Cố Hạnh Nguyên khẽ lắc đầu, ánh mắt tránh khỏi anh, chậm rãi cụp xuống, nhìn xem mặt bàn bằng phẳng: “Giữa chúng ta không cần thiết nói những lời này, nói thế nào chuyện này cũng là bởi vì tôi, vì anh làm chút chuyện cũng là nên lam. Vừa rồi tôi đã làm ghi chép với cảnh sát, đã nói rõ mọi chuyện với bọn họ, hi vọng có thể giúp đỡ anh.”
“Tình huống thân thể của em hiện tại vẫn tốt chứ, sau khi bác sĩ kiểm tra có kết luận gì sao?” Dường như Bắc Minh Thiện đối với việc của anh lúc này cũng không để ý, hiện tại anh lo lắng về cô hơn.
“Tôi vẫn tốt, hôm qua Anna mang theo canh tới, còn ở lại với tôi cả đêm. Bác sĩ nói tôi đã không có bất kỳ vấn đề gì.”
Nghe được câu nói này, Bắc Minh Thiện mới xem như như trút được gánh nặng: “Vậy cũng tốt. Nếu như nói em có sơ xuất gì, tôi sẽ không để tên kia có quả ngon gì để ăn.”
Mặc dù đây là một câu nói ngoan độc, nhưng vẫn là khiến lòng của Cố Hạnh Nguyên rất xúc động. Nhưng bây giờ không phải thời điểm cảm động, hẳn là phải nghĩ biện pháp cứu anh ra mới là quan trọng nhất.
Cố Hạnh Nguyên liên tục châm chước trước sau, vẫn cảm thấy anh cần phải biết một chút: “Vừa rồi tôi đã nói với cảnh sát, hi vọng có thể làm luật sư của anh, thế nhưng đề nghị của tôi bị ông ấy bác bỏ. Nguyên nhân là tôi là một người trong cuộc, hơn nữa quan hệ giữa tôi và anh không thích hợp làm luật sư của anh…”
“Không sao cả, tôi sẽ để Hình Uy thay tôi tìm một người, em không cần để việc nhỏ như vậy ở trong lòng.” Bắc Minh Thiện khẽ cười một tiếng, lộ ra vẻ rất nhẹ nhõm.
Thế nhưng Cố Hạnh Nguyên lại có vẻ cũng không hề nhẹ nhõm, nét mặt của cô rất nghiêm túc: “Không, chuyện này hoàn toàn là bởi vì tôi mà ra, tôi nhất định phải giúp anh. Nếu không tối sẽ cảm thấy không yên lòng.”
“Nguyên, đây là do em suy nghĩ nhiều. Tại sao lại bởi vì em mà ra chứ. Có lẽ ngay từ đầu tôi không nên để em ngồi vào vị trí này. Nếu như nói là có lỗi, chuyện này là do tôi gieo gió gặt bão mà thôi. Thật sự không hề có quan hệ với em.”
Bắc Minh Thiện lần nữa khiến lòng Cố Hạnh Nguyên rất xúc động, nhất là khi anh có thể chính miệng thừa nhận để cô làm tổng giám đốc Bắc Minh Thị là một quyết định sai lầm, oán giận đã từng tích lũy với anh, xem như lập tức đều hóa tan thành mây khói.
Cùng lúc đó, một chút sức lực của cô cũng đến: “Tôi tới đây chỉ để nói với anh, chuyện này tôi nhất định sẽ quản đến cùng. Anh cũng không cần đi tìm Hình Uy, chẳng lẽ anh chê anh ta chưa đủ bận bịu hay sao. Anh ở chỗ này nhẫn nhịn mấy ngày, tôi sẽ nghĩ biện pháp cứu anh ra ngoài. Trong mấy ngày này, anh cố gắng nghỉ ngơi, tôi không muốn chờ đến sau khi anh ra ngoài lại hầu hạ anh dưỡng bệnh.”
***
Bắc Minh Thiện nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Cố Hạnh Nguyên, khóe miệng không khỏi cong lên. Mặc dù thời điểm nói tới nói lui gương mặt nghiêm túc, nhưng lại tràn đầy cảm giác hạnh phúc.
“Anh cười cái gì, đến lúc nào rồi mà còn có thể cười được, anh cũng quá không tim không phổi đi.” Cố Hạnh Nguyên làm sao biết cảm nhận của anh lúc này, còn tưởng rằng anh bị nhốt ở đây một buổi tối, não cũng úng nước rồi.
“Chẳng lẽ em cảm thấy tôi giống như trước đây cả ngày mặt lạnh đối với em, em sẽ cảm thấy hết sức thoải mái có đúng không?” Bắc Minh Thiện ngược lại là rất có hứng thú muốn biết cô sẽ trả lời vấn đề này như thế nào.
Cố Hạnh Nguyên lườm anh một cái: “Chí ít thời điểm anh mặt lạnh đối với tôi, tôi có thể ở trong lòng mắng anh. Được rồi, lời nói tôi cũng đã nói rõ ràng với anh, hiện tại còn phải nhanh đi về làm việc. Anh ném cho tôi cục diện rối rắm tôi còn không thể không quan tâm.” Cô nói xong liền đứng lên.
Cùng lúc đó, Bắc Minh Thiện cũng đứng lên theo.
Anh vòng qua cái bàn ở giữa hai người, đi tới trước mặt Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên nhìn anh dần dần đi gần về phía mình, trái tim không khỏi cũng đập nhanh hơn. Nhìn biểu cảm của anh không khỏi nhíu mày:
Người đàn ông này không phải là muốn...
Dường như đúng như cô nghĩ, Bắc Minh Thiện ôm cô thật chặt vào trong ngực.
Kỳ thật cô có thể né tránh từ trước đó, hoặc là trong lúc bị ôm thì đẩy anh ra. Thế nhưng lần này Cố Hạnh Nguyên cũng không làm như vậy, cô cam tâm tình nguyện để anh cứ ôm mình như vậy, cảm nhận sự ấm áp cách lớp quần áo truyền đến, còn có hương vị đặc thù nhàn nhạt kia...
Bắc Minh Thiện nhẹ tay ôm mái tóc mềm mại như tơ của cô, cảm xúc mềm mại rất dễ chịu. Trong nháy mắt anh có một loại cảm giác thỏa mãn, đây mới là thứ anh muốn.
Chỉ tiếc, vào thời khắc này có lẽ đã đến chậm một chút. Nhưng đến chậm cũng tốt hơn là không đến.
Bọn họ không nói câu nào, cứ ôm nhau như vậy. Mãi cho đến khi cửa phòng mở ra, giọng nói của cảnh sát một lần nữa kéo bọn họ về nơi này.
“Được rồi được rồi, thời gian đã hết rồi.”
Cố Hạnh Nguyên lập tức cảm thấy hơi đỏ mặt, cô vội vàng buông tay mình ra. Thế nhưng Bắc Minh Thiện không có ý buông ra.
Khóe miệng của anh vẫn hơi cong lên như cũ, hơi thấp cúi đầu, để đôi môi băng lãnh đến gần bên tai của cô, thấp giọng nói: “Bọn nhỏ liền trông cậy vào em. Tôi không phải một người cha hợp cách, tôi nợ bọn trẻ nhiều lắm, xem ra vẫn là phải tiếp tục nợ bọn trẻ.”
“Sẽ không, ở trong lòng của bọn trẻ, anh còn tính là xứng chức. Ít nhất là ở thời điểm lần trước cứu bọn trẻ. Hơn nữa anh đừng nói những lời như vậy có được hay không, cảm giác giống như cáo biệt trước lúc lâm chung vậy, cũng quá không may mắn. Tôi không cho phép sau này anh nói như vậy nữa.” Cố Hạnh Nguyên cảm thấy có chút khổ sở, lòng của cô cảm giác giống như bị nhéo mạnh một cái.
“Được, tôi đồng ý với em, sau này sẽ không nói nữa. Chờ lần sau đến mang cho tôi ít quần áo để thay. Em biết tôi không quen mặc một bộ quần áo nhiều ngày ở trên người.”
Vừa rồi Bắc Minh Thiện nói rất nặng nề, nhưng lời kế tiếp lại như trêu đùa. Điều này khiến Cố Hạnh Nguyên không khỏi giơ tay đấm nhẹ vào người anh: “Anh nên phải bị trị như vậy, đã tiến vào nơi này rồi, anh đã không còn là tổng giám đốc nữa, xin hãy có thái độ bình dân được không.”
***
Từ cục cảnh sát ra, trên mặt Cố Hạnh Nguyên hiện lên vẻ u sầu. Liên quan tới chuyện mời luật sư cho Bắc Minh Thiện, cũng bắt đầu khiến cô cảm thấy nhức đầu.
Kỳ thật vụ án này cũng không phải rất phức tạp, nhất là chuyện đánh người này. Kỳ thật chỉ cần hướng bồi thường và xin lỗi, lại thanh toán tiền thuốc men là có thể giải quyết, nhưng chỗ khó ở việc người này không phải người bình thường, mà là một viên chức nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Vừa nghĩ tới người bị hại kia, thật sự là một tên ghê tởm, cô liền cảm thấy có chút nhức đầu. Mặc dù cô không biết Bắc Minh Thiện đến cùng đã đánh vị Cục trưởng Quách bị thương ra sao, nhưng từ trong miệng của vị cảnh sát trung niên kia biết được, thương thế của ông ta hẳn là cũng không nặng.
Nếu như nói xin lỗi và bồi thường với ông ta... Còn không biết thật sự có thể đưa Bắc Minh Thiện ra ngoài không. Chỉ là sau khi Cố Hạnh Nguyên suy tư thì vẫn quyết định đi thử một lần, có lẽ có thể thay đổi đi. Dù sao cô ra mặt thì mọi chuyện cũng dễ nói chuyện hơn một chút đi.
Thế là cô quyết định, căn cứ địa chỉ bệnh viện Cục trưởng Quách dưỡng bệnh mà trước đó vị cảnh sát trung niên đã nói tới, tiện tay bắt một chiếc xe taxi.
*
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Bắc Minh Thiện xông cửa ải ở đảo giữa hồ, đánh Cục trưởng Quách bị thương, không biết lộ ra tin tức từ đâu, sau đó cũng bị truyền đi,
Cũng may đợi đến khi những phóng viên kia nghe tin lập tức hành động vây quanh ở dưới tầng lầu của tập đoàn Bắc Minh Thị, Cố Hạnh Nguyên đã sớm rời đi, cho nên cũng rất may mắn tránh khỏi những câu hỏi bén nhọn của bọn họ.
Về phần Hình Uy còn đang ở Bắc Minh Thị, anh ta ngược lại là không có nhận bất kì ảnh hưởng gì. Trước tiên anh ta phái người đến tòa biệt tự C ở đảo giữa hồ lái xe của Cố Hạnh Nguyên về. Cũng may sự tình còn tính là hết sức thuận lợi, lấy xe cũng không có chịu bất kì người nào gây khó dễ hay ngăn cản cả.
Cũng giống như vậy, ở trong nội bộ Bắc Minh Thị, chuyện này cũng làm cho oanh động cả lên. Bắc Minh Thiện ra tay không hiếm lạ, ngoài ý muốn chính là anh vậy mà lại đánh lãnh đạo mới nhậm chức, vậy chuyện này liền xem như là lớn chuyện. Đương nhiên, bọn họ và các phóng viên ở bên ngoài đều không rõ đến cùng vì sao Bắc Minh Thiện lại ra tay.
Cho nên các loại phiên bản suy đoán chỗ nào cũng có.
Trong phòng chủ nhiệm của bộ phận thiết kế Bắc Minh Thị, lúc này Bắc Minh Diệp Long đang cầm gậy golf, đồng thời thận trọng điều chỉnh góc độ và vị trí của mình, sau đó nhẹ nhàng vung cán lên, nhẹ nhàng đánh quả cầu trắng nhỏ phía trước vào trong lỗ ở cách đó không xa.
Lúc này, cửa phòng làm việc của anh ta mở ra, Đường Thiên Trạch từ bên ngoài đi vào: “Cậu Bắc Minh, thật sự là không nghĩ tới lúc này anh có tâm tư ở đây chơi bóng. Dưới lầu đã rất náo nhiệt.”
“Hả?” Trên mặt Bắc Minh Diệp Long lộ vẻ nghi hoặc, anh ta thế nhưng rất ít từ cửa phòng làm việc nhìn ra bên ngoài, Nghe anh ta kiểu nói này, quay người đặt cây gậy vào trong túi, sau đó đi đến bên cửa sổ, dùng một ngón tay nhẹ nhàng đẩy màn cửa đóng chặt ra, chỉ thấy dưới tầng của Bắc Minh Thị đã tụ tập không ít người.
“Phía dưới vây quanh nhiều người như vậy làm gì, còn không báo bảo vệ đuổi bọn họ đi.”
Đường Thiên Trạch kéo một chiếc ghế ngồi xuống, trên mặt của anh ta mang theo nụ cười: “Tại sao phải làm như vậy, bọn họ đều là hướng về phía Bắc Minh Thiện mà đến. Nhìn dáng vẻ của anh liền biết là anh không biết gì cả, hôm qua anh ta lộ mặt lớn của mình ra. Vọt tới đảo giữa hồ nơi làm việc chuyên dụng của chính phủ, đánh cho Cục trưởng Quách tân nhiệm một trận.
***
“Anh nói đều là thật sao?” Sau khi Bắc Minh Diệp Long nghe xong có chút không thể tin nổi. Anh ta rất rõ ràng Bắc Minh Thiện, chuyện như vậy anh ta chắc chắn sẽ không làm.
“Tôi nói anh còn không tin sao, nếu không anh xuống dưới hỏi những phóng viên kia một chút, nhìn xem tôi có nói láo hay không.” Đường Thiên trạch bị anh ta hoài nghi còn hơi tức giận.
“Không phải tôi không tin anh, mà là tôi hiểu rất rõ chú hai của tôi, anh ta có thể làm ra chuyện như vậy nhất định là có nguyên nhân nào đó đi.”
Đường Thiên Trạch cười một tiếng: “Cậu chủ Bắc Minh nói không sai, đương nhiên mọi chuyện cũng có nguyên nhân. Vừa rồi tôi cũng hỏi thăm một chút.”
Sau đó, anh ta liền đơn giản nói kết quả mà anh ta nghe được:. ngôn tình ngược
Liên quan tới chuyện này có rất nhiều phiên bản, trong đó có hai cái tương đối được tán thành:
Điều đầu tiên, vấn đề hối lộ. Quan mới đến đốt ba đống lửa, thân là “người lãnh đạo trực tiếp”, Bắc Minh Thiện mặc dù không ngồi ở vị trí tổng giám đốc, nhưng là dựa vào quan hệ với Cố Hạnh Nguyên không thể cắt đứt, đương nhiên anh ta vẫn là sẽ thay cô ra mặt để giải quyết chuyện này, thế nhưng là về sau xuất hiện nguyên nhân nào đó, dẫn đến song phương ra tay đánh nhau.