Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 710: Chương 710: Khuyên anh nên dừng tay




“Mẹ ơi...” Giọng nói mừng rỡ của Dương Dương xua tan bầu không khí gay gắt đi rất nhiều. Cậu chạy vụt tới ngay bên cạnh Cố Hạnh Nguyên: “Mẹ không sao chứ?”

Cố Hạnh Nguyên nhìn Dương Dương, xem ra thằng bé không sao cả, nếu không thì cô tuyệt đối sẽ không để yên.

“Mau lên xe đi, khi nào về nhà mẹ sẽ tính sổ với con về chuyện hôm nay.” Cô quát Dương Dương một câu.

Dương Dương mím môi, mặt mũi tràn đầy oan ức. Cậu “vâng” một tiếng rồi đi ra ngoài cổng.

Nhưng lần này, bất kể là Lý Thâm hay Đường Thiên Trạch đều không ngăn cản.

Dương Dương cụp đầu bước ra khỏi biệt thự như một con chó con bại trận. Đường Thiên Trạch cũng đi theo, thứ nhất là để cho Cố Hạnh Nguyên và Lý Thâm không gian nói chuyện, thứ hai là để trông nom Dương Dương.

Dù là anh ta hay Lý Thâm đều không có ác ý với Dương Dương.

Sau khi hai người ra ngoài, Lý Thâm ra dấu tay mời: “Có chuyện gì thì chúng ta không thể vào trong nói sao?”

Cố Hạnh Nguyên đứng yên tại chỗ: “Có chuyện gì thì cứ nói ở đây, nói xong tôi sẽ đi.”

***

Nghe Cố Hạnh Nguyên nói như thế, Lý Thâm cũng không còn gì để nói, bầu không khí trở nên căng thẳng.

Được rồi, nói ở đâu cũng là nói mà.

Lý Thâm gật đầu: “Nếu con không muốn vào thì chúng ta nói chuyện ngay tại đây.” Sau đó ông ta ngẩng đầu lên nhìn bức ảnh gia đình treo trên tường: “Lúc đó ba nghĩ, cuộc sống cứ hạnh phúc như thế thì thật tốt. Chỉ là sau này ngay cả ước nguyện cơ bản và đơn giản nhất cũng không thể đạt được, giờ thì nó đã trở nên không trọn vẹn.”

Cố Hạnh Nguyên nhìn lướt qua bức ảnh, nhưng cô cũng không bị lời nói của ông ta làm cảm động: “Tất cả đã là quá khứ, dù có cảm khái thì mẹ tôi cũng sẽ không trở về. Còn nữa, xin ông đừng nói quanh co về chuyện này, tôi quen nói thẳng hơn. Ông gạt Dương Dương tới đây chỉ đơn giản là vì sợ tôi không đến, rốt cuộc ông muốn làm gì?”

“Từ bỏ Bắc Minh Thiện, từ bỏ Bắc Minh thị.” Lý Thâm không dài dòng nữa mà nói thẳng.

“Tại sao tôi phải nghe lời ông? Nếu tôi từ chối yêu cầu của ông thì sẽ thế nào?” Sự bướng bỉnh trong Cố Hạnh Nguyên bắt đầu nảy mầm.

Cô cảm thấy lời này thật vô căn cứ.

“Chỉ vì chúng ta và nhà họ Bắc Minh có ân oán mấy đời, như thế chưa đủ sao?” Lý Thâm nói rồi chỉ vào bức ảnh gia đình: “Chúng ta đã từng sống bên nhau hạnh phúc biết bao. Nhưng sau đó thì sao? Con bị thất lạc, sau đó mẹ con cũng ra đi. Tất cả những điều này không phải do nhà họ Bắc Minh ban tặng ư? Nhưng giờ con lại vì bảo vệ thằng nhóc kia mà không tiếc ra mặt làm chứng, muốn cứu cậu ta ra. Hơn nữa, con còn ngồi vào vị trí tổng giám đốc của Bắc Minh thị, trông giữ của cải giúp nhà bọn họ. Con thấy con làm vậy có công bằng với mẹ con không?”

Nghe vậy, tất cả những gì cô có thể làm đó là cười nhạt một tiếng: “Trước hết xin ông đừng xưng là ‘chúng ta’. Tôi chưa bao giờ thừa nhận ông là gì của tôi cả. Về lý do tôi cứu Bắc Minh Thiện, thứ nhất là vì anh ta từng cứu tôi. Thứ hai, với tư cách là luật sư, tôi có nghĩa vụ đấu tranh chống lại các thế lực xấu xa. Tôi tin mẹ tôi cũng sẽ đồng ý cách làm của tôi. Nhưng ông cả ngày chỉ đắm chìm trong cái gọi là báo thù, dù có làm gì quá giới hạn cũng không ngại. Bây giờ người nên nghe lời khuyên không phải tôi mà là ông. Chẳng cần biết hiện tại ông đang có thân phận gì, tôi để lại cho ông câu nói cuối cùng: Đừng lạm dụng chức quyền của mình, bây giờ dừng lại vẫn còn kịp, nếu không sau cùng chỉ có thể rơi xuống đáy vực, muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Nói xong, cô không nhìn Lý Thâm nữa mà xoay người đi về phía cổng. Cô nói những lời này với ông ta đã coi như là tận tình tận nghĩa, đồng thời nói rõ lập trường và quan điểm của mình.

Lý Thâm nheo mắt nhìn theo bóng lưng của Cố Hạnh Nguyên. Ông ta rất không muốn tin vào việc lời nói của mình không hề chạm đến trái tim của con gái mình một chút nào. Ông ta nghiến răng: “Ba làm như vậy không hề sai, con nghĩ nhà họ Bắc Minh tốt đẹp chỗ nào? Trước đây Bắc Minh Chính cũng đã dùng không ít thủ đoạn dơ bẩn để đưa Tập đoàn Bắc Minh thị phát triển rực rỡ. Không riêng gì nhà họ Bắc Minh, con hãy nhìn những gia tộc và xí nghiệp có tên tuổi hiện đang phát triển lớn mạnh đi, có bên nào chưa từng vượt quá giới hạn chứ, tất cả họ đều dơ bẩn. Hạnh Nguyên, con hãy bỏ đi cái nhìn ngây thơ và đơn giản, trong xã hội này không có chính nghĩa chân chính đâu. Cái gọi là chính nghĩa chỉ là lời ngụy biện ngu ngốc của những người cầm quyền dùng để duy trì lòng dân thôi.”

***

Cố Hạnh Nguyên dừng bước rồi ngoảnh đầu lại lần nữa, thái độ của cô vô cùng kiên định: “Dù tôi có nói với ông hay không, tôi sẽ luôn giữ vững quan điểm và cái nhìn của mình. Tôi cũng sẽ cố gắng giữ gìn chân lý và chính nghĩa mà tôi quan niệm. Quan niệm của tôi và ông quá khác nhau, không có gì để tiếp tục nói tới. Còn nữa, sau này xin ông đừng đến làm phiền các con của tôi.”

Bước ra khỏi biệt thự đồng nghĩa với việc đoạn tuyệt hoàn toàn với Lý Thâm. Vậy cũng tốt, mọi chuyện đã rõ ràng, sau này cô làm gì cũng không cần bận tâm và suy nghĩ nữa.

Bóng dáng nhỏ bé của Dương Dương đang ở dưới một cây đại thụ cách biệt thự không xa, cậu ngửa đầu nhìn lên. Qua những cành cây khẽ đong đưa, cô nhìn thấy một bóng dáng khác trên cây, đó là Đường Thiên Trạch, có vẻ như anh ta đang hái gì đó.

Cố Hạnh Nguyên xụ mặt bước tới xe mình rồi liếc nhìn con trai: “Dương Dương, qua đây, chúng ta về nhà.”

“Nhanh thế đã đi hả mẹ, con vẫn chưa chơi đủ mà.” Dương Dương vẫn còn thích thú nhìn Đường Thiên Trạch đang ở trên cây, không hề chú ý tới vẻ mặt của Cố Hạnh Nguyên.

Trẻ con là vậy, chúng rất dễ bị một thứ hoặc chuyện gì đó mới mẻ hấp dẫn.

“Cố Dương Dương, mẹ nhắc lại lần nữa, mau đi qua đây, nếu không sau này con đừng hòng đi ra ngoài.” Khi thấy con trai mình như vậy, Cố Hạnh Nguyên thật sự nổi giận, giọng cô càng cao hơn vài decibel.

Dương Dương như ngửi được mùi thuốc súng trong không khí. Cậu đút tay vào túi quần, lưu luyến nhìn lướt qua Đường Thiên Trạch ở trên cây, sau đó gục đầu đi về phía Cố Hạnh Nguyên.

“Sột soạt...”

Sau một tiếng động phát ra từ trên cây, Đường Thiên Trạch nhảy xuống, vài chiếc lá xanh cũng rơi xuống theo sau đó, anh ta đang cẩn thận cầm thứ gì đó trong tay.

“Hạnh Nguyên, sao em đi sớm vậy, không trò chuyện với thầy thêm một lát nữa à?” Đường Thiên Trạch vừa nói vừa đi về phía bọn họ.

Cố Hạnh Nguyên không trả lời mà nhìn con trai mình: “Lên xe.”

Khi Đường Thiên Trạch tới gần thì Cố Hạnh Nguyên đã khởi động xe. Anh ta nhìn Cố Hạnh Nguyên xụ mặt trong xe, rồi nhìn sang thầy mình đứng ở cổng là biết ngay hai người đã ngã ngũ.

Sau đó anh ta mỉm cười gõ cửa kính xe ở phía sau, quơ con vật nhỏ trong tay qua lại: “Nếu phải đi rồi thì đưa nó đi cùng đi.”

Cửa kính xe hạ xuống, Dương Dương mừng rỡ nói: “Wow, chú đẹp trai thật lợi hại, ngay cả cái này mà cũng bắt được.”

Đường Thiên Trạch cười khẽ: “Chú nào có bản lĩnh lớn như vậy, nó rất nhanh nên không dễ bắt, may mà chú đặt bẫy sẵn trên cây từ lâu rồi. Hôm nay cháu may mắn đấy, chú sẽ đưa nó cho cháu.”

Anh ta nói rồi bỏ con sóc nhỏ vào chiếc lồng mắc sau lưng, lúc nãy đi ra anh ta đã tiện tay lấy nó theo.

Dương Dương vui vẻ nhận chiếc lồng: “Cảm ơn chú đẹp. Lần sau cháu đến chơi thì chú bắt thêm cho cháu mấy con nữa nhé?”

Đường Thiên Trạch mỉm cười: “Ừm, không thành vấn đề. Về nhà nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ, biết chưa?”

Cố Hạnh Nguyên nghe anh ta nói câu này mà vừa bực vừa buồn cười. Cô lạnh lùng nói: “Nếu nó có thể nghe lời tôi thì đã không trốn học rồi bị anh đưa đến đây.”

***

Đường Thiên Trạch nghe cô nói vậy đành bất đắc dĩ nhún vai, sau đó mỉm cười quay sang nói với Cố Hạnh Nguyên: “Tôi thừa nhận những gì tôi làm hôm nay có hơi quá đáng, nhưng có một điều chắc chắn là xuất phát từ lòng tốt.”

“Lòng tốt? Nếu anh có lòng tốt thì đã không làm như vậy. Anh tránh ra chút đi, chúng tôi phải về nhà, bằng không tôi sẽ lái xe cán qua người anh.”

“Haha, cô sẽ không làm vậy, nếu không sẽ rất phiền phức. Có thể sau này sẽ khó gặp được ba đứa trẻ đáng yêu này. Nhưng nếu như cô nói, có thể thầy tôi sẽ trở thành người thân duy nhất của bọn nhỏ và thực hiện nghĩa vụ của người giám hộ.”

Cố Hạnh Nguyên lườm anh ta: “Nghĩ hay lắm.” Sau đó cô cài số lùi, chiếc xe nhanh chóng lùi vài mét rồi xoay bánh chạy thẳng về trước, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi khu biệt thự xanh núp mình dưới một vùng xanh lá.

Đường Thiên Trạch bước chầm chậm tới trước mặt Lý Thâm đang đứng ở cổng, sau đó bất đắc dĩ nhún vai: “Thầy xem chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Lý Thâm thở một hơi thật dài. Dù với tư cách là một người ba hay một người chồng, ông cũng là người cực kỳ thất bại trong cuộc sống, nhưng sự cố chấp đã xuyên xỏ vào sâu tận đáy lòng ông.

“Nếu con bé đã không muốn thì không ép buộc nữa. Chúng ta vẫn làm theo kế hoạch. Dù sao đối với con bé, những thứ này có cũng được mà không có cũng không sao. Chúng ta cứ giúp con bé cởi bỏ gánh nặng này đi.” Lý Thâm nói rồi xoay người bước vào trong biệt thự.

Đường Thiên Trạch hiểu ý của thầy mình. Anh ta quay đầu lại nhìn nơi Cố Hạnh Nguyên đã rời đi rồi nói nhỏ một câu: “Vậy thì chúc cô may mắn.”

Sau đó anh ta đi tới xe của mình và chuẩn bị lên xe.

Lúc này từ xa truyền đến tiếng ô tô, ngay sau đó một chiếc SUV xuất hiện bên cạnh biệt thự.

Xe còn chưa tắt máy thì cửa xe đã mở ra, một người đàn ông vạm vỡ nhảy xuống. Anh ta chính là Hình Uy, rõ ràng là anh ta tới chậm một bước.

Có vẻ như anh ta không gặp Cố Hạnh Nguyên trên đường đến đây, nếu không thì anh ta sẽ không chạy tới đây rồi.

Đường Thiên Trạch ngoảnh đầu lại thấy là Hình Uy thì lập tức hiểu, anh ta bèn vẫy tay với Hình Uy: “Trợ lý Hình, sao anh lại tới đây?”

“Cậu đừng có giả ngây giả dại. Cô Cố và Cậu chủ nhỏ Dương Dương đâu, cậu đã giấu họ đi đâu?” Lúc Hình Uy đến đây thì không nhìn thấy xe của Cố Hạnh Nguyên. Anh lo rằng Đường Thiên Trạch đã cử người đưa họ khỏi nơi này.

Sau chuyện của ông chủ và Dương Dương, Hình Uy biết chuyện gì đám của Đường Thiên Trạch cũng có thể làm được.

Đường Thiên Trạch xòe tay ra rồi nhìn xung quanh: “Anh Hình, rõ ràng là họ không có ở đây. Hơn nữa anh đến thật không đúng lúc, họ mới rời đi rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.