Anna đưa một miếng táo vào trong tay Lạc Kiều: “Kiều Kiều, người cũng đã bình an đến nhà rồi, cậu còn nhắc đến những chuyện này làm gì.”
Sau đó lại lần lượt đưa cho Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết mỗi người một miếng.
Mạc Cẩm Thành nhận lấy miếng táo: “Ha ha, cái này không có gì không thể nói ra được, chỉ có điều tôi cảm thấy trong chúng tôi có một người có quyền phát ngôn nhất, chỉ có điều để nó đến nói đó mới là tốt nhất. Nhưng cũng chỉ giới hạn trước khi chúng tôi được cứu. Chuyện sau đó, tôi nghĩ các cháu cũng chỉ có thể hỏi chính Bắc Minh Thiện, hoặc nếu như có hứng thú còn có thể đến cục cảnh sát tìm những tên cướp đó hỏi thử.”
Nói xong, ông ta cố ý ném cho Lạc Kiều một ánh mắt, ánh mắt của ông ta trực tiếp rơi vào người của Dương Dương lúc này đã có hơi dừng lại.
Lúc này cậu nhóc đang cùng Trình Trình còn cả Cửu Cửu ngồi cùng nhau, ba đứa nhỏ mỗi đứa ôm một quả táo ăn.
Nói đến đây, Dư Như Khiết liếc nhìn Mạc Cẩm Thành: “Anh nếu như không muốn nói cho bọn trẻ thì nói thẳng, làm gì phải đẩy cho tụi nhỏ chứ. Còn gì mà đi hỏi thử bọn cướp. Thế mà anh cũng có thể nghĩ ra.”
“Dương Dương... cháu có thể nói cho dì chuyện xảy ra hồi sáng không...” Lạc Kiều đổi sang vẻ mặt tươi cười, thay thế vẻ hung dữ vừa rồi.
***
Dương Dương liếc nhìn Lạc Kiều, không hề che đậy mà trưng ra vẻ nghi ngờ: “Dì Kiều Kiều, dì đây là đang dỗ trẻ con sao? Vừa rồi cái vẻ muốn xử lý cháu đó đã chạy đi đâu rồi. Muốn biết sự tích anh dũng của chúng cháu, dùng chiêu thức như này, cũng có hơi cùi bắp...”
Lạc Kiều hơi nheo mắt nhìn Dương Dương, thằng nhóc này vậy mà mềm cứng không ăn.
“Dương Dương vậy tụi dì chống mắt chờ, đến khi mẹ cháu đánh cháu thì dì không cản mẹ cháu nữa, hơn nữa sẽ đổ thêm dầu vào lửa. Khi có cơ hội dì cũng sẽ tham gia vào, đánh cháu mấy cái.”
Lần này, không chỉ là Dương Dương, ngay cả Trình Trình ngồi ở một bên cũng rét lạnh một trận.
Cũng chỉ có Mạc Cẩm Thành, Dư Như Khiết và Anna những người ngoài cuộc này mới cười híp mắt nhìn. Ở trong mắt bọn họ, đây chẳng qua chỉ là hai đứa trẻ con đang đấu võ mồm mà thôi.
Thấy Dương Dương không nghe theo mình, vậy thì dứt khoát thay đổi chiến thuật tác chiến, có lẽ có thể hạ thủ với hai đứa trẻ con lại...
Cô ta lúc này giống như sói xám to nhìn ba chú lợn con ở đối diện. Nhìn Trình Trình, lại nhìn Cửu Cửu. sau đó trên mặt xuất hiện ý cười.
Cuối cùng, cô ta khóa chặt vào Cửu Cửu: “Bé cưng bảo bối, hay là cháu nói dì nghe, lúc đó sau khi các cháu bị người xấu bắt đã xảy ra chuyện gì được không?”
Giọng nói ngọt ngào đó giống như uống cả vại mật ong vậy, từ khóe miệng cũng có thể chảy ra nước.
Cửu Cửu sợ hãi nhìn Lạc Kiều, cô bé cũng bị dáng vẻ hung dữ và bộ dạng nhéo tai không chịu buông cho Dương Dương vừa rồi dọa sợ rồi.
Nếu như nói ở khu vui chơi gặp phải bọn cướp là lần đầu tiên kinh sợ, vậy thì đối diện với Lạc Kiều có thể nói ra lần thứ hai. Có điều không giống với cái khác là: bọn cướp vốn dĩ rõ ràng tương đối hung dữ, bé ở trên TV cũng từng nhìn thấy.
Mà dì Kiều Kiều trước mắt lại không như thế. Bình thường cô ta đều trưng ra vẻ mặt tươi cười, thân thiết mến người. Đặc biệt là bây giờ có tiểu bảo bảo, khi nhìn dáng vẻ cô ta bế tiểu bảo bảo, Cửu Cửu dường như tìm được một loại cảm thấy tê dại đã lâu lắm rồi.
Tóm lại trước đây, đều là ấn tượng vô cùng tốt, nhưng sau hôm nay, ít nhiều đã để lại một chút ám ảnh cho cô bé.
“Bảo bối Cửu Cửu...” Vẫn là vẻ mặt tươi cười, tiếp tục muốn moi chuyện mình muốn biết từ trong miệng của cô bé.
“Dì Kiều Kiều, dì không có nhìn ra sao, em gái bị dì dọa sợ rồi.” Dương Dương vui khi người khác gặp họa lại cho Lạc Kiều một kích đau đớn.
Nhưng Lạc Kiều lại không cho rằng như thế, cô ta là mỹ nữ của thế hệ mới, có nụ cười và khuôn mặt khả ái. Mặc kệ là người đã từng thấy hay bây giờ chưa từng gặp, chỉ cần nhìn cô ta một cái thì sẽ bị chinh phục.
Cô ta lườm, không phục nói: “Ai nói Cửu Cửu bị dì dọa sợ chứ? Cho dù là lùi một vạn bước, dì ít nhất có nhan sắc ngang ngửa với mẹ của các cháu, nếu như so với gương mặt khó đăm đăm của ba các cháu, vậy thì phải bỏ qua mấy dãy phố rồi.”
“Kiều Kiều, thật là chưa từng thấy ai tự luyến như cậu. So sánh với Bắc Minh Thiện thì thôi đi, còn kéo cả Nguyên vào. Có phải tớ nên đợi khi cậu ấy về, nói cho cậu ấy nghe thử không.” Anna cười khanh khách trêu chọc.
“Đúng đúng, dì Anna, đợi mẹ về dì nói cho mẹ cháu, dì Kiều Kiều nói xấu sau lưng mẹ cháu.” Dương Dương chính là người xem náo nhiệt không chê to chuyện, trực tiếp đổ thêm dầu vào lửa.
“Dương Dương, cháu đừng có ở đây tuyên truyền phản động có được không, dì đâu có nói mẹ cháu không bằng dì chứ.” Lạc Kiều bắt đầu vì ngôn luận của mình vừa rồi mà bắt đầu bào chữa.
***
Trên sân thượng của tập đoàn Gia Mậu, bốn người ngồi ở trước một chiếc bàn ăn. Ở trước mặt bọn họ để đều là các món ăn vô cùng tinh tế, mùi thơm nức mũi và rượu ngon.
Cách đó không xa, một người phục vụ trong bộ vest đuôi tôm màu đen, trên tay đeo găng tay màu trắng đang đứng rất quy củ.
Tiếng ồn ào vừa rồi đã tô điểm thêm chút không khí náo nhiệt trên sân thượng yên tĩnh. Nhưng sau khi khách sáo xong, tiếp theo lại là một khoảng yên tĩnh.
Thậm chí dường như có thể nhầm tưởng, chỗ này chưa từng có ai đến vậy.
Chỉ thỉnh thoảng có âm thanh giòn tan khi va chạm nhẹ của ly đĩa, cùng âm thanh nhẹ nhàng khi gió thổi qua chiếc ô che nắng.
Nó cho thấy bữa tiệc lúc này đang tiến hành, chỉ có điều bốn người ngồi ở đây mỗi người đều có tâm tư riêng, mà không thể lần nữa tìm được tiếng nói chung gì cả.
Đồ ăn ngon và rượu ngon theo thời gian dần dần trôi qua, cũng không được như lúc vừa bê lên, chỉ còn lại một số đồ ăn thừa nguội lạnh.
Lúc này, một nhân viên mang một tập văn kiện lên sân thượng, đến bên cạnh La tổng, cúi người ghé vào tai ông ta nói vài câu.
La tổng nghe rồi, lông mày hơi nhíu lại, sau đó lại giãn ra. Cuối cùng ông ta gật đầu: “Được, tôi lát nữa sẽ xuống.”
“Tôi thấy thời gian cũng đến rồi, các vị chắc cũng ăn no rồi. Hôm nay thật là khiến La mỗ cảm thấy có hơi tiếc, vội vàng mời ba vị đến, lại vội vàng chuẩn bị những đồ ăn và rượu này, cũng không biết có hợp khẩu vị của mọi người không.” Đợi nhân viên rời khỏi rồi, trên mặt ông ta mang theo ý xin lỗi.
“La tổng, đây là nói gì thế. Hôm nay có thể nhận được lời mời của ông, tôi là một nhân viên nhỏ của Bắc Minh Thị cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Nào, tôi lại kính La tổng một ly.” Bắc Minh Diệp Long ở Bắc Minh Thị trong khoảng thời gian này, cũng không phải cả ngày suy nghĩ làm sao có thể giành lại Bắc Minh Thị. Những lời nói xã giao kiểu này cũng tinh thông không ít.
Anh ta vội vàng cầm ly rượu của mình đứng dậy.
La tổng mỉm cười nhàn nhạt, ông ta vẫn ngồi yên trên ghế, chỉ có điều cầm chiếc ly ở trước mặt của mình lên tỏ ý với Bắc Minh Diệp Long, sau đó ánh mắt chuyển sang hai người Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên: “Hai vị tổng giám đốc tiền nhiệm và đương nhiệm của tập đoàn Bắc Minh Thị, không bằng chúng ta cùng cạn ly này, coi như là cho câu kết viên mãn cho bữa ăn trưa này, hai người thấy như nào?”
“Cảm ơn La tổng hôm nay đã thịnh tình tiếp đãi.” Cố Hạnh Nguyên trên mặt mang theo nụ cười khẽ, nói rồi cầm ly rượu của mình lên.
Bắc Minh Thiện cũng cầm ly của mình, gật đầu với La tổng: “La tổng, đợi sau khi hạng mục hợp tác trước đó của chúng ta xong xuôi, tôi lại mời ông uống một trầu nữa ông thấy như nào.”
La tổng vừa nghe thấy lời này, vẻ mặt vui như hoa nở, vội gật đầu: “Được, được. tôi luôn rất muốn uống một bữa với Bắc Minh tổng. Chỉ có điều mãi chưa có cơ hội này. Vốn dĩ còn nghĩ hôm nay có thể có cơ hội, tôi thấy bây giờ cũng không thể được rồi. Các vị, chúng ta uống cạn ly cuối cùng.”
Nói xong, ông ta là người đầu tiên ngửa đầu uống cạn ly của mình. Sau đó đến Bắc Minh Thiện và Bắc Minh Diệp Long cũng uống cạn ly của mình.
Chỉ có Cố Hạnh Nguyên để lại cuối cùng.
Cô ta không thích uống rượu, nhất là sau lần đó uống say với Lạc Kiều. Nhưng bây giờ thân ở vị trí cao, người đối diện lại là đối tác làm ăn. Truyện Quan Trường
Rượu mở màn không uống cũng thôi đi, rượu kết thúc này tóm lại phải uống. Nghĩ đến đây cô cầm ly của mình lên, muốn đưa đến bên miệng.
Lúc này, lại bị một bàn tay to cản lại.
***
Cố Hạnh Nguyên vốn tưởng đây là Bắc Minh Thiện, nhưng khi đưa mắt nhìn qua lại là Bắc Minh Diệp Long. Tay của anh ta cầm lấy thân chiếc ly, đồng thời ngón tay út chạm nhẹ vào ngón tay của cô.
Loại cảm giác quen thuộc này khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy như cách một đời vậy, nhưng lại khiến cô cảm thấy xa lạ như thế. Có lẽ chính là sinh ra sau khi Bắc Minh Diệp Long lần nữa xuất hiện ở tập đoàn Bắc Minh Thị.
Bởi vì lúc đó anh ta giống như biến thành một người khác, thậm chí cô ta còn từ trên người của Bắc Minh Diệp Long cảm thấy khí tức tương tự với Bắc Minh Thiện.
Mà loại khí tức tương tự này lại là một thứ cô không thích nhất.
Cũng vì như thế, khoảng cách giữa bọn họ trở nên càng lúc càng xa cách, hơn nữa Bắc Minh Diệp Long cũng trở nên càng lúc càng không thể đẽo gọt, càng lúc càng không nghĩ đến mình, càng lúc càng khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy nên tránh xa anh ta.
Hôm nay, dưới tình cảnh này, hơn nữa ở trước mặt Bắc Minh Thiện, anh ta muốn uống rượu thay cô. Hành vi này thật sự quá vượt ngoài dự liệu.
“Cố tổng không biết uống rượu, ly này để tôi uống thay cho cô ấy.” Bắc Minh Diệp Long nói rồi, nhẹ nhàng cầm lấy ly rượu đó từ trong tay Cố Hạnh Nguyên.
Mà Cố Hạnh Nguyên dường như không có ý ngăn cản. Hoặc cô còn chưa có phản ứng kịp, chiếc ly trong tay đã vào trong tay Bắc Minh Diệp Long.
Khi cô muốn đi lấy lại chiếc ly, chỉ thấy chiếc ly trong tay anh ta đã là chiếc ly rỗng.
“Cố tổng thật có phúc, hôm nay có hai người đàn ông uống rượu thay cô. Xem ra cô vừa nhậm chức ở Bắc Minh thì đã rất được lòng người rồi. Chỉ đáng tiếc tôi cũng muốn uống thay Cố tổng một ly, xem ra đã không có cơ hội này rồi. Các vị tôi còn có việc khác, đi trước một bước. Lát nữa tôi sẽ kêu nhân viên dẫn các vị đến phòng nghỉ ngơi, nếu như ba vị mệt rồi có thể ở đó nghỉ ngơi một lát.”
La tổng nói xong thì vội vàng rời khỏi.
Bắc Minh Diệp Long uống rượu thay Cố Hạnh Nguyên, tự nhiên là bị Bắc Minh Thiện nhìn thấy. Khoảnh khắc ánh mắt lạnh lẽo đó nhìn sang Bắc Minh Diệp Long, cũng chính là thứ Cố Hạnh Nguyên không muốn nhìn thấy.
Cô thật sự có hơi lo lắng Bắc Minh Thiện sẽ ở đây làm ra hành vi thất lễ gì đó. Cô bị kẹp giữa hai người đàn ông, cách tốt nhất có lẽ chính là nhân cơ hội này nhanh chóng rời khỏi.
“Trong tập đoàn còn có rất việc cần xử lý, tôi về trước đây.” Cố Hạnh Nguyên nói xong, không có tiếp tục nhìn bất kỳ ai trong số bọn họ, hơn nữa lấy tốc độ nhanh chóng rời khỏi sân thượng.
Có lẽ giống như những gì Cố Hạnh Nguyễn nghĩ, sau khi cô rời khỏi, hai người đàn ông họ Bắc Minh không có động tĩnh. Có điều bầu không khí giữa bọn họ cũng không nói là êm dịu.
“Bắc Minh Diệp Long, tôi có một lời khuyên dành cho cậu: đừng quá tự coi trọng mình quá.”