Càng huống hồ, một tháng sau, còn có thể đòi về một đứa con trai nữa!
Cô hít một hơi thật sâu, ngước đôi mắt trong veo lên và nhìn thẳng vào đồng tử của Bắc Minh Thiện——
“Được! Bắc Minh Thiện! Bây giờ tôi lấy thân phận vợ thay thế của anh, ra lệnh cho anh, lập tức gọi điện thoại cho bạn học cũ của anh! Thay tôi giải quyết chuyện của Anna!”
Hình Uy đứng ở bên cửa, khẽ sững sờ, sau đó mím môi lại muốn cười, nhưng lại không dám cười.
Đôi con ngươi sâu thẳm của Bắc Minh Thiện lóe qua một tia sáng, không thể phủ nhận, trái tim của anh, bởi vì lúc cô nói chữ vợ mà nhịn không được run lên một hồi, sau đó, khóe miệng cong lên một ý cười trêu người—
“Là cầu xin, không phải ra lệnh!”
Đôi con ngươi xinh đẹp của Cố Hạnh Nguyên trừng anh, bộ dạng ‘tên khốn nhà anh đừng có mà được nước làm tới’.
Bắc Minh Thiện sau đó ưu nhã mà nhướng mày, vươn bàn tay to ra, một giây sau liền nắm lấy bàn tay nhỏ của cô…
Cô thậm chí còn không kịp tránh né.
Anh dắt cô đi ra ngoài cửa…
“Này! Anh buông ra! Anh còn chưa gọi điện thoại a…”
“Hình Uy, lập tức đi gọi điện thoại. Nhớ, phải giải quyết chuyện cho êm đẹp!” Thanh âm từ tính của anh, tràn ngập niềm vui và sự thư thái hiếm có, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bước ra ngoài.
“Này! Anh kéo tôi đi đâu vậy? Tôi không muốn đi…Anna…”
Bắc Minh Thiện đảo mắt: “Cô Anna, tôi đưa người đi đây. Hai năm nay làm phiền cô rồi, xin bỏ qua cho.” Ngừng lại một hồi, trong ánh mắt kinh ngạc của Anna, anh lịch sự nói một câu: “Chúc mừng năm mới.”
Anna sững sờ, cả một hồi vẫn không tìm lại được giọng nói của mình…
Cái, cái quý công tử lịch sự, cử chỉ nho nhã, khiến người ta như tắm gió xuân này, là tên khốn Bắc Minh Nhị mà Hạnh Nguyên luôn miệng nói sao?
Cố Hạnh Nguyên suy sụp trong gió!
Tên yêu nghiệt Bắc Minh Thiện này, hồi nãy nói, nói cái gì vậy?
Hai năm nay gây phiền phức cho Anna rồi là sao?
“Này! Anh muốn kéo tôi đi đâu…Buông ra…Tôi không muốn đi…”
Còn chưa kịp suy nghĩ mấy cái này, Bắc Minh Thiện liền lôi cô một mạch nhét vào trong thang máy.
“…” Cô bám chặt vào tường, không chịu đi vào!
Cô muốn ở cùng con bé, cô không muốn đi cùng tên khốn kiếp này!
“Em nói rồi, bây giờ em là vợ của tôi, không ở cùng với tôi, thì muốn đi đâu?”
“Bắc Minh Thiện, anh đủ rồi nha! Chúng ta không phải là vợ chồng thật sự…anh không được….”
“Sao anh không được? Hạnh Nguyên, tôi nghiêm túc đó…”
Một câu ‘nghiêm túc’, khiến trái tim Cố Hạnh Nguyên đột nhiên thắt lại.
Mi tâm anh nhíu lại, lập tức khom lưng xuống, vác cô lên, đặt trên vai mình, đi vào thang máy…
Bên này, Hình Uy cũng tạm biệt lịch sự với Anna: “Cô Anna, tôi sẽ thông báo cho cô ngay khi có tình hình mới.”
Nói xong, Hình Uy cũng rời đi.
Anna thẫn thờ nhìn ra cửa, người vừa đi, tòa nhà liền trống vắng…
“Mẹ mẹ…”
Một thân thể mềm mại xông đến bên chân Anna, nước mắt của con bé chảy ròng ròng: “Dì Anna, có phải mẹ đã bị [Quỷ Toilet] ăn thịt rồi không? Hu oa…”
Anna cúi xuống ôm cô bé vào lòng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô bé: “Tiểu tiểu bảo bối đừng khóc a, mẹ sẽ về thôi…”
“Hu hu…dì Anna, đưa Cửu Cửu đi cứu mẹ được không? Cửu Cửu không thể không có mẹ…”
Anna mỉm cười: “Tiểu Cửu Cửu nghĩ mình có thể đánh lại [Quỷ Toilet] không?”
“Ơ…” con bé thở dài một hơi, trên đôi mi chớp chớp có những giọt nước mắt long lanh, một lúc sau, cô bé lại khóc: “Oa, oa, Cửu Cửu không muốn mẹ trở thành phân thối đâu…mẹ…”
“Ngoan, Tiểu Cửu Cửu đừng khóc nữa, đợi Cửu Cửu lớn rồi, đi cứu mẹ được không?”
“Hức…Dì Anna, Cửu Cửu làm sao mới lớn lên được? Có phải mỗi ngày tưới nước giống như bông hoa, thì sẽ lớn không?”
“…” Anna cười.
Bắc Minh Thiện vác Cố Hạnh Nguyên, nhét cô vào trong xe.
“Bắc Minh Thiện, tôi đã nói tôi không muốn đi…tôi phải cùng ăn tết với Anna!” Trong lòng cô nghĩ đến đứa nhỏ, khó lắm mới đến Sabah một chuyến, nhưng không ngờ tên khốn này cũng sáp đến gây rối!
Bắc Minh Thiện bình tĩnh ngồi vào ghế lái, bật khoá trung ương, cô không còn đường nào để thoát.
Anh rũ mắt xuống nhìn đồng hồ đeo tay: “Ngày mai tết rồi, tôi cần phải về thành phố A. Sau đó em cũng phải theo tôi về.”
“Không được!”
Nhưng anh không nói gì, trực tiếp khởi động xe, chiếc xe vút một tiếng, lao đi…
Trên đường đi.
Cố Hạnh Nguyên hỏi: “Chết tiệt, chắc anh không phải muốn đưa tôi đi sân bay ngay bây giờ chứ? Tôi đã nói tôi không muốn về thành phố A! Tôi muốn ở lại Sabah đón năm mới!”
Gương mặt đẹp trai không tỳ vết của Bắc Minh Thiện vẫn không chút cảm xúc nào.
Khi cô mới quen biết anh, người đàn ông này bị tê liệt cơ mặt rất nghiêm trọng!
“Này, Bắc Minh Thiện, anh có nghe thấy không vậy?!”
Rất lâu sau, thanh âm trong trẻo của anh trầm giọng thốt lên một từ—
“Thiện.”
“Cái gì?” Cô không phản ứng kịp.
“Tôi cho phép em, bắt đầu từ giờ phút này, gọi tên của tôi. Em có thể gọi tôi là Thiện, hoặc là…” Đôi mắt phượng xán lạn của anh khẽ liếc nhìn cô một cái, tiếp tục nói: “Xưng hô thân thiết hơn một chút, tôi cũng không ngại đâu.”
Cố Hạnh Nguyên lúc này mới hiểu ra, tên này đảo mắt liếc nhìn là cảnh giới yêu nghiệt đến thế nào…
Nhưng mà—
“Sịt…” Cô đột nhiên rùng mình một cái: “Ai muốn gọi anh như vậy chứ? Anh có thấy buồn nôn không?”
Nhưng khóe môi anh lại nhếch lên một nụ cười vô hình: “Buồn nôn sao? Tôi không cảm thấy.”
“Này, Bắc Minh Thiện, anh đủ rồi nha! Anh rốt cuộc là muốn làm cái trò gì vậy?” Ánh mắt tên này nhìn chằm chằm đến khiến người ta rợn cả tóc gáy, cô nhíu mày đưa tay sờ trán anh: “Sốt rồi sao?”
Không có a!
“Kêu tôi là Thiện!” Anh lặp lại một lần nữa, trong thanh âm nhẹ nhàng có một loại kiên trì kỳ lạ.
Cô sững sờ, bĩu môi, hừ một tiếng, lắc đầu: “Tôi không muốn!”
Chiếc xe lái rất nhanh, đến trước cửa của một cửa hàng trang sức ở địa phương Kota Kinabalu
Xuống xe, anh lại siết chặt tay cô bước vào cửa hàng trang sức.
“…” Cố Hạnh Nguyên hoàn toàn không tò mò đến hành vi của tên này nữa, lúc này chỉ nghĩ: “Khi nào thì anh mới chịu để tôi về chỗ Anna đây?”
Anh không trả lời, trực tiếp dẫn cô đến trước quầy.
Những viên kim cương, vàng, châu báu và ngọc bích chói lọi gần như làm cô mờ mắt.
Người bán hàng đi tới với một nụ cười: “Thưa ông, thưa bà, xin hỏi có gì có thể giúp cho ngài?”
“Tôi muốn nhẫn.” Anh lạnh lùng trả lời bằng tiếng Anh.
Cố Hạnh Nguyên sửng sốt.
“Được.” Sau đó người bán hàng nhiệt tình lấy ra vài chiếc nhẫn sang trọng.
Bắc Minh Thiện nhíu mày quét nhìn một cái, hình như không được hài lòng lắm.
Thay vào đó, một chiếc nhẫn kim cương khác tương đối kém sang trọng và có thiết kế tương đối đơn giản ở trong quầy đã thu hút sự chú ý của anh.
Đó là một chiếc nhẫn hai trong một của nam và nữ, viên kim cương trên hai chiếc nhẫn kết hợp với nhau trông giống như một miếng thép chất lượng cao loại nhỏ.
Ngón tay mảnh khảnh của anh chỉ vào mẫu nhẫn đôi đó: “Tôi muốn cái này!”
“Dạ được! Ngài thật là có gu thẩm mỹ! Tuy người thiết kế chiếc nhẫn này vẫn còn là một tân binh trong ngành trang sức, nhưng vẫn có thể thấy tiền đồ vô lượng, tất cả tác phẩm do anh ta thiết kế chắc chắn sẽ có giá trị khổng lồ.”
Nhưng mà, Bắc Minh Thiện vốn không quan tâm cái này.
Thuận tay sờ sờ kích cỡ lớn nhỏ của ngón tay Cố Hạnh Nguyên, rồi nói với nhân viên bán hàng: “Số 11 cho cô ấy.”
“Không thành vấn đề.”
Mua nhẫn xong, Bắc Minh Thiện lại nắm tay Cố Hạnh Nguyên trở lại xe.
Toàn bộ quá trình mất chưa đầy mười phút.
Nhưng Cố Hạnh Nguyên lại cảm thấy như một thế kỷ đã trôi qua…
Đầu óc luôn ở trong trạng thái trống rỗng, rốt cuộc thì tên này muốn làm cái gì?
Chính vào lúc cô đang sững sờ, đột nhiên, một thứ lạnh lẽo bắt lấy ngón áp út bên bàn tay phải của cô.
Cô co lại theo phản xạ, sau đó bị anh túm lấy, thanh âm có chút tức giận: “Đeo lên rồi, thì đừng có mong tháo xuống nữa!”
Cô rũ mắt xuống, chiếc nhẫn có kích thước vừa thích hợp, phối với những ngón tay trắng nõn của cô, vô cùng đẹp.
Thế nhưng, trái tim cô lại trào dâng lên…
Không ngờ, anh lại tặng nhẫn cho cô!
Anh có biết ý nghĩa của việc tặng nhẫn không?!
“Tại sao?” Cô thấp giọng hỏi một câu, hơi thở nghẹn lại một cách khó hiểu.
Đôi con ngươi đen sâu thẳm của anh, bừng lên những tia sáng rực rỡ, nắm lấy bàn tay mềm mại không xương của cô, nhẹ nhàng hôn lên ngón tay đeo nhẫn của cô…
Đầu ngón tay của cô run lên.
“Cố Hạnh Nguyên, từ giây phút này, tôi dùng chiếc nhẫn này, lấy em làm vợ!”
Trái tim của cô, xoảng một tiếng.
Dường như bị thứ gì đó va đập mạnh, lập tức mở ra một lỗ hỏng…
Trừng mắt nhìn chằm chằm, nhìn nụ cười dịu dàng và ấm áp trên môi anh…
Đây chắc chắn là đang mơ.
Mọi thứ đều hư ảo đến khiến người ta bất an.
Nếu không, làm sao cô có thể nhìn thấy sự dịu dàng và yêu thương sâu như đáy biển của anh chứ?
Cô gần như đã lạc vào đôi mắt đen sáng ngời đó…
Nhất thời, không biết phải phản ứng thế nào nữa.
Chỉ có thể sững sờ nhìn anh nắm lấy ngón tay cô, sau đó lấy chiếc nhẫn nam lên, dùng bàn tay của cô đeo vào ngón áp út của bàn tay trái anh…
Động tác liền mạch, trong nháy mắt, hai chiếc nhẫn đã được anh đeo vào ngón áp út của nhau…
Nghe nói, trên ngón áp út có một mạch máu liên thông với trái tim, đối với những người bên nhau trọn đời, đeo nhẫn cưới ở ngón áp út có nghĩa là họ đã ý hợp tâm đầu, tâm ý tương thông.
Cố Hạnh Nguyên sững sờ mà nhìn ngón tay đeo nhẫn thon dài của anh, chiếc nhẫn có cùng kiểu dáng với cô…
Trong lòng ngũ vị tạp trần.
Anh vậy mà còn nói: Tôi lấy nhẫn này, lấy em làm vợ.
Phải rồi, anh cũng chỉ có thể dùng chiếc nhẫn này, nói miệng là lấy cô làm vợ thôi.
Ngoài ra, thì không còn gì nữa.
“Hạnh Nguyên, tha thứ cho tôi không thể cho em một nghi thức long trọng, cũng không thể cho em một danh phận hợp pháp, nhưng đây là thứ tôi có thể làm, hy vọng em đừng để ý!”
Cô lập tức nghẹn ngào ở nơi cổ họng, trong mắt hiện lên một tia ươn ướt, liếc nhìn người đàn ông anh tuấn, nhưng khiến cô cảm thấy xa lạ vào lúc này—
“Bắc Minh Thiện, anh thật biết diễn! Diễn kịch mà thôi, có cần nghiêm túc như vậy không?”
Anh nhíu mày lại, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vén mái tóc trên trán cô, ánh mắt vẫn mềm mại và ôn nhu, không có chút hung hãn nào—
“Tôi đã nói rồi, tôi là nghiêm túc. Không phải diễn kịch…”
“Hôn nhân một tháng! Không phải diễn kịch thì là cái gì?” Cô cười khẩy một tiếng, theo bản năng né đi ánh mắt nóng rực của anh: “Tôi cho tới bây giờ đều không hiểu được anh! Cho dù là vì Phỉ Nhi của anh đã vào bệnh viện, không thể làm tròn nghĩa vụ của một người vợ, anh có thể gào thét, ra lệnh sai khiến tôi, căn bản không cần phải…”
“Không cần phải tốn nhiều thời gian và công sức như vậy, còn mua nhẫn tặng cho em có đúng không?” Anh thoải mải nói tiếp lời mà cô muốn nói.
Khẽ thở dài một tiếng, trầm mặc một hồi lâu, thanh âm có hơi trầm khàn lúc này mới thốt ra—
“Tại sao tôi lại không hy vọng em biết chuyện đính hôn của tôi và Phỉ Nhi? Tại sao tôi phải ngăn chặn Vân Chi Lâm cầu hôn em? Tại sao lại đề xuất ra yêu cầu muốn em làm vợ thay? Thậm chí, tại sao lại đồng ý trả một đứa con cho em? Hạnh Nguyên, những vấn đề này, bản thân em chưa từng suy nghĩ qua là tại vì sao sao?”
“…” Cô chấn kinh mà nhìn anh, anh lại bắt đầu nói những lời mà cô nghe không hiểu rồi.