Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 300: Chương 300: Say một mình




Dương Dương đang ngủ say đột nhiên bị đánh thức, đương nhiên là tâm trạng không tốt, đầu óc vẫn còn khá mơ hô.

Cậu nghe thấy Bắc Minh Thiện đang quát mẹ mình ở phía dưới, tự động muốn đứng dậy hứng chịu thay cho mẹ.

Nhưng mà năm ngoài dự liệu của cậu, mẹ cũng không đứng về phía của mình, ngược lại còn đứng ở bên phía của ba người chìm.

Lúc nghe thấy là gọi cậu xuống để nhận lỗi, lại nghi ngờ có phải là mẹ của mình đã uống lộn thuốc hay không.

Nhưng mà mẹ đã lên tiếng rồi, cũng không thể không nghe theo.

Cậu phồng má vịn vào lan can đi theo sau lưng của Trình Trình, đi theo sau lưng của cậu là một con vật mập lùn như trái banh, Bối Lạp của Trình Trình.

Đi đến đầu cầu thang, cậu lập tức bị bâu không khí ngột ngạt ở nơi đây nghẹn lại, Trình Trình cùng nhau đi xuống cũng cảm nhận như vậy.

“Mẹ ơi...” Trình Trình cũng không để ý tới Dương Dương, nhanh chóng đi mấy bước đến bên cạnh của Cố Hạnh Nguyên, duỗi ngón tay ra giữ chặt cô lại.

Giờ phút này, bốn người lớn còn có Trình Trình đang đứng ở trong phòng khách, chỉ có Dương Dương đang cô đơn đứng ở cửa phòng khách...

À không, còn có tùy tùng của cậu nữa, là Trái Banh.

Trời trời, cái này không phải là tam đường hội thẩm ở trong phim cổ trang chiếu trên truyền hình đó chứ...

Thân thể nhỏ nhắn của Dương Dương không khỏi run lên.

Lúc đầu thì Trái Banh đi theo Dương Dương, nhưng mà nó có thể nhìn rõ được thế lực ở hai bên không cân bảng.

Nó ngẩng đầu lên ẳng ẳng hai tiếng với Dương Dương (phiên dịch đại khái ý: kêu Dương Dương giải quyết cho tốt, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, giành lây xử lý khoan dung), sau đó nện bước chân nhỏ nhản ngắn ngủn, lắc lư cái mông nhỏ bước từng bước đi gần vê phía của nhóm người nhiều hơn.

“Này này... Trái Banh, mày có thể có tiền đồ một chút hay không hả, đừng làm phản phản bội tổ chức chứ... có nghe hay không hả... trở lại đây”

Dương Dương trơ mắt nhìn nó bước từng bước cách mình ngày càng xa... lập tức cảm giác rằng mùa thu đang đến.

Gió mùa thu thổi qua, từng chiếc lá cây rơi trên cơ thể lẻ loi trơ trọi của cậu, cái này đáng thương tới cỡ nào chứ...

Trái Banh đang bước đi ở trên đường, nó lại đang đấu tranh tư tưởng.

Nó đang cố gảng tiêu hủy sức ảnh hưởng của Dương Dương đối với nó, không ngừng an ủi mình là cậu chủ nhỏ Dương Dương à, tôi vẫn chỉ là một con chó mà thôi, một con chó bé nhỏ cũng không thể giúp gì được cho cậu.

Cái này cũng không xem như là đang phản bội cậu nha, Trình Trình cũng là chủ nhân của tôi mà, huống hồ gì khẩu phần ăn của tôi còn phải trông cậy vào vị Thiện đại nhân chuyển khoản nữa đó.

Tình hình thay đổi, Dương Dương trợn tròn mắt.

Khóe miệng của Bắc Minh Thiện hơi nhềch lên.

Mặc dù là trước kia nhìn thấy con chó nhỏ này thì có chút khó chịu, nhưng mà bây giờ cũng đã thuận mắt hơn nhiều.

“Dương Dương, lúc nãy con mới nói như thế nào, con sẽ không xin lỗi với ba của con hả?” Cố Hạnh Nguyên khẽ cau mày, lo lắng là Dương Dương sẽ xảy ra phản ứng khác thường nào, sẽ làm rối tung mọi thứ cuối cùng đã được lắng xuống.

Mặc dù là ngày bình thường Dương Dương nói chuyện cũng không nế nang gì, hơn nữa lại ỷÿ có mẹ làm chô dựa, cho nên cũng không hề kiêng nể gì cả, nhưng mà bây giờ... mẹ và chó đều đang đứng ở phía đối lập...

Ôi... cậu từng nghe chú ba nói với cậu một câu: ăn đồ ăn mới là trang tuấn kiệt (chắc có lẽ là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ai bảo Dương Dương là một đứa nhỏ thích ăn hàng chứ...), ý mà Bắc Minh Đông giải thích cho cậu là... lúc mà đại sự không ổn thì đừng liều mạng cứng đầu, như thế này mới sẽ không bị thiệt thòi...

(cậu ba Bắc Minh, cậu coi cậu dạy Dương Dương cái gì đây)

Giờ phút này, nhân vật nam chính đang bộn bề nhiều việc ở trong studio để quay phim “những người thừa kế đến từ địa cầu”, Antony đang dựa trên ghế nhìn mặt trời, hưởng gió biển thổi tới, cầm kịch bản ở trong tay.

Lúc này, anh ta đột nhiên cảm thấy sống lưng của mình trở nên lạnh lẽo.

“Hắc... hắc xì..” Anh ta tiện tay rút lấy một tờ khăn giấy ở cái bàn bên cạnh.

Sau khi quay xong, anh ta vô cùng lo lắng bước lên xe, đạp chân ga với vận tốc hai trăm km trên giờ như bão tổ mà chạy đến phía dưới căn nhà, tọa lạc ở ngoại ô thành phố kết hợp với ven con đường nhỏ.

“Cốc cốc cốc...” Sức lực gõ cửa mạnh đến nỗi ngay cả ngói ở trên đỉnh đâu cũng rung động mà rơi xuống.

Hai phút sau.

“Ken két..” Cánh cửa mở ra.

Anh ta nhìn thấy người này thì giận đến nỗi không có chỗ để bùng phát.

Đưa tay ra dùng sức lắc lư người đang đánh răng ở trước mặt: “Tác giả à, ai kêu gài bây tôi như vậy chứ, tôi có thể dạy Dương Dương như vậy được ư, tôi muốn đòi một lời giải thích...”

Tác giả nhố bọt kem đánh răng ở trong miệng ra, cười hì hì nói: “Bớt giận bớt giận, điều này không có nghĩa là hai chú cháu thân thiết với nhau à”

Nói xong, quay đầu nhìn cửa của mình, sau đó nhẹ nhàng lung lay hai lân, rắc một tiếng liên rớt xuống.

“Cậu ba Bắc Minh à, tôi đã trả lời xong câu hỏi của cậu rồi, vậy thì... có phải là cậu cũng nên giải quyết vấn đề này của tôi một chút hay không hả, cậu xem lúc nãy cậu vừa mới làm cho cửa của tôi...

Nói xong thì tác giả thuận tay lấy ra một tờ chỉ phí từ trong túi âu phục của Bắc Minh Đông, sau khi viết mấy nét thì đưa cho Bắc Minh Đông: “Thật ngại quá, cậu chỉ cần ký tên xong là được rồi”

Bắc Minh Đông nhận lấy nhìn thử, sắc mặt xanh mét: “Cái gì chứ, ba mươi triệu à, cái này không phải chỉ là cánh cửa sắt dùng để chống trộm thôi sao, nhiều lắm thì cũng chỉ có một triệu rưỡi thôi, đây là đang lừa đảo đó!”

Tác giả mang theo cái miệng đầy bọt xà bông nói: “Nói không sai, một triệu rưỡi là tiền cửa, hai mươi bảy triệu bảy trăm năm mươi nghìn đó là tiền để giải đáp vấn đề của cậu, còn bảy trăm năm mươi nghìn còn lại là...”

Tác giả tiện tay móc từ trong túi quân ra một tờ giấy đỏ, lung lay ở trước mặt của Bắc Minh Đông: “Đây là tiên phạt vì gây tiếng ôn cho dân và đỗ xe lung tung, tôi còn có hóa đơn này...

Bắc Minh Đông tức giận đến nỗi trợn trắng mắt, sau đó run rẩy ký tên lên trên tờ chỉ phiếu.

“Nè, đây là hóa đơn.”

Bắc Minh Đông năm lấy, quay người bước lên xe, vò cái tờ hóa đơn bảy trăm năm mươi nghìn này lại thành một viên giấy, tiện tay ném lên trên mặt đất, sau đó dâm chân ga nhanh chóng đi ngay.

“Này, tùy tiện ném giấy tùm lum, tiên phạt là sáu mươi nghìn”

“Dương Dương, con còn không nhanh chóng nhận sai đi, vấn đề này xem như bỏ qua cho con” Cổ Hạnh Nguyên vừa nói vừa đi đến trước mặt của Dương Dương, ngồi xổm xuống chớp chớp mắt với cậu.

Dương Dương lập tức hiểu ngay: “Ba người chim, con biết sai rồi..” Sau đó giả vờ một bộ dạng vô cùng đáng thương, đôi mắt to ngập nước nhìn chằm chằm về phía Bắc Minh Thiện vứt qua ánh sáng.

Hiểu con không ai ngoài ba, Bắc Minh Thiện cũng nhìn ra được Dương Dương đây là đang diễn cho anh nhìn.

Nhưng mà lúc này anh cũng không có tâm trạng để so đo với thằng nhóc này.

“Thôi được rồi, được rồi, sau này học hành cho giỏi, học theo Trình Trình mà làm con ngoan” Bắc Minh Thiện nói xong thì đặt mông ngồi lên trên ghế sofa, ngửa đầu dựa lưng lên ghẽ, hai tay xoa xoa huyệt thái dương.

Cố Hạnh Nguyên mỉm cười, vuốt vuốt cánh mũi của Dương Dương một chút: “Đi đi, đi lên lầu chơi cùng với Trình Trình đi” Sau đó lại gân lỗ tai của cậu mà thấp giọng nói: “Hai ngày nay con yên tĩnh cho mẹ một chút, ba con đang cảm thấy rất phiên não, nếu như con làm cho ba phát bực thì mẹ cứu được con chỉ một lần thôi, mẹ không chắc là lần sau còn có thể cứu con được không”

Dương Dương rụt cổ một cái, đưa tay ra làm một dấu ok với Cố Hạnh Nguyên.

Trình Trình nhìn ra được bầu không khí giữa mấy người lớn có chút không đúng, mấy đứa nhỏ như bọn nó cũng không thể giúp cái gì được, không cần phải quan tâm cái khác, cứ trốn xa một chút là được rồi.

Cậu lôi kéo tay của Dương Dương và mang Bối Lạp lên trên lầu.

“Chắc là mọi người cũng đã đói rồi, để tôi đi làm cơm cho” Cố Hạnh Nguyên mượn cớ trốn vào trong phòng bếp.

Cả một buổi chiêu, Bắc Minh Thiện, Hình Uy và Phỉ Nhi đều không nói một lời nào, trong căn phòng yên tĩnh lạ thường, yên tĩnh đến mức có chút rùng mình.

Thật vất vả mới sắp đến buổi tối.

Lúc Cố Hạnh Nguyên vừa mới kể xong câu chuyện cổ tích cho hai người bạn nhỏ, ngẩng đầu lên thì đã là mười giờ tối.

Bọn nhỏ cũng đã ngủ say rồi, cô nhẹ nhàng chỉnh chăn lại cho bọn nhỏ.

Đứng dậy rón rén đi ra khỏi phòng.

Cô sợ quấy rây giấc ngủ của con, sau khi ra cửa còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Nhưng mà vừa ngẩng đầu lên thì lại nhìn thấy Hình Uy đang đứng ở ngoài cửa phòng của Phỉ Nhi.

“Anh ở đây làm cái gì vậy?”

“Cô chủ, tôi sợ là cô Phỉ Nhi lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chủ tử cố ý để cho tôi ở đây trông chừng cô ấy”

“À... Bắc Minh Thiện đâu rồi?”

“Chủ tử, anh ấy...” Hình Uy muốn nói rồi lại thôi, chỉ là quay đầu lại nhìn phía bậc thang một chút.

Lúc này ở dưới đầu truyền đến âm thanh bén nhọn của thủy tinh va chạm vào nhau.

Lông mày của Cố Hạnh Nguyên hơi nhíu lại, thuận theo bậc thang mà đi xuống dưới.

Tìm theo âm thanh phát ra, bước vào trong phòng khách, dưới ánh đèn mông lung chỉ nhìn thấy một mình Bắc Minh Thiện đang ở trên ghế sofa đơn.

Trên cái bàn ở trước mặt của anh có mấy bình rượu vang đã được mở ra, những bình rượu trống rỗng ngổn ngang ở dưới mặt đất.

Ngước mắt lên nhìn Bắc Minh Thiện, mặt của anh đỏ như lửa.

Đôi mắt đã từng lạnh lùng trong suốt của anh, giờ phút này lại trở nên có chút tan rã.

Bộ đồ vest lịch lãm bị anh kéo giống như là một bộ vải rách.

Thân thể đã từng được hơi thở lạnh lẽo bao quanh, bây giờ đang tràn ngập mùi rượu.

Lúc này, trong tay của anh đang bưng một cái ly cao vừa mới được rót đây rượu vang.

Hơi ngửa đầu, chất lỏng màu đỏ chảy cạn chỉ trong nháy mắt.

“Cạch...” Ly rượu được đặt lên trên bàn trà, phát ra âm thanh chói tai.

Anh không nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đang đứng ở bên cạnh.

Lúc này anh đã chìm đắm vào trong thế giới của mình.

Trong thế giới của anh, đã từng có ba mẹ, cô...

Nhưng mà ngày hôm nay, tất cả bọn họ đều biến mất hết...

Để lại đây chỉ có một mình anh...

Anh chỉ có thể dựa vào chất cồn để gây tê, làm dịu đi trái tim đang cô đơn của mình.

Bàn tay đang duỗi ra đã bắt đầu run rấy, năm lấy một bình rượu ở gần với anh nhất.

“Ừng ực ừng ực..” Chất lỏng màu đỏ sẫm giống như là dòng máu đang tràn ra khỏi ly rượu.

Trong mắt của Cô Hạnh Nguyên tràn ngập nước mắt, trong lòng của cô cũng bị nhéo mạnh một cái.

Cô biết cô Phương chính là người thân nhất của anh, sự ra đi của bà ấy, không thể nghỉ ngờ gì đó chính là một đả kích vô cùng nặng nề.

Đẳng cay ở trong lòng của anh, cô biết chứ, cho dù anh có thể kêu mưa gọi gió, nhưng mà anh lại bất lực đối với sự ra đi bất ngờ của người thân.

Vào lúc Bắc Minh Thiện đang chuẩn bị uống một hơi cạn sạch lần nữa, một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại bắt lấy cổ tay của anh lại.

Mặc dù là không có sức được gì, nhưng mà vẫn có thể để cho anh dừng lại động tác như cũ.

Quay đầu lại nhìn qua, ánh mắt tràn ngập tơ máu của anh đang nhìn về phía người phụ nữ đang đứng ở bên cạnh của mình, dung mạo đã mông lung tới nổi khiến cho anh không có cách nào phân biệt được.

“Buông, buông bàn tay của cô ra..” Anh hất cánh tay, dùng sức tránh thoát.

Nhưng mà anh đã uống nhiều lắm rồi, đã không còn chút sức lực nào.

Bắc Minh Thiện đã từng không ai sánh nổi, cao ngạo lạnh lùng, giờ phút này đã biến mất hầu như không còn gì nữa...

“Cô phương đột ngột qua đời, tôi rất là khó chịu, tôi không biết là anh càng đau khổ hơn nữa” Cố Hạnh Nguyên vừa nói dùng một cái tay khác lau nước mắt ở trên mặt: “Nhưng mà anh không thể biến thành như thế này được, anh như thế này thì cô phương ở trên trời có linh thiêng, nhìn thấy được sẽ chỉ càng làm bà ấy thêm đau khổ thôi”

“Không cho phép cô nói cô tôi đã chết rồi! Cô tôi vẫn còn chưa chết, cô buông tay ra đi!” Bắc Minh Thiện vẫn rất muốn thoát ra như cũ.

Thấy anh như thế này, Cố Hạnh Nguyên cảm thấy rất đau lòng: “Anh thức tỉnh lại đi, anh không thừa nhận thì cũng không thể tránh được sự thật này.”

Nói xong, không biết là Cố Hạnh Nguyên lấy sức lực từ đâu, giật lấy ly rượu trong tay của Bắc Minh Thiện ném đi.

“Xoảng..” Cái ly bể nát ở trên mặt đất.

Bắc Minh Thiện bị chọc giận, anh bông nhiên đứng dậy.

Đôi mắt đang mang theo tơ máu trừng nhìn Cố Hạnh Nguyên, hơi thở lạnh lùng đã biến mất lại tích tụ ở trên người anh lần nữa.

“Tôi kêu cô buông tay của cô ra!”

Mặc dù là khí thế đã trở về, nhưng mà thân thể của anh vẫn lắc lư như cũ.

Cố Hạnh Nguyên bị anh dọa sợ, tay cũng từ từ nới lỏng ra.

Lúc này Bắc Minh Thiện mới hừ mũi một cái, hất tay của cô ra, xoay người lại cầm một bình rượu lên, ly rượu đã không còn nữa, dứt khoát uống bằng bình rượu, hơi ngửa đầu ra.

“Ừng ực, ừng ực..” Chất lỏng màu đỏ sâm có tiết tấu chảy vào trong cơ thể của anh, còn có một số khác thì chảy ở bên miệng, nhỏ xuống trên mặt đất.

Giống như là con tim của anh đang nhỏ máu.

Cố Hạnh Nguyên thấy mình không thể khuyên can nổi anh, cộng với việc cô phương qua đời, làm cho cô cũng rất khổ sở, một loại xúc động xông lên đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.