“Bây giờ tôi không có ở tòa án, bọn trẻ thì ăn cơm với bà nội của chúng, đoán chừng một chút sẽ trở về.”
Hình Uy nghe thấy lời này thì cảm thấy hơi bất ngờ: “Cô hôm nay không đến tòa án hả?”
“Tôi đi rồi, chỉ là hồi chiều bên chỗ Bắc Minh Thị xảy ra chút chuyện, tôi đang giải quyết. Có thể còn cần chút thời gian.”
“Vậy cô cũng đừng làm trễ quá, về sớm một chút.”
“Ừm, Kiều Kiều và con đều khỏe chứ?” mặc dù chuyện ở đây đã làm cho cô sứt đầu mẻ trán nhưng mà cô vẫn là có chút lo lắng cho cặp mẹ con đó.
“Cô ấy và con đều khỏe cả, chỉ là đứa bé có thể vẫn chưa thích nghi hoàn cảnh, khóc một lúc lâu, nhưng mà bây giờ đã ngủ rồi.”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Vậy các anh cũng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút đi, em bé mới sinh ra đều khá phiền cả, các anh cần phải chuyển bị thật tốt. Được rồi, tôi làm việc trước đây, tôi sẽ cố gắng nhanh hết sức giải quyết xong việc trở về.” Nói xong cô cúp máy.
Đến cuối cùng cô vẫn không nói cho Hình Uy biết chuyện xảy ra ở Bắc Minh Thị, cô nghe ra trong giọng nói của Hình Uy đã lộ ra chút mệt mỏi.
Hơn nữa giọng nói như vậy từ trước tới nay vào những lúc anh ta bận tối mặt tối mũi vì Bắc Minh Thiện cũng chưa từng xuất hiện.
Đã như thế, Cố Hạnh Nguyên cũng không tiện dưới tình huống như vậy làm phiền người khác thêm nữa.
Nhận điện thoại xong, cô một mình ngồi ở chỗ của mình, nhìn phòng làm việc vắng vẻ, đặc biệt là bàn làm việc của Bắc Minh Thiện ở chính giữa, cô vẫn là khẽ than một hơi.
Tiếp đó lại vì nên giải quyết vấn đề nan giải trước mắt như thế nào mà cảm thấy đau đầu.
Nhưng mà, nửa tiếng sau sự việc đột nhiên có chuyển biến tốt, đầu tiên là nhận được điện thoại của người phụ trách khâu đình công, nội dung đại khái là họ sẽ trở về vị trí làm việc của từng người.
Chuyện này làm Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hơi bất ngờ, lúc trước còn quậy ra tư thế giương cung bạt kiếm, sao bây giờ liền chuyển thành bộ dáng giống như là không có chuyện gì cả.
Tiếp theo cô lại nhận được điện thoại của Hình Uy lần nữa: “Cô Cố, chuyện ở bên chỗ Bắc Minh Thị tôi đã giúp cô giải quyết xong rồi.”
***
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy có chút áy náy: “Hình Uy, thật là ngại quá, vào lúc anh bận nhất còn làm phiền anh.”
“Cô Cố, đừng nói mấy lời khách sáo như vậy, tôi là người của ông chủ, chuyện của Bắc Minh Thị cũng là chuyện của tôi. Tôi biết cô là không muốn vào lúc này lại làm phiền tôi, nhưng mà như vậy không phải là quá khách sáo rồi sao. Sau này nếu có chuyện gì liền trực tiếp nói với tôi đi.”
*
Bắc Minh Thiện và Sở Dung Triết cùng với Bạch Điệp Quý ở trong ghế lô uống hết bình này đến bình khác, đương nhiên cũng đã nói không ít.
Dĩ nhiên chủ yếu vẫn là Sở Nhị và Lão Bạch nói không ngừng, làm nhân vật chính. Còn Bắc Minh Thiện vẫn luôn duy trì dáng vẻ trầm mặc, tùy ý hai người đó tùy ý hoặc vô tình mà sắp đặt mình.
Nếu như là trước kia, có lẽ anh sớm đã xử hai người họ rồi. Nhưng mà hôm nay lại bất ngờ mà không có bất kì phản ứng nào.
Bắc Minh Thiện hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình.
Đến sau đó, thời gian cũng không còn sớm nữa, rượu cũng uống khá nhiều rồi.
Bắc Minh Thiện hơi say mà từ sô pha đứng lên, quay người đi ra ngoài ghế lô.
Sau lưng để lại ngổn ngang mấy chục chai rượu rỗng ở trên bàn trà, còn có Bạch Điệp Quý và Sở Dung Triết nằm la liệt trên sô pha.
Hai người này thật sự là đã uống rất nhiều rồi, cho đến nỗi Bắc Minh Thiện đứng dậy đi mất họ cũng không có phản ứng gì cả.
Sau khi Bắc Minh Thiện từ quán bar đi ra liền tiện tay kêu một chiếc taxi.
“Chào anh, xin hỏi anh muốn đi đâu?”
Sau khi Bắc Minh Thiện lên xe, tài xế vừa ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng từ trên người anh tỏa ra liền khẽ chau mày lại.
Thật ra anh ta không định đón khách ở gần quán bar, bởi vì anh ta đã nhìn thấy và nghe thấy quá nhiều câu chuyện không vui giữa tài xế xe taxi và bợm nhậu.
Anh ta cho Bắc Minh Thiện lên xe, chỉ là bởi vì lúc đó anh ta nhìn thấy người đó đứng ở đó biểu hiện hoàn toàn không giống là một bợm nhậu.
Nhưng mà sau khi lên xe mới phát hiện dường như không giống với những gì mình vừa nhìn thấy. Nhưng người này đã lên xe rồi, cũng không thể đuổi anh xuống.
Hơn nữa, anh ta nhìn thấy Bắc Minh Thiện ngồi ở phía sau xe cơ thể cường tráng, xem nét mặt, mặc dù vô cùng khôi ngô tuấn tú nhưng khí thế tỏa ra cho thấy rằng anh không phải là một người dễ trêu chọc.
Thôi bỏ đi, coi như là mình chịu thiệt vậy, nghĩ tới đây, tài xế khẽ hỏi một câu.
Bắc Minh Thiện vừa từ quán bar đi ra, gió lạnh khẽ thổi, cảm giác say vốn vẫn bị bản thân kiềm nén từ từ bắt đầu dâng lên.
Sau khi vào trong xe, anh đã bắt đầu cảm thấy hơi choáng.
Cho dù là như vậy, anh vẫn còn khá tỉnh táo.
Xe taxi không giống, tài xế không giống, hỏi mình câu hỏi giống nhau. Cũng đồng thời khiến anh không khỏi bắt đầu làm ra lựa chọn khó khăn lần nữa.
Là trở về nhà tổ của nhà họ Bắc Minh hay là khách sạn Daredevil Empire, hoặc là Dạ Ánh nhất phẩm…
...
Cũng vào lúc này, trong đầu của anh đột nhiên xuất hiện hình ảnh của Cố Hạnh Nguyên, cũng chính là hình ảnh này khiến anh lập tức làm ra một quyết định: “Bác tài, nhờ anh chở tôi đến chỗ này…”
Taxi nhanh chóng xuyên qua con đường xa hoa trụy lạc khi về đêm của thành phố A, người và xe hai bên nhanh chóng xẹt qua cửa kính xe.
Mặc dù Bắc Minh Thiện đã có cảm giác say nhưng mà vẫn duy trì tư thế ngồi ngay ngắn trước sau như một, anh khẽ nhắm mắt lại, tỏ ra rất yên lặng.
Việc này làm cho tài xế cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, người khách này so với mấy bợm nhậu khác mà nói vẫn là có năng lực tự chủ rất lớn.
Taxi rất nhanh mà băng qua quảng trường trung tâm của thành phố A, men theo con đường ở mỏm núi, chạy đến cổng biệt thự ở sườn núi.
“Anh ơi, chúng ta tới rồi.”
***
Bắc Minh Thiện giơ tay lên, chuẩn bị lấy tiền từ trong túi ra cho tài xế.
Nhưng mà ngay lập tức khuôn mặt vốn hơi lạnh của anh liền cứng lại, bởi vì kết quả sau khi ngón tay của anh lục lọi nửa ngày trong túi chỉ là trống không.
Ngay sau đó anh liền lập tức ý thức được rằng, trong khoảng thời gian ở cục cảnh sát, Hình Uy từng đến thăm mình, cũng chính là vào lúc đó, anh gần như đưa toàn bộ tiền tài vật chất của mình nhờ Hình Uy đem về.
Nguyên nhân làm như vậy cũng rất đơn giản, đó chính là ở đó có đồ ăn nước uống, hoàn toàn không có nơi nào cần tiêu xài cả.
Thật ra, không chỉ là như vậy, coi như là lúc bình thường, trong túi của anh cũng rất ít mang theo tiền mặt. Bởi vì lúc đó Hình Uy thường ở bên cạnh anh, rất nhiều lúc là không cần chính mình giải quyết “việc vụn vặt” như vậy.
“Ừm…anh ơi, nếu như anh nhất thời sơ suất không có mang theo tiền, vậy thì không cần tìm nữa đâu. Ra ngoài đường, ai cũng khó tránh khỏi có lúc quên trước quên sau.” Tài xế xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy một loạt động tác của Bắc Minh Thiện, liền nói.
Bắc Minh Thiện ngừng động tác ở tay lại, không khỏi nhìn tài xế, sau đó sửa sang quần áo lại, mở cửa xe đi xuống.
Ở đây cách Phẩm Hoan Biệt Uyển không xa lắm, anh lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Hình Uy, kêu anh ta đem tiền tới.
Tài xế thấy anh đã xuống xe, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có điều nhìn thấy anh lấy điện thoại ra trong lòng liền thít lại.
Nghĩ kĩ, đêm tối như vậy đến một nơi như thế này, trước mặt thật sự là một tòa biệt thự, nhưng mà hoàn toàn không có bất kì ngọn đèn nào.
Điều này nói rõ rằng chỗ này căn bản có lẽ cực kì ít có người ở, hơn nữa xung quanh tòa biệt thự này cũng không có nhà nào khác. Coi như là nơi cách chỗ này gần nhất cũng là vùng dân cư “Phẩm Hoan Biệt Uyển” sa hoa vừa mới mở nằm ở dưới chân núi.
Mặc dù ở đó đèn đuốc sáng trưng, nhưng mà lỡ như có chuyện gì xảy ra ở trên núi này thì coi như là cầu cứu cũng là nước xa không cứu được lửa gần.
Vả lại, anh ta nhìn ra được, người đàn ông này nhìn qua bất luận là từ dáng người đến những vật mang theo đều có khí thế khiến người khác sợ hãi, anh ta cũng không phải là đối thủ của anh.
Hơn nữa người đàn ông này đến nơi như vậy, không biết mục đích là gì. Nếu là vì tòa biệt thự này mà đến, bản thân vẫn là đi vẫn hơn, để tránh ở đây vạn nhất xảy ra chuyện gì, bản thân cũng thoát không khỏi liên can.
Tự nhận là xui xẻo, coi như là một cuốc chạy vô ích vậy.
Vừa nghĩ đến đây, anh ta liền nhìn người đàn ông ở bên ngoài không biết vì sao sau khi nhìn điện thoại một lúc lại lần nữa bỏ vào trong túi.
Tài xế taxi mượn cơ hội này quay đầu xe lại chuẩn bị đạp chân ga nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nơi bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Cốc cốc…” ngay lúc anh ta gạt cần, thì nghe thấy tiếng gõ cửa kính của bên xe mình.
Chuyện này làm cho tài xế taxi cảm thấy rét run, lẽ nào nói trước người đàn ông ở bên ngoài xe sắp có hành động gì, vì để thuận tiện cho việc rút lui sau khi sự việc thành công, hơn nữa cũng muốn tiêu diệt tai họa về sau cho nên giết mình trước hả?
Nghĩ như vậy, trong lòng của anh ta bắt đầu hoảng lên.
Nhưng vì để ổn định người đàn ông này, vẫn là trước phải giữ bình tĩnh chút, nhìn hành động tiếp theo của anh mới tiếp tục quyết định áp dụng hành động như thế nào.
Nghĩ đến đây, anh ta trước tiên lén hạ toàn bộ khóa xe xuống. Như vậy ít nhất có thể đảm bảo người đàn ông ở ngoài sẽ không thể mở cửa xe, tiếp đó hạ cửa kính xe xuống chút, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ, để chặn người bên ngoài với tay vào cưỡng ép mở cửa xe.
Đối với mấy động tác nhỏ này của tài xế, Bắc Minh Thiện đứng ở ngoài xe sao có thể không nhận ra chứ, anh có lẽ đã biết được tài xế lo lắng cái gì.
***
Đợi sau khi cửa kính xe hạ xuống một chút, anh nói với tài xế ở trong xe: “Cho tôi một cách thức liên lạc với anh, đợi đến ngày mai tôi sẽ trả tiền xe cho anh.
“Không cần đâu anh, hồi nãy tôi cũng nói rồi: ra ngoài ai mà không có lúc khó khăn. Tôi đưa anh tới đây cũng chỉ là việc đơn giản không phí sức mà thôi, không cần để trong lòng. Thật ngại quá, tôi đây còn ít việc gấp cần làm, đi trước đây.”
Tài xế taxi nói xong, liền đạp chân ga, chiếc xe liền giống như là con thỏ đang liều mạng chạy trốn mà chạy đi.
Mặc dù đây là ở sườn núi, nhưng mà con đường này cũng không dễ đi như đường ở trong thành phố, ít nhiều gì cũng có chút nguy hiểm.
Nhưng may mà đây là một tài xế taxi có kinh nghiệm phong phú, trong tiếng phanh xe đứt quãng liền có thể đoán ra.
Bắc Minh Thiện nhìn chiếc taxi biến mất nhanh như chóp, khóe miệng khó có được mà khẽ cong lên. Không ngờ rằng bản thân ở xã hội thượng lưu hô mưa gọi gió, bất luận là xuất hiện ở nơi nào cũng được coi là khách quý. Vậy mà ở trong mắt của nhân dân ở trung hạ lưu, lại trở thành tên cướp ác độc khiến người sợ tránh không kịp.
Đúng thật là có chút thú vị.
Anh xoay người đi đến trước cửa sắt đóng chặt, vươn ngón tay ra, ấn nhẹ lên khóa vân tay hồng ngoại được khảm trên cửa.
Mấy giây sau liền nghe thấy một tiếng “Răng rắc”, ngay sau đó hai cánh cửa tự động từ từ mở ra.
Anh đi vào, chậm bước đi vào trong biệt thự.
Ngẩng đầu nhìn, những ngôi sao rợp trên bầu trời giao hòa với những ánh đèn ở trong khu gọi là “ Phẩm Hoan Biệt Uyển”
*
Lúc này, trong một tòa biệt thự ở trong “Phẩm Hoan Biệt Uyển”, ánh đèn nhu hòa tượng trưng cho ấm áp và hạnh phúc.
Trong một phòng hướng về sườn núi ở lầu hai, không có kéo rèm cửa sổ.
Hình Uy đang ở bên cạnh Lạc Kiều. Nằm trong cái giường gỗ nhỏ ở trước mặt họ là một trẻ sơ sinh đã ngủ say.
- ---------------------------