chủ mà nhíu lại.

Anh ta lập tức biết mục đích Cố Hạnh Nguyên bảo anh ta xem TV rồi.

“Thế nào Dương Dương và Cửu Cửu đều ở trên TV, bọn chúng muốn tìm đối tượng kết hôn cho em? Chuyện này nếu như bị Bắc Minh Thiện xem được vậy thì xảy ra chuyện lớn rồi.”

Thần sắc của Cố Hạnh Nguyên rõ ràng rất ngưng trọng: “Tụi nhỏ hôm qua giấu em đi quay, mục đích em gọi điện cho anh chính là muốn bảo anh nghĩ cách giúp em, hay là anh qua đây đón cục cưng nhỏ đến chỗ anh ở một khoảng thời gian, Bắc Minh Thiện nếu như ngộ nhỡ xem được, em đến ứng phó.”

Vân Chi Lâm nhíu mày suy nghĩ: “Xem ra bây giờ cũng chỉ có thể làm như thế rồi, em trước tiên không cần khẩn trương như vậy, dựa theo hiểu biết về anh ta, anh ta không có rảnh rỗi mà đi xem chương trình này đâu. Ngày mai mở phiên tòa rồi, anh ta bây giờ chắc đang thương lượng với luật sư ngày mai nên làm sao có thể thoát tội.”

*

Khi Cố Hạnh Nguyên và Vân Chi Lâm đang nói chuyện điện thoại, điện thoại của Hình Uy cũng đổ chuông, anh ta vội vàng rút điện thoại ra xem, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên ngưng trọng.

***

Cố Hạnh Nguyên lập tức chú ý đến biểu cảm khác thường của Hình Uy.

Khi Lạc Kiều ở bên cạnh anh ta đang muốn nói chuyện thì anh ta lập tức ra hiệu im lặng với mọi người, rất nhanh chỉnh tiếng TV thành im lặng.

Sau đó nghe máy: “Ông chủ.”

Bắc Minh Thiện cầm điện thoại, ngữ khí rõ ràng rất nghiêm nghị: “Cậu đang ở đâu?”

“Ông chủ, tôi bây giờ ở bên ngoài, ngày mai mở phiên tòa rồi, tôi cần phải chuẩn bị vài thứ. Ông chủ có gì dặn dò sao?”

“Cậu có biết chương trình ‘Duyên phận phi thường’ này không? Gọi điện qua đó, khiến bọn họ dừng chương trình này ngay.”

Hình Uy nghe thấy Bắc Minh Thiện gọi điện đến là vì chuyện này thì lập tức ý thức được anh nhất định đã xem được nội dung chiếu trên TV rồi.

Nhưng anh ta bây giờ không thể lộ ra sơ hở, để ông chủ biết mình thật ra đã cùng với đám Cố Hạnh Nguyên trong phòng.

Bởi vì nếu như như thế, làm không tốt ông chủ sẽ kêu mình làm ra chuyện gì bất lợi với cô Cố và ông chủ nhỏ.

Hình Uy gật đầu: “Dạ được ông chủ, tôi lập tức đi làm.” Nói xong thì cúp máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.