Bắc Minh Thiện cũng đồng ý với những lời cậu nói, có rất nhiều chuyện xảy ra giữa anh và Cố Hạnh Nguyên đều chỉ vì cô quá thương Vũ Xuân.
Cô hết lòng hết sức vì bọn họ như vậy, đến cuối cùng lại chỉ đổi lấy sự lừa dối đến tàn nhẫn.
“Con nói đúng, mẹ con đúng thật là một người mẹ tốt.” Bắc Minh Thiện cũng cảm thán.
Dương Dương ngẩng đầu nhìn Bắc Minh Thiện, cậu có vẻ dang rất kinh ngạc. Trong trí nhớ của cậu, ông bố già xấu xa vẫn luôn ức hiếp mẹ, hôm nay ông ấy nói được như vậy chẳng lẽ là mặt trời mọc ở phía tây hay sao?
Bắc Minh Thiện đứng dậy bế Dương Dương đặt lên giường: “Hôm nay nhưng lời bà nội nó có hơi quá đáng, làm mẹ tổn thương. Nhưng con cũng không được nói bà ấy như vậy, biết chưa?Thật ra bà ấy cũng rất tốt với con, tuy mọi khi có hơi nghiêm khắc chút, nhưng cũng là vì sự ra đi của Trình Trình thôi, con cũng là cháu của bà ấy, bà ấy muốn con cũng giỏi như Trình Trình vậy, con biết chưa?”
Dương Dương nhíu mày, quả nhiên là mặt trời phải mọc ở đằng đông mới đúng, ông bố già còn chưa nói được vài lời bênh vực mẹ thì đã chuyển sang nói tốt cho bà nội hư rồi.
Cậu lắc đầu nói: “Bà nội thấy con không được như Trình Trình nên mới soi mói phiền hà con như vậy.”
Bắc Minh Thiện cũng biết tính thằng bé, chuyện gì một khi đã nhận định thì sẽ vô cùng cố chấp. Chỉ cần nghe có người nói xấu Cố Hạnh Nguyên thì sẽ xem người đó như kẻ địch của mình.
Bây giờ cậu đã có thành kiến với dì Tâm rồi, chỉ có thể dùng thời gian để thay đổi dần.
Nhưng lại nhớ đến thái độ của dì tâm hôm nay...
Bắc Minh Thiện nhíu mày, bà đã hiểu lầm Nguyên quá nhiều. Xen ra phải tìm một dịp nào đó để nói chuyện với bà ấy mới được.
“Được rồi, bây giờ con hãy ngủ một giấc thật ngon đi. Có chuyện gì chúng ta nói sau.” Bắc Minh Thiện nói xong liền quay lưng đi khỏi phòng cậu.
Phỉ Nhi thấy mọi người trong phòng khách đã về gần hết, đây là cơ hội tốt để cô ta thể hiện trước mặt Giang Tuệ Tâm.
Co ta xoay người đi khỏi, không bao lâu sau đã bưng một cái chén đi tới trước mặt Giang Tuệ Tâm.
“Dì Bắc Minh, đừng giận nữa. Chén trà hạ hỏa này là do chính tay con pha đó.”
Giang Tuệ Tâm nhận lấy chén trà từ trên tay Phỉ Nhi, bà ta gật đầu: “Bây giờ chỉ có con là ngoan nhất. Nào, ngồi xuống cạnh dì đi.”
Phỉ Nhi mỉm cười, cô ta ngồi xuống bên cạnh Giang Tuệ Tâm, miệng nói: “Dì Bắc Minh, sẽ có một ngày bọn nhỏ hiểu được tấm lòng của dì thôi.”
Giang Tuệ Tâm uống một ngụm trà rồi thở dài một tiếng: “Aiz... chỉ mong sẽ có một ngày như vậy. Nhưng mà cô ta đúng là diễn hay thật, trẻ con không hiểu chuyện thì không nói làm gì, ngay cả Thiện còn nói tốt chó cô ta, nó đã quen rằng trước kia dì từng đối xử với nó thế nào rồi.”
“Dì Tâm, dì đối xử tốt với con con vẫn luôn khắc ghi trong lòng.” Bắc Minh Thiện vừa nói vừa bước xuống lầu.
Phỉ Nhi vừa nghe thấy tiếng Bắc Minh Thiện thì cứng cả người lại, rồi cô ta vội đứng lên quay đầu nhìn về phía cầu thang.
Bắc Minh Thiện bước vào phòng khách rồi bước đến trước mặt Giang Tuệ Tâm: “Dì Tâm, dì đã hiểu lần Nguyên rồi, lúc trước con không phải nói tốt cho cô ấy mà chỉ là nói lại kết quả điều tra của mình thôi. Cho nên con mong sau này thái độ của dì sẽ bớt gay gắt đi. Vậy thì mấy đứa nhỏ cũng sẽ không giận gì dì nữa.”
Giang Tuệ Tâm nhìn Bắc Minh Thiện, bà nhếch mép nói: “Thiện, dì cần thiết phải đối xử tốt với cô ta sao? Tiền trao cháo múc, lúc trước dì cũng vì muốn tốt cho con nên mới làm vậy thôi, giờ con không nghĩ đến long tốt của dì, còn nói dì làm sai. Đúng, cho dù những điều con nói là thật thì đã sao chứ? Không lẽ còn muốn dì bưng trà rót nước cho cô ta sao? Còn về Trình Trình và Dương Dương, chúng nó coi dì như bà cũng được, mà không quan tâm thì cũng chẳng sao. Dì cũng chẳng để ý, bây giờ dì chỉ nhận một mình Diệp Long là cháu ngoan thôi.”
Bắc Minh Thiện gật đầu nói: “Dì Tâm, đã đến mức này thì con chỉ muốn nói với dì một câu thôi, thằng nhóc Bắc Minh Diệp Long đã thay đổi rồi. Bây giờ thằng bé đã bị người ta lợi dụng, tốt hơn là dì nên nhắc nhở nó một tiếng đi.”
“A, là có người lợi dụng nó hay là con sợ nó cướp mất Bắc Minh thị trong tay con? Thiện, con đừng tưởng dì đây già rồi, ở nhà cả ngày nên không biết chuyện gì ngoài kia cả.” Nói rồi bà lấy một xấp báo từ dưới bàn trà ra.
“Trên đây đều viết rất rõ rồi. Thiện à, Diệp Long là một đứa trẻ ngoan, nếu hai chú cháu con cùng hợp tác thì chắc chắn tương lai của Bắc Mặc thị sẽ vô cùng xán lạn, nhưng nếu hai đứa đối đầu thì Bắc Minh thị sớm muộn gì cũng sẽ xuống dốc trong tay các con thôi. Ông cụ chỉ vừa mới ra đi thôi, dì không muốn thấy Bắc Minh thị do ông đã phấn đấu cả đời để gầy dựng lại hủy hoại trong tay các con!”
Dứt lời bà liền đặt ly nước xuống bàn trà rồi quay người đi lên lầu.
Phỉ Nhi thấy thế cũng vội vàng bước theo sau, đưa tay đỡ Giang Tuệ Tâm cùng bước lên lầu với bà.
Bắc Minh Thiện nhìn theo hai người họ, đoạn anh khẽ thở dài một hơi.
Bắc Minh Diệp Long đưa cha mẹ về nhà, những cảm xúc trong anh cứ như đang chất chồng lên nhau.
Vừa thấy đau lòng trước cái chết của ông nội, lại vừa giận vì ông đã không giao Bắc Minh thị cho ba.
Tuy Bắc Minh thị là do một ty ông nội sáng lập lên, nhưng ba cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức, có thể nói ông cũng là người đồng sáng lập.
Phải đến sau khi Bắc Minh Thiện xuất hiện thì sự hợp tác giữa ba và ông nội mới dần rạn nứt.
Rối sau đó Bắc Minh Thiện càng ngày càng quá đáng hơn, đẩy Bắc Minh Triều Lâm ra khỏi công ty, sau đó tiện thể nắm quyền kiểm soát Bắc Minh thị. Đến giờ anh đã trở thành một trụ cột của Bắc Minh thị rồi.
Tuy lúc đó Bắc Minh Diệp Long vẫn còn đang ngồi trên ghế nhà trường, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta không biết gì cả, chỉ là lúc đó anh ta không quá hứng thú với Bắc Minh thị mà thôi.
Nhưng bây giờ anh ta quay lại công ty, tất cả đều là vì muốn trả thù cho ba.
Bắc Minh Diệp Long rời khỏi nơi ở của ba mẹ rồi quay về nhà. Muốn đánh bại Bắc Minh Thiện, nói thì có vẻ dễ nhưng đến lúc đối đầu thực thụ thì thật sự là một chuyện vô cùng khó khăn.
Trên suốt đường về anh đều đang cân nhắc bản thân nên làm gì tiếp theo đây.
Lúc này đang có một cơ hội rất tốt mở ra trước mắt anh, đó là hợp đồng mà trước kia anh đã ký kết được với tập đoàn Gia Mậu.
Trước kia anh ta không có tên tuổi gì, cả Bắc Minh thi ai cũng cho rằng anh ta chỉ là một cậu ấm mà thôi, nhưng bây giờ thành tích của anh đã rõ rành rành như vậy, không còn một ai dám nói gì anh nữa.
Muốn làm lung lay một cây đại thụ như Bắc Minh thị thì bây giờ phải bắt đầu với phòng thiết kế trước.
Để xuống tay với phòng thiết kế, Bắc Minh Diệp Long dĩ nhiên cũng đã nghĩ tới một người, người đó chính là chủ quản Dư.
Nói thật thì ấn tượng của Bắc Minh Diệp Long về ông Dư cũng coi như là khá tốt, tuy rằng trông ông ta có hơi khúm núm.
Nhưng ông ta cũng rất có tài năng, Bắc Minh Diệp Long đã từng xem qua bản thiết kế của ông ta rồi, bị loại cũng chỉ vì phong cách của ông ta không hợp gu của chủ tịch La mà thôi.
Huống gì Bắc Minh Thiện không phải ai cũng dùng, có thể trụ lại ở một nơi nhiều nhân tài như Bắc Minh thị này, lại còn giữ chức đứng đầu phòng thiết kế lâu như vậy thì dĩ nhiên năng lực cũng không hề tầm thường.
Nếu ông ta có thể nghe theo lời anh thì không còn gì bằng.
Bắc Minh Diệp Long nghĩ vậy thì liền lấy điện thoại ra gọi cho ông Dư.
Lúc này ông ta đang phân phối công việc cho mọi người trong phòng. Tuy là bản thiết kế của Bắc Minh Diệp Long đã được chấp nhận rồi, song vẫn còn nhiều chỗ cần hoàn thiện hơn, kế hoạch công việc cũng cần dược xác minh lại.
Ông ta lấy điện thoại ra, trông thấy là Bắc Minh Diệp Long gọi tới thì có hơi ngạc nhiên. Hôm nay không phải ngày hạ táng của chủ tịch trước là Bắc Minh Chính sao? Hiện giờ hẳn đang vội chuyện giải quyết tang lễ, sao lại có thời gian gọi điện cho ông như vậy?
Ông ta nhíu mày, vội quay lại văn phòng nhận điện thoại: “Cậu Bắc Minh, xin hỏi cậu có việc gì không?”
Bắc Minh Diệp Long cũng mỉm cười: “Chủ quản Dư, sau khi tan làm tới Đôn Hương Cư đi, tôi mời, tiện đây cũng có chuyện này cần bàn bạc với ông.”
Ông Dư nghe vậy thì có hơi kinh ngạc, vội vàng trả lời: “Cậu Bắc Minh, có chuyện gì cứ nói tôi sẽ làm theo, không cần cậu phải tốn kém như vậy đâu.” Tuy ngoài mặt Bắc Minh Diệp Long là cấp dưới của ông ta, nhưng trên thực tế anh chính là cổ đông thứ hai, lại là người nhà họ Bắc Minh. Ông ta cũng chỉ là người làm công cho người ta mà thôi.
“Chủ quản Dư, ông chính là bậc cha chú trong công ty, đừng từ chối tôi, nghe nói Đôn Hương Cư có món “Phúc Thọ Toàn” rất là có tiếng, chúng ta cứ tới đó ăn thử đi. Được rồi, như vậy đi, tôi chờ ông ở phòng “xuất tái“.” Không đợi ông Dư kịp nói gì thêm thì Bắc Minh Diệp Long đã cúp máy, sau đó anh ta lái xe về khu trung tâm.
“Cậu Bắc Minh...” Ông Dư còn đang định nói gì thêm, song chưa gì ông đã nghe thây thấy tiếng “tút tút” vang lên từ trong ống nghe.
Ông cất điện thoại đi rồi khẽ thở ra một hơi.
Đây không phải là đi ăn “Phúc Thọ Toàn”, thật ra ông cũng hiểu rất rõ, đây là một buổi tiệc rất nguy hiểm.
Bây giờ ông cụ Bắc Minh đã qua đời, người nhà họ Bắc Minh đều đang cố trụ trong công ty chờ chia chác chút gì.
Bề ngoài thì Bắc Minh Thiện vẫn đang nắm quyền, nhưng giờ Bắc Minh Diệp Long cũng nhúng tay vào, cục diện đã bắt đầu âm thầm thay đổi.
Ông chủ bảo đi sao ông ta dám không đi cho được. Ông Dư sắp xếp lại tài liệu rồi đóng cửa văn phòng lại.
Đôn Hương Cư tọa lạc ở một khu phố sầm uất của thành phố A, món nổi tiếng nhất chính là “Phúc Thọ Toàn” hay còn gọi là món Phật nhảy tường.
Ngày nào cũng có rất nhiều người nghe danh mà tới, vì vậy nên muốn đặt chỗ ở đây cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Bắc Minh Diệp Long chạy xe chẳng bao lâu sau đã đến Đôn Hương cư, anh vừa xuống xe thì cô gái đón khách trước cửa đã tươi cươi bước tới: “Cậu Bắc Minh, chỗ ngồi anh đặt đã được sắp xếp xong rồi, xin hãy đi cùng tôi.”
Sức ảnh hưởng của nhà họ Bắc Minh ở thành phố A tương đối lớn, sau khi gọi điện cho ông Dư thì anh đã gọi cho ông chủ ở đây một cuộc.
Ông chủ tất nhiên là vô cùng mừng rỡ. Người nhà Bắc Minh mọi khi vẫn rất khó mời, hôm nay lại nghe thấy cậu chủ nhà họ Bắc Minh muốn đặt chỗ ở đây, đúng là nở mày nở mặt cho bọn họ quá.
Thế là ông ta sai người mời hết tất cả các thực khách trong phòng “xuất tái” qua các phòng khác, sau đó lại tự mình trông chừng các nhân viên trong quán quét dọn sạch sẽ.
Lúc Bắc Minh Diệp Long được cô tiếp tân đưa vào phòng “xuất tái” thì ông chủ cười cười nói: “Ha ha, cậu Bắc Minh, đúng là khách quý. Hôm nay cậu định đặt món gì vậy ạ?”
Bắc Minh Diệp Long kéo ghế ngồi xuống, ông chủ đích thân đưa thực đơn cho anh ta.
Bắc Minh Diệp Long không thèm nhìn mà khoát tay nói: “Nghe nói món “Phúc Thọ Toàn” rất ngon, vậy cho một phần đi. Còn lại ông cứ nhìn mà làm đi. Tôi chỉ đi hai người thôi.”
Ông chủ gật đầu nói: “Cậu Bắc Minh hãy chờ chút, tôi sẽ đi kêu phòng bếp làm ngay.” Nói rồi ông cầm lấy bình rượu trắng trong tay người phục vụ đứng sau rồi đặt lên bàn: “Cậu Bắc Minh, đây là đợt rượu ngon mới được đưa đến, bình này xem như chúng tôi tặng cậu, mong sau này cậu sẽ đến thường xuyên hơn.”
Bắc Minh Diệp Long nhìn bình rượu rồi khoát tay nói: “Hôm nay tôi tới đây bàn công việc, ý tốt của ông tôi nhớ trong lòng, nhưng rượu này tôi không thể uống.”
Ông chủ gật đầu rồi đi ra ngoài cùng nhân viên phục vụ.