Giang Tuệ Tâm đột nhiên có một loại dự cảm không lành, bà ta lại dùng sức nắm lấy cánh tay của Bắc Minh Đông một lần nữa: “Nói nhanh đi, rốt cuộc là ba của con đang ở đâu hả?”
Giờ phút này hai mắt của Bắc Minh Đông đã đỏ lên, anh ta không nói chuyện, chỉ là đưa tay chỉ về phía thang máy.
Giang Tuệ Tâm hiểu ra mọi chuyện, trước mắt của bà tối sầm, sau đó ngã xuống mặt đất.
“Bà Bắc Minh!”
“Bà nội...” Mặc dù là Trình Trình và Dương Dương cũng không hiểu mọi chuyện, nhưng mà bầu không khí như thế này cũng làm cho bọn nhóc cảm thấy có chuyện lớn xảy ra.
Bắc Minh Đông thấy mẹ của mình ngã xuống đất, anh ta nhanh chóng đỡ bà dậy.
Sau đó nói với lão Lý: “Đưa mẹ tôi đến bệnh viện ngay đi!”
...
Lúc bọn người Bắc Minh Đông rời đi không lâu, xe cảnh sát và xe cứu thương chạy đến với tiếng còi báo động.
Mấy chiếc xe trực tiếp chạy đến nơi xảy ra tai nạn ở tầng hai của bãi đỗ xe ngầm.
Hình Uy đưa các nhân viên cảnh sát đi đến thang máy.
Rất nhanh, cửa thang máy liền được cạy mở ra.
Biểu cảm của Hình Uy đông cứng đi ra ngoài, anh ta nhìn Bắc Minh Thiện rồi nói: “Ông chủ, ông cụ Bắc Minh đang ở bên trong, đã chết rồi.”
Lúc này các khớp cơ trên gương mặt của Bắc Minh Thiện đang không khỏi nảy lên, anh quay người lại muốn đi vào trong thang máy.
Nhưng mà lại bị hai nhân viên cảnh sát ngăn cản ở bên ngoài: “Xin lỗi, bây giờ chúng tôi phải bảo vệ hiện trường, những người không liên quan đến tình tiết vụ án mời cách xa ra một chút.”
Nói xong, có một nhân viên cảnh sát khác bắt đầu kéo ra những đường ranh giới ở xung quanh thang máy.
Hình Uy biết là ông chủ muốn gặp ông Bắc Minh một lần cuối, anh ta nói với nhân viên cảnh sát đang ngăn cản Bắc Minh Thiện: “Chúng tôi là người thân của người bị hại, chúng tôi muốn nhìn ông chủ một lần cuối cùng.”
Nhưng mà cho dù anh ta có nói như thế nào, nhân viên cảnh sát cũng không cho phép bọn họ bước vào trong thang máy nửa bước.
Trong lúc nhân viên cảnh sát đang nhanh chóng tiến hành khám nghiệm hiện trường và chụp ảnh lấy chứng cứ, sau đó lại cho bác sĩ vào xử lý thi thể.
Khi thi thể của Bắc Minh Chính được bác sĩ đưa ra từ bên trong, ở trên có phủ một tấm vải trắng, Bắc Minh Thiện lập tức vọt tới.
Hình Uy cũng đưa tài ngăn cản bác sĩ lại: “Chúng tôi là người thân của người bị hại, xin ông để cho gia chủ của chúng tôi gặp ông chủ một lần cuối cùng.”
Bác sĩ suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nhẹ gật đầu.
Bắc Minh Thiện đi đến trước cáng cứu thương, nhìn thi thể bị vải trắng phủ lại, trong mắt nhất thời co giật.
Anh đưa tay nhẹ nhàng vén tấm vải trắng đắp ở trên người của ba lên, chỉ nhìn thấy ông vẫn mở to hai mắt như cũ, Bắc Minh Thiện đưa tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của ông, làm hai mắt của ông nhắm lại.
...
Bắc Minh Thiện dẫn theo Hình Uy đến cục cảnh sát cho lời khai, giữa trưa mới ra khỏi cục cảnh sát.
Trải qua phán đoán sơ bộ của phía cảnh sát, dây cáp của thang máy bị đứt khiến cho thang máy rơi xuống.
Cùng đi với Bắc Minh Chính còn có hai nhân viên làm việc ở trong khách sạn, cũng chính vì vậy mà mất mạng.
Ngồi ở trong xe, trên mặt của Hình Uy tràn đầy vẻ nghi ngờ mà hỏi Bắc Minh Thiện: “Ông chủ, tại sao lại không thể nói ra chúng ta đã nhìn thấy chiếc xe ở bên trong tầng hầm?”
Bắc Minh Thiện giương mắt lên nhìn Hình Uy một chút: “Cậu cảm thấy nói ra thì có tác dụng được bao nhiêu hả? Không có biển số xe, bọn họ phải đi thăm dò như thế nào?”
“Vậy anh có thể xác định được là do Đường Thiên Trạch làm ư?” Hình Uy hỏi Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi rất quen thuộc âm thanh của anh ta, hơn nữa còn có gương mặt đã nhìn thấy ở trong tầng hầm.”
Hình Uy miết miết lông mày: “Hiện tại cảnh sát vẫn còn chưa đưa ra kết luận nào khác, em thấy là chúng ta vẫn nên điều tra đi.”
Nói đến đây, Hình Uy lại cảm thấy có chút khó khăn. Cho dù bọn họ đã nhận định là do Đường Thiên Trạch làm, nhưng mà hiện tại tin tức liên quan đến Đường Thiên Trạch mà bọn họ nắm giữ trong tay quả thật đã ít lại càng thêm ít.
Không cần phải nói, thậm chí ngay cả một tấm ảnh cũng không có.
Cuối cùng Hình Uy vẫn quyết định gọi điện thoại cho thủ hạ trước, trước tiên để bọn họ lấy được video giám sát ở khách sạn Empire, xem xem ngày hôm đó có người nào khả nghi ra vào nơi này hay không, nhất là tin tức liên quan đến một chiếc xe Audi A6 màu trắng không có biển số.
Sau khi nhiệm vụ được giao, Hình Uy lái xe chở Bắc Minh Thiện chạy về phía nhà cổ nhà họ Bắc Minh.
Trên đường đi lại nhận được cuộc gọi của Bắc Minh Đông, nói là Giang Tuệ Tâm đã ngất xỉu rồi, đã được đưa đến bệnh viện trung tâm.
Cuối cùng xe của Bắc Minh Thiện xuất hiện ở trong bệnh viện trung tâm thành phố.
Bắc Minh Thiện dưới sự dẫn đường của Hình Uy, đi đến phòng bệnh vip của Giang Tuệ Tâm.
Bọn họ đứng ở trong phòng quan sát cách một tấm kính, nhìn thấy hai mắt của Giang Tuệ Tâm nhắm chặt lại đang nằm ở trên giường bệnh.
Bắc Minh Thiện hơi nhíu mày, quay người lại hỏi Bắc Minh Đông: “Tình huống của dì Tâm bây giờ như thế nào?”
Bắc Minh Đông thở ra một hơi: “Còn có thể thế nào được nữa, sau khi mẹ của em biết chuyện ba xảy ra chuyện, hốt hoảng đến nỗi ngất xỉu tại chỗ. Sau đó bác sĩ đã làm kiểm tra, không có vấn đề gì lớn, chỉ là phải cần chờ một khoảng thời gian thì bà ấy mới tỉnh dậy được.”
Bắc Minh Thiện nhẹ gật đầu, vì để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn giống như ông cụ một lần nữa, Bắc Minh Thiện để Hình Uy tăng thêm người trông chừng ở bệnh viện.
Cũng đã ra lệnh rằng nếu như không có sự đồng ý của mình thì không có ai được phép đưa Giang Tuệ Tâm ra khỏi khu vực này vì bất cứ lý do gì.
Bắc Minh Đông vẫy tay ra hiệu với Bắc Minh Thiện, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh.
Bắc Minh Thiện cũng bước theo ra ngoài.
Không tiện nói chuyện ở trong phòng bệnh và hành lang công cộng, bọn họ cùng nhau đi đến lối đi an toàn.
Ở đây có rất ít người qua lại, nói chuyện cũng không cần phải cố kỵ gì nhiều.
Bắc Minh Đông nghiêng người dựa vào tay vịn của cầu thang, hai tay đút vào trong túi quần, cúi đầu nhìn sàn nhà dưới chân: “Chuyện ở trong khách sạn, cảnh sát nói như thế nào?”
Bắc Minh Thiện nhìn anh ta một chút, sau đó lấy ra một hộp thuốc từ trong túi, lấy một điếu thuốc đặt trong miệng của mình, sau đó lại lấy ra một điếu đưa cho Bắc Minh Đông.
Vốn dĩ Bắc Minh Đông hiếm khi hút thuốc, nhưng mà giờ phút này anh ta cũng phá lệ, nhận lấy thuốc ngậm vào miệng.
Sau đó cầm lấy cái bật lửa trong tay của Bắc Minh Thiện, đốt thuốc cho anh và mình.
Bắc Minh Thiện hít một hơi thật sâu, sau đó nói cho Bắc Minh Đông nghe những lời mà cảnh sát đã nói với anh.
Bắc Minh Đông nghe xong, lại khe khẽ lắc đầu, cười lạnh nói: “Dây thép bị đứt rồi...”
Tiếp theo đó anh ta cũng hít một hơi thuốc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Bắc Minh Thiện đang đứng ở đối diện, trong đôi mắt tản ra một cỗ rét lạnh.
Sau đó lại từ từ nó ra một câu: “Ngày hôm nay ba đã làm người chết thay cho anh.”
...
Trong giọng nói của Bắc Minh Đông mang theo nhiều oán hận, sau đó thân thể của anh ta rời khỏi tay vịn, chậm rãi đi đến trước mặt của Bắc Minh Thiện, duỗi cánh tay đang hơi run ra nắm chặt lấy cổ áo của Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện hơi nhíu mày lại, nhưng mà anh không lập tức hất tay của anh ta từ trên người của mình ra.
Bắc Minh Đông nhìn chằm chằm vào Bắc Minh Thiện, mắt của anh ta lập tức đỏ lên: “Nếu như không phải anh đột nhiên thay đổi địa điểm diễn ra hôn lễ, có lẽ người chết trong ngày hôm nay là anh chứ không phải là ông ấy, người làm việc này rõ ràng là nhằm vào anh mà đến.”
Bắc Minh Thiện cũng nhìn anh ta, trong đôi mắt lộ ra cảm xúc rất bình tĩnh.
Sau đó anh đưa tay lấy bàn tay của Bắc Minh Đông từ cổ áo của mình ra: “Cậu nói không sai, bọn họ là nhằm vào tôi mà đến, nếu như không phải là ba, đoán chừng hiện giờ tôi đã...”
“Anh là một người máu lạnh.” Bắc Minh Đông gần như là cắn răng mà nói.
Máu lạnh đối với Bắc Minh Thiện mà nói, đổi lại là trước kia thì quả thật anh là một trăm phần trăm.
Nhưng mà bây giờ, sau khi trải qua một vài chuyện, cái từ này đối với anh mà nói cảm thấy có chút chói tai.
Anh hít vào một hơi thuốc, nói tiếp: “Về vấn đề này, mặc dù là bên phía cảnh sát tạm thời không điều tra ra được cái gì, nhưng mà tôi sẽ không bỏ qua như vậy đâu, thù này tôi nhất định phải báo.”
“Ha...” Bắc Minh Đông cười lạnh một tiếng: “Báo thù thay cho ba à, nói nhẹ quá nhỉ, người kia đã dám làm như vậy rồi còn có ngốc đến mức để lại manh mối gì để cảnh sát tìm ra không.”
Bắc Minh Thiện nhíu mày: “Chuyện này cậu không cần phải quan tâm đâu, tôi tự có cách của mình, mấy ngày nay cậu vẫn nên hủy các buổi xã giao ở trong tay đi, cố gắng bầu bạn với dì Tâm.”
Nói đến đây, anh đưa tay ném điếu thuốc trong tay xuống mặt đất, dùng chân giẫm lên nó, sau đó xoay người đi ra khỏi lối đi an toàn.
Bắc Minh Đông cũng bước ra ngoài theo.
Sau khi bọn họ trở về phòng bệnh của Giang Tuệ Tâm không lâu, Giang Tuệ Tâm đã tỉnh dậy từ trong cơn hôn mê.
Bắc Minh Đông và Bắc Minh Thiện nhanh chóng bước vào phòng bệnh, đứng ở bên cạnh giường bệnh của bà.
Bà ta vừa mới tỉnh dậy, cộng thêm việc trong lòng chịu đả kích quá lớn, bây giờ vẫn còn rất yếu ớt.
Bà ta chậm rãi mở hai mắt ra quan sát hoàn cảnh bốn phía, bà biết là mình đang ở trong bệnh viện.
Sau đó duỗi bàn tay run rẩy ra giữ chặt lấy tay của Bắc Minh Đông: “Đông Đông, bọn nhỏ đâu rồi?”
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con đã kêu lão Lý đưa bọn chúng về nhà cổ rồi.” Bắc Minh Đông nhìn mẹ của mình đang nằm ở trên giường bệnh, mặc dù là bình thường bà hay nói chuyện mạnh miệng, nhưng mà giờ phút này trong lòng của anh ta vẫn cảm thấy rất là khó chịu.
Bà lại thấy được Bắc Minh Thiện đang đứng ở bên cạnh của Bắc Minh Đông, bà nói: “Thiện, ba của con...” Nói đến đây, đôi môi của bà bắt đầu run rẩy, trong mắt tuôn ra nước mắt, rốt cuộc cũng không nói gì được nữa.
Bắc Minh Đông vội vàng lấy khăn tay của mình ra lau nước mắt thay cho mẹ.
Bắc Minh Thiện khom người xuống đưa tay nắm chặt lấy tay của Giang Tuệ Tâm: “Dì Tâm, con sẽ xử lý hậu sự của ba con thỏa đáng, dì cũng không cần phải quan tâm tới chuyện này.”
Giang Tuệ Tâm chậm rãi nói: “Bây giờ ba của con đang ở đâu, dì muốn đến nhìn ông ấy một lần.”
Mặc dù Giang Tuệ Tâm đối với Bắc Minh Chính có rất nhiều oán hận, nhất là về phương diện phân chia tài sản, ngay cả một đồng cũng không chia cho Bắc Minh Đông.
Nhưng mà chung chăn chung gối đã nhiều năm như vậy rồi, vẫn có tình cảm sâu đậm, cái chết đột ngột của Bắc Minh Chính đối với bà ta mà nói vẫn là đả kích vô cùng lớn.
“Dì Tâm, bây giờ dì phải bồi dưỡng thân thể cho tốt, chờ dì khỏe nhiều rồi thì con sẽ dẫn dì đi gặp ông ấy.” Bắc Minh Thiện nói đến đây, nhẹ nhàng đưa tay của bà qua cho Bắc Minh Đông.
Nói với anh ta: “Cậu ở đây chăm sóc cho dì Tâm đi, tôi về xử lý chuyện hậu sự của ba trước.”
Nói xong, anh quay người lại mang theo Hình Uy rời khỏi phòng bệnh vip.
...
Bọn họ vừa mới đi ra khỏi phòng bệnh vip liền nhìn thấy một bóng dáng xuất hiện ở trước mặt của bọn họ.
“Chú hai, kể từ khi chia tay đến nay không có vấn đề gì chứ? Hôm nay là ngày đại hôn của chú mà lại không thông báo cho gia đình của chúng tôi một tiếng, có phải là về tình về lý thì đều có chút kỳ cục hay không?”
Người này nói chuyện ngã ngớn cay nghiệt như thế.
Không cần phải nhìn, nghe thấy thì liền biết là Diệp Long tới rồi.
“Cậu chủ Long, sao cậu lại đến đây vậy?” Hình Uy cảm thấy bất ngờ, nhất là anh ta lại đang chất vấn ông chủ kết hôn mà tại sao lại không báo cho người nhà cả biết vậy.
Diệp Long cười lạnh: “Chuyện của nhà họ Bắc Minh nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhất là tôi vừa mới nghe được phong phanh, khách sạn của chú hai xảy ra chuyện, có người bị thương, nên tôi đến đây xem thử.”
Nói đến đây, anh ta nhìn Bắc Minh Thiện rồi nói: “Không phải người bị thương là chú hai đó chứ?”
Bắc Minh Thiện nhìn chằm chằm vào Diệp Long: “Cậu đến đây là vì để chế giễu tôi à?”
Diệp Long cười khoác tay, sau đó đi đến bên tai của Bắc Minh Thiện thấp giọng nói: “Nghe nói là chuyện của khách sạn ầm ỉ rất lớn, còn có người chết...”
Không đợi Diệp Long nói hết lời.
“Bốp...”
Trên mặt của anh ta liền chịu một đấm của Bắc Minh Thiện.
Một đấm này đến quá đột ngột, Diệp Long không hề phòng bị một chút nào.
Anh ta bị đánh phải lùi về phía sau mấy bước, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất, may mắn là được hai người đàn ông áo đen đi theo anh ta đỡ lại.
Sau khi Diệp Long đứng vững thì hất hai người đang đỡ anh ta ra.
Hung tợn nhìn Bắc Minh Thiện.
Hai người bên cạnh anh ta đã bắt đầu xắn tay áo lên chuẩn bị đọ sức với Bắc Minh Thiện một phen.
Trong nháy mắt liền dâng lên mùi thuốc súng, để cho những người đi ngang qua đây đều tự giác mà tránh bọn họ xa một chút.