Cô bị anh bóp đến đau, còn bị ép nhìn vào đôi mắt toát ra hơi lạnh bức người của anh, cô có thể nhìn rõ hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt anh với sự hiu quạnh đáng thương.
Quả nhiên, đâm trúng vảy ngược của anh là chọc vào chỗ cấm ky mà đáy lòng anh căm hận nhất!
Thậm chí cô còn khẳng định rằng, nếu anh có răng nanh, chắc chắn anh sẽ không hề do dự mà căn chết côi!
Cố Hạnh Nguyên không khỏi rùng mình.
Cô giơ cánh tay mảnh khảnh lên chặn lồng ngực rắn chắc của anh, rồi dè dặt nuốt nước miếng, nơm nớp lo sợ nói: “Bắc Minh Thiện... anh nói lý lẽ được không? Anh cần gì phải kéo ân oán đời trước vào đời sau? Á..”
Anh bỗng ôm cô vào lòng, cánh tay rằn chắc ôm cô chặt đến mức làm cô sắp không thở được!
Trong lúc cô chưa kịp phản ứng lại, anh đã nắm lấy tay cô, rôi ấn vào ngực mình.
“Em nhìn cho rõ vết sẹo này đi! Không bằng em thay anh hỏi bà ta thử đi, tại sao lại kéo ân oán đời trước vào đời sau?”
Đầu ngón tay cô chạm vào da thịt lồng ngực anh như chạm vào dòng điện, nên cô vội rụt tay lại.
Sau đó cô nhìn thấy vết sẹo không quá rõ ràng trên bộ ngực trân trụi của anh.
Có lẽ vết sẹo này đã có từ lâu rồi, hoặc lúc đó anh vẫn còn nhỏ, miệng vết thương khôi phục rất tốt, nên không ảnh hưởng đến cơ thể hoàn hảo của anh... Nhưng vẫn để lại chút sẹo.
Trước đây không phải cô không phát hiện ra, nhưng mỗi lần triền miên cùng anh, cô đều ở thế bị động, huống hồ tâm trạng người đàn ông này rất thất thường, nên cô không dám hỏi tại sao anh lại có vết sẹo này.
Cô nhớ hồi ở Sabah, lúc Bắc Minh Thiện nhìn thấy Dư Như Khiết, ánh mắt anh tràn đầy thù hận, câu nói lên án dì Như Khiết “Bà máu lạnh đến mức tự tay giết chết con trai mình”, thật sự chấn động lòng người.
Chẳng lẽ vết sẹo này là do năm đó dì Như Khiết để lại sao?
“..” Cổ họng cô bỗng nghẹn ngào, mũi hơi chua xót.
Đầu ngón tay run rấy lại dè dặt khẽ vuốt ve vết sẹo mờ nhạt đó, rốt cuộc là oán hận như thế nào mà một người mẹ lại xuống tay độc ác như vậy?
Ánh mắt sắc lạnh của anh nhanh chóng nhìn thấy ánh mắt đồng tình của cô!
Con ngươi thâm thúy của anh bỗng co rút lại, rồi dùng sức đẩy cô raI
Cố Hạnh Nguyên lảo đảo hai bước rồi ngã xuống giường.
Anh nhanh chóng xoay người, hành động này đã chứng minh, anh hoàn toàn không cần sự đồng tình của cô.
“Dì Như Khiết đã biết sai rồi, lần đó ở Sabah, em có thể nhìn ra, dì ấy đã rất hối hận cũng rất đau khổ... Nói thế nào thì dì ấy cũng là mẹ anh, sao anh không thể tha thứ cho dì ấy? Anh luôn căm hận dì ấy nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh không thấy mệt à?”
Cô ngước đôi mắt long lanh lên nhìn bóng lưng kiêu ngạo của anh.
Bóng lưng này gần như thỏa mãn hết mọi ảo tưởng của các cô gái, vừa lạnh lùng, vững chãi, ngang ngược, nham hiểm, lại gợi cảm đến chết người!
Đúng lúc này, vết sẹo hình viên đạn trên vai anh nhanh chóng bóp chặt trái tim cô.
Ký ức cô bỗng ùa về, cô nhớ lúc ở Sabah, anh từng liều mạng nhào tới đỡ đạn giúp cô.
“..” Nghĩ tới đây, tim Cố Hạnh Nguyên bỗng run lên.
Lúc cứu cô, người đàn ông này sẽ mặc kệ tất cả.
Còn lúc tổn thương cô, anh sẽ làm cô thương tích đầy mình.
Nhưng lúc cưng chiều cô, anh sẽ cưng chiều đến vô tận.
Cô thấy anh xoay người lại, lặng lẽ nhặt áo dưới sàn lên, rồi tao nhã mặc từng chiếc lên người.
Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận rất rõ hơi thở lạnh lẽo toát ra từ trên người anh.
Cánh tay anh như bị thứ gì đó quào cho bị thương, làm cô hơi khiếp sợ.
Sự im lặng của anh chính là câu trả lời anh dành cho cô.
Bọn họ sẽ không bao giờ tìm thấy điểm chung trong chuyện liên quan đến Dư Như Khiết.
“... Tay anh có cần đi bệnh viện kiểm tra không? Để khử trùng vết thương hoặc làm chút gì đó..” Cô phá vỡ sự yên tĩnh, không đành lòng nhíu mày nhìn anh.
Cuối cùng, anh mặc thêm một chiếc áo khoác, rồi sải bước đi thẳng ra cửa, sau đó dừng bước, lạnh lùng nói một câu: “Nếu em còn muốn gặp mẹ em thì nhanh chóng mặc quần áo tử tế rồi xuống lầu!”
Nói xong, anh rời đi không hề ngoảnh lại.
Chỉ để lại một căn phòng lộn xộn và lạnh lẽo.
Dấu vết mà tối qua hai người ân ái cũng đã biến mất không còn vết tích.
Thảo nào người ta thường nói, lúc ở trên giường, đàn ông luôn nhiệt tình ấm áp, nhưng một khi đã xuống giường thì lạnh lẽo vô tình.
Còn phụ nữ, sau khi xuống giường sẽ bắt đầu nhớ lại sự triền miên sâu đậm đó...
Bắc Minh Thiện vừa xoay người rời đi, Cố Hạnh Nguyên liên vội vàng mở máy, rồi gọi cho cục cưng bé nhỏ nhà mình.
Nhưng Anna lại là người nghe máy...
*A lô, Hạnh Nguyên à, có phải lúc nãy cậu không tiện nghe máy nên mới tắt máy lâu như thế đúng không? Giờ cô bé đang khóc lóc ăn vạ trong phòng vệ sinh này... Còn hỏi thẳng tớ rằng, có phải mẹ không cần cô bé nữa đúng không?”
“Trời ơi..” Cố Hạnh Nguyên vừa nghe thấy câu nói cô gái mình đang khóc thì tim sắp vỡ vụn: “Anna, lúc nãy Bắc Minh Thiện đang ở đây, nên tớ đành phải tắt máy lâu như vậy, con bé đang trốn trong phòng vệ sinh khóc à? Có nghiêm trọng lắm không.. “
“Ha ha, tớ cũng đoán được có lẽ Bắc Minh Thiện đang ở đó, bằng không cậu đâu nỡ tắt cuộc gọi con gái mình? Nhưng cậu đừng lo, cô bé rất lanh lợi, cậu đợi một lát, để tớ bảo cô bé ra nghe máy..”
Chẳng mấy chốc, Cố Hạnh Nguyên đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên ở đầu bên kia.
Cốc cốc cốc.
Tiếp đó là tiếng của Anna: “Cửu Cửu, mẹ cháu gọi tới này..
Cạch, tiếng mở cửa vang lên.
Rồi giọng nói mềm mại của cô bé truyên vào điện thoại: “... Tôi chà này, chà này! Tôi chà “Thần Toilet” như chú này! Chà đến khi nào chú biến mất thì thôi...”
“Cục cưng?” Anna nói: “Cháu đang làm gì thế..”
Cố Hạnh Nguyên nghe vậy thì tim bỗng thắt lại, cô nắm chặt điện thoại rồi hỏi: “Anna, xảy ra chuyện gì vậy?”
“À, không có gì..” Anna vội giải thích với Cố Hạnh Nguyên: “Nhưng con gái cậu đang ra sức chà “Thần Toilet” của cô bé... Tớ xin lỗi cậu Hạnh Nguyên, lúc nãy tớ không nên nói với cô bé rằng, là “Thần Toilet” bảo cậu tắt cuộc gọi của cô bé, nên giờ cô bé đang xả cơn giận... như muốn phá hủy bức ảnh đó đi...
*..” Lúc này, Cố Hạnh Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, không khỏi cười ra tiếng: “Không sao đâu, nếu lát nữa Cửu Cửu chà hư bức ảnh đó, tớ sẽ chụp lại một tấm ảnh khác của ba con bé, ha ha ha...”
Mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng cô bé đối xử với ảnh Bắc Minh Thiện, trong lòng cô bỗng cảm thấy vui vẻ.
Nhưng cũng chỉ là sở thích xấu mà thôi!
Anna cũng bị chọc cười, cười híp mắt đưa điện thoại tới trước mặt Cửu Cửu: “Ha ha, Cửu Cửu, mẹ cháu gọi tới này..”
“Mẹ ơi..” Cửu Cửu kích động, tức giận ném cọ bôn câu trong tay ra, không hề nể tình giãm lên khuôn mặt cực kỳ điển trai của Bắc Minh Thiện trong bức ảnh.
Không, phải nói là khuôn mặt lẫn lộn mới đúng!
“Cục cưng, lúc nãy mẹ không cố ý cúp điện thoại của con đâu, con tha thứ cho mẹ được không?”
Giọng nói của Cố Hạnh Nguyên trở nên mềm mại, như đang rót mật.
“Mẹ, dì Anna nói “Thần Toilet” lại bắt mẹ đi! Mẹ đừng sợ, lúc nãy Cửu Cửu đã đánh chú ấy rồi! Để chú ấy biến mất luôn đi, hừ!”
Rồ ràng, cô bé ngây thơ không hề biết rằng “Thân Toilet” chính là ba mình, nhưng Cố Hạnh Nguyên cũng không có ý định nói cho cô bé biết.
Mặc dù chuyện này hơi tàn nhẫn, nhưng cho dù cô bé biết Bắc Minh Thiện là ba mình, chưa chắc gì cô bé đã cảm thấy hạnh phúc.
Nghĩ tới sáu ngày sau, cô và Bắc Minh Thiện sẽ mỗi người một ngả.
Anh sẽ cưới vợ.
Còn cô sẽ sống cuộc sống của riêng mình.
Cô không khỏi nở nụ cười khổ, tay nắm chặt điện thoại, nặn ra một nụ cười rồi dỗ con gái: “Ha ha, cục cưng ngoan lắm, đừng không vui nữa... Chẳng phải mẹ vân khỏe mạnh à?”
“Hu hu... Tới khi nào mẹ mới tới đón Cửu Cửu?” Cô bé mếu miệng, khuôn mặt tròn trịa đầy tủi thân: “Cửu Cửu đã truyên nước lâu như vậy, rốt cuộc Cửu Cửu phải đợi mẹ tới khi nào?”
Nghĩ tới cảnh lúc trước cô bé bị cảm truyền nước biển, Cố Hạnh Nguyên không đành lòng suy nghĩ rồi nói: “Sáu ngày nữa! Cục cưng ráng đợi sáu ngày nữa, rồi mẹ tới đón liền được không?”
Sáu ngày nữa, Bắc Minh Thiện sẽ hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của cô.
Cô cũng nên quay về bên cục cưng bé nhỏ của mình rồi.
“Woal Thật ạ?”
“Ha ha, thật đó”
“Hay quá! Thật tuyệt! Mẹ thật lợi hại!” Ở đầu bên kia, cô bé không ngừng vui mừng hoan hô, còn cười nói với Anna nữa: “Dì Anna, mẹ nói sáu ngày nữa sẽ tới đón cháu đói”
Cô bé vui vẻ khoe khoang làm Anna cũng vui lây theo.
Anna vội cầm điện thoại lên cười nói: “Hạnh Nguyên, Cửu Cứu nói sáu ngày nữa cậu sẽ tới đón cô bé? Lân này cậu chắc chắn chứ?”
“Anna, nói thật trong lòng tớ cũng không chắc lắm. Nhưng tớ không thể cứ mặc kệ con gái mình ở Sabah được” Cố Hạnh Nguyên xoa mi tâm rồi nói:
“Cậu cũng biết, dù sao thì tớ cũng sợ chuyện năm đó lại tái diễn trên người Cửu Cửu, tớ sợ Bắc Minh Thiện sẽ dùng mọi thủ đoạn để cướp con bé đi...”
“Hạnh Nguyên, mặc dù tớ không rõ giữa cậu và Bắc Minh Thiện đã xảy ra chuyện gì, nhưng tớ cảm thấy, có lẽ chuyện sẽ không tôi tệ như cậu nghĩ đâu. Nhưng nếu cậu lo lắng thì tớ có thể tiếp tục ở lại Sabah để chăm sóc Cửu Cửu”
“Nhưng tớ vẫn đón con bé về đây” Cố Hạnh Nguyên kiên định nói: “Tớ nhớ con bé. Tớ muốn cùng con bé vui vẻ lớn lên! Sáu ngày nữa thôi, Anna cậu đợi tớ sáu ngày nữa được không?”
“Ừm, tớ tôn trọng quyết định của cậu. Cậu phải chăm sóc bản thân thật tốt biết chưa?”
“Ha ha, cảm ơn cậu Anna.
Mười lăm phút sau, Cố Hạnh Nguyên vội vàng kéo vali xuống thang máy.
Lúc cô tới trước quây lễ tân trả phòng, cô mới nhận ra rằng Bắc Minh Thiện đã giúp cô làm xong mọi thủ tục rồi.
Cô vừa chạy ra khỏi khách sạn, đã nhìn thấy chiếc xe sang trọng của Bắc Minh Thiện đã đậu bên đường.
Chiếc xe đã được lau chùi rất sạch sẽ, như thể chiếc xe đầy bùn đất chật vật chạy ra từ bụi cây vào đêm qua đã biến mất rồi.
Chiếc xe bóng loáng đến mức làm người khác líu lưỡi.
Làm nhiều người đi đường đều dừng bước ngắm nhìn.
Nhất là người đàn ông lạnh lùng như một bức tượng điêu khắc đang ngôi trên ghế lái, càng thu hút nhiều ánh mắt mến mộ hơn.
Cô kéo vali đi tới, cơn gió lạnh vào sáng sớm thổi tới, làm cô kéo cổ áo lại theo bản năng.
Lúc nãy cô vội vàng rửa mặt, không kịp chải tóc, chỉ tùy ý chải một chút rồi xõa sau vai.
Chẳng mấy chốc, người đàn ông ngồi trong xe đã mở cửa xe, rồi đi thẳng tới chỗ cô.
Vẻ mặt anh rất lạnh lẽo.
Đôi mắt trong suốt nhưng lạnh lẽo đó đang lạnh lùng liếc nhìn cô.
Rồi anh không nói một lời đã xách vali trong tay cô bỏ vào cốp xe.
Sau đó anh xoay người mở cửa xe ra, lạnh lùng thốt ra bốn chữ: “Em lên xe đi!”
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt anh đều lạnh lùng, không có biểu cảm gì.
Như trở về lúc trước, trở thành tảng băng ngàn năm, không ai có thể làm anh tan chảy được.
Mặc dù cô không hề xa lạ gì với vẻ mặt này của anh, nhưng không biết tại sao, mũi cô vẫn hơi chua xót.
Tối qua người đàn ông ôm cô vào lòng, thương yêu hôn môi cô, liên tục muốn cô gọi anh là ông xã, thật sự là anh sao?
Hôm nay là ngày đầu tiên trong sáu ngày kết hôn đó.
Cũng may, giấc mộng này sẽ kết thúc nhanh thôi...
Cô không dám chậm trễ, vội vàng chui vào xe.
Dọc đường đi, chiếc xe chạy vững vàng trên đường chính.
Anh đeo một đôi găng tay màu đen, luôn im lặng tập trung lái xe.
Bầu không khí trong xe hơi ngột ngạt.