Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 403: Chương 403: Người làm việc gì đều có trời cao chứng giám




Thẩm phán đọc tiếp bản án: “Xét thấy Công ty giải trí mới nói có tài liệu quan trọng bị mất, nhưng không đưa ra được chứng cứ liên quan đến thông tin này, nên bác bỏ yêu cầu bồi thường. Nhưng bị cáo phải bồi thường thích đáng về những tổn thương tinh thần mà đương sự đã hứng chịu. Giờ bản tọa sẽ phán quyết như sau, bị cáo phải bồi thường cho nguyên cáo các chi phí về thiết bị, tổn thương tinh thần, mất dữ liệu và việc kháng cáo, tổng cộng là một tỷ hai trăm triệu.”

Đọc xong phán quyết, thẩm phán lại gõ búa lần nữa.

“Cạch...”

Phán quyết xong, Tam Hỗn là người đầu tiên không nhịn được lên tiếng: “Thẩm phán, chẳng lẽ chi phí về tài liệu quan trọng của tôi không được tính sao?”

Thẩm phán đang cúi đầu thu dọn tài liệu trong tay mình.

Nghe thấy có người không hài lòng về phán quyết thì ngẩng đầu lên nhìn Tam Hỗn nói: “Cậu này, bản tọa đã tuyên bố kết quả phán quyết rồi. Nếu cậu không phục thì có thể gửi đơn kháng cáo.” Nói xong, ông ôm tài liệu xoay người rời đi.

Tam Hỗn quay đầu nhìn luật sư của mình: “Mất cả nửa ngày chỉ được chút bồi thường đó, tôi phải kháng cáo.”

Luật sư liếc nhìn anh ta, thật ra trong lòng anh hiểu rất rõ, bên anh có thể nhận được số tiền bồi thường là một tỷ hai trăm triệu đã là cực hạn rồi, nên nói nhỏ với anh ta: “Bỏ đi, anh đừng tham lam quá. Nếu không phải lúc trước có người đưa chứng cứ bên đó qua đây, chỉ sợ ngay cả chút tiền này cũng khó mà nhận được.”

“Chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ qua như thế, vậy thì bọn họ thật sự quá hời rồi.” Tam Hỗn khó mà nuốt trôi cơn giận này.

Bắc Minh Thiện lấy một cây bút và tấm séc ra, viết thẳng vào đó một tỷ hai trăm triệu, rồi đưa cho Hình Uy.

Hình Uy nghiêm mặt đi tới trước mặt Tam Hỗn, nói thật anh hơi bất mãn với phán quyết này, với hạng người này, hoàn toàn không nên cho một xu nào.

Anh kẹp hai ngón tay đưa tấm séc cho Tam Hỗn, rồi hung hăng nói với anh ta: “Nhóc con, sau này cậu nên thông minh một chút, cậu không đủ tư cách để đấu với chúng tôi đâu, hôm nay coi như hời cho cậu.”

Tam Hỗn nhận lấy tấm séc, mặc dù ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng vẫn rất tức giận, cho dù thực lực của mình không phải là đối thủ của Bắc Minh Thiện, nhưng mấy chuyện khác thì chưa chắc. Tục ngữ có câu minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, tương lai chúng ta vẫn còn dài.

Sau khi nghe thấy phán quyết này, Vân Chi Lâm thở phào nhẹ nhõm, anh tranh thủ lấy được kết quả này cũng xem như thắng kiện với phương thức khác.

Cố Hạnh Nguyên thu dọn hết giấy tờ, rồi nói với Vân Chi Lâm: “Chúng ta về thôi.”

Lúc cô và Vân Chi Lâm đang định rời đi, thì Bắc Minh Thiện mở miệng nói: “Sau khi hai người quay về thì đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta, nhớ cử người mang chi phiếu đến cho tôi.”

Cố Hạnh Nguyên vòng qua người Vân Chi Lâm, đi tới trước mặt Bắc Minh Thiện rồi trừng mắt nhìn anh: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức để giảm số tiền bồi thường đến mức thấp nhất rồi, anh không những không cảm ơn chúng tôi, mà vừa mở miệng đã bảo chúng tôi bồi thường cho anh.”

Bắc Minh Thiện ung dung đứng dậy khỏi chỗ ngồi, rồi cúi đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên từ trên cao, lạnh lùng nói: “Tôi mặc kệ hai người cố gắng như thế nào, nhưng đây là trách nhiệm của người làm luật sư. Thứ tôi cần là kết quả, nếu thua kiện thì cứ dựa theo thỏa thuận mà tiến hành, cô cũng đâu phải mới đi theo tôi ngày một ngày hai, chẳng lẽ lại không hiểu rõ vấn đề này.”

Cố Hạnh Nguyên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, thật sự không biết nên nói gì.

Tam Hỗn đứng ở phía đối diện thấy mấy người Bắc Minh Thiện hình như xảy ra chút tranh cãi, thì khóe miệng nở nụ cười nham hiểm ngay.

Vân Chi Lâm đi tới bên cạnh Cố Hạnh Nguyên, rồi cúi đầu nói nhỏ với cô: “Anh ấy nói đúng, chúng ta thua là thua, đừng nói gì nữa, mau về thôi.”

Cố Hạnh Nguyên gật đầu, rồi cùng Vân Chi Lâm đi ra khỏi tòa án.

Các phóng viên đang đứng đợi trước cổng tòa án, nhanh chóng nhìn thấy cửa tòa án mở ra, rồi hai bên cùng đi ra ngoài.

Người đầu tiên bước ra ngoài là Tam Hỗn của Công ty giải trí mới, nhân vật chính trong ngày hôm nay, mặc dù anh ta không hài lòng với kết quả phán quyết, nhưng lúc đối mặt với ống kính trên mặt anh ta vẫn nở nụ cười, không những thế, anh ta còn làm động tác chiến thắng.

Rồi anh ta lớn tiếng nói: “Các bạn đồng nghiệp trong giới truyền thông, chúng ta thắng rồi!”

Tin giật gân này đã làm phóng viên đang đứng đợi bên ngoài hơi bất ngờ.

Bọn họ không thể ngờ rằng một công ty không hề có tiếng tăm gì trong ngành, lại có thể thắng kiện tổng giám đốc Bắc Minh thị danh tiếng lẫy lừng trong thành phố A.

Tin giật gân hiếm có trong một trăm năm này đã thu hút rất nhiều micro và ống kính nhắm về phía anh.

Nhưng sao anh có thể để cho tin tức này lọt vào tay người ngoài được chứ, Tam Hỗn vẫy tay với nhóm người của mình: “Tôi chỉ tiếp nhận phỏng vấn với người bên mình.”

Mấy phóng viên truyền thông khác thấy vậy thì đành chịu.

Đúng lúc này, Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên đi ra ngoài, sau lưng bọn họ là Bắc Minh Thiện mặc bộ đồ vest mang giày da ung dung đi ra ngoài, lúc này anh đã mang kính râm rồi, còn Hình Uy thì đi bên cạnh.

Điều làm phóng viên cảm thấy kỳ lạ là, bọn họ không hề nhìn thấy vẻ mặt đưa đám mà những người thua kiện nên có trên mặt anh, mà trông anh như thể chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

Tam Hỗn quay đầu liếc nhìn Bắc Minh Thiện, nếu tôi không thể nào chỉnh đốn anh ở trên tòa, vậy thì giờ tôi sẽ mượn đao giết người, để anh mất mặt ở chỗ này, như vậy cũng có thể trút được ít giận.

Nghĩ như vậy anh ta liền nói với phóng viên: “Mọi người có thể đi phỏng vấn anh ta xem anh ta có suy nghĩ gì khi thua kiện.”

Vừa dứt lời, các phóng viên vội lao về phía Bắc Minh Thiện như ong vỡ tổ: “Anh Bắc Minh, anh nghĩ như thế nào về chuyện thua kiện ngày hôm nay?”

Đối với Cố Hạnh Nguyên, hai chữ “thua kiện” này rất chói tai, cô chưa được người nào đồng ý, đã cầm lấy micro của một phóng viên trong đó rồi nói: “Chúng tôi không nghĩ rằng hôm nay chúng tôi đã thua kiện, mà chúng tôi chỉ hơi xui xẻo bị người khác tính toán thôi. Nhưng không sao, người làm việc gì đều có trời cao chứng giám. Người làm chuyện ác thì cuối cùng cũng sẽ nhận báo ứng.”

“Ha ha, cô nói rất đúng, người làm việc gì đều có trời cao chứng giám. Theo tôi thấy dù gì tổng giám đốc Bắc Minh cũng sẽ gặp báo ứng thôi.” Tam Hỗn đứng cách đó không xa cười nói.

Hình Uy nhìn Tam Hỗn, rất muốn lao tới đó đánh anh ta một trận, nhưng bản thân cũng hiểu rõ nếu mình làm thế sẽ gây thêm rắc rối cho cậu chủ, đành phải nhẫn nhịn lại.

Anh nghiến răng nói: “Các bạn phóng viên, chúng tôi không tiếp nhận bất kỳ bài phỏng vấn nào, mong các bạn nhường đường một lát.” Nói xong anh vươn tay, tách nhóm người đang chặn trước mặt cậu chủ ra thẳng đến bên xe.

Trên đường trở về, xe Cố Hạnh Nguyên luôn đi phía sau xe Vân Chi Lâm và Bắc Minh Thiện.

Hai tay cô nắm chặt vô lăng, khuôn mặt xinh đẹp nghiêm lại, cô càng nghĩ càng thấy tức. Tại sao tên xấu xa đó có thể thắng kiện chứ? Rốt cuộc trên đời này có còn lý lẽ nữa hay không?

Cô mở tai nghe bluetooth trên xe ô tô ra, rồi bấm gọi Vân Chi Lâm.

Vân Chi Lâm đang lái xe đi đầu, điện thoại vừa đổ chuông, anh đã nhìn thấy là Cố Hạnh Nguyên gọi tới, nên nghe máy ngay: “Hạnh Nguyên, có chuyện gì thế?”

“Chi Lâm, giờ tâm trạng em rất tồi tệ, nên em không quay về cùng bọn anh đâu.” Giờ Cố Hạnh Nguyên rất muốn tìm một nơi nào đó, để trút hết mọi buồn bực trong lòng.

Vân Chi Lâm hiểu rõ tâm trạng của Cố Hạnh Nguyên vào lúc này, giờ vụ kiện đã được kết án rồi, nên không có mặt cô cũng không sao: “Được rồi, em muốn đi đâu, để anh đi cùng em?”

“Chi Lâm, cảm ơn anh. Nhưng em muốn ở một mình, anh cứ về xử lý công việc của anh trước đi.”

“Vậy Hạnh Nguyên, em phải cẩn thận nhé.”

“Vâng, em biết rồi.” Cố Hạnh Nguyên nói xong thì cúp máy. Rồi bật đèn xe xin rẽ phải, tách khỏi đội ngũ của bọn họ.

“Cậu chủ, cô Cố rời đi rồi.” Lúc Hình Uy lái xe thỉnh thoảng cũng nhìn Cố Hạnh Nguyên ở phía sau, nên thấy cô đột ngột rời đi thì khá ngạc nhiên.

“Kệ cô ấy, cứ để cô ấy đi đi. Cậu phái một người âm thầm bảo vệ cô ấy là được.” Tất nhiên Bắc Minh Thiện cũng hiểu rõ tâm trạng Cố Hạnh Nguyên vào lúc này, nhìn bề ngoài thì thấy là mình thua kiện, nhưng thực tế người thua là Cố Hạnh Nguyên.

Dù vụ kiện này không lớn lắm, nhưng anh có thể nhìn ra cô rất để tâm đến nó, hơn nữa còn bất chấp nguy hiểm để lấy được chứng cứ quan trọng.

Nhưng tới thời khắc mấu chốt lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, khiến mọi cố gắng của cô gần như đổ sông đổ biển.

Giờ sao cô có thể nuốt trôi cục tức này chứ?

Hình Uy vội cầm điện thoại, sắp xếp một người âm thầm bảo vệ cô 24/24.

Cố Hạnh Nguyên lái xe đi lòng vòng không có mục đích trong thành phố.

Nhưng trong lòng cô không thể quên được cảnh tượng trên phiên tòa, còn có khuôn mặt làm người khác chán ghét của Tam Hỗn và luật sư Vương nữa.

Cô cứ chạy theo dòng xe cộ, rồi bất giác đi tới một nơi. Cô nhìn sang bên đường, đây là bệnh viện trung tâm thành phố A.

Trong sâu thẳm đáy lòng, cô muốn đi tới đây, có lẽ cô sẽ kể cho mẹ cô nghe những tâm sự trong lòng mình, hoặc mẹ cô có thể cho cô một vài lời khuyên.

Cố Hạnh Nguyên dừng xe, rồi mua một bó hoa cẩm chướng trong tiệm hoa bên đường, sau đó cầm bó hoa đi tới phòng bệnh của mẹ.

Sau khi cô mở cửa ra, gật đầu chào bác sĩ đang trực ban, rồi nhẹ nhàng đi tới bên giường bệnh của Lục Lộ, cô đặt bó hoa tươi lên đầu giường.

Lúc này Lục Lộ vẫn đang ngủ say, hôm nay sắc mặt của bà đã hồng hào hơn rất nhiều.

Cô xoay người đi vào phòng theo dõi hỏi: “Bác sĩ, hôm nay tình trạng của mẹ tôi thế nào?”

Bác sĩ trực ban cầm bản ghi chép lên nhìn một lát rồi nói: “Cô Cố, hôm nay tình trạng sức khỏe của mẹ cô đã tốt hơn rất nhiều. Dù gì tuổi tác của bà ấy cũng không lớn lắm, nên tốc độ hồi phục khá nhanh. Chúng tôi đã hạ mức độ chăm sóc đặc biệt thành xuống bậc hai rồi, tôi nghĩ không bao lâu nữa, bà ấy có thể hoạt động được.”

Cố Hạnh Nguyên gật đầu, rồi xoay người đi tới bên giường bệnh của mẹ. Cô cẩn thận đắp chăn cho bà, rồi nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống.

Cô khẽ cười nhìn dáng vẻ ngủ say của mẹ mình, như thể chỉ cần nhìn bà như vậy, mọi phiền muộn và buồn rầu trong lòng cô đều tan thành mây khói. Có lẽ đây là sức mạnh vĩ đại của tình mẹ.

Mấy ngày nay, Cố Hạnh Nguyên thật sự rất bận rộn, nên bất giác nằm nhoài bên giường rồi ngủ thiếp đi.

Đến khi mặt trời lặn, ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ chiếu lên người cô.

Một bàn tay gắng gượng không ngừng vuốt tóc cô.

Lục Lộ mỉm cười, trước đây bà thật sự không dám tưởng tượng sẽ có ngày bà được gặp lại con gái mình.

Dù lúc này bà đã trả giá như thế, nhưng bà không hề hối tiếc.

Cố Hạnh Nguyên đang ngủ rất ngon, cảm giác ấm áp này giống hệt như hồi còn bé cô chạy nhảy trên bãi cỏ xanh, rồi nằm trong vòng tay của mẹ.

Một lúc sau, Cố Hạnh Nguyên dần tỉnh lại từ giấc mơ, rồi chậm rãi mở mắt ra.

Cô thấy mẹ mình đang nhìn mình mỉm cười.

“Mẹ.”

Lục Lộ khẽ cười gật đầu với cô: “Con tỉnh rồi à, có phải mấy hôm nay làm việc rất mệt đúng không?”

Cố Hạnh Nguyên ngồi dậy, giấu hết những tâm trạng tồi tệ vào lòng, rồi mỉm cười lắc đầu: “Mẹ, con không sao, hai ngày nay con đã nhận được một vụ án, nhưng hôm nay kết án rồi.”

Lục Lộ vươn tay xoa mặt con gái: “Con à, tất nhiên công việc rất quan trọng, nhưng con phải chú ý đến sức khỏe nhiều hơn.”

Cố Hạnh Nguyên gật đầu đáp: “Mẹ, con biết rồi.”

Trước giờ cô luôn làm một người mẹ, nhưng giờ cô được làm con rồi, cảm giác này thật sự rất tốt.

“Mẹ, mẹ muốn ăn gì không, để con đi mua cho mẹ.” Cố Hạnh Nguyên vừa xem đồng hồ thì thấy đã tới giờ cơm tối rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.