Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 732: Chương 732: Người mẹ quyền thế




Huống hồ bây giờ đã có đứa trẻ làm “bùa hộ mệnh”, cho dù là ai đi chăng nữa thì cũng phải nể mặt thằng bé này mà kNguyên dung hơn với bản thân một chút.

Cùng lúc đó, Hình Uy cũng đã chuẩn bị tâm lý. Người cần phải gặp bây giờ là anh rể, có rất nhiều chuyện cần phải tự mình nói chuyện với anh ấy.

Đã tự mình kết hôn mà không nói với người lớn lời nào, còn để đứa trẻ được sinh ra một cách lặng lẽ. Giờ thế nào cũng phải giải thích với gia đình mẹ vợ một tiếng. Hơn nữa cần phải có vài hành động mang thành ý và chân thành để mọi người cảm thấy yên tâm mới được.

Có tiếng bước chân đến gần, bầu không khí thoải mái ban đầu hơi thay đổi.

“Mẹ, người đến không phải ba Chi Lâm sao? Vậy đó là ai thế ạ?” Con bé ôm mẹ thật lâu, hơi tò mò về người mới tới, nhưng bọn trẻ trời sinh thường vô cùng nhạy cảm, nó mơ hồ cảm nhận được rằng dù là mẹ hay dì Lạc Kiều, hay chú Hình Uy sắc mặt của họ đều có chút gì đó lo lắng.

Từ những lời nói và việc làm vừa rồi của dì Lạc Kiều, cùng nụ cười chợt tắt trên khuôn mặt của họ có thể nhìn ra.

“Là gia sư của Dương Dương, cũng là anh trai của dì Lạc Kiều.” Cố Hạnh Nguyên ngắn gọn nói với đứa bé.

“Ồ...” Cửu Cửu trầm ngâm gật đầu, sau đó đột nhiên hỏi: “Mẹ ơi, gia sư là cái gì? Có khác gì giáo viên trong trường không ạ?”

Đột nhiên những đường đen xuất hiện trên trán họ bao gồm cả Cố Hạnh Nguyên. Mấy năm nay Cửu Cửu luôn ở trong nhà, cho dù có ở cùng với Anna, vậy thì cũng chẳng khác nào ở nhà.

Con bé chưa từng đến trường mẫu giáo nên thực sự đối với nghề này nó không có một chút hiểu biết nào.

“Gia sư và giáo viên trong trường đều là người truyền dạy kiến thức cho chúng ta, không có gì khác biệt cả con à. Chỉ là gia sư dạy chúng ta ở nhà, còn giáo viên trong trường thì chúng ta cần phải đến trường mới có thể học được“. Trình Trình giải thích cho em gái của mình.

“Ồ, thì ra anh trai Dương Dương của em tuyệt vời như vậy. Ngoài việc đi học, ở nhà còn phải đi học thêm.” Cửu Cửu mở to hai mắt, gật đầu như chợt nhận ra một điều gì đó to lớn và mới mẻ lắm.

Sau đó quay đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Mẹ ơi, con cũng muốn đi học, mẹ cũng mời gia sư cho con đi.”

“Uh...” Cố Hạnh Nguyên thực sự không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào. Cô không thể nói với Cửu Cửu rằng mình đã mời gia sư về dạy cho Dương Dương là vì trước đó cậu ấy học rất tệ.

Cô chỉ đành lảng tránh: “Khi nào con đi học thì tính chuyện đó sau”.

Vừa dứt lời, Dương Dương dẫn Lạc Hàn đến cửa phòng khách.

“Mẹ, thầy Lạc đến rồi...”

Lạc Hàn mỉm cười gật đầu với Cố Hạnh Nguyên và Anna ở cách đó không xa.

Cố Hạnh Nguyên và Anna cũng gật đầu chào theo: “Thầy Lạc đến rồi, mời ngồi...” Mặc dù đây không phải là nhà của Cố Hạnh Nguyên, nhưng mọi người đều coi cô ấy như “một phần chủ yếu” của đại gia đình.

Mặc dù cô ấy không muốn đóng một vai trò như vậy, cũng không phải là “chim chiếm tổ”.Người ta cho mẹ con cô một nơi ở đã là quá tốt rồi.

“Không sao, tôi ngồi đây được rồi.” Lạc Hàn nói, kéo một chiếc ghế bên cạnh và ngồi xuống.

Là anh của bà chủ ở đây, sao có thể nói bất cứ điều gì mình thích được. Dù là Cố Hạnh Nguyên hay Anna thì cũng cảm thấy ái ngại.

Kể từ khi Lạc Hàn bước vào, ánh sáng ở đây dường như đã thay đổi một chút. Cố Hạnh Nguyên có thể thấy rằng sự xuất hiện đột ngột lần này của ông ta chắc chắn không phải chỉ đến gặp Dương Dương, mà là vì những mục đích khác.

“Trình Trình, con và Dương Dương đưa em gái lên lầu chơi, để người lớn chúng ta ở đây nói chuyện.” Cố Hạnh Nguyên nói với Trình Trình.

“Mẹ, thầy Lạc và con đã lâu không gặp nhau, con muốn cùng thầy ấy… Con nghĩ hay là để Trình Trình chơi với em thì tốt hơn ạ.” Dương Dương thấy mẹ nhìn chằm chằm vào mình, lời muốn nói đành phải nghẹn xuống.

Khi Dương Dương chuẩn bị rời đi, cậu ta cố ý đi tới trước mặt Lạc Hàn: “Thầy Lạc, sau này em sẽ “cáo biệt” tử tế với thầy.”

“Được, không sao. Em cứ đi chơi đi.” Lạc Hàn cười vỗ vỗ bờ vai nhỏ của cậu.

Những đứa trẻ đã đi hết, và bây giờ chỉ còn lại năm người lớn trong phòng khách.

“Anh Lạc, với tư cách là mẹ của Dương Dương, trước tiên tôi muốn cảm ơn anh đã rèn luyện thằng bé cẩn thận trong giai đoạn trước, học lực của nó có tiến bộ vượt bậc.” Đối mặt với sự bế tắc lúc này, Cố Hạnh Nguyên là người đầu tiên lên tiếng.

“Cô Cố nghiêm túc quá rồi. Dương Dương là một đứa trẻ rất thông minh, nhưng cậu ấy khác với Trình Trình. Cậu ấy có bản tính năng động và hoạt bát. Nếu dùng sai phương pháp để dạy, cậu ấy dễ nổi loạn. Tôi chỉ đơn giản là lựa chọn một phương pháp dễ dàng để cậu ấy thuận lợi tiếp nhận nó mà thôi. Phần còn lại là nỗ lực của chính cậu ấy. “

Lạc Hàn nói rất khiêm tốn và không muốn nhận công lao vì lợi ích cho riêng mình.

“Thầy Lạc khách sáo quá.”

Sau một câu nói lễ phép đơn giản giữa Cố Hạnh Nguyên và Lạc Hàn, toàn bộ tình huống lại rơi vào bế tắc.

Điều này nên giải quyết như thế nào đây...

Cố Hạnh Nguyên cúi đầu, khẽ cau mày, vắt óc suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.

“Oa... oa...” Lúc này, con của Lạc Kiều và Hình Uy đột nhiên khóc lớn. Thằng bé vốn dĩ rất yên tĩnh.

Lạc Kiều nhanh chóng vỗ về đứa trẻ trong tay, sau đó cúi đầu nói: “Thực xin lỗi, thằng nhỏ chắc đói rồi, tôi lên cho nó ăn trước.” Sau đó, cô nhanh chóng rời đi.

Nếu người khác không nhìn ra thì Anna vẫn có thể nhìn ra. Không ngờ, Lạc Kiều lại bỏ trốn theo đứa trẻ. Điều này thực sự làm khó nó quá mà.

Nụ cười trên mặt Lạc Hàn chợt biến mất, ông ta nhìn em gái mình rời đi.

“Anh Lạc, tôi biết anh tới đây lần này là vì chuyện của Kiều Kiều. Bây giờ không có người ngoài, anh có vào thẳng vấn đề được rồi.”

Lúc này, cuối cùng Hình Uy cũng không thể nhẫn nhịn lửa giận thêm được nữa. Là một người đàn ông, nhất định phải đứng ra bênh vực khi vợ mình bị ức hiếp. đam mỹ hài

“Hình Uy, tại sao anh vẫn gọi anh ấy là ông Lạc? Anh nên gọi là anh trai.” Cố Hạnh Nguyên nối tiếp câu chuyện. Cô còn nghĩ: Nếu Lạc Hàn đến đây là vì Lạc Kiều, hẳn là bởi vì từ khi kết hôn đến khi sinh con, cô ấy chưa từng liên lạc với nhà mẹ mình, hôm nay người nhà mẹ ruột đã đến, quả thật cô ấy không khỏi cảm thấy ngột ngạt.

Kéo mối quan hệ của họ lại gần nhau hơn, để sau khi trở thành người một nhà, dù có lúng túng, khó giải quyết cũng có thể hóa giải được.

Hình Uy nhìn Lạc Hàn, miệng lưỡi khô khốc, chưa từng gọi ra từ “anh trai”. Điều này khiến Anna và Cố Hạnh Nguyên ở bên không khỏi lo lắng.

Lạc Hàn liếc nhìn Hình Uy: “Đừng nôn nóng, chúng ta hãy giải quyết những vấn đề mà tôi cần giải quyết khi tôi đến đây trước đã.”

Ông nhìn Cố Hạnh Nguyên và Anna: “Cảm ơn hai người đã chăm sóc em gái tôi trong thời gian này. Lạc Hàn tôi thực sự rất biết ơn.”

“Anh nói đi đâu thế, không có gì… Chúng tôi đều là chị em tốt, nói gì đến giúp đỡ đây chứ.” Anna vội xua tay với Lạc Hàn.

“Lời cảm ơn nhất định phải nói. Nhà họ Lạc của chúng tôi trước nay không nợ ân tình của người khác.” Câu trả lời của Lạc Hàn cũng khá thẳng thừng, mà nghe ra có vẻ không ổn lắm.

Sau đó ông ta quay đầu nhìn Hình Uy nói tiếp: “Cuộc hôn nhân giữa cậu và em gái tôi không được cha và mẹ tôi chấp thuận. Không những thế, nếu cậu còn có con, thì đó càng sai lầm lớn.”

Hình Uy thấy ông ta hùng hổ nói như vậy, trong lòng lập tức có cảm giác chuyện này sẽ có biến cố gì đó.

“Lạc... Anh à, mục đích anh đến đây là gì? Nếu là đến để hỏi tội tôi và Kiều Kiều, bây giờ tôi sẽ đại diện cho cô ấy và trịnh trọng nói lời xin lỗi anh và ba mẹ của Kiều Kiều. Hơn nữa chúng tôi sẽ tới nhận lỗi với cha mẹ khi có thời gian phù hợp.

Lúc này, Hình Uy vẫn thể hiện được phần nào sự uy nghiêm của người chủ nhà. Dù thế nào đi nữa, em gái của người ta cũng lấy mình làm chồng, nói tới nói lui thì đó cũng là người nhà của vợ mình.

Lúc này trên mặt Lạc Hàn không có biểu cảm gì, vẫy vẫy tay với Hình Uy “Cậu Hình, cho dù cậu có gọi tôi là gì, tôi cũng sẽ không đồng ý, hơn nữa tôi muốn nói rõ với cậu rằng lần này tôi đến đây là để đưa em gái tôi về. “

“Thế thì không tốt lắm đâu, Kiều Kiều vẫn đang trong thời gian hồi phục sức khỏe và cô ấy không được ngồi tàu thuyền gì cả. Tôi nghĩ tốt hơn là nên đợi đến khi sức khỏe cô ấy...”

“Đây là chuyện của gia đình chúng tôi. Cậu là người ngoài có đủ tư cách để lo à?” Lời nói của Lạc Hàn nồng nặc mùi thuốc súng.

Cố Hạnh Nguyên, người đang ngồi ở một bên, cảm thấy kỳ lạ. Trước đó, Lạc Kiều đã nói rằng anh trai mình có vẻ như đã biết về cuộc hôn nhân của cô rồi. Tại sao độ thái độ của ông ta ngày hôm nay lại thay đổi 180 độ vậy?

Hình Uy bị chen ngang trong chính lời nói của mình, lại còn bị gọi “người ngoài”, lúc này, anh ta vẫn đang tận lực kìm nén cơn tức giận.

Dù gì đây cũng là người nhà của Lạc Kiều, nếu chuyện lộ ra ngoài, e rằng sắc mặt của người nào đó sẽ không tốt, và Lạc Kiều ở giữa sẽ rất khó xử.

“Anh Lạc, việc Lạc Kiều và tôi kết hôn là hợp pháp hơn nữa chúng tôi là đôi bên tình nguyện. Dù ông là anh trai của cô ấy, ông cũng không có quyền đưa ra những nhận xét sai lệch về chúng tôi. Chúng tôi đã đi từ hôn nhân đến khi có con, mà không hỏi qua ba mẹ của em ấy, đây là chúng tôi sai. Tôi cũng đã nói rằng chúng tôi sẽ tìm thời điểm thích hợp, và đưa con đến tận cửa nhà để thú nhận lỗi lầm của mình. Tại sao ông lại hung hăng ép người như vậy? “

Giọng nói của Hình Uy trầm xuống, và không biết Lạc Kiều đã đứng ở cửa phòng khách từ lúc nào. Khi đó cô không bế em bé trên tay, chắc đã cho con vào nôi ngủ rồi.

“Phải đó anh à, anh cũng quá đáng rồi đấy. Em đã lén lấy chồng rồi bí mật sinh con vì sợ ba mẹ không chịu đựng được. Chuyện này chỉ có thể kể lại từng chút với ba mẹ mà thôi, đề ba mẹ chuẩn bị tốt tâm lý “

Chứng kiến trận chiến này, chuyện nhà của người khác Anna không thể xen vào: “Tôi sẽ đi xem đứa nhỏ, Nguyên, cô có đi không?”

Cố Hạnh Nguyên cũng cảm thấy hơi khó xử khi ở lại đây, nếu Anna đã cho mình một lý do để rời khỏi thì cô cũng không cần ở đây nữa.

“Được rồi, tôi qua xem một chút. Tiện thể nhìn ba đứa nhỏ kia.” Cố Hạnh Nguyên nói xong định đứng dậy đi theo Anna.

Lúc này, Lạc Kiều nói: “Nguyên, cậu ở lại, cậu nói đi, rốt cuộc có người nào lại không có tình nghĩa như vậy không?”

“Cái này...” Cố Hạnh Nguyên lúc này mới thật sự thấy khổ sở. Mấy cuộc cãi vã trong nhà, sao lại để người ngoài đánh giá. Nếu làm tốt thì mọi người ai nấy đều hài lòng, làm không tốt há chẳng phải chính mình sẽ trở thành tội đồ hay sao.

Nhưng vì Kiều Kiều đã nói vậy, có vẻ như cô ấy không thể không nói gì đó.

Hì hì... Cố Hạnh Nguyên khóc thầm.

Cô để Anna rời đi trước, sau đó hít thở sâu và nhìn cả gia đình đang đối mặt với nhau.

“Anh Lạc, Kiều Kiều và Hình Uy, mọi người có thể bình tĩnh một chút trước được không. Ai nấy đều tức giận chắc chắn sẽ không giải quyết được vấn đề đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.