Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 346: Chương 346: Không thể lý giải




Trải qua sự trằn trọc trước nửa đêm, mãi đến sau nửa đêm mới khó khăn lắm ngủ được một hồi.

Mới sáng sớm Cố Hạnh Nguyên đeo cái túi nhỏ của mình. Sau khi lái xe đưa Trình Trình đến trường học, thì lại lái xe đến công ty luật sư của Vân Chi Lâm.

Cô ngừng xe lại, cúi đầu nhìn đồng hồ một cái, còn chút thời gian mới đến giờ đi làm.

Bình thường cô đi làm đều đến sớm trước vài phút.

Khi cô ngáp ngắn ngáp dài mà đẩy cửa đi vào phòng, thì bị Vân Chi Lâm đang quét dọn khu làm việc nhìn thấy.

Cố Hạnh Nguyên lập tức chả ngáp nổi nữa, có chút ngại ngùng mà gật đầu với Vân Chi Lâm.

Vân Chi Lâm cũng không có gì để ý cho lắm, anh cũng nở một nụ cười với cô: “Tôi còn tưởng em sẽ chơi với Trình Trình mấy hôm nữa mới quay lại chứ, sao thế, thời gian ra ngoài này cũng không dài lắm a.”

Mặt mày Cố Hạnh Nguyên khổ não, sao mà ai gặp cô cũng đều hỏi câu này vậy.

Cô đi đến trước chỗ ngồi của mình vứt cái túi lên trên bàn: “Haizz, đừng nhắc nữa, thực ra hôm qua tôi đã về rồi.”

Sau đó cô nói chuyện trải qua mấy ngày nay một cách đơn giản. Đương nhiên những chỗ không nên nói cũng đã bỏ qua rồi.

“Ha ha, Hạnh Nguyên, trải nghiệm của em cũng sắp đuổi kịp 2012 rồi. Không ngờ Bắc Minh Thiện cũng đưa Dương Dương qua đó, đây thật đúng là xưa nay chưa từng có a. đúng rồi, nếu dì bây giờ đã khoẻ hơn không ít, vậy tôi cho phép em linh hoạt điều khiển thời gian còn lại trong khoảng thời gian dì xuất viện, không ảnh hưởng đến công việc là được.”

Con người Vân Chi Lâm này nên nói thế nào đây, là bạn bè hay là ông chủ, đều không xoi mói được a.

“Được, tôi thay mẹ tôi cảm ơn anh trước. Yên tâm đi, chuyện của anh tôi không làm lỡ được đâu. Đúng rồi, gần đây Kiều Kiều cũng ở chỗ của tôi.” Cố Hạnh Nguyên sở dĩ nói cho Vân Chi Lâm nghe, đó cũng là bởi vì Lạc Hàn tuy là thầy giáo của Dương Dương, nhưng sự hiểu biết của cô về anh ta không quá sâu.

Còn về Vân Chi Lâm, là sư huynh của Lạc Kiều, vẫn luôn sủng ái có thừa với cô ta. Quan trọng hơn là tư tưởng của anh ta tương đối rộng mở.

Ba thợ giày, bằng 1 Gia Cát Lượng. Sự gia nhập của Vân Chi Lâm có lẽ sẽ có kiến nghị tốt hơn cho Lạc Kiều.

Vân Chi Lâm có chút kinh ngạc: “Không phải em ấy về chỗ thầy tôi ở rồi sao? Sao con nhỏ này lại chạy ra ngoài rồi?”

“Ha, tin tức của anh cũng thật lanh lẹ a.”

Vân Chi Lâm nhướng mày: “Tôi là ai chứ, chuyện gì cũng không tránh được pháp nhãn của tôi đâu. Nói đi, em nói chuyện này với tôi, là muốn tôi giúp em ấy sao?”

“Khen ngợi anh, anh liền làm như có thật. Pháp nhãn của anh, anh tưởng mình là Nhị lang thần sao. Nhưng có một điểm anh đoán đúng rồi, đúng là có chuyện muốn nói với anh một chút, xem thử anh có kiến nghị gì hay không.” Cố Hạnh Nguyên nói đến đây, thì cố ý ngừng lại một chút, sau đó chậm rãi nói: “Kiều Kiều mang thai rồi.”

(⊙o⊙) Vân Chi Lâm vừa nghe thì lập tức hoá đá.

“Này này….Vân Chi Lâm, biểu cảm của anh là sao? Mau nghĩ cách đi chứ.” Cố Hạnh Nguyên nhìn bộ dạng của anh ta, giống như một người cha trọng nam khinh nữ khi biết bà xã sinh cho anh ta một đứa con gái vậy.

Cô thật sự là có chút nhịn không được mà muốn cười, vươn tay đẩy nhẹ anh ta một cái.

“Ồ….” Vân Chi Lâm lúc này mới tỉnh lại, sau đó quay đầu nói với Cố Hạnh Nguyên: “Hạnh Nguyên, hồi nãy em nói con nhỏ đó nó mang thai rồi sao?”

Cố Hạnh Nguyên rất khẳng định mà gật gật đầu: “Không sai. Nhưng chuyện này ngoại trừ trời biết đất biết, anh biết tôi biết ra thì không ai biết nữa, anh phải giữ bí mật này, nếu không…” Cô nói xong, lấy tay làm một động tác chém đầu trên cổ anh ta.

Vân Chi Lâm nuốt một ngụm nước bọt, nhìn bộ dạng của Cố Hạnh Nguyên. Mi tâm khẽ nhíu lại, sau đó nhấc tay, dùng một ngón tay, từng chút từng chút mà đẩy nhẹ cái bàn tay dao của cô trên cổ của mình ra.

“Hạnh Nguyên, thái độ của em đây làm gì giống như tìm tôi thương lượng a, nói giống như phái phản động quốc dân đảng ép cung vậy. Nhưng trước khi tôi nghĩ cách, phải cho tôi biết con nhỏ ngốc này đã chết trong tay của ai vậy?”

Cố Hạnh Nguyên nhìn Vân Chi Lâm, thật sự là vừa tức vừa buồn cười: “Ê, anh rốt cuộc có phải sư huynh của Kiều Kiều không vậy, cậu ấy xảy ra chuyện anh không hỏi cậu ấy bây giờ thế nào, mà còn mang bộ dạng cười trên nỗi đau của người khác nữa.”

Vân Chi Lâm cũng cảm thấy ngữ khí hồi nãy biểu hiện có hơi quá đáng rồi.

Anh ta chấn chỉnh lại thái độ của mình một chút, hắng cổ họng nói lại: “Hạnh Nguyên, là ai đã ức hiếp Kiều Kiều, nói cho tôi biết đi. Đúng là to gan, vậy mà lại dám ức hiếp đến tiểu sư muội của tôi, tôi nhất định phải tìm tên tiểu tử đó tính sổ, sau đó bảo hắn chịu trách nhiệm.”

Cố Hạnh Nguyên nhìn bộ dạng của Vân Chi Lâm, nhíu mày.

Cô thở dài nói: “Đừng có mở miệng nói báo thù hay chịu trách nhiệm gì đó nữa, anh cũng coi như là người của giới pháp luật, có quan niệm pháp luật chút đi được không. Người đó thật ra anh cũng có quen biết, Hình Uy.”

Vân Chi Lâm vừa nghe thấy là Hình Uy, anh lại hoá đá lần nữa. Cái khí thế tính sổ hồi nãy ngay lập tức biến mất, anh cười phụt ra tiếng: “Hạnh Nguyên, em đang giỡn với tôi sao. Là Hình Uy bên cạnh Bắc Minh Thiện sao? em nhìn bộ dạng nghiêm túc lúc bình thường của anh ta, tuy cả ngày đều theo sau đít của chủ nhân anh ta, Bắc Minh Thiện như thế nào trong lòng chúng ta đều rõ, nhưng Hình Uy làm ra chuyện như vậy, bất luận thế nào tôi cũng không tin.”

“Ê, anh có thể nghiêm túc chút không. Hình Uy và Kiều Kiều thì buồn cười như vậy sao?”

Vân Chi Lâm nhìn bộ dạng xị mặt của Cố Hạnh Nguyên, biết cô không có giỡn trong những lúc thế này, cũng thu lại nụ cười: “Bụng của Kiều Kiều thật sự có phần của Hình Uy sao? Được, tôi sẽ đến chỗ Bắc Minh Thiện, túm tên tiểu tử đó đến đây hỏi cho đàng hoàng.”

“Chi Lâm, anh cũng đừng có bày ra bộ dạng khởi binh vấn tội như vậy. Chuyện thật ra không giống như anh tưởng tượng đâu, thực tế là Lạc Kiều ép Hình Uy.” Cố Hạnh Nguyên nói lời này, bản thân mình cũng có chút nhụt chí.

Vốn dĩ là chuyện như vầy: một người đàn ông cao lớn cưỡng ép một người phụ nữ thì ai cũng tin. Nhưng ngược lại, một cô gái yếu đuối cưỡng ép một người đàn ông…

Quả thực có chút khiến người ta không thể lý giải nhỉ.

Nhưng, trước đây không phải trên mạng có đăng báo một chuyện tương tự như vậy sao, một người phụ nữ say rượu, trong đêm trăng thanh gió mát đã cường bạo một người đàn ông qua đường ở trước mặt bàn dân thiên hạ.

Điều này cũng đã sinh ra một ảnh hưởng không nhỏ trong giới pháp luật, định nghĩa về cường bạo trước đây cũng vì chuyện này mà thay đổi.

Vân Chi Lâm vừa nghe còn là do Lạc Kiều chủ động, còn đang định hớn hở.

Nhưng nhìn thấy thần sắc này của Cố Hạnh Nguyên, anh ta vẫn cố nín lại, anh cúi đầu nhìn đồng hồ của mình, đã sắp đến giờ làm việc rồi.

Chuyện này tuy có chút khiến người ta khó mà chấp nhận, nhưng dù sao cũng liên quan đến vấn đề danh dự của tiểu sư muội, nếu như bị những đồng nghiệp khác nghe thấy rồi đồn ra ngoài, thì đó không phải là chuyện nhỏ.

Cho dù Lạc Kiều có thể không quan tâm, càng có thể tự mình vứt áo ra đi. Nhưng mặt mũi của sư phụ và sư mẫu phải để ở đâu đây, bọn họ đều là những người tương đối truyền thống, hơn nữa cũng có uy vọng, Lạc Kiều chưa chồng đã chửa, bọn họ mà biết đều sẽ tức đến muốn chết. Nếu như còn biết chân tướng nữa…vậy thì không phải là lấy mạng của hai ông bà rồi sao.

Vân Chi Lâm vẫy vẫy tay với Cố Hạnh Nguyên: “Hạnh Nguyên, chúng ta đến văn phòng của tôi rồi nói.” Nói xong, anh ta quay người đi vào trong văn phòng của mình.

Cố Hạnh Nguyên cũng hiểu ý của anh ta, theo anh đi vào, sau đó đóng cửa lại.

Vân Chi Lâm vòng qua bàn làm việc, ngồi trên ghế: “Hạnh Nguyên, nói xem rốt cuộc chuyện là thế nào?”

Cố Hạnh Nguyên nhíu mày: “Thật ra, chuyện này đều là từ tôi mà gây nên…” Nói xong, cô nói những chuyện đã trải qua cùng với một số chi tiết mà Lạc Kiều nói cho cô nghe, kể cho Vân Chi Lâm.

Vân Chi Lâm cuối cùng cũng hoàn toàn tin rồi, anh nhíu mày: “Chuyện này thật sự là có chút khó nhằn a. Ngoại trừ tôi ra còn ai biết chuyện này nữa?”

“Ừm, ngoại trừ anh ra, Anna ít nhiều cũng có biết một chút, nhưng cũng không phải là rõ lắm.” Cố Hạnh Nguyên nói.

“Lạc Hàn có biết không?” Vân Chi Lâm căng thẳng mà hỏi, trước đây anh ta đã biết Lạc Hàn là thầy giáo của Dương Dương rồi, sợ Cố Hạnh Nguyên đã nói chuyện này với anh ta.

Theo như sự hiểu biết của anh đối với Lạc Hàn, nếu như anh ta biết chuyện này, thì sẽ chả quan tâm Hình Uy là chủ động hay là bị động đâu, không đánh anh ta đến bán sống bán chết mới là lạ.

Cố Hạnh Nguyên dùng sức lắc đầu: “Tôi làm gì dám nói với anh ta chứ, tuy anh ta bình thường trông rất vui vẻ, nhưng tôi thấy dáng người của anh ta có thể còn vạm vỡ hơn cả Hình Uy chút nữa, dù sao chuyện này cũng liên hệ đến em gái ruột của anh ta, tôi cũng không dám đảm bảo anh ta sẽ làm ra chuyện gì đâu. Đến lúc đó, chỉ dựa vào mấy người phụ nữ bọn tôi, cho dù có thêm một Bắc Minh Thiện, hẳn cũng sẽ khó giải quyết.”

“Em nói không sai. Nếu chuyện này đã chỉ có mấy người chúng ta biết, vậy thì như vầy đi, tôi thấy nhà em cũng quá nhỏ rồi, bây giờ ở ba người lớn với hai đứa nhóc, đã có chút chật chội rồi.” Nói đến đây, anh ta nghĩ: “Hay là để Kiều Kiều dọn qua chỗ tôi ở đi, tiện thể tôi cũng hỏi nó rốt cuộc chuyện là sao, thuận tiện giảng giải cho nó nghe, tôi cảm thấy nếu như nó thật sự ở bên cạnh Hình Uy, thì cũng không phải là không được. Anh ta tốt hơn Bắc Minh Thiện nhiều.”

“Chi Lâm, như vậy không được, bây giờ Kiều Kiều là phụ nữ mang thai, ăn ở đi lại đều phải có người chăm sóc cậu ấy, một người đàn ông như anh thì biết gì chứ. Bây giờ cũng may Cửu Cửu rất ngoan ngoãn, Anna đã nói rồi có thể đến chăm sóc Kiều Kiều.” Cố Hạnh Nguyên lập tức từ chối kiến nghị của Vân Chi Lâm.

Vân Chi Lâm nhíu mày suy nghĩ một hồi: “Hay là các em đều dọn tới chỗ tôi ở luôn đi, nhà tôi cũng lớn, bình thường để trống mấy căn phòng cũng rất lãng phí.”

“Cái này…” Cố Hạnh Nguyên và Vân Chi Lâm tuy đã đến mức không có gì là không nói được, hơn nữa ban đầu suýt chút nữa còn kết hôn nữa.

Nhưng mối quan hệ bây giờ vẫn là kém hơn một bậc.

“Chỗ bọn tôi vừa là người lớn vừa và con nít, nếu như dọn đến chỗ anh, vậy không phải sẽ ảnh hưởng đến anh sao. Càng huống hồ chúng ta bây giờ tuy không bận rộn như mấy công ty luật sư nổi tiếng kia, nhưng cũng có vụ án nhận mãi không hết a….”

Vân Chi Lâm khẽ cười: “Hạnh Nguyên, em nghĩ nhiều rồi. Nếu tôi đã có thể để các em dọn đến nhà tôi ở, thì tôi đã suy nghĩ qua mấy vấn đề này rồi. Yên tâm đi, văn phòng ở nhà tôi cách âm vô cùng tốt, các em dù có nói chuyện ở bên ngoài cửa phòng, tôi ở bên trong cũng không nghe được bất kỳ động tĩnh gì đâu.”

Cố Hạnh Nguyên liếc Vân Chi Lâm một cái: “Cứ bốc phét đi, tôi nói rõ ràng cho anh biết: Mấy người bọn tôi đón tới thì dễ nhưng tiễn đi thì khó đó. Đến lúc đó đừng có vì mấy người bọn tôi làm náo loạn nhà anh mà muốn đuổi bọn tôi đi, không có dễ vậy đâu. Không được nữa thì bọn tôi còn sẽ từ khách làm chủ, đuổi anh đi luôn.”

Vân Chi Lâm dùng ánh mắt ai oán nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Cố đại tiểu thư, bây giờ tôi còn có thể nuốt lời không?”

Cố Hạnh Nguyên lập tức trợn trắng mắt anh ta một cái, sau đó quay người rời khỏi.

Rất nhanh, Cố Hạnh Nguyên đã dọn đến nhà của Vân Chi Lâm.

Ngoại trừ Vân Chi Lâm, ba người lớn bọn họ cũng đều đã có phòng của mình.

Vân Chi Lâm còn nhường căn phòng lớn nhất của mình cho Cố Hạnh Nguyên, lý do rất đơn giản: Trình Trình và Cửu Cửu còn cần em chăm sóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.