Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 63: Chương 63: Quẹt quẹt quẹt




Ngây người đưa tay nhận lấy.

Nhìn chằm chằm vào tấm thẻ đen đại biểu cho khách hàng cao cấp của ngân hàng XX trong tay kia.

Đây là cái gọi là không bạc bẽo với phụ nữ của Bắc Minh Thiện sao?

Trong lòng một trận buốt lạnh.

Cô nhớ tới rất nhiều “bước ngoặt” trong phim truyền hình, vợ bé của đàn ông đều giống như cô bây giờ.

Từ lúc nào, cô đã lưu lạc đến bước đường này chứ?

Cắn môi, cô nắm chặt tấm thẻ đen trong lòng bàn tay, nghiến răng giận dữ: “Không có hạn ngạch đúng không? Vậy đến lúc đó điên cuồng quẹt thẻ thì đừng có trách tôi phiền phức!”

Hình Huy cười rất tự tin: “Yên tâm đi, cô Cố. Thứ ông chủ không thiếu nhất chính là tiền, cô cứ việc dùng.”

Cố Hạnh Nguyên lúc này thật sự muốn cho một cái tát.

Chủ có tiền, đến tay sai bên cạnh cũng cao quý hơn người khác sao?

Cô tức giận quay người định rời đi, Hình Huy lại gọi cô lại…

“Chờ đã cô Cố, ông chủ còn dặn dò, bảo tôi đưa thứ này cho cô.”

Hình Huy nói rồi, lấy ba hộp gì đó giống như hộp thuốc từ trong túi ra.

Mắt Cố Hạnh Nguyên tối sầm lại, nghi ngờ nhận lấy, sắc mặt bỗng trắng bệch!

So với khi thấy tấm thẻ đen lúc nãy, còn trắng hơn nhiều!

“… Anh ta, muốn anh đưa cho tôi cái này?”

Tay cô run run, vô thức nắm chặt hộp thuốc trong tay.

Tên kia lại bảo Hình Huy đưa cho cô thuốc tránh thai!

Hình Huy gật đầu: “Ừ. Vì để đảm bảo cô Cố sẽ không mang thai con của ông chủ, mong cô Cố lập tức uống một viên.”

Nói xong, Hình Huy đưa cho cô một chai nước khoáng.

Trái tim Cố Hạnh Nguyên đang rỉ máu…

Nhớ tới vừa rồi trong phòng làm việc, Bắc Minh Thiện không kiêng nể gì trút giận vào trong cơ thể cô, khó trách…

Khó trách anh không để ý chút nào!

Thì ra đã sớm chuẩn bị thứ này!

Thẻ đen, thuốc tránh thai, hai thứ này, chẳng qua là muốn nói với cô một sự thật đầm đìa máu tươi, đó chính là Bắc Minh Thiện…

Chỉ coi Cố Hạnh Nguyên là đồ chơi!

Hoàn toàn chỉ là trò chơi!

Cảm giác nhục nhã liền ập tới.

Cô tức giận bừng bừng giằng lấy chai nước trong tay Hình Huy, mở hộp thuốc ra, bóc lấy một viên.

Trước mặt Hình Huy, uống chai nước khoáng, nuốt viên thuốc xuống…

Uống thuốc xong, mặt cô trắng xanh, trừng Hình Huy: “Quay về nói với ông chủ nhà anh, vừa khéo, tôi cũng không muốn giúp loại người như anh ta sinh sôi nảy nở gì đó, miễn gây hại nhân gian!”

Ném lại câu này, cô dậm mạnh giày cao gót, tức giận bừng bừng rời đi…

Hình Huy nhìn bóng lưng gầy yếu của Cố Hạnh Nguyên, không khỏi thở dài.

Sinh nôi nảy nở?

Hình Huy nhíu mày, thì ra cô Cố coi ông chủ là động vật sao?

Trời ạ, cách dùng từ của cô Cố thật sự…

Hình Huy đau đầu, lát nữa anh có nên báo lại nguyên vẹn lời cô Cố cho ông chủ nghe không?

Sự thật chứng minh, hiệu suất làm việc của Bắc Minh Thiện cực kỳ thần tốc.

Cố Hạnh Nguyên vừa về đến nhà, Cố Kiệt Đại liền gọi tới…

“Con gái à, không ngờ con giỏi vậy nha, hahaha…”

Ba cô ở đầu dây bên kia cười đến điên dại, khiến cô lạnh sống lưng.

Mặt lạnh đi, cô vô thức nhíu mày: “Mẹ tôi đâu?”

“Con yên tâm! Khoảng thời gian này mẹ con ở chỗ ta, rất an toàn.” Cố Kiệt Đại không hề che đậy tâm trạng vui mừng của mình.

Cố Hạnh Nguyên chỉ cảm thấy lòng mình ngày càng lạnh đi.

Cười châm chọc: “Muốn nhốt mẹ tôi, tiếp tục uy hiếp tôi sao?”

“Chẹp chẹp, nói khó nghe như vậy! Cả đời này mẹ con chỉ để ý đến ta, con không thể so được!” Cố Kiệt Đại đắc ý nói.

“Ông để mẹ tôi nghe máy!” Nếu có thể, cô thật sự rất muốn tát cho người ba này vài phát.

Đầu dây bên kia ngừng một lúc, giọng nói dịu dàng của Vũ Xuân truyền tới…

“Hạnh Nguyên à…”

Vừa nghe giọng nói quen thuộc của mẹ, vành mắt Cố Hạnh Nguyên liền đỏ lên.

“Mẹ, thật sự mẹ quyết định dù chết cũng theo ông ta sao?” Cô cảm thấy cổ họng nghẹn cứng, hô hấp vội vàng.

“Ừ…” Vũ Xuân khẽ thở dài ở đầu dây bên kia: “Hạnh Nguyên, là mẹ có lỗi với con. Mấy năm nay, thật sự rất cảm ơn tất cả những gì con đã bỏ ra… Nhưng mẹ không thể nhẫn tâm với ba con… Con… Con tha thứ cho mẹ, Hạnh Nguyên…”

Cố Hạnh Nguyên tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài trên má.

Tay nắm chặt điện thoại, lạnh ngắt: “Vâng, con biết rồi… Vậy mẹ cứ ở với ông ta đi… Chú ý sức khỏe.”

Tuyệt vọng, không phải vì mẹ cô vẫn một lòng một dạ với ba cô.

Mà là vì sau khi cô hy sinh vì bà hết lần này đến lần khác, chỉ đổi lại một câu “cảm ơn”.

Mẹ con thật sự, cần gì cảm ơn chứ?

Thì ra trong lòng mẹ cô, tình cảm ruột thịt, cũng không so được với tình yêu nam nũ của bà với ba cô sao?

Nếu đã như vậy, cô còn có gì để nói nữa?

Còn có gì để chấp niệm nữa?

Nếu quay về bên cạnh ba, mẹ cô sẽ vui vẻ, vậy ngoài việc thành toàn, cô còn có thể làm gì chứ?

“Ừ, mẹ sẽ làm thế… Con cũng vậy…”

Không chờ Vũ Xuân nói gì, điện thoại liền bị Cố Kiệt Đại giành lấy: “Ta nói này con gái, con yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc mẹ con tử tế. Tuần sau con nhớ đến Cố thị làm là được.”

Cố Hạnh Nguyên sững sờ: “Đến Cố thị làm việc?”

“Đúng vậy! Sao con lại không biết chứ?” Cố Kiệt Đại ngạc nhiên, lát sau mới nói: “Đừng đùa với ta, con gái. Đây là chỉ thị của Bắc Minh thị. Điều kiện duy nhất để Cố thị vào vòng trong, chính là từ nay phải do Cố Hạnh Nguyên con dẫn dắt đội Cố thị tham gia…”

“Tôi dẫn dắt đội Cố thị?” Cô kinh ngạc: “Trước giờ không phải đều do Cố Anh Thư dẫn đội sao?”

Cố Kiệt Đại trầm giọng nói: “Cố Hạnh Nguyên, con đừng vòng vo với ta nữa. Nếu con có dã tâm muốn vào Cố thị, ta cho con vào là được. Chỉ cần con có thể thuận lợi giành được ‘công trình Ánh’, ta có thể nhắm một mắt mở một mắt.”

“Cái gì gọi là con có dã tâm vào Cố thị chứ?” Cô chất vấn một câu, đáy lòng cười lạnh: “Cái Cố thị rách của ông, có gì đáng để tôi dã tâm bừng bừng chứ?”

“Con…” Cố Kiệt Đại nghiến răng, không nhịn được: “Được! Giờ con giỏi rồi, Cố Hạnh Nguyên, ta nhịn!”

Cạch một tiếng, Cố Kiệt Đại ngắt máy.

Cố Hạnh Nguyên nhìn màn hình điện thoại, ngây người hồi lâu.

Nghiến răng nghiến lợi.

Khó trách Bắc Minh Thiện lại đồng ý để ông cụ Bắc Minh sa thải cô!

Thì ra là đẩy cô vào hố lửa Cố thị kia!

Còn cô chẳng qua chỉ là nhảy từ hang cọp này sang hang cọp khác mà thôi!

Hổ sói ở Cố thị không hề ít hơn Bắc Minh thị, chỉ riêng Cố Anh Thư cô cũng chịu đủ rồi!

Chiêu này của Bắc Minh Thiện, đúng là cực kỳ ác độc!

Gặp dịp cuối tuần.

Cố Hạnh Nguyên nắm chặt thẻ đen của Bắc Minh Thiện trong tay, trong lòng nghĩ, không tiêu đến mức anh đau lòng thì khó tiêu được cục tức trong lòng.

Cuối tuần vừa khéo con trai cũng nghỉ học.

“Bé con, muốn đi đâu chơi, mẹ dẫn con đi.”

Sáng sớm vừa dậy, cô vừa nấu bữa sáng, vừa hỏi đứa nhỏ đang ngồi im lặng đọc sách trên sofa.

Trình Trình nhướn mày, nhìn bóng dáng đang bận rộn trong nhà bếp: “Mẹ rảnh sao?”

“Ừ, khó khăn lắm mới có ngày nghỉ. Vì thế hôm nay nhất định phải chơi thật vui với con trai bảo bối của mẹ. Thuận tiện đưa con đi mua sắm điên cuồng, con nói xem có được không?”

“Vậy bà ngoại thì sao?”

Tay Cố Hạnh Nguyên dừng lại, quay đầu nhìn đứa con trai ngoan ngoãn: “Bà ngoại về nhà ông ngoại ở rồi. Sau này, chỉ có hai mẹ con ta nương tựa vào nhau thôi.”

Cô cố ý nói rất nhẹ nhàng, không muốn con trai lo lắng.

Trình Trình đặt sách xuống, bóng dáng nhỏ đứng lên khỏi sofa: “Vâng. Con thấy đồ đạc của bà ngoại không còn, tưởng là sau này bà ngoại không về nữa.”

“Không còn nữa?” Cố Hạnh Nguyễn sững sờ.

Mấy ngày nay bận đến đầu quay mòng mòng, căn bản không có tâm tư để ý những thứ này.

Miệng không khỏi cười khổ: “Bà ngoại có cuộc sống mà bà muốn theo đuổi, chúng ta chúc phúc cho bà, biết chưa?”

Trình Trình lặng lẽ gật đầu, trầm mặc một lúc.

Sau đó ném ra một câu: “Mẹ thật sự là con gái của bà ngoại sao?”

“Hả?” Cố Hạnh Nguyên sững sờ, gật đầu theo phản xạ: “Đương nhiên là thế rồi, sao con lại hỏi thế?”

Trình Trình mím môi, trong mắt mang theo tia thông minh lanh lợi không hợp với tuổi của cậu: “À, không có gì, tùy tiện hỏi thế thôi. Mẹ có thể tặng con một chiếc điện thoại không?”

“Mẹ đang có ý này! Hôm nay bà ngoại con không ở nhà, mẹ còn nghĩ có nên mời dì về giúp không.”

Dù sao hiện giờ cô cũng có thẻ đen trong tay, tiền không phải là vấn đề.

Số tiền này, cô dùng chút cũng không có tội, không dùng mới là hời cho tên Bắc Minh Thiện kia!

“Ư…. không cần đâu. Con có thể tự chăm sóc tốt cho mình.” Trình Trình vô thức từ chối.

Ở nhà họ Bắc Minh, thứ không thiếu nhất chính là người giúp việc, còn đến chỗ của mẹ, thứ đáng giá nhất chính là yên tĩnh, cậu không muốn lại có một bà dì đến làm phiền mình.

“Thật sao?” Cố Hạnh Nguyên nghi ngờ nhìn con trai, nhìn nửa ngày rồi mới gật đầu.

Tính tình của đứa nhỏ này khác xa với trước kia, khiến cô không khỏi nghi ngờ.

Thế nhưng…

Dù sao con trai mới 5 tuổi.

Dùng sức lắc đầu, cô không dám nghĩ sâu xa về sự tồn tại của đứa nhỏ còn lại, trên đời này chắc là không có chuyện trùng hợp như này…

Cố Hạnh Nguyên dẫn con trai đi chơi cả một ngày.

Trong hôm nay, cô dẫn cậu đến công viên trẻ em tốt nhất thành phố A, ngồi tàu lượn siêu tốc, nhảy bungee, tàu lượn trên mặt nước, ống trượt nước…

Các loại trò chơi kích thích, cô sợ đến mềm nhũn chân, nhưng con trai vẫn mặt mày hưng phấn, không sợ hãi chút nào.

Mãi cho tới khi thằng bé chơi mệt.

Cô lại không hề dừng chân, kéo nó đến con đường mua sắm sa hoa nhất thành phố A.

Quẹt quẹt quẹt thẻ đen!

Chỉ cần cô vừa mắt, con trai vừa mắt, cô tuyệt đối không nương tay!

Hừ, anh bị khiết phích đúng không? Cô cứ mang theo một “cậu trai” khác, điên cuồng tiêu tiền của anh!

Sau đó, mua cho con trai một chiếc điện thoại, lưu số điện thoại của mình vào: “Này, sau này có chuyện gì, gọi điện thoại cho mẹ, biết chưa?”

Trình Trình cầm điện thoại trong tay, ngoan ngoãn gật đầu.

Cả ngày, hai mẹ con chơi đến vui chết đi được, nhưng hai chân cũng mỏi đến không nhấc lên được.

Ra khỏi trung tâm thương mại, trời đã tối dần.

Cố Hạnh Nguyên đang chuẩn bị dẫn con trai về, bỗng nhiên, một giọng nói vang len từ phía sau…

“Hi, Nguyên, thật sự là cô sao?”

Cố Hạnh Nguyên quay lại, khuôn mặt phụ nữ quen thuộc đập vào mắt.

Cô ngây người, sau đó nở nụ cười: “…Linda!”

Linda là nữ bác sĩ gốc Hoa đỡ đẻ cho cô ở phòng sinh năm đó.

“Hihi, lâu rồi không gặp.” Linda tóc làm xoăn, mặc dù có khuôn mặt của người châu Á, nhưng giơ tay nhấc chân đều là bóng dáng của ABC.

Hốc mắt Cố Hạnh Nguyên ẩm ướt, xách đống đồ vừa mua, nắm tay con trai, chạy tới trước mặt Linda, vui mừng nói: “Cô về nước rồi?”

Linda mỉm cười gật đầu: “Vừa về mấy ngày. Cô đó, giờ sống thế nào?”

Sau đó, Linda nhìn thấy cậu bé bên cạnh Cố Hạnh Nguyên, lập tức mắt sáng lên, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hỏi: “Đây là đứa nhỏ xinh đẹp tôi đỡ năm đó sao?”

“Ừ!” Cố Hạnh Nguyên kích động gật đầu, lập tức cúi người, nói với con trai: “Dương Dương, mau chào dì. Dì Linda là ân nhân của mẹ con chúng ta đấy.”

Trình Trình ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Linda, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Dì Linda.”

“Ngoan…” Linda vừa thấy dáng vẻ đẹp trai của đứa nhỏ, liền cực kỳ vui mừng: “Nguyên, thật tốt! Thật tốt…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.