“Ừm, là con” Bắc Minh Thiện gật đầu, nhanh chóng hiểu ra chữ “chặc” kia của ông cụ là đang gọi anh, Thắng hai: “Hôm nay ba cảm thấy đỡ hơn chút nào không?”
Anh buông tay Cố Hạnh Nguyên ra, bước tới bên giường của ba anh, năm chặt lòng bàn tay run run của ông ấy.
Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy hình ảnh này, ánh mắt chua xót.
Cô nhớ tới dáng vẻ vênh váo, hung hăng trước mặt cô của ông cụ Bắc Minh trước kia, nhưng bây giờ thì... “Ba anh, ông ấy...”
“Bị đột quy” Bắc Minh Thiện hờ hững thốt lên mấy chữ này, tay anh vẫn nắm chặt tay ông cụ.
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua anh được gần ba mình đến vậy!
“Xin lỗi..” Cố Hạnh Nguyên buột miệng nói. Tuy cô không biết mình có lỗi gì với anh nhưng cô biết chắc hẳn lúc này tâm trạng của Bắc Minh Thiện không tốt nên vội vàng nặn ra nụ cười ấm áp: “Xin chào ngài Bắc Minh, đã lâu không gặp!”
Ý định ban đầu của cô Cố vốn là an ủi ông cụ một chút, cho nên nụ cười kia tươi như xuân về hoa nở, cực kỳ sáng lạn.
Nhưng mà một mực ông trời lại không chìu lòng người.
Nụ cười của cô, trong mắt ông cụ Bắc Minh, không khác gì là đang giêu cợt, làm trò cười!
Dù sao ông cụ vẫn nhớ người phụ nữ này đã khiến con trai và cháu trai của ông trở mặt với nhau như thế nào!
Bây giờ, đứa con thứ hai của ông lại dám dẫn người phụ nữ này tới!
Đây không phải là cố ý muốn chọc giận ông cụ tức chết sao?
“Hự... Ối..” Ông cụ Bắc Minh tức đến lên máu. Ông cụ trợn trừng mắt, hung dữ nhìn Cố Hạnh Nguyên.
Cô giật thót người, vội vàng trốn sau lưng Bắc Minh Thiện.
Kể từ sau khi ông cụ Bắc Minh bị đột quy, phải nằm trên giường bệnh cả ngày thì cả người ông cũng trở nên phờ phạc rất nhiều.
Trừ đầu óc vẫn còn hơi tỉnh táo, có thể dùng chút sức ra thì những bộ phận khác trên cơ thể đã không thể kiểm soát được nữa.
Nếu lúc này ông ta có thể nói một câu hoàn chỉnh thì Cố Hạnh Nguyên tin răng ông cụ nhất định sẽ bảo cô cút đi.
Bắc Minh Thiện nhìn thấy dáng vẻ tức giận của ba mình, anh hơi nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ u sầu.
“Ba!” Anh hơi dừng lại, giọng nói vẫn lạnh lùng, bình tĩnh thốt ra từng chữ: “Ba yên tâm đi, con sẽ không cưới cô ấy đâu”
Câu nói này, không thể nghỉ ngờ, giống như một mũi tên xuyên qua không trung, trước khi Cố Hạnh Nguyên kịp phản ứng thì nó đã bản trúng ngực
cô.
Đâm thẳng vào timl
Cô chỉ cảm thấy cả người chấn động.
Trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
Nhưng mà cũng chính vì câu nói này của Bắc Minh Thiện mà đã nhanh chóng xoa dịu tâm trạng của ông cụ Bắc Minh.
Ông cụ dần dần bình tĩnh lại nhưng vẫn luôn nằm chặt tay Bắc Minh Thiện!
“Chặc..” Nhìn thấy ánh mắt hơi buồn bã của con trai, sắc mặt của ông cụ lộ rõ vẻ phiền muộn.
Chỉ một thoáng, trong phòng bệnh lại yên tĩnh lại.
Yên tĩnh đến nỗi có phần cô đơn.
Ba người đều im lặng không lên tiếng.
Ai cũng có tâm sự riêng.
Bắc Minh Thiện nhìn chằm chằm mu bàn tay gây quộc của ba mình, im lặng hồi lâu cuối cùng anh cũng rút tay ra khỏi tay ông cụ, khẽ động viên nói: “Ba hãy cố găng giữ gìn sức khỏe”
Vẫn là lạnh lùng đến mức không có cảm xúc. Nhưng giọng điệu đó lại khiển vành mắt ông cụ đỏ hỏe.
Trước đây, người con trai này chỉ có thể khiến ông tức giận nhảy dựng lên, bây giờ tuy anh vẫn lạnh nhạt thờ ơ như vậy nhưng ông cụ hiểu được anh.
“Ạch ạch..” Ông cụ chớp mắt, không đành lòng để con trai thấy được dáng vẻ thất thố của mình, nên vội vàng khép mắt lại.
Bắc Minh Thiện xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Cố Hạnh Nguyên nhanh chóng đi theo.
Trong hành lang bệnh viện dài hun hút, anh vẫn không dừng lại.
Cố Hạnh Nguyên nhìn bóng lưng cao ngất, toát ra vẻ tịch mịch của anh.
Anh nói với ba anh rằng, xin ông cụ hãy yên tâm, anh sẽ không cưới cô.
Tuy cô đã biết điều đó từ lâu, tuy cô chưa bao giờ ảo tưởng nhưng không ngờ khi chính tai nghe anh nói vậy, cô vẫn cảm thấy khó chịu như bị đâm vào tim.
“Bắc Minh Thiện...” Cô nghẹn ngào gọi anh.
Bước chân anh vân không ngừng lại.
“Tại sao anh muốn dẫn em tới gặp ba anh?” Cô không nhịn được hỏi ra.
Anh vẫn tao nhã bước đi, không quay đầu lại.
“Bắc Minh Thiện! Đồ ngốc này!” Cô dừng bước lại, thừa nhận bản thân mình đã bị tốn thương.
Anh phảng phất như không nghe thấy, bước đi càng lúc càng xa.
Cố Hạnh Nguyên nhìn chằm chằm vào bóng lưng thẳng tắp của anh, tầm nhìn của cô mờ đi.
“Em nói anh là một người ngu ngốc. Anh có nghe thấy không? Bắc Minh Thiên, đồ ngốc nhà anh!”
Lần này, cô không mảng anh là đồ vô lại nữa.
Bởi vì cô không muốn thừa nhận lời nói của anh đã khiến cô bị tổn thương sâu sắc.
Cô chỉ là đang cười anh, cười anh là đô ngốc, đã làm một chuyện ngu ngốc nhất!
Cô càng gọi, anh bước đi càng nhanh!
Bước chân không dừng lại dù chỉ một giây.
Cô đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn anh ngày càng rời xa tâm mắt của minh.
Nước mắt vô thức lăn dài trên má.
Cô nếm được mùi vị mặn chát.
“Bắc Minh Thiện... Anh đúng là đô ngốc! Anh nên đưa Phỉ Nhi của mình đến gặp ba anh. Anh nên hứa với ông ãy là anh sẽ kết hôn với Phỉ Nhi. Anh đã làm ngược lại hết rồi, anh biết không? Anh là kẻ ngốc nhất thể giới này! Em xem thường anh...”
Cô hét lớn với bóng lưng của anh.
Nước mắt rơi từng giọt như sợi chuỗi đứt dây.
Trên đời này còn ai nực cười hơn anh nữa không?
Anh ta lại nằm tay một người phụ nữ mà mình sẽ không cưới đến gặp ba mình, và hứa với ông ấy rằng anh sẽ không kết hôn với người phụ nữ này!
Đồ đần!
Bắc Minh Thiện anh chính là một kẻ đần!
“Đồ đần...ha ha ha” Cô cười to lên.
Trơ mắt nhìn theo Bắc Minh Thiện biến mất ở ngã rẽ.
Cả người cô vô lực tựa lên vách tường.
Cười đến nước mắt loang lổ.
Cô mới sẽ không thừa nhận mình là kẻ ngốc nhất trên đời...
Cố Hạnh Nguyên không biết cô đã đứng trên hành lang của bệnh viện bao lâu mãi cho đến khi bóng dáng của Bắc Minh Thiện hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Từng tiếng cười vang vọng trong hành lang vắng lặng nhưng vẫn không che lấp được nỗi đau đang ập tới.
Cuối cùng cô ngã xuống ghế trong hành lang bệnh viện, ngồi co chân lại.
Dần dân cô không còn tức giận nữa...
Nhưng ai có thể nhìn thấy, ở chỗ rẽ của hành lang Bắc Minh Thiện đã dừng lại.
Ở chỗ Cố Hạnh Nguyên không nhìn thấy, anh dựa lưng vào vách tường, đốt ngón tay trắng bệch.
Trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên tơ máu.
Trên khuôn mặt tuấn tú của anh, lạnh lẽo đến cực điểm.
Anh khẽ thở ra một hơi, điện thoại trong túi vang lên.
“A lô? Chủ nhân, không xong rồi. Công ty đã xảy ra chuyện” Người gọi đến là Hình Uy: “Chỉ số chứng khoán của Bắc Minh Thị sáng nay rớt xuống 16 điểm. Bây giờ ban giám đốc đang yêu cầu anh giải thích, xin anh hãy đến công ty ngay lập tức!”
“Ừm. Tôi sẽ tới ngay” Anh vẫn bình tĩnh như mọi khi.
“..” Hình Uy im lặng một lúc rồi nói: “Chủ nhân... Tôi đã đã cử người chuyển mẹ của cô Cố về thành phố A rồi. Dấu hiệu sinh tồn của bà ấy vẫn bình thường. Anh cứ yên tâm”
“Lát nữa cậu hãy gọi điện bảo người của bệnh viện bên này dẫn cô ấy đi gặp mẹ của mình” Bắc Minh Thiện ra lệnh nói.
“Vâng” Hình Uy đáp, ú a ú ớ một lúc vẫn không chịu cúp điện thoại: “Vậy, tối qua chủ nhân anh..”
Ý của Hình Uy là đang nói đến chuyện tối qua Bắc Minh Thiện cố ý tách khỏi anh ta.
“Tôi không sao!” Bắc Minh Thiện lạnh lùng nói: “Từ đầu đến cuối mục tiêu của anh ta là tôi! Cậu phải nhớ, cho dù xảy ra chuyện gì cũng phải bảo vệ người nhà... của tôi.”
Hai chữ “người nhà” anh nói ra có phần khó khăn.
Bắc Minh Thiện cúp điện thoại, hít một hơi thật sâu.
Anh không dám xoay người cũng không dám quay đầu lại.
Có lẽ là sợ hãi đối mặt với người phụ nữ mà anh không cưới, cho nên môt lân nữa anh lại cất bước, dứt khoát rời khỏi nơi đó.
“Xin chào, cho hỏi cô là cô Cố Hạnh Nguyên phải không?”
Một giọng nữ truyên vào tai Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên sững người một lúc, sau đó ngước đôi mắt ướt nhòe nhìn người phụ nữ mặc đồ y tá đứng trước mặt cô, nhẹ nhàng đáp: “Ừ...
“Xin chào cô Cố, có một quý ông tên là Hình Uy đã thông báo với tôi, bảo tôi đưa cô đến gặp mẹ cô, bà Lục”
“Mẹ tôi... Cô gật đầu, cuống quít lau đôi mắt ướt nhèm: “Cảm ơn cô, tôi sẽ đi theo cô.”
Cố Hạnh Nguyên đứng dậy, cười thâm lúc nãy tại sao mình lại chật vật như vậy?
Vậy mà cô còn tưởng bản thân đã học được kiên cường?
Còn tưởng rằng có thể hoàn toàn buông tay người đàn ông này rồi.
Nhưng cô lại không ngờ câu nói dửng dưng nhưng cực kỳ tàn nhẫn của anh lại đánh cô trở lại nguyên hình một cách không thương tiếc!
Cố Hạnh Nguyên đi theo y tá qua một vài hành lang, sau đó đến một phòng bệnh VIP khác.
Phòng bệnh của mẹ cô và ông cụ Bắc Minh vê cơ bản không khác nhau là mấy.
Lục Lộ vẫn mang theo máy thở lẳng lặng nằm trên giường bệnh. Tiếng máy tích tắc tích tắc ghi lại nhịp tim ổn định của bà.
“Cô Cố, nơi này của chúng tôi đều có bác sĩ trực 24/24, cho nên cô không cần lo lắng. Nếu không có chuyện gì tôi xin phép ra ngoài trước”
Y tá nói xong thì lui ra khỏi phòng.
Trong phòng bệnh, lại trở nên yên ăng, lạnh lẽo.
Cố Hạnh Nguyên đi đến bên giường mẹ cô, đầu ngón tay run run, nắm lấy bàn tay đang quấn băng gạt của bà...
“Mẹ... có phải nơi này ở rất thoải không?” Cô nói rất khẽ.
“... Mẹ, mẹ đoán xem vừa nãy con đã gặp ai? A... Là ông cụ Bắc Minh đấy. Mẹ biết ông ấy không? Ồ... Chắc chắn mẹ sẽ không biết ông ấy đâu. Ông ấy là ba của Bắc Minh Thiện...Ô đúng rồi, mẹ cũng không biết Bắc Minh Thiện, ha ha nhưng không sao đâu. Dù sao sau này mẹ cũng không cần biết anh ấy... Không ngờ ông cụ lại bị đột quy. Từ một ông cụ oai phong trước đây vậy mà hôm nay ở trước mặt con lại không nói ra lời... Sinh mạng quả thật rất mong manh. Mẹ ơi con rất luyến tiếc mẹ... Mẹ, mẹ mau tỉnh lại đi? Mau tỉnh lại nhìn con, nhìn cháu ngoại của mẹ... Mẹ ơi...
Cô nghẹn họng, gọi mẹ hết lân này đến lân khác, nước mắt ướt đẫm tâm ga trải giường trắng như tuyết...
Cố Hạnh Nguyên không biết khóc bao lâu, đột nhiên “âm” một tiếng, cánh cửa bị mở ra.
“A, người bạn nhỏ, cháu không thể vào trong...
Cố Hạnh Nguyên hơi sững sờ, vô thức đảo mắt nhìn ra cửa. Mặc dù đôi mắt mơ hồ nhìn không rõ nhưng cô vẫn nhìn thấy cậu bé đang lao vào phòng kia, cơ thể cô không khỏi run lên.
Cô y tá chặn cậu bé lại bên cửa và gật đầu xin lỗi với Cố Hạnh Nguyên: “Tôi xin lỗi, cô Cố, đứa nhỏ này nhất định đòi xông vào, tôi không thể ngăn cản được...
“..” Bé trai đứng ở cạnh cửa, dừng bước, thở hổn hến.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, mang theo hơi thở lạnh lùng, giống hệt ba cậu.
Từ lúc sinh ra đã mang theo khí chất kiêu ngạo, khiến cho cậu thoạt nhìn giỗng như một quý ông nhỏ.
Đôi mắt sáng long lanh của cậu nhìn Cố Hạnh Nguyên không chớp.
“Bạn nhỏ, có phải con tìm nhầm chỗ rồi không? Nào, để dì đưa con ra ngoài..” Y tá muốn kéo cậu bé ra khỏi phòng.
“Đừng..” Cố Hạnh Nguyên vội vàng đi tới, gượng cười nói: “Nó là con trai của tôi”
“A..” Hộ sĩ vừa nghe vậy, thì vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không biết...Vậy, tôi không làm phiên các người nữa..
Cửa phòng đóng lại, nhất thời căn phòng lại chìm trong yên lặng.
Bé trai cứ đứng lắng lặng ở cửa như thế.
Dường như cậu đang đợi Cố Hạnh Nguyên tới gân.
Nhưng mặc kệ cậu giả vờ bình tĩnh thể nào, đôi mắt gợn sóng kia vẫn lộ ra những suy nghĩ của cậu.
“Trình Trình...” Cố Hạnh Nguyên lau nước mắt, đi tới trước mặt cậu, dịu dàng ngồi xổm xuống, nắm tay cậu mỉm cười hỏi: “Sao con lại đến đây?”
Hoặc là cô muốn hỏi tại sao cậu bé biết cô ở đây?