Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 435: Chương 435: Nghiệt duyên




Cố Hạnh Nguyên vừa nghe, trong lòng suy nghĩ: người bạn tốt gả cho ông cụ Bắc Minh mà mẹ nói đó không lẽ là mẹ của Bắc Minh Thiện, Dư Như Khiết sao?

Nhưng cô không có hỏi mẹ, mà tiếp tục nghe mẹ kể lại chuyện này.

Lục Lộ tiếp tục nói: “Không lâu sau, mẹ đã quen được ba của con, sau đó thì có con. Lúc đó mẹ vẫn là ca sĩ, công việc rất bận. Thế là mẹ đã nhờ người bạn đó chăm sóc đứa bé vẫn còn đang mặc tã là con, mãi đến khi có một ngày lúc mẹ đang diễn thì nhận được một tin tức đáng sợ.”

Cố Hạnh Nguyên nghe mà cũng rất căng thẳng, cô cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi một câu: “Mẹ, rốt cuộc là chuyện gì?”

Lục Lộ nhìn vẻ mặt sốt sắng của Cố Hạnh Nguyên một cái, trong ánh mắt loé lên một tia sáng ai oán: “Tin tức mà mẹ đột nhiên nhận được chính là, con mất tích...” Bà nói đến đây, nước mắt trong khoé mắt tuôn trào ra.

Trong lòng Cố Hạnh Nguyên cũng vô cùng khó chịu, cô lấy khăn tay của mình ra, lau đi nước mắt trên mặt của mẹ.

“Mẹ, đừng thương tâm nữa, con không phải đã quay về rồi sao, mẹ con chúng ta sau này sẽ sống cùng nhau, sẽ không chia xa nữa.” Nói đến đây cô lại hỏi: “Mẹ, vậy việc con mất tích có liên quan gì đến nhà Bắc Minh chứ, không phải nên là người bạn đã chăm sóc con của mẹ đó sao?”

Lục Lộ gật gật đầu: “Con nói không sai, thật ra mẹ cũng vô cùng hận người bạn đó của mẹ, nhưng nếu như không phải lúc đó Bắc Minh Chính mâu thuẫn với cậu ta, thì cậu ta cũng sẽ không sơ suất mà để mất con được. Thật ra, trải nghiệm của cậu ta cũng rất bi kịch, bởi vì theo như mẹ biết, Bắc Minh Chính sở dĩ lấy người bạn đó của mẹ, chính là bởi vì cậu ta giống với người vợ cũ đã chết của ông ta. Hơn nữa đứa con giữa bọn họ chính là Bắc Minh Thiện hồi nãy đó.”

Cố Hạnh Nguyên vừa nghe thì lập tức hít ngược một hơi lạnh, người bạn đó của mẹ quả nhiên là Dư Như Khiết!

Hơn nữa, điều càng không ngờ tới chính là, Dư Như Khiết mà luôn đối xử với mình không tệ lại chính là ‘hung thủ’ đã để lạc mình.

Thân thế của Bắc Minh Thiện cũng dần dần được hé mở ra, anh sở dĩ hận mẹ của anh, hoá ra tuổi thơ của anh được trải qua trong sự tranh cãi của cha mẹ mình.

Sau khi Lục Lộ kể lại chuyện đã qua một cách đơn giản, bà quay sang nhìn con gái một cái, chỉ thấy ngoại trừ sự trầm tư thì trên mặt của cô cũng trở nên rất khó coi.

“Hạnh Nguyên, con sao thế?”

Cố Hạnh Nguyên giật mình, quay trở về từ trong dòng suy nghĩ phức tạp. Cô chấn chỉnh cảm xúc của mình một chút, sau đó nói: “Mẹ, mấy năm nay mẹ vì tìm con mà đã chịu không ít khổ cực rồi.”

“Ôi, sự vất vả đã bỏ ra trước đây để đổi được hiện tại, mẹ cho rằng vẫn rất là xứng đáng. Ông trời cũng không bạc đãi mẹ, vẫn có thể tìm được con trong dòng người xối xả.” Trên mặt Lục Lộ lộ ra một tia vui vẻ.

Cố Hạnh Nguyên lại trò chuyện với Lục Lộ một hồi, nhưng từ đầu đến cuối cô đều không có dũng khí nói cho mẹ nghe chuyện mình mang thai hộ.

Nếu mẹ đã hận nhà Bắc Minh và Dư Như Khiết như vậy, nếu như mà còn biết mình vậy mà đã sinh cho Bắc Minh Thiện hai đứa con nữa…

Cô thật sự lo lắng không biết mẹ có sẽ vì chuyện này mà tức giận đến xảy ra chuyện gì bất trắc không nữa.

Bí mật này xem ra phải chôn vùi sâu trong lòng mình rồi, tuyệt đối không thể để nó lộ ra.

Trên đường về, dòng suy nghĩ của cô luôn không được bình tĩnh, trước mắt lại lòi ra thêm một vấn đề mới, đó chính là nên giải thích với mẹ về các con như thế nào đây?

Cục cưng nhỏ thì dễ nói rồi, nó không biết gì cả, thậm chí nó cũng chỉ coi Bắc Minh Thiện là quỷ toilet mà thôi.

Nhưng còn Trình Trình và Dương Dương thì sao? Tuy bọn chúng chỉ mới 7 tuổi, nhưng nếu như bọn chúng biết mấy chuyện này rồi thì sẽ nghĩ thế nào đây?

Hơn nữa, mấy bà cháu bọn họ chắc chắn sẽ gặp nhau trong tương lai không xa, xem ra chuyện mà mình cần phải sắp xếp ổn thoả vẫn còn rất nhiều rất nhiều.

Nhưng trước mắt phải nhân lúc chuyện của mình vẫn chưa bận lắm mà giúp mẹ hồi phục lại sức khoẻ trước rồi nói, chuyện này sau này mới giải quyết. Bây giờ mình cũng đã không rảnh để đi nghĩ quá nhiều rồi.

Bây giờ, theo như mẹ nói như vậy, cô đã rất chắc chắn là cho dù Bắc Minh Thiện có sơ ý hay cố ý mà biểu hiện thật tốt ở trước mặt mẹ đi nữa, thì mẹ cũng sẽ không mắc mưu của anh, hơn nữa sẽ càng thêm phản cảm đối với anh.

Haizz...Cô và mẹ và nhà Bắc Minh thật là một mối nghiệt duyên a…

Câu chuyện mà Lục Lộ kể cho Cố Hạnh Nguyên nghe, giống hệt như một một tình tiết ngắt ngoéo trên phim vậy, khiến cô thật sự có chút không tiêu hoá được.

Khi cô về đến nhà, nhìn đồng hồ đã là rất trễ rồi.

Trình Trình nhận được thông báo của trường học ngày mai đi học rồi, cho nên đã ngủ từ sớm.

Cửu Cửu vốn dĩ còn định chơi thêm chút nữa, nhưng Anna và Lạc Kiều lo bé sẽ làm ồn đến Trình Trình nghỉ ngơi, nên dứt khoác dỗ dành bé lên giường ngủ.

Sau khi Cố Hạnh Nguyên về, cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần của mình đều rất mệt, cô không có nói chuyện với bọn họ lâu.

Sau khi cô và Trình Trình quay về, đối diện với vấn đề nên sắp xếp Lạc Kiều thế nào, bây giờ cô ta đang mang thai, cô ta vốn định đến khách sạn thuê một phòng là xong.

Nhưng Cố Hạnh Nguyên kiên quyết không chịu, phụ nữ mang thai là chuyện lớn, không thể xem nhẹ. Một mình ở khách sạn không ai chăm sóc, nếu như xảy ra chút chuyện gì thì không được.

Cuối cùng vẫn là Anna nói: “Hay là như vầy đi, Lạc Kiều ở cùng một phòng với tôi. Tôi đã từng mang thai nên cũng có thể chăm sóc cô ấy một chút.”

Cố Hạnh Nguyên vừa nghe, lại nhìn căn nhà nhỏ như bàn tay này, cũng chỉ có thể gật đầu: “Anna, Kiều Kiều, thật là quá uỷ khuất cho các cậu rồi.”

“Chúng ta đều là chị em tốt, có gì mà khách sáo chứ. Cô có thể thu nhận cho hai bọn tôi ở, đã là rất không dễ gì rồi.” Anna kéo lấy tay cô.

Lạc Kiều cũng nói giúp ở bên cạnh: “Phải đó, phải đó. Nếu như không phải Hạnh Nguyên thu giữ tớ, chắc không lâu nữa tớ cũng không có nhà để về rồi, cậu cũng biết đó, bụng của tớ…” Nói đến đây lại khẽ thở dài một hơi.

“Cậu đó, chuyện do mình thôi, Hình Uy người ta muốn chịu trách nhiệm cậu lại không cho người ta cơ hội, cậu đừng có mà ở đây tự mình thương cảm nữa.”

Vẫn là câu nói của Cố Hạnh Nguyên đã chọt trúng điểm yếu của cô ta.

Lạc Kiều giống như một tiểu oán phụ, dùng ánh mắt ai oán nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Tớ còn có thể làm gì nữa, đã phạm qua một số lỗi lầm, không lẽ còn muốn phạm thêm một cái sao? Cha ruột của đứa trẻ tớ không thể chọn được, nhưng ông xã của tớ thì tớ vẫn có chút quyền lợi để chọn đúng chứ.”

Nói đến đây, cô ta lại trở nên tràn đầy tự tin: “Chỉ dựa vào cái tư sắc trời ban của tớ thôi, đàn ông thì đầy đường, đâu cần phải chỉ khư khư với một người đàn ông chứ.”

Cố Hạnh Nguyên trợn trắng mắt với cô ta một cái, thật không biết nên nói cô ta cái gì mới tốt nữa, vươn tay khẽ đánh vào mông cô ta một cái: “Cậu bớt bốc phét ở đây đi, thời gian không còn sớm nữa mau đi ngủ thôi. Thai phụ quan trọng nhất là nghỉ ngơi. Còn nữa, lúc tớ không có ở nhà, đừng có mà đem mấy cái triết lý lệch lạc này nói với cục cưng nhỏ nghe đó, tớ không muốn nó sau này giống như cậu đâu.”

Lạc Kiều mất kiên nhẫn rồi: “Được rồi được rồi, không nói mấy cái này với nó đâu. Hơn nữa, tớ thân là cô gái thế hệ mới, tư tưởng như vậy mới có thể thích ứng được thời đại như vậy có được chưa. Tớ không muốn giống như người của thời đại cũ, bất kể có thích hay không thích thì vẫn cứ hồ đồ mà trải qua cả đời đâu. Hạnh Nguyên, cậu cũng nên suy nghĩ cho chuyện của mình đi, cuộc sống của cô nhi quả mẫu không dễ dàng gì đâu, bây giờ bọn tớ còn có thể giúp được cậu, chứ qua thời gian nữa, khi chỉ còn lại hai mẹ con cậu và Trình Trình, thì xem cậu làm thế nào. Sư huynh của tớ và cậu xem ra cũng chỉ có thể có duyên không phận rồi, nhưng cậu cũng không thể từ bỏ cuộc sống như vậy a…”

Nói đến đây, ánh mắt của cô ta chợt sáng lên: “Này, đúng rồi!” Cô ta sáp đến bên cạnh Cố Hạnh Nguyên, mang theo vẻ thần bí, lại có chút thần sắc của một bà tám.

Dùng cù chỏ chọt chọt eo của cô: “Này, Hạnh Nguyên. Cậu cảm thấy con người anh trai tớ thế nào? Mạnh mẽ đoan chính, không có sở thích gì xấu.”

Lạc Kiều nói đến đây, thì nhìn Cố Hạnh Nguyên với ánh mắt lấp ló như ăn trộm: “Sao, có rung động không, có cần tớ gọi điện thoại cho anh ấy đến, hai người nói chuyện đàng hoàng không? Không phải anh ấy là thầy của Dương Dương sao, tớ thấy Trình Trình hình như cũng không có phản cảm với anh ấy đâu.”

“Được rồi bà nội, xử lý chuyện của mình xong trước đi rồi hẵng nói người ta.” Nói mãi nói mãi, Cố Hạnh Nguyên ngáp một cái, xua xua tay với cô ta: “Được rồi, được rồi, tớ không điên với cậu nữa, hôm nay thật sự là mệt chết rồi, tớ đi ngủ đây.” Nói xong, cô quay người đi vào phòng ngủ.

Thật sự hôm nay cô đã rất mệt rồi, từ sáng sớm bắt đầu cho đến vừa nãy gần như là không có ngừng lại qua.

Nhưng khi cô nằm xuống giường, nghiêng đầu nhìn một cái, Cục cưng nhỏ đã ngủ rồi.

Con bé này lúc ngủ không phải lăn lóc khắp nơi thì là đá chăn ra.

Cái bộ dạng này, gần như là y đúc Dương Dương khi ở tuổi này.

Thật không biết cô bé lớn lên rồi, có nghịch ngợm giống như Dương Dương không nữa.

Vì để phòng trừ Cửu Cửu bị rơi xuống giường lúc ngủ, Cố Hạnh Nguyên còn đặc biệt di chuyển giường đến sát vách tường, sau đó sắp xếp Cửu Cửu ở bên trong, còn mình thì canh chừng ở lối ra duy nhất.

Sau đó, khi Cố Hạnh Nguyên nằm xuống không lâu, không biết Cửu Cửu đang mơ thấy cái gì, nghe cái miệng nhỏ của bé con lẩm bẩm: “Quỷ toilet, ta không sợ ngươi đâu, mau trả mẹ cho ta!”

Cố Hạnh Nguyên vừa nghe, con bé này còn nói mớ nữa, thật đúng là thú vị. Còn mơ thấy cả mình và Bắc Minh Thiện.

Có thể nghe ra được, Cục cưng nhỏ là đang muốn cứu mình ra khỏi tay của tên Bắc Minh Thiện đáng ghét đó. Thật đúng là đứa bé ngoan, lúc ngủ cũng bảo vệ mình như vậy nữa.

Khoé miệng Cố Hạnh Nguyên khẽ cong lên, vẫn là con nít a, chuyện gì phiền lòng cũng không cần phải suy nghĩ.

Cô muốn nghe cục cưng nhỏ sau đó còn nói gì nữa, cô nghiêng đầu qua, thì thấy Cửu Cửu vốn đang đưa lưng về phía mình, cơ thể nhỏ bé chợt quay lại, đồng thời cái chân nhỏ cũng theo tới.

Một cước đá lên người Cố Hạnh Nguyên.

Sức lực của con bé này thật không nhỏ, đá đến Cố Hạnh Nguyên khẽ nhíu mày một cái.

Lúc này, cô lại bất giác nghĩ đến mình lúc nhỏ.

Cô vẫn nhớ mình vào lúc đó, đã theo Vũ Xuân rồi.

Lúc đó, cô đã biết bản thân mình không được ăn hiếp em gái Cố Anh Thư, phải yêu thương bảo vệ cô ta từng giờ từng phút.

Thật không ngờ, vận mệnh của mình đã bị Dư Như Khiết thay đổi rồi.

Nhưng cô có chút nghi hoặc, tại sao mẹ và bà ta rõ ràng là chị em tốt, nhưng vì sao bà ta lại làm mất mình, giữa bọn họ đã xuất hiện chuyện gì, mới ra tay với một đứa bé như mình chứ?

Cô thật sự muốn gọi điện thoại cho ba nuôi Mạc Cẩm Thành.

Bởi vì cô biết Mạc Cẩm Thành quen với Dư Như Khiết còn sớm hơn cả ông cụ Bắc Minh nữa, có lẽ ông ta sẽ biết chút gì đó.

Bởi vì, khi cô hỏi mẹ vấn đề như vậy ở trong bệnh viện, bà lại không nói.

Không biết chuyện đã xưa bà cũng không biết, hay là bà không muốn nhắc lại chuyện cũ nữa.

Nhưng, cô lại nghĩ đến, cho dù ba nuôi thật sự biết chân tướng của sự việc, thì cũng có thể làm sao chứ?

Mối quan hệ của mình và Dư Như Khiết, còn có cha nuôi tuy cũng không thân mật, nhưng cũng coi như là không kém thân thích rồi.

Không lẽ sau này mình sẽ không còn qua lại gì nữa sao? Hơn nữa, qua sự qua lại ngắn ngủi với bà ta, cảm thấy bà ta dường như không phải là người có thể làm ra chuyện như vậy được.

Nếu như không phải Dư Như Khiết, vậy thì là ai chứ?

Lúc đó mẹ, chẳng qua chỉ là một ca sĩ có chút tiếng tăm mà thôi.

Không lẽ lúc đó, giới giải trí đã giống như bây giờ, vì muốn thượng vị mà không từ thủ đoạn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.