Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 433: Chương 433: Khó khăn tự mình giải quyết




Lúc này Bắc Minh Thiện đang nghĩ cách đối phó với chuyện của Đường Thiên Trạch, không biết vì sao lại thấy một trận gió lạnh.

“”Hắt xì...””

..

Cố Hạnh Nguyên giơ tay khẽ đấm Lạc Kiều một cái: “”Cô nhóc này, sao trong đầy nhiều thứ vớ vẩn thế. Không lẽ anh ta phải làm gì đó với tớ mới bình thường ư. Tớ còn nói với cậu Hình Uy người ta một lòng một dạ đặt cậu vào trong tim rồi.”

Lạc Kiều nghe vậy nhất thời sửng sốt, vội vàng kéo tay Cố Hạnh Nguyên: “”Nguyên, cậu bày cách cho tớ, có thể đừng để anh ta đeo theo tớ như vậy có được không, cậu hỏi anh ta xem anh ta nhìn trúng tớ ở điểm nào để tớ còn thay đổi có được không, giết người chẳng qua chỉ là cái gật đầu thôi.”

Cố Hạnh Nguyên gỡ tay cô ấy khỏi tay mình, nhìn Lạc Kiều nói: “”Sao cậu lại không thích người ta thế, người trung thực đáng tin, giờ lại còn là trợ lí đặc biệt của tập đoàn Bắc Minh Thị. Lẽ nào còn không xứng với cậu ư?”

“”Ai ôi, Nguyên. Không phải là người hiền lành chức vụ cao thì tớ sẽ ở cùng anh ta. Cái quan trọng là cái đó...” Lạc Kiều nói rồi làm một động tác tay “Feel đó cậu hiểu không. Có cái này dù là anh ta không có địa vị tớ cũng chẳng quan tâm.”

Nói rồi cô lại chỉ Cố Hạnh Nguyên: “”Vẫn là nói cậu ấy, Bắc Minh Thiện lắm tiền như thế, lại còn đẹp trai, phẩm hạnh ấy à....cũng coi như...tàm tạm đi. Hai người còn có 3 đứa con, anh ta bình thường đối xử với cậu cũng không tệ, nhà với xe đều đưa cho cậu, tất nhiên muốn hay không là chuyện của cậu. Thế sao cậu không ở cùng anh ta?””

Câu hỏi này của Lạc Kiều với Cố Hạnh Nguyên mà nói, cô vẫn chưa nghiêm túc nghĩ đến. Bình thường nghĩ cũng chỉ có làm thế nào để cách tên kia xa chút, không thể để anh ta phát hiện ra cục cưng nhỏ các thứ.

...

Cố Hạnh Nguyên bị hỏi không lên tiếng. Câu hỏi của Lạc Kiều với cô chẳng khác nào ba câu hỏi trong chủ nghĩa duy tâm, dường như khó giải quyết.

Ba câu đó là: 1: Tôi là ai? 2: Tôi từ đâu đến? 3: Tôi muốn đến đâu?

Lạc Kiều nhìn Cố Hạnh Nguyên khẽ thở dài một hơi: “”Nguyên à, lúc nào có thể giải quyết được vấn đề của cậu, thì có lẽ vấn đề của tớ có thể dễ dàng giải quyết rồi.”

Nói xong xoay người ra khỏi phòng ăn, đối mặt với đám trẻ, cô nhíu mày, trên mặt lại nở một nụ cười: “”Trình Trình, Cửu Cửu, dì Kiều dạy các cháu thổi bong bóng nhé...”

Cố Hạnh Nguyên và Anna nhìn Kiều Kiều, không khỏi khẽ thở dài một hõi.

Cố Hạnh Nguyên thở dài vì Hình Uy khác Bắc Minh Thiện, trên người anh ta có nhiều tốt chất mà Bắc Minh Thiện không có.

Là người từng trải, cô nghĩ Lạc Kiều phải ở bên Hình Uy, như vậy cô ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc, vui vẻ.

Anna thở dài vì mình vừa bước ra khỏi cuộc hôn nhân thất bại không lâu, hơn nữa cô còn chưa có con.

Tuy cô cũng chỉ là từ một phía, nhưng từ đáng giá bình thường của Cố Hạnh Nguyên về anh ta, đúng là Lạc Kiều đã gặp được một người đàn ông hiếm có. Ngoài tiền ra, có lẽ đều hơn Bắc Minh Thiện.

Phải, vị trí của Bắc Minh Thiện trong lòng ba người phụ nữ này đã kém hơn Hình Uy cả một đường.

...

Hình Uy lái xe về tòa nhà Bắc Minh Thị: “”Ông chủ, cậu chủ nhỏ và cô Nguyên đã được đưa về an toàn.””

Bắc Minh Thiện gật đầy nói với anh ta: “”Tôi muốn cậu lấy lại dữ liệu video vài ngày trước khi xảy ra tai nạn ở khách sạn mấy hôm trước.”

Hình Uy có chút khó hiểu: “”Ông chủ, không phải cảnh sát nói chuyện này là ngoài ư muốn ư, lẽ nào còn có nghi ngờ gì?””

“”Đúng, lần này tôi dẫn Dương Dương đi cắm trại, gặp Đường Thiên Trạch.” Bắc Minh Thiện nói một cách chậm rãi.

Mắt Hình Uy nhất thời mở to: “Ông chủ, ý của anh là Đường Thiên Trạch thực sự dám lộ diện rồi, vậy có cần tôi cử người...”

Không đợi Hình Uy nói xong, Bắc Minh Thiện khẽ xua tay: “”Không nhất thiết phải gây chuyện với anh ta.” Sau đó, Bắc Minh Thiện nói cho Hình Uy nghe nội dung cuộc nói chuyện giữa anh và Đường Thiên Trạch đêm hôm đó.

Hình Uy nghe xong hít sâu một hõi: “”Anh nghi ngờ chuyện của khách sạn Daredevil là Đường Thiên Trạch làm à?””

“”Cậu có nhớ chiếc Audi màu trắng chúng ta thấy ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm hôm đó không? Tôi vẫn luôn nghi ngờ bên trong là Đường Thiên Trạch. Mãi đến tối hôm đó anh ta tự mình thừa nhận.” Bắc Minh Thiện nói rồi đứng lên, bước đến trước cửa sổ.

“”Mặc dù anh ta không trực tiếp thừa nhận cái gọi là “sự cố” là anh ta một mình chuẩn bị, nhưng tôi vẫn tin là ngoài anh ta ra thì không ai có thể làm như thế.”

Hình Uy gật đầu: “”Đã hiểu, thưa ông chủ. Tôi sẽ phái người đi lấy dữ liệu video kia.”

“”Ừ”

Nói chuyện này xong anh lại hỏi Hình Uy: “”Công trình của tập đoàn Gia Mậu thế nào rồi?””

“”Hiện tại công trình này do cậu Diệp Long phụ trách cậu ta vẫn chưa tiết lộ tình hình phát triển của dự án. Nếu không tôi gọi điện hỏi anh ta nhé?”” Hình Uy nói rồi chuẩn bị cầm điện thoại lên.

“”Không cần đâu, công trình này để cậu ta tự mình xem mà làm đi.” Nói rồi Bắc Minh Thiên xoay người, thu dọn một vài đồ trên bàn sau đó nói với Hình Uy: “”Đi theo tôi ra ngoài một chuyến.”

...

Bắc Minh Thiện ngồi xe của Hình Uy đến nghĩa trang.

Anh đứng trước bia mộ của ba mình, xoay người lấy một chiếc hộp nhỏ từ chỗ Hình Uy, đặt lần lượt từng món đồ cúng lên bàn thờ trước bia mộ của Bắc Minh Chính và Cô Phương.

“”Ba, con đến thăm ba rồi đây.” Nói xong liền cẩn thận lấy khăn ra lau sạch bia mộ.

“”Hung thủ hại ba, giờ con đã tra ra được chút manh mối rồi, đến lúc đó con sẽ đưa hắn ra ngoài công lý, để an ủi linh hồn ba ở trên trời. Nào, ba con chúng ta cạn một ly.” Anh lấy rượu và hai ly nhỏ từ ngăn nhỏ đặt lên trên bàn thờ.

Hình Uy nhanh chóng lấy chai rượu rồi rót đầy rượu vào hai ly.

Bắc Minh Thiện cầm một chén lên, nhìn di ảnh của ông Bắc Minh trên bia mộ, lộ ra nụ cười chua sót: “”Ba con chúng ta đúng là rất đặc biệt. Trước kia lúc ba còn sống, hai chúng ta không như lửa với nước thì cũng không ai nhường ai. Sở dĩ thành thế này chỉ có thể nói là ba đã phủ bóng đen lên thời niên thiếu của con. Lẽ nào không phải ư, nếu không phải chỉ vì mẹ con giống với người vợ quá cố của ba mà ba cưỡng đoạt bà ấy thì cũng sẽ không có chuyện như hiện tại.”

Nói xong ngửa đầu uống cạn ly của mình.

Tuy Hình Uy biết một chút về những điều Bắc Minh Thiện nói nhưng đây vẫn là lần đầu nghe thấy Bắc Minh Thiện nói ra, cũng không có gì lạ khi trước khi ông chết cha con đối nghịch không hòa hợp.

Bắc Minh Thiện nâng ly thứ hai lên: “”Thế sự khó lường như vậy, giống như quan hệ giữa con với ba vậy, căng thẳng nhiều năm như thế, con cứ ngỡ thù hận sẽ kéo dài đến suốt đời. Nhưng điều khiến con không ngờ được là: sau khi ba ốm nặng, con lại thay đổi suy nghĩ này. Chuyện này chẳng khác nào quan hệ giữ ba với cô cả. Tuy con không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì mà khiến ba đuổi cô ấy ra khỏi nhà Bắc Minh. Hơn nữa còn đến mức cả đời không liên quan đến nhau nữa. Nhưng con biết trong lòng hai người vẫn quan tâm đối phương. Thế nào, giờ ở cùng một chỗ với cô rồi, có phải quan hệ của hai người tốt lên rồi không?”

Bắc Minh Thiện nói rồi xoay người bước đến trước mộ của cô bên cạnh: “”Cô, quan hệ của cô với ba cháu giờ tốt lên chút rồi chứ. Tuy cô là cô của cháu nhưng trong lòng cháu vẫn coi cô như một người mẹ. Cái chết của cô với cháu mà nói thực sự rất bất ngờ, sức khỏe của cô vẫn luôn rất tốt, sau chuyện này của ba cháu, cháu thấy cái chết của cô có lẽ cũng là có ẩn tình bên trong. Tuy cháu không mê tín nhưng vẫn hi vọng cô có thể báo mộng cho cháu, nói cho cháu biết rốt cuộc là ai hại chết cô, cháu nhất định sẽ báo thù cho cô.”

Anh lại ngẩng đầu lên uống cạn ly rượu.

Sau đó Bắc Minh Thiện cắm ba nén hương lên mộ của hai người.

Rồi quay sang nói với Hình Uy: “”Chúng ta về thôi.”

...

Cùng lúc đó, Cố Hạnh Nguyên lúc này một mình lái xe đến bệnh viện. Cô chưa dẫn Trình Trình đến vì vẫn chưa chuẩn bị tốt giới thiệu lũ trẻ với mẹ thế nào.

Đặc biệt là quan hệ giữa cô và Bắc Minh Thiện. Mặc dù nghe mẹ nói bà và Bắc Minh Chính cũng coi như là bạn cũ nhưng gặp chuyện như vậy, đoán là bà vẫn sẽ không tiếp nhận được chuyện đó.

Hơn nữa cũng không muốn để mẹ lo lắng chuyện của mình, bà đã khổ hơn nửa đời rồi, giờ cũng nên đến lúc hưởng thụ, không muốn để bà lại vì chuyện của mình mà lo lắng hơn nữa

...

Cố Hạnh Nguyên mang theo hoa và một hộp điểm tâm vào bệnh viện.

Hoa cẩm chướng là mua trong tiệm hoa ở cổng bệnh viện. Còn điểm tâm là mua ở thôn Đạo Hương nổi tiếng của thành phố A, thực ra cô cũng không biết rốt cuộc mẹ thích ăn gì.

Trực tiếp hỏi nhân viên bán hàng, mua một ít bánh ít muối ít đường phù hợp với bệnh nhân.

Cô mở cửa bước vào phòng theo dõi, chào bác sĩ trực rồi bước vào phòng bệnh.

Cô phát hiện thiết bị giám sát ban đầu được đặt trên người mẹ đã tháo gần hết.

Lục Lộ vẫn đang ngủ say.

Cố Hạnh Nguyên khẽ đặt đồ lên tủ đầu giường sau đó xoay người về phòng theo dõi: “”Bác sĩ, sao thiết bị của mẹ tôi lại tháo xuống vậy?””

Người trực hôm nay là một bác sĩ trung niên đéo kính gọng vàng.

Ông đưa sổ ghi chép ra cho Cố Hạnh Nguyên xem: “”Cô Cố, theo quan sát và trị liệu của chúng tôi trong khoảng thời gian này thì bệnh tình của bà Lục Lộ đã bắt đầu có chuyển biến tốt, thể chất của bà ấy vẫn tốt nên tốc độ hồi phục khá nhanh. Về phần thiết bị thì không cần nữa, sau này bà ấy sẽ giống như bệnh nhân bình thường, cô có thể thường xuyên qua lại đưa bệnh nhân ra ngoài hít thở không khí, bà ấy cũng đã nằm một thời gian dài rồi, sau đó cô phải cho bà ấy tập thêm các bài tập phục hồi cơ thể. Ban đầu đừng nặng quá mà nên vận động nhẹ. Hoạt động đi lại nhẹ thúc đẩy quá trình lưu thông máu, cũng tốt cho bà ấy mau chóng khôi phục khả năng đi lại. Tôi tin không lâu nữa vô có thể dẫn mẹ cô khỏe mạnh ra viện.”

Cố Hạnh Nguyên vừa nghe liền kích động không thôi, khói mù mà Bắc Minh Thiện để lại trong lòng cô như được thổi bay.

Mẹ sẽ nhanh chóng khỏe lại, ngày tháng tốt đẹp sau này cô cùng mẹ dẫn theo Trình Trình và Cửu Cửu sắp dến rồi.

Cố Hạnh Nguyên lại về phòng bệnh, quẳng tâm trạng tồi tệ đi.

Tuy phòng bệnh hôm nào cũng có người dọn dẹp nhưng cô vẫn cẩn thận quét lại một lần nữa.

“Nguyên đến rồi...” Lục Lộ tỉnh lại, mấy ngày nay bà cũng nghỉ ngơi rất tốt, vừa mở mắt ra đã thấy con gái đang quét dọn phòng bệnh.

Cố Hạnh Nguyên đứng thẳng người, vội vàng đi tới bên giường: “”Mẹ, con làm mẹ tỉnh à?””

Lục Lộ lắc đầu: “”Không, qua đây không làm trễ việc của con chứ.”

“”Không có, vừa nãy con nghe bác sĩ nói bệnh của mẹ đã chuyển biến tốt hơn nhiều rồi, giờ đã có thể ra ngoài phơi nắng rồi, lát nữa con đẩy mẹ ra nhé.” Cố Hạnh Nguyên nói rồi xốc giường lên để mẹ ngồi dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.