Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 468: Chương 468: Ông cụ non trong bức ảnh




Cô lúc này nhẹ tay nhẹ chân từ bên trong đi ra, cô làm như thế đó là vì sợ gây ra động tĩnh, ngộ nhỡ anh ở cửa đợi mà bất ngờ xông vào thì phải làm sao.

Dựa theo chỉ thị của Bắc Minh Thiện, cô kéo ngăn tủ, chỉ thấy mấy bộ quần áo xếp ngay ngắn bên trong, sau khi xem xét thì quả thật là của cô.

Trên quần áo còn lưu mùi hương thoang thoảng của Bắc Minh Thiện giống như trong căn phòng này.

Tên Bắc Minh Thiện này thật sự không biết nhìn hàng, vậy mà nghĩ quần áo tơ tằm này là giẻ lau.

Cố Hạnh Nguyên dùng tốc độ nhanh nhất mặc xong quần áo, sau đó bắt đầu tháo dỡ ‘rào cản’ cô bày ra.

“Em sao có đi tắm cũng tốn nhiều thời gian hơn trước đây vậy.” Bắc Minh Thiện dường như ngồi ở sô pha đợi quá lâu, có hơi mất kiên nhẫn.

Cố Hạnh Nguyên nhìn đồng hồ, từ lúc cô đi lên quay lại, dùng khoảng gần một tiếng.

Thật ra thời gian tắm rửa thật sự của cô cũng chỉ là mười mấy đến hai mươi phút mà thôi.

Thời gian còn lại đều tốn sức làm sao cản được Bắc Minh Thiên đánh lén.

“Còn không phải vì phòng bị ai đó, nhân lúc tôi đi tắm lẻn vào nhìn trộm.” Cô nói đến đây, còn lườm Bắc Minh Thiện.

Bắc Minh Thiện vắt chân khẽ mỉm cười: “Tôi còn cần phải nhìn trộm sao, tôi đều luôn quang minh chính đại nhìn, hơn nữa tôi không những nhìn, còn...”

Khi anh còn muốn tiếp tục nói nữa, Cố Hạnh Nguyên hơi cất cao âm điệu nói với anh: “Anh im miệng cho tôi, nếu như còn nói nữa tôi bây giờ lái xe đi về.”

Bắc Minh Thiện nhún vai, nhìn gương mặt của cô đanh lại thì lộ ra sự cười chế giễu.

Xem ra nói đến mấu chốt thì không nên nói nữa.

“Đứng ở đó làm gì, ngồi xuống.” Bắc Minh Thiện nói rồi dùng tay chỉ vào vị trí bên cạnh mình.

“Anh không phải kêu tôi đến cùng anh xem album đó chứ. Anh nếu như muốn xem thì quay về phòng ngủ của anh mà xem. Xin lỗi, tôi không có hứng thú này, ngày mai tôi còn phải đi làm.” Cố Hạnh Nguyên cảm thấy sau một hồi lục tung những chiếc thùng, thì ra chính là để cùng anh xem ảnh cũ.

Bắc Minh Thiện không lên tiếng, bắt đầu lật cuốn album.

Cố Hạnh Nguyên đứng ở bên cạnh, cúi đầu có thể nhìn thấy trong cuốn album này để rất nhiều bức ảnh đen trắng, đây chắc là ảnh lúc nhỏ của Bắc Minh Thiện.

Hôm nay Bắc Minh Thiện không biết uống nhầm thuốc gì, sao lại muốn xem ảnh lúc nhỏ của mình.

Cố Hạnh Nguyên vừa rồi còn hơi buồn ngủ, nhưng sau khi tắm nước nóng xong thì có tinh thần hơn hẳn.

Rất nhiều người sẽ cảm thấy như vậy, thời gian khiến người ta buồn ngủ nhất có khí là một tiếng, nửa tiếng, cũng có thể là vài phút, mười mấy phút.

Sau đó cả người trở nên có tinh thần lại, lúc này khiến bạn ngủ cũng không ngủ được.

Cố Hạnh Nguyên lúc này cũng thuộc trường hợp như thế.

Cuốn album này vào thế kỷ nào, đối với cô mà nói coi như có niên đại lâu đời, cũng không khỏi khơi gợi một chút lòng tò mò của cô.

Bắc Minh Thiện biết cô ngoài miệng tuy nói như thế, nhưng chân lại không có nhúc nhích, tám phần đang ở đó nhìn trộm.

Khóe miệng anh khẽ cong lên, người phụ nữ này thật sự có hơi khẩu thị tâm phi. Bỏ đi, phụ nữ đều là động vật dễ thay đổi.

Anh không yêu cầu cô ngồi xuống, đứng ở bên cạnh anh như thế cũng khá tốt.

Bắc Minh Thiện lật từng trang ảnh ra, bên trên quả thật có rất nhiều bức ảnh anh lúc nhỏ.

Anh đã từng phong ấn cuốn album này vào trong đầu, nhưng hôm nay sau khi anh nhìn thấy bức ảnh trong tay Cố Hạnh Nguyên, anh lại không thể không lật mở phong ấn mà anh đích thân làm ra, tìm đáp án mà anh muốn.

Bắc Minh Thiện nhìn rất cẩn thận, dường như mỗi bức ảnh anh đều dừng lại ở bên trên một lúc.

Thời gian dần trôi, cuốn album đã chỉ còn lại vài trang cuối cùng.

Cố Hạnh Nguyên yên lặng đứng ở bên cạnh anh, cô dường như cũng không muốn phá vỡ sự yên lặng ngắn ngủi này.

Mãi đến khi Bắc Minh Thiện lật đến trang thứ hai từ dưới lên, khóe môi của Bắc Minh Thiện khẽ cong lên, anh lấy ra một bức ảnh trong trang đó ra.

Bức ảnh gì có thể khiến anh có hứng thú như thế, Cố Hạnh Nguyên cũng có hơi tò mò.

Cô hơi nghiêng đầu, chỉ thấy trên bức ảnh đen trắng là một ông cụ non mặc vest nhỏ.

Bộ dạng đó giống như tổ hợp của Trình Trình và Dương Dương.

Nhìn dáng vẻ trông cũng khoảng 6-7 tuổi.

Trình Trình ở trong đám trẻ cùng tuổi đã tính là đứa trẻ có hơi trưởng thành, nhưng so với cậu nhóc ở bên trong bức ảnh ít nhiều vẫn có hơi kém.

Lông mày nhỏ hơi nhíu lại lộ ra vẻ mặt rất ghét bỏ.

Từ góc độ của Cố Hạnh Nguyên chỉ có thể nhìn thấy gương mặt của cậu nhóc và một đoạn cổ áo vest, còn lại đều bị cơ thể của Bắc Minh Thiện che lại.

Vì để nhìn rõ bức ảnh này hơn, Cố Hạnh Nguyên rất cẩn thận tiến sát, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách an toàn với Bắc Minh Thiện. Cô không muốn để Bắc Minh Thiện bắt được lúc cô không phòng bị, đột nhiên túm được mình.

Nơi này là nhà Bắc Minh, mặc dù có Giang Tuệ Tâm còn có người làm, nhưng nơi này dù sao là địa bàn của anh, anh muốn làm thì cũng được.

Sau khi cơ thể cô nhích lại gần hơn với Bắc Minh Thiện hơn, toàn bộ bức ảnh đó cũng dần dần xuất hiện ở trước mắt của Cố Hạnh Nguyên.

Chỉ thấy cậu nhóc đó đứng nghiêm túc đứng đằng trước phông nền Vạn Lý Trường Thành, trong bộ vest nhỏ, mặc dù là ảnh đen trắng, nhưng vẫn có thể nhìn ra đôi giày đen được đánh bóng,

Đứa trẻ bức chụp ảnh đều sẽ mỉm cười, Cố Hạnh Nguyên không khỏi nhớ đến lúc mình còn bé, nhà họ Cố khi đón tết, em gái lại ồn ào còn rất bá đạo, mặc kệ khi đó cô có không vui thế nào, nhưng khi chụp ảnh gia đình vẫn phải miễn cưỡng lộ ra nụ cười, dù chỉ là một chút.

Nhưng nhìn ông cụ non trước mắt này, không có biểu cảm chụp cũng thôi đi, vậy mà còn bày ra dáng vẻ ghét bỏ.

Cuối cùng, cô tìm được đáp án: Chỉ thấy trong tay cậu nhóc ôm một tiểu bảo bảo trông chỉ mấy tháng tuổi.

Lúc này cô bé cắn núm vú giả, đôi mắt long lanh mở to hiếu kỳ nhìn cậu nhóc đang bế mình.

Một cánh tay mũm mĩm túm chặt lấy cổ áo của cậu nhóc, giống như sợ mình sẽ bị cậu nhóc ném xuống đất.

Một bàn tay nhỏ siết chặt nắm đấm.

“Ha...” Cố Hạnh Nguyên nhìn bức ảnh thú vị này, không khỏi khẽ bật cười.

Thật ra cô không có nhìn thấy, thật ra khóe miệng của Bắc Minh Thiện cũng hơi mỉm cười. Anh rất hiếm khi xem ảnh lúc nhỏ của mình mà mỉm cười.

Bởi vì khi anh nhìn thấy những bức ảnh này, có thể khơi gợi những ám ảnh thời thơ ấu mà anh không thể quên được đó.

Hai người cứ như thế, một người đứng, một người ngồi, nhìn bức ảnh đó một lúc lâu.

“Em biết đây là ai không?” Bắc Minh Thiện không có ngẩng đầu, giọng nói rất nhẹ, giống như không muốn làm ồn giấc ngủ của người nhà Bắc Minh.

Cố Hạnh Nguyên đứng thẳng người: “Đó còn có thể là ai, đồ ngốc đều có thể nhìn ra là anh.”

“Xem ra em giống với đồ ngốc.”

Cố Hạnh Nguyên trợn mắt nhìn anh, trên gương mặt trắng nõn lộ ra tia không vui, trong miệng không có phát ra âm thanh, nhưng đã mắng anh mấy lần: “Cái tên Bắc Minh Nhị nhà anh mới là đồ ngốc, vừa là đồ ngốc vừa là đồ ngu!”

Mắng còn không xả được cơn tức, cô còn muốn đưa tay bóp chết anh, hoặc đạp mạnh lên chân của anh.

Còn Cố Hạnh Nguyên ở sau này anh làm ra mấy hành động vặt đó, Bắc Minh Thiện chắc chắn không biết.

“Tôi hỏi em đứa trẻ sơ sinh đó là ai.”

Cố Hạnh Nguyên trước khi Bắc Minh Thiện ngoảnh đầu lại, mau chóng dừng lại hành vi ‘trả thù’ vô vị của mình lại.

“Đây là ảnh của anh, tôi sao biết đó là ai.” Cố Hạnh Nguyên thật sự cảm thấy Bắc Minh Thiên tối nay có phải uống rượu quá nhiều, không có buồn ngủ ngược lại càng có tinh thần, bản thân không ngủ được, cho nên theo cô cùng theo.

Bắc Minh Thiện nhìn thần sắc có hơi bực tức đó của Cố Hạnh Nguyên, lại khẽ mỉm cười, sau đó khẽ lắc đầu: “Tôi thật ra đều luôn không biết cô bé ấy là ai...”

“Ha...” Cố Hạnh Nguyên sau đó cười mỉa mai, xem ra cô đoán không sai, tên Bắc Minh Nhị này tối nay rảnh quá phát điên mà.

Bắc Minh Thiện không có để tâm đến sự mỉa mai của cô, ông nói gà bà nói vịt giữa bọn họ, anh đã sớm quen rồi.

Mặc dù có khi cô cũng tức anh đến đau ruột, nhưng lại không thể thờ ơ giống như đối với Tô Ánh Uyển hoặc như Phỉ Nhi.

“Có gì buồn cười chứ, lúc đó không biết là rất bình thường, giống như em khi đó, cũng sẽ không biết chụp ảnh cùng ai đâu.” Ngón tay cắt tỉa sạch sẽ của Bắc Minh Thiện khẽ chỉ vào đứa trẻ sơ sinh trên bức ảnh.

“Anh không biết thì đừng có kéo tôi vào. Anh cho dù sờ cũng không thể trên tờ việt nam đồng có thể sờ ra được bác Hồ đâu.” Cố Hạnh Nguyên bắt bẻ anh.

“Ban đầu không biết, nhưng không đại biểu bây giờ không biết. Hơn nữa em đã cho tôi đáp án.”

“Ổ?” Cố Hạnh Nguyên có hơi ngạc nhiên, bản thân từ khi nào cho anh đáp án rồi, trời đất chứng giám, đứa trẻ sơ sinh đó cô tuyệt đối không có quen, mặc dù cô bé và cục cưng nho nhỏ của mình có hơi giống nhau.

“Có khi duyên phận giữa người với người lại như thế, nếu một lần của năm trước gặp nhau, nếu như năm sau, hai người sẽ giống như nam châm lần nữa hút lại cùng nhau vậy.”

Bắc Minh Thiện nói lời bí ẩn như thế, Cố Hạnh Nguyên nghe mà sững người.

“Hôm nay tôi nhìn thấy bức ảnh đó của em, cuối cùng biết người phụ nữ trong đó là mẹ của em.”

“Là mẹ tôi thì có liên quan gì đến bức ảnh này?” Cố Hạnh Nguyên vừa nói đến đây, trong đầu cô bỗng vụt lên một ý nghĩ, sau đó có hơi do dự nói: “Đứa trẻ sơ sinh đó, không phải là tôi chứ...”

Cô có suy đoán như thế, đó là vì ba người trong bức ảnh đó lần lần lượt là Dư Như Khiết, Lục Lộ, còn cả Giang Tuệ Tâm.

Theo lời mẹ nói, lúc đó Dư Như Khiết còn ở nhà Bắc Minh, vậy thì Giang Tuệ Tâm còn chưa có gả cho Bắc Minh Chính.

Mà lúc đó Dư Như Khiết đã có Bắc Minh Thiện, Lục Lộ có cô...

Nghĩ đến đây Cố Hạnh Nguyên không khỏi toát một lớp mồ hôi lạnh sau sống lưng.

Không phải trùng hợp như vậy chứ...

“Có phải rất khéo hay không?” Bắc Minh Thiện nhìn biểu cảm ngây ra như khúc gỗ của cô: “Khi đó tôi đã bế em có một bức ảnh đầu chúng ta chụp chung.”

“Anh đừng nói nữa, đầu óc của tôi bây giờ còn hơi loạn.” Cố Hạnh Nguyên nhanh chóng xử lý những cảm xúc này.

Lẽ nào giống như Bắc Minh Thiện nói, duyên phận giữa người với người giống như cục nam châm, mặc kệ cách bao xa, thời gian lâu cỡ nào, nó đều sẽ hút hai người lại với nhau.

Cố Hạnh Nguyên cảm thấy trời sáng nên ra ngoài mua tờ vé số, vốn dĩ mẹ và Dư Như Khiết với cả Giang Tuệ Tâm quen nhau đã là một sự trùng hợp rồi, cô và Bắc Minh Thiện khi đó còn chụp chung, mà đến bây giờ, còn sinh cho Bắc Minh Thiện ba đứa con... Đột nhiên trong đầu cô xuất hiện một từ: Thanh mai trúc mã...

Xì, Cố Hạnh Nguyên liền bóp chết cái từ nhìn trông thuần khiết cỡ nào này, cô không muốn cùng tên Bắc Minh Thị này là thanh mai trúc mã...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.