Cô đưa mắt ra hiệu cho Dư Như Khiết, đừng nói những điều này trước mặt trẻ con.
Vì cô chỉ nói với con gái rằng Bắc Minh Thiện là [Quy Toilet], là kẻ xấu xa.
“.” Mắt Dư Như Khiết nhanh chóng ẩm ướt, bà nhìn bé con với vẻ kích động một hồi lâu rôi mới nói: “Con bé... con bé tên gì?”
“Cố Cửu Cửu”
“Tối nay cháu đưa con bé tới đây..” Hiển nhiên Dư Như Khiết đã đoán được điều gì đó.
Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Cháu đưa Cửu Cửu tới thăm anh ấy, không có ý gì khác... Hơn nữa anh ấy vẫn chưa biết Cửu Cửu, nên dì Như Khiết có thể giúp cháu giữ bí mật này được không?”
Dư Như Khiết khó hiểu, nhưng nhìn vào ánh mắt kiên định của Cố Hạnh Nguyên, bà chỉ đành gật đầu: “Mặc dù dì rất tiếc cho Thiện, nhưng dì nghĩ cháu làm vậy nhất định là có lý do của mình... Hạnh Nguyên, có thể... để dì bế bé con không?”
Cô Hạnh Nguyên do dự rồi mỉm cười buông tay.
“Cửu Cửu ngoan, cho bà nội bé được không?”
“Ô..” Cún con lười biếng Cửu Cửu buồn ngủ khẽ đáp một tiếng, sâu ngủ đã bò khắp người cô bé, cho nên cô bé cũng chẳng quan tâm ai muốn bế mình.
Vừa nói, Cố Hạnh Nguyên vừa đưa Cửu Cửu cho Dư Như Khiết.
Dư Như Khiết giang tay, ôm chặt lấy cô bé, nước mắt lưng tròng...
“Hạnh Nguyên... cảm ơn cháu..” Dư Như Khiết nghẹn ngào.
Nghe thấy lời cảm ơn này, mắt Cố Hạnh Nguyên lập tức đỏ lên.
Cô biết, Dư Như Khiết đang cảm ơn cô thay Bắc Minh Thiện vì đã sinh con gái cho anh, nhưng điêu bà không biết là, thật ra cô còn sinh cho Bắc Minh Thiện một cặp con trai.
Mà điều này Mạc Cẩm Thành lại cố ý giấu Dư Như Khiết.
Vì Mạc Cẩm Thành từng nói, nếu Dư Như Khiết biết ở thành phố A vẫn còn một cặp cháu trai đáng yêu thì chắc chắn bà sẽ không màng tất cả mà quay về thành phố AI!
Đây là điều mà Mạc Cẩm Thành không muốn thấy nhất!
*
Căn phòng tối đen như mực, chỉ có mép rèm chiếu ánh trăng mờ ảo.
Bắc Minh Thiện nằm trên giường, bên cạnh giường là một khung sắt để treo bình truyền, một ống trong suốt kéo dài từ chai nước biển đến mu bàn tay Bắc Minh Thiện lộ ra bên ngoài tấm ga trải giường.
Anh nhắm chặt mắt, ngủ rất sâu.
Không còn khí thế bức người như khi tỉnh táo.
Anh lúc này rất thoải mái và bình yên.
Dường như đã rất nhiêu năm, anh chưa được ngủ yên như vậy.
Hận thù cứ quấn lấy anh suốt nhiều năm, khiến anh kiệt sức.
Nhưng lại bị mắc kẹt trong tấm lưới đen của hận thù, không thể tự giải thoát...
*
Đột nhiên, cửa phòng bị nhẹ nhàng đấy ra.
Cố Hạnh Nguyên bế con gái nhỏ lén lút đi vào.
Anna theo sát phía sau.
“Mẹ... tôi quá...” Đứa nhỏ bĩu môi làu bàu.
“Suyt..” Cố Hạnh Nguyên vội vàng che miệng Cửu Cửu lại, nói với Anna: “Cậu bế con bé, tớ qua đó xem anh ấy trước.”
Nói xong cô đưa Cửu Cửu cho Anna, sau đó nhẹ nhàng tới bên giường Bắc Minh Thiện.
Qua ánh trăng, cô ngắm nhìn thật kỹ gương mặt bình yên của anh.
Đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng phác hoạ lông mày anh, nghĩ đến cảnh anh liều mạng bảo vệ cô bất chấp hiểm nguy, lòng cô không khỏi rung động...
Anh không có phản ứng.
Lúc này cô mới thâm thở phào nhẹ nhõm.
Cô quay đầu lại, vẫy tay với Anna, ra hiệu cho họ đến đây.
Sau đó, cô bế con gái, đặt bé con bên cạnh gối Bắc Minh Thiện, thì thâm: “Nhớ những gì mẹ dặn không?”
Bé gái chớp mắt: “Nhớ ạ!”
Sau đó, cơ thể nhỏ bé mũm mĩm bò lên, nhớ lại khi mình hôn gấu bông cá sấu ở đầu giường, vì thế cô bé chu miệng, lại gân mặt Bắc Minh Thiện.
Nhưng căn phòng quá tối, bé con nhíu mày, không nhìn thấy rõ mặt anh...
Thôi vậy, cô bé nghĩ thâm rôi đặt môi xuống...
“Moaz, moaz, moaz...
Vài tiếng hôn kèm theo nước miếng khẽ vang lên trong căn phòng tối.
Cô bé há miệng hôn chùn chụt khiến mặt Bắc Minh Thiện đây nước miếng...
“Cảm ơn vì đã cứu mẹ nha..”
Cô nhóc vừa nói xong câu này thì đột nhiên một làn gió mát thối qua rèm cửa, tấm rèn bị vén lên một góc, ánh trăng đột nhiên chiếu vào, rọi lên khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng của Bắc Minh Thiện.
Bé con mở to mắt, giật mình sửng sốt!
“Oa..” Cô bé hét lên một tiếng kinh hãi rôi ngã xuống gối...
Giây tiếp theo, một dòng nước ấm áp chảy ra khỏi quân cô gái nhỏ...
Doạ Cố Hạnh Nguyên giật mình!
Anna cũng hoảng hốt.
“Ưm..” Dường như Bắc Minh Thiện hơi có phản ứng.
“Mẹ... quỷ... quỷ... ưm..” Cô bé kinh hoàng mở to đôi mắt, còn chưa kịp nói hết cụm [Quỷ Toilet] đã bị Cố Hạnh Nguyên che miệng, bối rối bế con bé lên...
Cùng lúc đó, Bắc Minh Thiện đang ngủ say cũng cau mày.
Dường như anh đã có một giấc mơ dài, rất dài.
Anh mơ thấy mình rơi xuống biến rôi bị một con bạch tuộc nhỏ quấn lấy mặt làm cho mặt anh ướt hết, anh muốn đưa tay xua nó đi nhưng làm thế nào cũng không có sức...
Đột nhiên anh dường như nghe thấy một tiếng hét ngọt ngào của trẻ con giống như tiếng cá biển nhỏ, thần kinh anh chấn động.
Sau đó, con bạch tuộc nhỏ trên mặt anh nhanh chóng buông ra, cuối cùng anh cũng được tự do...
Cố gắng mở mắt ra, anh muốn tìm kiếm con cá biển nhỏ bé với tiếng hét sơ sinh đó nhưng lại không thấy gì...
Thấy nước biển sắp nhấn chìm mình, cổ họng anh bỗng ngột ngạt, đôi mắt chim ưng sắc bén đột nhiên mở ra.
Anh hít vào một ngụm khí lạnh lớn!
Không có bạch tuộc nhỏ, không có cá biển nhỏ, càng không có biển lớn.
Hoá ra đó chỉ là một giấc mơi
Một tia sáng mờ mờ đập vào mắt.
Anh hơi nheo mắt lại, ngay lập tức cơn đau sau chấn thương lan dến tận cùng dây thân kinh: “Ưm..” Anh vô thức kêu lên.
“Anh tỉnh rôi?” Một giọng nói dịu dàng xen lẫn chút run rấy vang lên bên tai anh.
Trái tim anh rung động, giọng nói quen thuộc này đã kéo anh trở vê thực tại.
“Nguyên Nhi...” Vừa mở miệng mới phát hiện giọng mình khàn đặc.
“Tôi đây, anh khát rồi phải không?” Cố Hạnh Nguyên đứng bên mép giường, cả người đều căng thẳng, nhanh chóng sờ lần trong bóng tối rót một cốc nước sôi để nguội, để ống hút vào trong chén đưa tới miệng anh: “Nào, uống chút nước đi”
Bắc Minh Thiện hút vài ngụm nước rồi mới bình thường trở lại.
Hít sâu một hơi, anh khẽ cau mày: “Sao em không bật đèn?”
“À... sợ đánh thức anh..” Cố Hạnh Nguyên rũ mắt, may mà ánh đèn mờ ảo nên anh không thấy cô đang chột dạ.
Bắc Minh Thiện im lặng một lúc, sau đó đưa tay ra tìm kiếm bàn tay cô, siết chặt tay cô trong tay... lúc này anh mới dần yên tâm.
“Nguyên Nhi, tôi vừa có một giấc mơ..”
“Hả?”
“Tôi mơ thấy một con bạch tuộc nhỏ quấn lấy mặt mình..” Anh nói rôi vô thức đưa tay còn lại lên vuốt má, bỗng nhiên anh giật mình: “Quái lạ, sao mặt tôi lại ướt thế này?” Giấc mơ ấy chân thật đến mức bất ngờ.
“À... tôi vừa lấy khăn lau mặt cho anh ấy mà..” Cố Hạnh Nguyên mím môi nói dối.
Thật ra cô cũng giật mình khi vừa nãy con gái ôm má anh rôi hôn anh một cách cuông nhiệt như vậy, không ướt mới là lại
“..” Anh trầm mặc, cau mày: “Hình như vừa nãy tôi còn nghe thấy tiếng kêu của một con cá biển nhỏ... à, nó giống như tiếng kêu của một đứa trẻ..”
“Có sao? Tôi đâu có nghe thấy! Là ảo giác của anh thôi đúng không?” Cố Hạnh Nguyên đảo mắt, tiếp tục nói dõi.
Tiếng kêu đó chẳng phải của nhóc con sao?
Trời ơi, bạch tuộc với cá biển nhỏ cái gì, con gái cô sao lại thành ra như vậy? Chỉ là cá thôi hả?
Không ai biết, lời nhận xét này của Bắc Minh Thiện đã chọc giận Cố Cửu Cửu đang trốn dưới gâm giường và bị Anna bịt miệng!!
“Hừ.... Bé con khịt mũi tức giận.
“..” Anna hoảng sợi
“..” Cố Hạnh Nguyên cũng hít vào một ngụm khí lạnh.
“.” Bắc Minh Thiện nhíu mày: “Em có nghe thấy không? Chính là âm thanh này, vừa nãy lại kêu lên lần nữa...”
“Không... không thấy... sao tôi không nghe thấy gì?” Cố Hạnh Nguyên cười khan một tiếng, trái tim gân như ngừng đập vì sợ hãi, thầm nói trong lòng: “Cục cưng à, con đừng thêm phiền phức cho mẹ nữa được không, ngoan nào..”
“Thật sao?” Bắc Minh Thiện khịt mũi nghi ngờ, dỏng tai lên lắng nghe một lúc lâu.
Không nghe thấy tiếng kêu của cá biển nhỏ, nhưng...
Anh hít hít mũi.
“Hình như có một mùi kỳ lạ... ừm...
Anh cau mày: “Hình như là ngay cạnh gối...”
Cố Hạnh Nguyên vô thức nghiêng người về phía trước để ngửi...
Sau đó cô giật nảy mình!
Ôi mẹ ơi!
Đây chẳng phải là mùi nước tiểu của nhóc con sao?
Mùi rất nhẹ, ngoài ra còn có mùi thơm nhàn nhạt của sữa...
Cố Hạnh Nguyên biết vừa nãy cô bé đã bị doạ cho sợ hãi mà tè dâm... đó là phản ứng sinh lý tự nhiên khi con bé nhìn thấy [Quỷ Toilet].
Bắc Minh Thiện đúng là tên cuồng sạch sẽ, độ nhạy cảm của mũi anh với “những thứ không sạch sẽ” vượt xa người thường!
“.. Tôi đâu có ngửi thấy mùi gì..” Khả năng mở mắt nói dối của cô càng ngày càng giỏi, dù sao ánh sáng cũng không rõ, không nhìn thấy gì, nói dõi cũng không khó lắm.
Lông mày Bắc Minh Thiện nhíu lại chặt hơn: “Đáng chết! Mùi nước tiểu rõ ràng thế này mà em không ngửi thấy? Người phụ nữ này, em đừng nói với tôi là em vừa mang một con chó tới đây đấy nhé!”
Gì cơ?!
“.” Cố Hạnh Nguyên trợn to mắt, tên này... lại nói đây là nước tiểu chó?
Ông trời ơi, con gái cô đen thế chứ?
*..” Lưng Anna toát mô hôi lạnh.
“.” Gô bé con đã không chịu nối nữa, giãy dụa, chân nhỏ đột nhiên đá vào chân giường...
Cộp!
Đương nhiên sức lực của trẻ con chẳng đáng là bao, người khác sẽ không phát hiện.
Nhưng Thiện gia tinh tường vẫn nhận ra điều đó! Anh trở nên căng thẳng theo phản xạ: “Ai đang trốn dưới giường?!”
Cố Hạnh Nguyên sợ tới mức tim như ngừng đập, cô vẫn chỉ có thể cười khan: “Làm gì có ai? Vừa nãy là tôi vô tình đá vào chân giường”
“Không đúng..” Thiện gia trâm ngâm, chống lại cơn đau định ngôi dậy.
“Anh làm gì vậy?” Thần kinh cô căng thẳng.
Thiện gia khẽ nheo đôi mắt, anh bị thương ở bả vai chứ não không có vấn đề! Thấp giọng hừ một tiếng: “Tôi phải xem xem, em đang giấu cái gì dưới gầm giường.”
Nói rôi anh đột nhiên ngôi dậy...
“A.. Cô sợ hãi thốt lên.
Không hề nghĩ ngợi, cô nghiêng người tới, dùng miệng mình chặn miệng Bắc Minh Thiện lại...
Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, cho dù dùng cách nào thì cũng phải ngăn anh lại! Không thể để anh phát hiện ra con gái...
“Ưm... cô gái này...” Miệng anh lập tức bị cô chặn lại.
Trái tim ngay lập tức như được một dòng nước ấm rót vào, chảy qua trái tim khô căn của anh...
Nụ hôn này lập tức làm tê liệt ý thức của anh.
Gần như theo bản năng, anh đổi khách thành chủ, dùng tư thế công thành chiếm đất đoạt lấy sự mềm mại của cô.
Cố Hạnh Nguyên sửng sốt một chút, tên này thật là không biết xấu hổ, lại thật sự gặm nhấm môi cô không tha...
Mơ hồ cảm nhận được con gái nhỏ càng ngày càng bất mãn, Cố Hạnh Nguyên đành phải leo lên giường, nhào về phía anh.
Ấn cơ thể vừa gắng gượng ngồi dậy của anh trở lại giường, nằm xuống.
“Ưm..” Anh khịt mũi thở hổn hển, sự nhiệt tình bất chợt của cô khiến anh kinh ngạc: “Em... ưm..”
Ngay lập tức, anh lại bị cô cắn.