Nghe lời của bà, trong lòng Dương Dương không phục, dựa vào cái gì mà tự cậu học không tốt lại nói là trách nhiệm của mẹ?
Còn nữa, tại sao muốn khen thưởng Trình Trình trước mặt cậu, nói cậu thậm tệ như vậy, giống như ‘kẻ bất trị’?
Mặt cậu lập tức không vui.
Lạc Hàn thấy rõ thay đổi cảm xúc của Dương Dương.
Ông ta cúi đầu nhìn đồng hồ sau đó nói với Giang Tuệ Tâm: “Bà Bắc Minh, nếu bà không để ý thì tôi dẫn Dương Dương tới phòng bé. Vừa mới gặp mặt, mọi người đều cần có thời gian làm quen không phải sao.”
Bà Bắc Minh hiện tại vô cùng yên tâm với Lạc Hàn, một là vì ông ta là người do Bắc Minh Thiện tìm, hai là địa vị gia đình ông cũng có chút danh tiếng.
Bà cười gật đầu: “Thầy Lạc, Dương Dương nhà tôi để thầy nhọc lòng rồi.” Nói rồi, bà gọi người làm tới: “Dẫn thấy Lạc và cậu chủ Dương Dương về phòng đi.”
Đến phòng của Dương Dương, người làm rời đi.
Trong phòng chỉ còn Lạc Hàn và Dương Dương.
Lạc Hàn liếc nhìn phòng cậu một cái, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Dương Dương đang im lặng cúi đầu ngồi bên giường.
Ông ta chỉ khẽ mỉm cười, không nói gì.
Cầm ghế tới ngồi cạnh giường.
Tivi trên tường vẫn dừng ở màn hình Dương Dương chơi game.
Ông ta cầm điều khiển game, sau đó vứt một cái khác tới cạnh Dương Dương: “Sao nào, chúng ta chơi một ván?”
Lúc đầu quay về phòng ngủ, Dương Dương còn cho rằng ông thầy này sẽ như những trường học khác, sẽ nói một đống quy củ đạo lý trước. Sau đó móc ra quyển sách bắt đầu giảng những bài học tẻ nhạt tới mức chỉ muốn khiến cậu ngủ đi.
Nhưng ngoài ý liệu là, ông thầy này lại chơi game với cậu trước.
Chuyện này trúng tâm tư của Dương Dương.
Ở trò chơi đối kháng này, có thể nói cậu là vô địch cả lớp.
Cậu lập tức xoay người sang, tay cầm điều khiển, mặt khinh thường nhìn Lạc Hàn.
Trò chơi nhanh chóng bắt đầu, ánh mắt Dương Dương lập tức trở nên chăm chú, hai bàn tay nhỏ ấn nút nhanh chóng, thân thể cũng không ngừng nghiêng ngả.
Lạc Hàn nhìn Dương Dương, khẽ cười, ông ta rõ ràng không chăm chú như vậy, ngược lại còn rất nhàn nhã.
Hai người trong màn hình tivi lúc thì ra chưởng, lúc thì lại đá chân.
Dương Dương có thể nói là lấy ra hết tất cả các kỹ năng của mình, nhưng ngoài dự đoán là tất cả đều bị Lạc Hàn nhẹ nhàng hóa giải, hơn nữa ông ta dần dần chiếm ưu thế.
Cuối cùng, sau khi màn hình xuất hiện chữ ‘KO’ màu đỏ, Lạc Hàn giành thắng lợi với ưu thế tuyệt đối.
Dương Dương có chút tức giận: “Ván này xong rồi vẫn còn hai ván nữa, thắng hai ván mới thắng.”
Ván thứ hai lại bắt đầu, lúc này Dương Dương lựa chọn nhân vật cậu điều khiển giỏi nhất.
Nắm chắc tới mức cậu bất giác lộ ra nụ cười đắc ý.
Lạc Hàn thì sao, ông ta chỉ tùy ý chọn một nhân vật.
Cuộc đấu bắt đầu.
Ván thứ nhất Dương Dương thất bại, đó là vì cậu hơi khinh địch.
Ván này cậu đã sử dụng hết toàn bộ sức lực, dùng hết chiêu trò cậu biết, chú lùn trên màn hình cũng bay lên bay xuống.
Lạc Hàn thì sao, lại rõ ràng thoải mái tự tại, lần nào cũng có thể dễ dàng hóa giải chiêu thức của Dương Dương. Hơn nữa còn có thể tiến hành phản kích hữu hiệu.
Rất nhanh, ván thứ hai kết thúc, Dương Dương lại thất bại thảm bại.
Cậu giống như còn con gà trống bất lực, rũ đầu, không chút tinh thần.
Lạc Hàn thấy dáng vẻ này của cậu thì mỉm cười: “Trò chơi này tôi từng tham gia thi đấu quốc tế.”
Dương Dương vừa nghe liền xốc lại tinh thần, cậu ngẩng đầu nhìn Lạc Hàn: “Thấy giành được hạng mấy?”
Lạc Hàn nhún vai, tư thái rất thoải mái: “Hạng nhất.”
“Wa...” Dương Dương kinh ngạc há miệng thật to, hai mắt tràn đầy sùng bái: “Vậy thầy có thể dạy con không?”
Lạc Hàn mỉm cười: “Đương nhiên có thể.”
“Tốt quá, vậy bây giờ thầys dạy con đi. Đến lúc đó con cũng sẽ giành hạng nhất trong cuộc thi đấu quốc tế giống thầy. Như vậy xem ai còn nói Trình Trình thông minh hơn con, giỏi hơn con.” Dương Dương nói tới đây, cậu như nhìn thấy tia sáng hi vọng ngay trước mắt.
“Dương Dương, tại sao con muốn so sánh với Trình Trình chứ, hơn nữa thầy cũng nhìn ra bà con cũng rất kiêu ngạo về cậu nhóc?” Lạc Hàn rất muốn xem thử Dương Dương có phản ứng gì với câu hỏi này.
Sự hưng phấn trên mặt Dương Dương thoáng chốc cứng ngắc: “Con và Trình Trình là anh em sinh đôi, nhưng con lớn lên bên mẹ, Trình Trình lớn lên ở đây.” Cậu nói đơn giản về mình và Trình Trình.
Lạc Hàn nghe rất nghiêm túc: “Trình Trình rõ ràng luôn giỏi hơn con, cho nên con rất không phục phải không. Vậy con có từng nghĩ cách đuổi kịp cậu ấy không?”
“Có, chỉ là con luôn không có hứng thú học hành, cho nên...” Dương Dương nói rồi, dần cúi đầu xuống.
Lạc Hàn đặt điều khiển game sang một bên, khẽ nâng cái đầu nhỏ của cậu: “Dương Dương, thực ra học tập không nhàm chán như con nghĩ, chỉ là mỗi một thầy giáo đều có phương pháp của mình. Mặc dù thầy chưa từng gặp Trình Trình, nhưng thầy cảm thấy con có rất nhiều thứ Trình Trình không có.”
Dương Dương nghi hoặc nhìn Lạc Hàn: “Ý của thầy là thực ra con không kém hơn Trình Trình?”
Lạc Hàn nhìn cậu, gật mạnh đầu: “Chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, thầy đảm bảo con sẽ không kém hơn Trình Trình.”
Chính vào lúc Lạc Hàn cùng Dương Dương nói chuyện trong phòng, một người làm lén lén lút lút từ trên lầu đi xuống, đi tới cạnh Giang Tuệ Tâm.
Bà ta nhỏ giọng nói: “Bà chủ, thầy giáo đó đáng tin sao? Vừa nãy tôi ở cửa nghe thấy hai người họ vào một lát thì bắt đầu chơi game, cậu chủ Dương Dương còn nói cái gì mà ba thắng hai. Sau đó họ lại bắt đầu nói chuyện.”
Giang Tuệ Tâm ngồi trên sofa, cầm bình trà chậm rãi rót.
Nghe báo cáo của người làm, bà khẽ nhíu mày, Lạc Hàn này nhìn dáng vẻ nho nhã lễ độ, hơn nữa lý lịch của cậu ta cũng không có vấn đề gì. Không dạy Dương Dương học tốt trước mà lại chơi game...
Giang Tuệ Tâm thật sự nghĩ không ra trong hồ lô của Lạc Hàn rốt cuộc bán thuốc gì.
Bắc Minh Tử Du sáng sớm không giành được chút tiện nghi nào trong phòng làm việc của Bắc Minh Thiện, anh ta quay về chỗ ở của mình ngủ say tới tận chiều.
Cho tới lúc tiếng chuông điện thoại cạnh giường đánh thức anh ta.
Anh ta mơ hồ cầm điện thoại lên: “Alo, tìm ai vậy?”
Trong điện thoại truyền tới tiếng cười lạnh: “Sáng sớm hôm nay anh ở chỗ Bắc Minh Thiện, tôi cũng nhìn thấy rồi. Nhưng hình như có vẻ anh không làm gì được anh ta, ngược lại anh ta khiến anh tức giận.”
Bắc Minh Tử Du nhíu mày, giọng tức giận: “Làm sao anh biết, chẳng lẽ anh luôn giám sát tôi!”
“Haha, Bắc Minh Tử Du, anh không cần phản ứng quá như vậy. Tôi chỉ là đảm bảo anh tiến hành theo kế hoạch của chúng tôi mà thôi. Phải biết rằng, chúng tôi đã bỏ ra nhiều tiền như vậy mới kiếm được công việc ở Bắc Minh thị cho anh.” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai vẫn ngồi trong căn phòng trong tòa nhà đối diện Bắc Minh thị.
“Tôi không cần các người giám thị tôi, rốt cuộc làm thế nào tôi cũng không cần các người chỉ bảo!” Bắc Minh Tử Du hét vào điện thoại.
“Hừ hừ, cậu Bắc Minh, anh cũng không cần tức giận như vậy chứ. Tôi cũng là có ý tốt. Dù sao anh cũng vừa vào Bắc Minh thị, Bắc Minh Thiện cũng không đơn giản như anh nghĩ. Nếu không sao lại có được cổ phần vốn nên thuộc về cậu chủ Bắc Minh là anh chứ. Tôi khuyên anh đừng làm việc theo cảm tính, nghe lời chúng tôi sẽ không để anh chịu thiệt.”
Bắc Minh Tử Du nhịn tức, ai kêu bây giờ chịu sự khống chế của người khác chứ: “Anh muốn tôi bước tiếp theo làm thế nào?”
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai gật đầu: “Đây mới là thái độ hợp tác của chúng ta, anh hiện tại quá trẻ, vẫn nên thu lại sắc bén của mình, vậy mới không làm mình bị thương, chỉ bị thương người khác. Bắc Minh thị có hai bộ phận lớn cốt lõi, một là kiến trúc, hai là thiết kế. Anh nghĩ cách vào một trong hai phòng này trước rồi nói đi.”
Bắc Minh Tử Du đương nhiên biết hai phòng này là căn cơ của Bắc Minh thị, nhưng hai phòng này đều do Bắc Minh Thiện khống chế, sao có thể dễ dàng cho mình vào. Đây dường như là một câu hỏi khó bày trước mặt Bắc Minh Tử Du.
“Anh nói tôi nên vào thế nào?” Bắc Minh Tử Du lúc này chỉ đành hỏi họ.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai gật đầu: “Khổng tử có dạy, nếu anh muốn vào, thì đương nhiên cách tốt nhất chính là đá một người ra. Cậu chủ Bắc Minh, anh thông minh như vậy tôi cũng không cần nói cho anh biết nên làm thế nào đi.”
“Được rồi, tôi biết nên làm sao rồi. Anh đợi tin tức của tôi.” Nói xong, anh ta cúp điện thoại.
Cố Hạnh Nguyên ngồi bên giường cùng Anna, nhìn những đám mây bay lơ lửng trên bầu trời.
Họ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lúc này lại cảm thấy không cách nào nói ra.
Cố Hạnh Nguyên dứt khoát nói chuyện xảy ra từ lúc gả thay, sau đó lại nói tới cô Phương mất ngoài ý muốn, còn có cô để lại kết như ý cát tường cho những đứa trẻ.
Anna nghe xong, bất giác tiếc nuối thở dài: “Bà cụ nhân hậu tốt bụng như vậy cứ ra đi như thế, thật khiến người ta cảm thấy tiếc nuối.”
Lúc này cô ấy nhớ tới câu hỏi quan trọng nhất: “Hạnh Nguyên, bây giờ Cửu Cửu ở chỗ cậu, nếu Bắc Minh Thiện phát hiện thì làm sao?”
Cố Hạnh Nguyên thực ra cũng rất lo lắng chuyện này, vì ban đầu sau khi anh biết sự tồn tại của Dương Dương và Trình Trình cũng dẫn tới vụ kiện giành con mà toàn thành phố đều biết.
Nếu bây giờ Cửu Cửu xuất hiện, anh sẽ làm vậy thêm lần nữa sao? Lần trước thất bại chính là do cô xa lạ và không rành về pháp luật.
Rút kinh nghiệm xương máu. Vì vậy cô đã cố gắng học luật, đồng thời đăng ký thi.
Bây giờ chỉ cần có thể lấy được bằng luật sư, vậy cô sẽ có thể nắm chắc bảo vệ được Cửu Cửu, sẽ không để Bắc Minh Thiện cướp bé đi.
Lúc này, điện thoại của Cố Hạnh Nguyên vang lên, cô cầm sang xem, là Vân Chi Lâm gọi tới.
Cô nhận điện thoại: “Chi Lâm, có chuyện gì sao?”
Vân Chi Lâm lúc này đang ngồi trước bàn làm việc: “Hạnh Nguyên, ngày mai chính là ngày em thi ‘kỳ thi tư cách luật sư’ rồi, em chuẩn bị ra sao rồi?”
Ngày mai chính là ngày ‘kỳ thi tư cách luật sư’, Cố Hạnh Nguyên bỗng nhớ ra. Mấy ngày nay thật sự đủ chuyện khiến cô bận tối mắt.
Cô giơ tay vỗ lên đầu mình: “Chi Lâm, cảm ơn anh nhắc nhở, mấy hôm nay em bận quá chuyện gì cũng quên mất.”
Vân Chi Lâm cũng biết mấy ngày nay có nhiều chuyện, chỉ sợ cô trễ nãi chuyện quan trọng này: “Hạnh Nguyên, có phải em vẫn chưa chuẩn bị xong không, nếu không thì đợi kỳ thi lần sau?”
Cố Hạnh Nguyên lắc đầu: “Chi Lâm, anh yên tâm đi, em đã chuẩn bị xong rồi. Kỳ thi này rất quan trọng, đặc biệt là bây giờ bảo bối nhỏ ở cạnh em, em càng cần lấy được bằng này. Em không muốn lại đạp lên vết xe đổ chuyện của Dương Dương.”
Vân Chi Lâm gật đầu: “Em đã chuẩn bị xong, vậy thì anh chúc em may mắn. Đúng rồi, hai ngày nay em cũng rất bận, nếu không đón mấy đứa đến chỗ anh vài ngày?”