Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 108: Chương 108: Nhà mới và hàng xóm mới




Cô thở dài, cười một cách thờ ơ: “Trợ lý Lưu, cho dù cô muốn giới thiệu người cho tôi thì ít nhất cũng nên giới thiệu một người đáng tin cậy đi chứ? Người ta còn chẳng biết đường giao tiếp được, thì tôi làm sao gả đi đây?”

“Này, cô nghĩ cô cao quý lắm hay sao! Có cần tôi giới thiệu cô cho Cao Phú Soái luôn không? Còn không soi gương nhìn lại mình đi, cô là mẹ của hai đứa con rồi đấy, mặc dù tôi che giấu chuyện này thay cô, nhưng mọi người đều biết rõ, cô còn có thể cưới được người gì tốt nữa?” Trong mắt Lưu Ngọc, Cố Hạnh Nguyên là kiểu phụ nữ chỉ cần đưa 16 tỷ là sẵn sàng sinh con cho đàn ông, chẳng có gì để tôn vinh: “Tôi cảnh báo cô, cô Cố, đừng lề mà lề mề nữa! Tối mai sẽ có một cuộc xem mắt, cô tự mình xử lý đi!”

Bíp bíp, Lưu Ngọc cúp máy.

Cố Hạnh Nguyên nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Hốc mắt cô chua xót không thể giải thích được, cô thầm hít thở sâu vài hơi rồi mới cố gắng không để những giọt nước mắt trào ra.

Đứng thẳng eo giơ tay vẫy, lên taxi về nhà…

*

Trong hành lang chật hẹp, đèn kích hoạt bằng giọng nói lúc sáng lúc tối.

Một nam một nữ dựa vào tường, hôn nhau say đắm…

Quần áo của người phụ nữ bị tụt xuống eo, để lộ nội y gợi cảm và một làn da trắng ngần…

Nhất thời hai người đều thở hổn hển rên rỉ…

Chặn đường hành lang.

Cố Hạnh Nguyên dừng lại, nói rõ ràng: “Xin lỗi, làm ơn nhường đường cho tôi——”

Rõ ràng, người đàn ông không có ý định buông ra, vẫn tiếp tục hôn người phụ nữ.

Người phụ nữ liếc ngang nhìn Cố Hạnh Nguyên, vỗ nhẹ vào lưng người đàn ông, đẩy người đàn ông ra.

Người đàn ông quay lưng lại, liếc xéo về phía Cố Hạnh Nguyên, chỉ sau đó Cố Hạnh Nguyên mới nhìn rõ mặt người đàn ông.

Người đàn ông này có thể được mô tả đơn giản bằng ba từ Đẹp Như Hoa!

“Thật là mất hứng!” Người đàn ông nghẹn ngào, sau đó ngả ngớn vỗ nhẹ vào mông người phụ nữ.

Người phụ nữ mỉm cười mê hoặc, sau đó nhìn xung quanh, cau mày: “Cậu Vân, lần sau nếu muốn trốn khỏi nhà thì cũng nên tìm một nơi tốt hơn để ở, nhìn xem, hành lang ở đây cũng hẹp như vậy, lại còn rồng rắn lẫn lộn, thật sự là loại người nào cũng có!” Sau khi nói xong, người phụ nữ vẫn không quên liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên, tiếp tục: “Tại sao anh không chuyển đến chỗ em? Với thân phận của anh hoàn toàn không xứng đáng ở đây!”

Cố Hạnh Nguyên vô thức nhíu mày, khi đưa Dương Dương chuyển tới đây, cô rất coi trọng môi trường yên tĩnh ở đây, lại còn có thêm người già, môi trường tương đối đơn giản. Nếu nói một nơi như vậy là rồng rắn lẫn lộn, thì thành phố A thực sự không có nơi nào để đi.

Không có tâm trạng nhìn hai người này tán tỉnh, cô không còn cách nào khác ngoài kiên nhẫn nói: “Tôi xin lỗi, giờ hai người tiếp tục vui vẻ trở lại cũng không muộn!”

Tên cậu Vân buông người phụ nữ ra, mỉm cười: “Ngoan, quay về thôi.”

Dù không muốn nhưng người phụ nữ vẫn ngoan ngoãn gật đầu, rồi xỏ chân vào đôi giày cao gót rồi kiêu hãnh rời đi.

Cố Hạnh Nguyên ôm chặt ví muốn lướt qua mặt người đàn ông, không ngờ người đàn ông cố tình không nhường đường cho cô, thân hình cao lớn chặn cứng trên hành lang.

“Thưa anh, hiền anh nhường đường một chút!” Cố Hạnh Nguyên kiên nhẫn nhắc lại.

“Vân Chi Lâm, hôm nay mới chuyển đến đây, sống đối diện với cô.” Người đàn ông cười báo cáo tên, nhưng vẫn đứng im.

Cố Hạnh Nguyên nhướng mày liếc mắt nhìn người đàn ông, trên mặt lộ ra ý cười tà mị. Hít một hơi thật sâu, cô kiên nhẫn: “Vậy thì, anh Vân, hãy cho tôi đi!”

Vân Chi Lâm nhún vai, cười tươi như hoa: “Cô thấy hàng xóm mới mà không chào à? Cô Du Nguyên Hạnh.”

Cô nhìn chằm chằm, người đàn ông này sao có thể gọi cô bằng một cái tên xa lạ như vậy?

“Haha, bất ngờ không?” Vân Chi Lâm cười đắc ý: “Tò mò sao tôi biết tên cô không?”

Khóe miệng Cố Hạnh Nguyên giật giật, bình tĩnh hít một hơi: “Nếu anh Vân còn không chịu nhường đường thì tôi sẽ không khách khí đâu!” Sau đó, cô dùng cả hai tay đẩy mạnh, đẩy cơ thể của Vân Chi Lâm sang một bên, đi qua.

Cô vội vã bước đến cửa, lấy chìa khóa ra mở cửa.

Vân Chi Lâm chỉnh lại quần áo, tươi cười đi theo sau cô.

Chìa khóa đưa vào lỗ khóa, cạch một tiếng.

Cửa mở.

Gương mặt nhỏ ngây thơ của Dương Dương, rực rỡ như thể là một tia nắng nhỏ.

“Mẹ về rồi?” Dương Dương lại nhìn người đàn ông phía sau Cố Hạnh Nguyên, lập tức mỉm cười hỏi: “Ủa, chú Chi Lâm cũng ở đây hả?”

Vân Chi Lâm mỉm cười gật đầu: “Chào, Dương Dương chưa ngủ sao? Chờ mẹ cháu về sao?”

Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy như vậy, cô hiển nhiên đã hiểu ra điều gì đó: “Dương Dương, mẹ đã dạy con không được nói chuyện với người lạ bao nhiêu lần rồi, nhất là với một ông chú hèn mọn như vậy, con càng không được nói lung tung!”

Dương Dương chớp chớp đôi mắt nhỏ, không nói lời nào.

Vân Chi Lâm tiếp lời: “Này, tôi nói này Du Nguyên Hạnh, dù sao tôi cũng là Vân Chi Lâm đẹp trai, đẹp trai thế này thì làm sao mà giống ông chú khốn nạn được?”

Cố Hạnh Nguyên phớt lờ anh ta, bế cậu con trai lên rồi nhanh chóng bước vào nhà.

Sau đó, trước mặt Vân Chi Lâm, cô đóng sầm cửa lại với một tiếng ‘rầm’!

Vân Chi Lâm đứng ngoài cửa đã tung hoành tình trường vài năm, từ những cô gái 3 tuổi đến 80 tuổi, anh chưa từng thất bại lần nào!

Không ngờ lần này lại phải món ‘canh đóng cửa’! Anh trừng mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, sờ sờ mũi rồi đau lòng quay lại phòng đối diện.

Cố Hạnh Nguyên vừa ôm đứa trẻ vừa hỏi Dương Dương: “Tại sao Vân Chi Lâm lại gọi mẹ là Du Nguyên Hạnh, con đã nói với anh ta sao?”

Dương Dương liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, đưa tay ôm cổ mẹ, tinh nghịch lè lưỡi: “Hì hì, chú Chi Lâm mới chuyển đến đây hôm nay, chú ấy đã cho chúng ta rất nhiều đồ ăn ngon… nhưng mẹ cứ yên tâm là dù có cho thêm đồ ăn đi nữa thì Dương Dương cũng không bán mẹ đâu nhá!”

Cố Hạnh Nguyên nhéo chiếc mũi nhỏ của cậu một cách thiện chí và vui vẻ: “Coi như con thông minh.”

Sau đó, nhìn thấy những hộp thức ăn nhỏ trong kho, cô bỗng cảm thấy da đầu ngứa ran. Kéo nhẹ đôi tai của Dương Dương: “Thành thật khai báo, lần này lại lừa bịp người ta bao nhiêu, hả?”

“Hmm, không nhiều đâu. Hì hì, là chú Chi Lâm đó đã tự mình nói mà, chỉ cần con nói tên cha mẹ, ông bà là gì, mỗi lần con kể lại thì chú ấy sẽ cho chúng ta một hộp thức ăn…”

Cố Hạnh Nguyên hít một hơi lãnh khí, liếc nhìn đống thức ăn: “Như vậy, con đã khai ra rất nhiều người rồi đúng không?”

“Không có đâu!” Cậu hùng hồn lắc đầu, đôi mắt tinh ranh đầy ý cười: “Con đều nói họ của nhà Triệu Tĩnh Nghi cả!”

“Triệu Tĩnh Nghi?” Cố Hạnh Nguyên nhíu mày, cô cũng nghe thấy Trình Trình nói cái tên này, hình như là cô gái nhỏ đưa thư tình: “Cố Dương Dương, nhận tội sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, con và Triệu Tĩnh Nghi đã đi đến giai đoạn nào rồi? Hai đứa đã nắm tay nhau chưa?”

Cậu chớp chớp đôi mắt nhỏ, đáp lại với vẻ khinh bỉ: “Mẹ, Triệu Tĩnh Nghi hôn lên má con, còn có nắm tay nữa! Năm nay một bé gái còn dạn hơn mẹ!”

Cố Hạnh Nguyên trừng to mắt, sau đó giơ tay lên, lại vỗ vào mông cậu: “Cố Dương Dương, con bị ngứa đòn phải không? Tuổi còn nhỏ đã nói vấn đề này! Nắm tay cũng không có gì lạ đúng không! Lại còn hôn vào má nữa! Thằng nhóc nhà còn học được từ ai vậy——”

“Huhuhu, con bị oan mà mẹ ơi, chính là Triệu Tĩnh Nghi đã hôn con mà…”

“Còn dám kêu oan à! Chim còn chưa dài bao nhiêu mà đã học thói háo của cha con, tối nay mẹ phải đánh con một trận!”

“Huhuhu, đừng mà mẹ ơi… người ta không thích Triệu Tĩnh Nghi nữa, người ta quyết định bỏ cô ấy rồi…”

“…Lại còn học bỏ người!”

“Bạn gái mới ở lớp sau xinh đẹp hơn Triệu Tĩnh Nghi í…”

“À, lại còn có mới nới cũ! Đánh thêm!”

“Huhu, mẹ tha cho con…”



*

Màn đêm mờ ảo.

Xe của Bắc Minh Thiện từ từ lái vào biệt thự nhà Bắc Minh.

Những người hầu vội vã tiến lên: “Cậu hai, cậu đã trở về rồi.”

Mọi người đều kinh ngạc phát hiện, từ khi Cậu hai xuất viện, dường như càng ngày càng có nhiều ngày cậu trở về nhà Bắc Minh.

Bắc Minh Thiện lạnh lùng gật đầu, xuống xe đi thẳng vào đại sảnh, lên lầu.

Khi đi ngang qua phòng của Trình Trình, anh vô thức dừng lại, nhẹ nhàng mở nắm cửa——

Trong phòng, một ngọn đèn tường mờ mờ được thắp sáng.

Phòng của Trình Trình cũng lạnh lẽo và yên bình như phòng của anh.

Trên giường lớn, Trình Trình lặng lẽ nép vào chăn bông, như đang ngủ say, bên cạnh gối có bức tranh hoạt hình thiếu nhi rải rác.

Nhưng những ngón tay vẫn không thể không cầm lên cuốn truyện tranh thiếu nhi, “Chú dê vui vẻ và chú sói to lớn”.

Cái này là cái gì? Bắc Minh Thiện vô thức nhíu mày, con trai anh không nên đọc những cuốn sách cấp thấp vô bổ như vậy…

Tuy nhiên khi anh lật đến trang đầu tiên, không ngờ lại thấy một chuỗi chữ viết tay, xem xét là viết từ một đứa trẻ. Một số ký tự Hán thậm chí không thể viết được, vì vậy đã sử dụng bính âm để thay thế, viết một cách xiêu vẹo ——

Rõ ràng, Cố Dương Dương sẽ không viết tên Bắc Minh Tư Trình.

Cố Dương Dương là ai?

Thế mà lại bảo con trai anh là một con dê, bảo anh là một con sói!

Một con sói có thể sinh ra một con dê sao? Điều này rõ ràng là trái với khoa học!

Bắc Minh Thiện nhíu mày liếc nhìn Trình Trình đang ngủ.

Ầy, đứa nhỏ này đều kết bạn với những đứa trẻ thiểu năng như vậy?

Dù không vui nhưng lần đầu tiên anh đắp chăn cho con trai.

Sau đó tắt đèn, lặng lẽ bước ra khỏi phòng…

*

Sáng sớm ngày hôm sau.

Ông Bắc Minh và bà Bắc Minh đi tập thể dục từ sáng sớm.

Cậu cả Bắc Minh và Lan Hồng có nhà riêng ở thành phố A, vì vậy họ ít khi sống ở đây.

Bắc Minh Đông, cậu ba Bắc Minh giống như một con chim nhỏ không có chân, ba ngày không về nhà là chuyện thường.

Chỉ là cậu hai Bắc Minh, bình thường cũng ít khi trở về nhà, hiếm lắm mới về nhà được mỗi ngày như này.

Trong nhà ăn tinh tế.

Bắc Minh Thiện ngồi trên ghế, vừa ăn sáng vừa nghe bản tin tài chính sáng nay.

Trình Trình mặc quần áo chỉnh tề ngồi ở một bên, yên lặng ăn sáng.

Hai cha con đều không ai nói gì.

Trình Trình rất trân trọng cơ hội cùng cha ăn sáng này, vì vậy tốc độ ăn sáng chậm hơn bình thường rất nhiều.

Bắc Minh Thiện liếc nhìn cậu bé ít nói, hỏi——

“Khóa học bây giờ thế nào?”

“Khóa học tiểu học đã kết thúc rồi ạ.” Trình Trình trả lời rất ngoan. Hoàn thành chương trình tiểu học khi chỉ mới 5 tuổi là khái niệm gì chứ?

Nhưng trong mắt Bắc Minh Thiện, nó không thể tầm thường hơn.

Anh nghiêm nghị nhếch môi: “Nửa năm nữa cha sẽ cho con đi du học nên chuẩn bị tinh thần đi nhé.”

Trình Trình sửng sốt, giương đôi mắt đen nhánh, không thể tin được liếc nhìn cha mình: “Đi ra nước ngoài?”

Bắc Minh Thiện gật đầu, vẫn bình tĩnh.

Trình Trình cau mày: “Cha, con không đi nước ngoài có được không?

Bắc Minh Thiện nhàn nhạt liếc nhìn con trai, sau đó cầm khăn ướt lên, ưu nhã lau khóe miệng, lạnh giọng hỏi: “Lý do?”

Vẻ rạng rỡ trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Trình Trình chợt ảm đạm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.