Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 181: Chương 181: Say rượu quyến rũ mỹ nam




Lạc Kiều cười híp mắt sáp lại, nhỏ giọng thì thầm bên tai cô: “Nguyên, mấy mỹ nam như hoa này đều là nghệ sĩ thần tượng công ty vừa ký, cuộc sống của cậu quá khô khan, không có đàn ông tưới tắm làm sao được? Hơn nữa, không thể chỉ treo trên dây leo già Bắc Minh Thiện, sớm muộn gì cũng sẽ quấn chết người!”

Dây leo già? Cố Hạnh Nguyên phì cười, xưng hô này cực kỳ giống Bắc Minh Thiện.

“Cười rồi?” Lạc Kiều giữ vai cô: “Cười rồi có nghĩa là cậu cũng thừa nhận có đúng không? Cho nên, sáng nay có rượu sáng nay say, tới đi, tối nay hai chị em chúng ta uống sảng khoái!”

Nói rồi, Lạc Kiều liền giơ bình rượu, nhét vào trong tay Cố Hạnh Nguyên: “Uống!”

Cố Hạnh Nguyên chần chờ một lát, tiếp đó nhớ tới tình cảnh trong phòng thử đồ lúc sáng, không nhịn được tức giận trong lòng.

Hít sâu một hơi, nhận bình rượu: “Được! Tối nay chúng ta sảng khoái uống đến say!”

“Đúng!” Lạc Kiều gật mạnh đầu, sau đó cười to với đám mỹ nam kia: “Nào nào nào, chúng ta cùng uống!”

“Ha ha, sảng khoái!” Đám mỹ nam cũng hét to theo, ào ào nâng rượu, uống sảng khoái…

Cố Hạnh Nguyên càng uống càng high, có giây lát, cô cảm thấy rượu thật sự là một thứ tốt, uống rồi khiến người ta quên đi rất nhiều chuyện không vui…

Vân Chi Lâm vừa đigọi điện thoại quay lại, liền nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên và Lạc Kiều chen chúc trong đám mỹ nam, uống đến mức run rẩy.

“Nguyên Nguyên!” Anh cau chặt mày, đi tới muốn kéo Cố Hạnh Nguyên rời đi.

Lại bị Lạc Kiều chặn lại, không khách sáo hất tay Vân Chi Lâm ra: “Này này này, Vân sư huynh, anh làm gì vậy?”

“Tiểu Kiều, em không nên dẫn cô ấy uống rượu!” Vân Chi Lâm có chút tức giận, anh mới rời đi mười mấy phút, Lạc Kiều đã dẫn Nguyên uống rượu rồi.

“Cái gì kêu em không nên dẫn cô ấy uống rượu? Vân sư huynh, cô ấy là ai của anh chứ?” Lạc Kiều uống nhiều hơn Cố Hạnh Nguyên, lúc này cô ấy đã có chút say, trừng mắt Vân Chi Lâm: “Ghét nhất anh cứ quản này quản nọ, nếu không phải năm đó anh giữ em lại, sư phụ sẽ bị người phụ nữ đó cướp đi sao? Vân Chi Lâm, em nói cho anh biết, em ghét anh…”

“…” Sắc mặt Vân Chi Lâm sững sờ.

“Tối nay Nguyên ở cùng em, anh đừng hòng dẫn cô ấy đi! Anh đi cho em, em không muốn nhìn thấy anh…” Lạc Kiều giơ ly rượu, nghiêng ngả đứng dậy, không cho anh cơ hội phản ứng, đẩy anh đi ra cửa: “Anh đi…”

“Tiểu Kiều, em…” Vân Chi Lâm nhìn Cố Hạnh Nguyên, có chút khó xử.

Cố Hạnh Nguyên thở dài, ánh mắt có chút men say: “Chi Lâm, anh đi trước đi. Đừng lo lắng cho em.”

“…” Vân Chi Lâm còn muốn nói gì đó.

“Cút đi! Cút…” Lạc Kiều lại đột ngột đẩy anh ra, sau đó rầm một tiếng, đóng cửa phòng bao.

Quay đầu, cô lại cười với Cố Hạnh Nguyên: “Nào, Nguyên, chúng ta tiếp tục uống…”

Cố Hạnh Nguyên rõ ràng nhìn thấy khổ sở nơi đáy lòng Lạc Kiều, có lẽ trong lòng mỗi người đều có một khoảng chuyện cũ không muốn nhắc tới…

Lạc Kiều cười ha hả quay về trong đám mỹ nam, giơ ly rượu: “Vì bạch nguyệt quang đã mất của chúng ta, cạn ly…”

Cố Hạnh Nguyên cong đôi mắt sâu thẳm, tia sáng lập lòe.

Mỹ nam bên cạnh đưa tới ly rượu, cô nắm chặt, lại nâng ly, một ngụm uống cạn!

“Hì, cô nàng xinh đẹp, rượu vang không phải uống như vậy!” Một mỹ nam trong số đó cười nói.

Cố Hạnh Nguyên cười, uống không còn một giọt, đặt lại ly rỗng lên bàn: “Kệ nó, thêm ly nữa!”

“Được!” Lạc Kiều phụ họa.

Không biết uống bao lâu, bảy tám người đều gục xuống…

Lạc Kiều nghiêng ngã ngồi trên người mấy mỹ nam, Cố Hạnh Nguyên lại cười ha hả ngồi xổm bên chân mỹ nam: “Rượu ngon, uống nữa…”

“Nguyên à, có phải say rồi thì có thể xem rất nhiều chuyện như chưa từng xảy ra không…ậc…” Lạc Kiều nấc một cái.

Cố Hạnh Nguyên say mèm cười gật đầu, lại lắc đầu: “Quỷ mới biết, ít nhất say rồi, sẽ không đau lòng…”

“Đau lòng?” Lạc Kiều hàm hồ hỏi: “Nguyên, cậu đừng đau lòng vì tên Bắc Minh ngốc! Phụ nữ bằng lòng sinh con cho một người đàn ông, mắt mù cũng nhìn ra cô ấy yêu anh ta! Nhưng đồ ngốc đó căn bản không có tim có được không! Nguyên, cậu đừng buồn, chúng ta tiếp tục uống…”

Không biết có phải những lời này của Lạc Kiều đã chạm vào sợi dây mềm yếu nào đó nơi đáy lòng Cố Hạnh Nguyên không.

Cuối cùng, nước mắt dường như đã kìm nén thật lâu thật lâu của cô, vào giây phút này rốt cuộc đã tràn ra!

Cô không biết có phải mình thật sự say rồi không, nhưng từ sau khi gặp được Bắc Minh Thiện, ngày tháng của cô liền trở nên rất rất khổ sở, khổ đến mức ngay cả thời gian khóc đau đớn một trận cũng không có!

Những tủi thân, chấn động đè nén nơi lồng ngực, căn bản còn chưa kịp tiêu hóa thì lại bị từng đợt sóng gió bất bình xâm chiếm!

Cô không phải người sắt, cô không phải lần nào cũng có thể kiên cường cứng rắn như vậy tới cuối cùng!

Cô không phải lần nào cũng có thể khóc xong, xoay người lại cười nói vui vẻ với các con.

“Khóc đi, Nguyên, khóc hết ra đi…” Lạc Kiều nhấc bình rượu, phất qua tóc Cố Hạnh Nguyên.

“Kiều Kiều…”

Oa một tiếng, có lẽ là tác dụng của cồn, đã chạm tới sợi dây lòng mềm yếu nhất nơi đáy lòng Cố Hạnh Nguyên, cô không nhịn được cuối cùng òa khóc to lên!

Trận khóc này dọa đám mỹ nam bên cạnh tay chân luống cuống, ùn ùn vây quanh cô, dỗ cô…

Khóc thoải mái xong, họ tiếp tục uống rượu.

Cho tới khi nước mắt cạn khô trên mặt Cố Hạnh Nguyên, cho tới khi cồn làm tê dại thần kinh cô…

Dường như, tim thật sự không còn đau đớn như vậy nữa…

Cảm giác say rượu thật sự tốt…

“…” Lạc Kiều ăn uống cười đùa, tay lướt qua mặt đám mỹ nam: “Thật mềm, tiểu soái ca, yêu chết mất…”

Mỹ nam đó ôm eo Lạc Kiều, cười cười.

Cố Hạnh Nguyên lại không biết ôm chặt đùi mỹ nam nào, mơ mơ hồ hồ sờ mó, say nói: “Mềm sao? Không mềm, rất thô…”

“Hahaha, cô sờ quần của người ta rồi…”

“A?” Cố Hạnh Nguyên say mèm bò lên, trừng mắt, lúc này mới nhìn rõ: “Quả nhiên là chân to, haha…”

Lạc Kiều cười gật đầu, đột nhiên kéo mấy mỹ nam: “Đi, chị đây dẫn các người đi thuê phòng…”

“Thuê phòng?”Cố Hạnh Nguyên có chút mơ hồ.

“Đúng! Chúng ta dựa vào cái đếch gì mà phải thủ thân như ngọc vì một người đàn ông?…Ách…Lạc Kiều mình, Cố Hạnh Nguyên cậu, chúng ta cũng có thể bao rất nhiều mỹ nam…”

Trong đêm, ra khỏi KTV, Lạc Kiều một tay kéo Cố Hạnh Nguyên, một tay kéo mỹ nam, một hàng người, quàng vai bá cổ, mùi rượu hòa vào nhau lan trên đường cái, điên điên khùng khùng, nói nói cười cười, mặt mày đỏ bừng, ánh mắt mê ly, không để ý ánh mắt người đi đường!

“Ậc…” Tiếng nấc không ngừng.

“Nguyên, cậu say rồi…”

“Mình say rồi sao? Mình không say…ậc…” Cố Hạnh Nguyên loạng choạng ôm cánh tay mỹ nam: “Mình bây giờ không biết tỉnh táo bao nhiêu đâu! Nói cho cậu biết, Kiều Kiều, đàn ông không chỉ là đồ khốn, còn là hôn chướng á…hahaha…ách…”

“Hôn chướng? Thứ gì vậy…”

“Phần tử gây chướng ngại hôn nhân đó! Ha ha, Bắc Minh Nhị ngốc đó chính là đồ khốn (hôn chướng) điển hình!”

“HaHa, thật kinh điển! Không sai!” Lạc Kiều đồng ý hai tay hai chân.

“Còn nữa…bản thân anh ta hôn chướng cũng thôi đi, anh ta còn phá hoại mình xem mắt…Anh ta ghét mình thế này, ghét mình thế kia…Nhưng anh ta lại cứ ôm bạch nguyệt quang(*) của anh ta ân ân ái ái… anh ta chính là đồ khốn khiếp…”

Bạch nguyệt quang(*): người yêu mình khát vọng nhưng không thể ở cùng với nhau, hoặc người đó mình mãi mãi không quên được, không thể buông xuống được.

“Mắng rất hay!”

Cố Hạnh Nguyên người ngây ngô, vừa bước đi loạng choạng, vừa giơ áo khoác trong tay, lộ ra áo lông sát người bên trong, phác họa đường cong mê người của cô…

Uống nhiều rượu, thân thể cũng nóng lên. Vào đêm đông này, cũng không cảm thấy lạnh lẽo.

Cả đám người họ có lẽ thật sự say rồi.

Soái ca mỹ nữ đi trên đường cái, thu hút không ít ánh mắt của người đi đường, tiếng huýt sáo bên tai không dứt.

“Kiều Kiều, mình không thể sống như vậy nữa…Anh ta có bạch nguyệt quang của anh ta, mình thì sao, mình thì sao…” Cô say mèm nghẹn ngào nửa ngày, cuối cùng, tức giận hét lên: “Mình phải tìm đàn ông…”

Khuôn mặt đỏ bừng của Cố Hạnh Nguyên dưới ánh đèn đường neon, gió đêm thổi bay sợi tóc đen mềm mại của cô, lộ ra nét quyến rũ phương Đông, hấp dẫn đôi mắt sâu thẳm từ nơi nào đó.

“Hahaha, mới mẻ! Nguyên Nguyên nhà chúng ta muốn tìm đàn ông, Kiều Kiều mình ủng hộ cậu!”

“Hahaha” Cố Hạnh Nguyên cười khúc khích, sau đó, đột nhiên nghiêm túc ngừng bước, nghiêm túc nhìn mấy mỹ nam trước mắt, vươn ngón tay ra, đếm: “Một, hai, ba…sáu…Kiều Kiều, có phải có sáu mỹ nam không?”

“Không đúng không đúng, có bảy người! Họ là nhóm nam mới, mình nhớ có bảy người…”

Cô ngây ngốc dụi mắt, kỳ quái, hoa mắt rồi sao…”Ha ha, là lá la, bảy người…vậy cậu ba người, mình ba người, còn một người làm thế nào?”

“Đúng á, Nguyên, nếu không cậu bốn người đi, hì hì…”

“Ồ…không được…ba người, mình ba người là được…ba mỹ nam rồi thêm mình, vừa khéo đủ một bàn mạt chược…”

“Phụt…” Lạc Kiều cười to: “Cậu không phải muốn dẫn họ quay về mở phòng mạt chược chứ?”

Cố Hạnh Nguyên ngây ngô gật đầu, mắt đầy mê ly: “Mình nghe người ta nói, muốn xem nhân phẩm của một người có tốt không, thì xem cách phẩm bài của người này là biết…”

“Haha, thú vị, vậy thêm một người làm thế nào đây?” Lạc Kiều gãi đầu: “Chị em tốt phải chia đều, mình không thể để cậu thiệt thòi…”

Họ cứ như vậy trên đường, say mèm náo loạn.

Hoàn toàn không chú ý tới chiếc Cadillac dạng dài đang dừng bên đường.

Dáng xe thon dài, đường cong xinh đẹp mà nghiêm nghị, dưới màn đêm đen tối, càng thêm tươi sáng, như một con báo đang ngủ đông trong đêm.

Trên thực tế, chiếc siêu xe màu đen này, cũng vừa mới đi qua đây.

Chỉ là thật không khéo, bị bảy nam hai nữ dàn ngang trên đường chắn lối đi.

Lại thật không khéo, chủ nhân chiếc xe, chính là Bắc Minh Thiện mới làm xong việc trước đó không lâu!

Ban ngày, hai người ngoài ý muốn gặp nhau trong trung tâm thương mại.

Buổi tối, trên đường quán bar KTV, lại ngõ hẹp gặp nhau!

Thành phố A lớn như vậy, hai người lại có thể ngẫu nhiên gặp phải đối phương, thế này chính là nghiệt duyên, còn là loại nghiệt duyên sâu nặng!

Trong xe, Hình Uy ngồi ở ghế lái, trán đã bắt đầu thấm mồ hôi lạnh.

Hình Uy thỉnh thoảng lén nhìn kính chiếu hậu, trong kính chiếu hậu phản chiếu khuôn mặt anh tuấn bất phàm, chỉ là, sắc mặt người đàn ông xanh méc!

Cho nên, Hình Uy đổ mồ hôi lạnh, không phải vì trong xe không đủ ấm, mà là – trên con đường phía trước, trong đám nam nữ nói cười ha hả, trong đó có cô Cố!

“Ông chủ…cô Cố…hẳn chỉ là cùng uống rượu với bạn…” Hình Uy cẩn thận nói.

Bắc Minh Thiện ánh mắt lạnh lẽo, xuyên qua cửa sổ xe nhìn người phụ nữ cười to ha hả trên đường, con ngươi bỗng nhiên nheo lại.

“Cấu kết thành như vậy, còn nói cùng uống rượu?” Câu nói rít qua kẽ răng, từng chữ từng chữ, tràn đầy khí lạnh.

“…” Hình Uy trái tim căng thẳng, không nhịn được lau mồ hôi lạnh thay cô Cố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.