Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 505: Chương 505: Người nhảy trên không trung




“Tình địch?” Bắc Minh Thiện lại cười lạnh: “Tôi cảm thấy cô ta càng hợp với lão Bạch hơn. Được rồi, tôi không muốn cùng em thảo luận mấy chuyện vô vị này.” Bắc Minh Thiện chấm dứt vấn đề này.

“Vậy chúng ta bây giờ đi đâu?” Cố Hạnh Nguyên thấy thang máy không ngừng đi lên.

“Sân thượng.”

“Sân thượng?” Cố Hạnh Nguyên có hơi ngạc nhiên, ai đang yên đang lành chạy lên sân thượng.

Bắc Minh Thiện không có cho cô bất kỳ đáp án nào, hai người rất yên tĩnh đứng ở hai bên trong thang máy.

“Ting”

Theo một tiếng ting của thang máy vang lên, đã đến sân thượng.

Bắc Minh Thiện nắm tay của Cố Hạnh Nguyên, bước ra ngoài thang máy, dọc theo đường thoát hiểm đến thẳng sân thượng của khách sạn Daredevil Empire.

Ra khỏi đường thoát hiểm, cơ thể đón gió đen lạnh lẽo thổi đến nên có hơi run rẩy.

Chiếc sườn xám này làm rất ôm người, cho nên cô không có mặc nhiều được. Lúc này không khỏi ôm lấy hai cánh tay.

Bắc Minh Thiện cởi áo vest của mình, khoác lên người cô.

Bọn họ đi về phía trước, mãi khi đến bên rìa của tòa cao ốc.

Bắc Minh Thiện hai tay bám vào lan can bằng kim loại, mặt hướng về thành phố đã bị bóng đêm che phủ.

Cố Hạnh Nguyên đứng ở đằng sau anh, cô không dám giống như Bắc Minh Thiên đứng sát lan can như vậy, cơ thể chỉ dựa vào hàng rào ngăn cách.

“Anh dẫn tôi đến đây làm gì?” Cố Hạnh Nguyên không nhịn được hỏi một câu.

Bởi vì cô nhìn thấy Bắc Minh Thiện chỉ đứng ở đó, không động đậy mà nhìn ánh sáng lấp lánh từ trong thành phố và trên bầu trời.

Bắc Minh Thiện ngoảnh đầu, nhìn Cố Hạnh Nguyên, sau đó chỉ vào thành phố dưới chân: “Em không cảm thấy cảnh sắc ở đây rất đẹp sao? Lại đây nhìn.”

Cố Hạnh Nguyên cứng nhắc lắc đầu, hơn nữa cô không dám bước về trước mà còn lùi về phía sau.

Bắc Minh Thiện xoay người, bước vài bước đến trước mặt Cố Hạnh Nguyên, đưa tay của anh ra: “Không cần sợ, có ở đây. Nếu như em thật sự sợ, có thể nhắm mắt lại.”

Lời của Bắc Minh Thiện khiến cô cảm thấy yên tâm hơn, tuy lúc này lòng ngực vẫn đánh trống.

Nhưng cuối cùng cô vẫn chọn từ từ nhắm mắt lại.

***

Bắc Minh Thiện thấy Cố Hạnh Nguyên nhắm hai mắt, anh rất hài lòng gật đầu.

Sau đó nắm tay của cô đi về phía trước.

Cố Hạnh Nguyên nhắm mắt bước từng bước về phía trước, nhưng lại cảm thấy khoảng cách vốn dĩ không đến mười mấy mét lại dài như vậy.

Cô rất muốn mở mắt ra nhìn, nhưng khi mí mắt của cô hơi động đậy thì nghe thấy Bắc Minh Thiện nói ở bên tai: “Rất nhanh thì đến rồi.”

“Anh rốt cuộc muốn dẫn tôi đi đâu?” Cố Hạnh Nguyên hỏi. Nhưng cô rất chắc chắn bọn họ vẫn ở trên sân thượng của khách sạn Daredevil Empire.

Bởi vì bên tai của cô vẫn có thể nghe thấy tiếng gió, trừ cái này ra cũng có thể cảm nhận được ý lạnh.

Sau đó, cô nghe thấy dưới chân của mình truyền đến tiếng ‘cộp cộp’ rất rõ, âm thanh này khác với âm thanh dưới chân lúc trước.

“Được rồi, em có thể mở mắt rồi.” Giọng nói của Bắc Minh Thiện lại vang lên bên tai cô.

Cố Hạnh Nguyên chầm chậm mở hai mắt ra.

Trước mắt cô là bầu trời màu lam sẫm, trên đầu là ngôi sao sáng, vầng trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời, trông lớn rất lớn, cách bản thân rất gần. Dường như đưa tay thì có thể chạm vào nó vậy.

Dưới bầu trời đêm màu xanh sẫm là thành phố được trang hoàng bởi ánh đèn neon, có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng xe ô tô trên đường phố, trong khách sạn truyền đến tiếng nhạc.

Lại nhìn dưới chân, chân của cô gần như muốn mềm nhũn. Chỉ thấy hai chân của cô đang giẫm lên mặt kính thủy tinh. Dưới sự bao phủ của màn đêm, dưới chân giống như không có gì cả.

Mà tòa nhà của khách sạn Daredevil Empire đã cách cô ngoài mười mét.

Cố Hạnh Nguyên cảm thấy toát mồ hôi lạnh cả người. Nếu không phải Bắc Minh Thiện ở bên cạnh cô, cô chắc chắn sẽ mềm nhũn như bùn.

Cho dù như thế, cô vẫn túm chặt cánh tay của Bắc Minh Thiện. Cơ thể cũng không ngừng run rẩy.

Ở nơi như này, Bắc Minh Thiện rõ ràng lại thư thả tự tại: “Nơi này là ‘sàn nhảy trên không’ chưa mở cho người ngoài. Trừ tôi ra, em là vị khách đầu tiên được mời đến.”

“Sàn nhảy trên không?” Cố Hạnh Nguyên hít một ngụm khí lạnh, cô quan sát xung quanh.

Đây là một sàn nhảy hình tròn, có thể để 20 người cùng khiêu vũ mà không va phải nhau. Từ bức tường của tòa cao ốc có một con đường làm bằng thủy tinh nối đến đây.

Nếu như đêm khuya nhảy ở đây, phối hợp với ánh đèn, nhìn lên giống như tiên nữ đang bay trên bầu trời.

Bắc Minh Thiện búng tay một cái thì nhìn thấy ánh đèn tuyệt đẹp chiếu sáng rực từ hành lang đến sàn nhảy, dọc theo mép và quanh hàng rào.

Ánh đèn gần như chiếu 360 độ vào trung tâm sàn nhảy, nơi Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên đang đứng..

Bắc Minh Thiện khẽ mỉm cười với Cố Hạnh Nguyên: “Có thể mời em điệu nhảy đầu tiên không.”

Cố Hạnh Nguyên lúc này giống như con rối, trong lòng cô bây giờ vẫn đang gõ trống, bàn tay, bàn chân đều có thể cảm thấy có mồ hôi lạnh toát ra.

Bắc Minh Thiện thấy cô không có phản ứng thì tự chủ trương một tay nắm lấy tay của cô, tay còn lại ôm eo của cô.

Khi âm nhạc vang lên, anh dẫn cô cùng nhảy.

Lúc này Cố Hạnh Nguyên chỉ có thể cảm thấy một mảng thế giới của cô đang xoay chuyển.

Âm thanh ‘cộp cộp’ có tiếng tấu vang lên, khiến cô cảm thấy tấm thủy tinh dưới chân bất cứ lúc nào cũng sẽ nứt vỡ, sau đó cô sẽ theo những mảnh thủy tinh vỡ này mà rơi xuống.

“Này! Anh, anh có thể nhẹ chút, chậm chút được không. Đừng giẫm vỡ tấm kính này.” Giọng nói của Cố Hạnh Nguyên vào lúc này giống như đang cầu xin.

***

Nhưng khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy kinh sợ là Bắc Minh Thiện ở trong lời giống như khẩn cầu của cô, không những khôn có chậm lại, ngược lại dẫn cô nhảy càng lúc càng nhanh.

Ánh sao và ánh đèn neon trước mắt Cố Hạnh Nguyên dần trở thành một đường sáng.

Cô cảm thấy sàn nhảy thủy tinh dưới chân rung lên theo nhịp bước chân.

Cứ thế giống như một con thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt biển. Lẻ loi bơ vơ bị sóng và gió biển đánh.

Cuối cùng, con thuyền này cũng không thể tiếp tục chịu được công phá kép này.

“Rắc” Cố Hạnh Nguyên cảm thấy dưới chân trống không, cả người theo mảnh vỡ mà ngã xuống.

“Thiện cứu tôi...” Cô gắng sức đưa tay lên, muốn túm vào cái gì đó.

Nhưng sự việc xảy ra quá nhanh, đợi khi cô phản ứng lại đã cách sàn nhảy thủy tinh rất xa rồi.

Đầu của cô nhanh chóng dốc xuống, tất cả cảnh vật bay ngược lên trên.

Cuối cùng, cô thì thầm ở trong lòng: các con vĩnh biệt... sau đó khẽ nhắm mắt lại, chờ đợi sự rực rỡ khi sinh mạng kết thúc.

“Á...”

Khi cô mở mắt ra lần nữa, phát hiện trước mắt lại là một màn tối đen, nhưng trong bóng tối này tỏa ra một bóng sáng mờ mờ.

Cô ngước đầu nhìn về phía bóng sáng đó, chỉ thấy trong bóng sáng mờ mờ đó, một bóng đen xì đứng ở trước mặt cô.

Một giọng nói trầm thấp mà quen thuộc truyền đến: “Có phải mơ thấy ác mộng rồi không. Không cần lo lắng có tôi ở đây.”

Vừa dứt lời, bóng tối bị ánh sáng thay thế.

Cố Hạnh Nguyên dần dần nhìn rõ, Bắc Minh Thiện đang đứng ở bên cạnh giường của mình.

Thần sắc của anh có hơi căng thẳng nhìn Cố Hạnh Nguyên. Đưa tay sờ trán của cô.

Khoảnh khắc bàn tay lành lạnh chạm vào trán của cô, trái tim đang đập điên cuồng của Cố Hạnh Nguyên mới dần bình ổn lại.

Bắc Minh Thiện nhẹ nhàng đỡ cô dậy, trên người cô có đắp chiếc chăn dày.

Sau đó anh lại từ trên kệ đầu giường cầm lấy một ly nước nóng, rất cẩn thận đút cho Cố Hạnh Nguyên uống.

Sau khi nước nóng vào bụng, Cố Hạnh Nguyên nhìn xung quanh, chỗ này cô không quen. Nhưng nhìn cách trang hoàng lộng lẫy như này, cũng có thể đoán ra vài phần, chỗ này nhất định vẫn ở trong khách sạn Daredevil Empire.

“Bây giờ mấy giờ rồi?” Cố Hạnh Nguyên dựa vào đầu giường hỏi. Đưa tay lau mồ hôi từ trên trán toát ra.

Bắc Minh Thiện đưa tay nhìn đồng hồ: “Đã 1 giờ sáng rồi.”

“Một giờ!” Thần sắc của Cố Hạnh Nguyên trở nên căng thẳng, vội vàng lật chăn ra chuẩn bị bước xuống giường.

Nhưng lại bị Bắc Minh Thiện ấn lại giường: “Tối nay em ở đây nghỉ ngơi đi. Tôi đã gọi điện cho Trình rồi.”

Nói rồi, anh đỡ cô nằm xuống lần nữa, sau đó đắp lại chăn.

Cố Hạnh Nguyên ngước nhìn Bắc Minh Thiện, khẽ hỏi một câu: “Anh thì sao?”

Bắc Minh Thiện nhìn cô, sau đó từ từ nói: “Tôi cũng ở đây.”

Cố Hạnh Nguyên kinh ngạc trong lòng, tên này sẽ không nhận cơ hội mà lợi dụng chứ.

Nhưng khiến cô cảm thấy bất ngờ là Bắc Minh Thiện mặc lại áo vest của mình, sau đó tắt đèn đi.

Anh ở trong khoảng tối rời khỏi căn phòng.

Tay của Cố Hạnh Nguyên siết chặt góc chăn, Cửu Cửu không có ngủ. Giấc mơ vừa rồi thật sự quá chân thật rồi.

Cô nghe thấy một vài tiếng động bé bé cách đó không xa truyền đến, sau đó cả căn phòng đều chìm vào yên tĩnh.

Chắc là Bắc Minh Thiện đã tìm một chỗ để mình ngủ rồi.

Thời gian dần trôi đi, cơn buồn ngủ lần nữa cuốn lấy Cố Hạnh Nguyên, cuối cùng cô nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

“Ting ting tang tang...”

Âm thanh ly đĩa va chạm giòn tan vang lên đã khiến Cố Hạnh Nguyên tỉnh lại.

Mở mắt ra, trong phòng đã là một khoảng sáng.

Lúc này Bắc Minh Thiện đang đẩy xe đồ ăn xuất hiện ở cửa phòng ngủ.

***

“Vẫn may, tối qua em ngủ vẫn coi như yên tĩnh. Nếu không tôi chắc phải lấy cái gì đến nhét vào miệng của em mới được.” Lời của Bắc Minh Thiện chắc chỉ là tiếng hét tối qua của cô.

Cố Hạnh Nguyên hiển nhiên có hơi ngại.

“Còn động đậy được không? Mau dậy ăn sáng đi, chắc không muốn tôi đút em từng miếng đâu nhỉ.”

Bắc Minh Thiện đẩy xe đồ ăn sang một bên thì dừng lại, thuận tay cần một miếng bánh mì, dùng dao phết ít sốt lên, sau đó dùng đũa dắt một miếng rau và hai miếng thịt nguội để lên trên. Cuối cùng lại để một miếng bánh lên trên. Một chiếc sandwich đã làm xong, để vào trong một chiếc địa trống trong xe đồ ăn.

Cố Hạnh Nguyên vội xuống giường, lúc này mới phát hiện bộ sườn xám trên người mình không thấy đâu nữa, mà là bộ quần áo ngủ rất rộng.

Mặt của cô không khỏi đỏ ửng, chắc không phải Bắc Minh Thiện nhân lúc cô ngủ thay cho cô chứ. Nếu quần áo đã thay rồi, anh không có làm gì khác với cô chứ?

“Em ở đó suy nghĩ linh tinh cái gì thế?” Bắc Minh Thiện thấy bộ dạng này của Cố Hạnh Nguyên, cơ bản đã đoán được chín phần mười.

Anh vừa làm sandwich vừa nói: “Em đừng nghĩ mấy chuyện hay đó, quần áo của em là tôi gọi nhân viên phục vụ thay cho em. Đồ đã được cầm đi giặt sạch rồi.”

Cố Hạnh Nguyên liếc nhìn anh: “Rốt cuộc là ai nghĩ linh tinh còn chưa biết đâu. Quần áo không có, tôi lát nữa làm sao ra ngoài.”

Khóe môi của Cố Hạnh Nguyên cong lên, lộ ra nụ cười chế giễu, dừng lại động tác trong tay, sau một hồi đánh giá cô từ trên xuống dưới, nói: “Tôi thấy em cứ như thế đi ra cũng khá được.”

“Cút!” Cố Hạnh Nguyên lúc này không có tâm trạng giỡn với anh, xoay người đi vào phòng tắm.

Theo thói quen, Cố Hạnh Nguyên sau khi đóng cửa nhà tắm thì khóa trái cửa lại.

Tên Bắc Minh Nhị này tối qua không có lợi dụng lúc người ta nguy nan nhưng không có đại biểu bây giờ sẽ không làm như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.