Lúc này Cố Hạnh Nguyên nắm được có hội phản kích, thật ra cô đã nghe hiểu rồi.
Cô đứng dậy chỉ vào Hoàng Tự nói với quan tòa: “Thưa Thẩm phán, thật ra thợ sửa chữa làm như vậy là có lý do, theo như điều tra của chúng tôi, người có tiền án sử dụng ma túy, hơn nữa đến nay không có cai nghiện. Thử nghĩ mà xem, một người nghiện ma túy, người khác kêu anh ta làm chuyện gì, chỉ cần có thể cho anh ta ít tiền, anh ta đều sẽ đồng ý vô điều kiện.”
Nói đến đây, Cố Hạnh Nguyên không khỏi thở dài: “Luật sư của đối phương tuy tìm được không ít nhân chứng, cố gắng chứng minh người ủy thác của tôi tạo thành sự cố thang máy của khách sạn Daredevil. Nhưng có thể như bọn họ cũng không thể lấy ra bằng chứng đầy đủ được. Không sai, ở trong camera giám sát của khách sạn Daredevil quả thật đương sự của tôi có xuất hiện, mà dường như khiến nguyên cáo hiểu lầm anh ta. Anh ta chẳng qua chỉ là hẹn hiệu trưởng của trường quý tộc số 1, bọn họ chỉ nói chuyện với nhau một lần khi nhà trường tổ chức hoạt động dã ngoại của học sinh và phụ huynh mà thôi. Mà hoạt động lần đó thật ra tôi và nguyên cáo cũng tham gia. Cho nên tôi cũng không kể về sự việc đó nữa, hơn nữa trong lòng nguyên cáo cũng biết rất rõ. Vụ kiện đến lúc này, tôi nghĩ Thẩm phán chắc cũng đã hiểu rồi, đương sự của tôi anh Noton là vô tội, hy vọng Thẩm phán có thể trả lại sự trong sạch cho đương sự của tôi, trả lại sự công bằng cho pháp luật.”
Vào buổi chiều, cửa lớn của tòa án mở ra, hai nhóm người lần lượt từ bên trong đi ra.
Từ biểu cảm của bọn họ nhìn ra được, cán cân công lý của nữ thần tư pháp không có nghiêng về phía Bắc Minh Thiện.
Cố Hạnh Nguyên và Vân Chi Lâm đi ở đằng sau, thấy Bắc Minh Thiện bị một bầy phóng viên vây lại, cô không khỏi thở dài một tiếng.
Cô dường như có thể tưởng tượng được bài báo vào sáng ngày mai rồi, sẽ được lấy tiêu đề lớn gì đó để giật tít về chuyện này.
Đối với Bắc Minh Thiện mà nói quả thật là sự chế giễu vô cùng lớn. Bọn họ đối với vụ kiện này tiêu tốn không ít tâm tư, dùng đến luật sư hàng đầu của Bắc Minh Thị.
Nhưng lại nhận được kết cục như thế này.
“Cô Cố, anh Vân vì để chúc mừng chiến thắng của chúng ta, tối nay tôi mời hai người.” Trong một nhóm người, người xuân phong đắc ý nhất chính là Đường Thiên Trạch.
Vân Chi Lâm ngẩng đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên, chỉ thấy cô lại không có vui vui vẻ của người chiến thắng nên có: “Hạnh Nguyên, em sao vậy?”
Cố Hạnh Nguyên rõ ràng có hơi mệt mỏi mà khẽ lắc đầu: “Các anh đi chúc mừng đi, tôi chỉ muốn về ở bên tụi nhỏ.”
“Cô Cố, hôm nay cô là nhân vật chính. Nếu như không có cô vụ kiện của tôi cũng không thắng được.” Đường Thiên Trạch nhìn cô.
Cố Hạnh Nguyên liếc nhìn Đường Thiên Trạch: “Noton, thật ra vụ kiện này tôi căn bản không có bất kỳ tác dụng gì cả. Nếu như đổi thành người khác cũng sẽ thắng. Anh không có nhìn thấy sao, đến cuối cùng bọn họ chỉ đấu đá nội bộ. Nếu như bọn họ đồng tâm hợp lực, sợ rằng anh hôm nay rất khó đi ra được khỏi đây.”
Cuối cùng, Cố Hạnh Nguyên vẫn một mình cô đơn lái xe rời khỏi tòa.
Bắc Minh Thiện bị đám phóng viên vây lại, ở trong đám đông với những chiếc ống kính, nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên một mình rời khỏi.
Mặc dù vụ kiện này thua rồi, nhưng anh lại không có nảy sinh thù hận với Cố Hạnh Nguyên.
Có lẽ giống như Cố Hạnh Nguyên đã nói: “Không phải Cố Hạnh Nguyên, cho dù đổi lại thành luật sư khác bọn họ đều sẽ thắng như thế. Bởi vì bên phía anh đã đặt thua trong ván cược rồi. Hoặc nói trắng ra muốn đưa Đường Thiên Trạch vào trong vòng pháp luật thì sẽ mất đi sự phán đoán hợp lý nên có.”
Bên thắng duy nhất trong vụ kiện này chỉ có Đường Thiên Trạch, bất luận là Bắc Minh Thiên hay Cố Hạnh Nguyên thật ra bọn họ đều là kẻ thua.
Khác với bọn họ, còn có một người trong lòng lúc này đã vô cùng hoảng sợ. Người đó chính là Phỉ Nhi.
Cô ta rất muốn mượn cơ hội này để thoát khỏi sự khống chế của Đường Thiên Trạch, không muốn tiếp tục giống như con rối nữa.
Nhưng hiện nay, Đường Thiên Trạch được phán vô tội, vậy thì Phỉ Nhi là nhân chứng bên phía Bắc Minh Thiện, tự nhiên rất lo lắng Đường Thiên Trạch liệu có tìm cô ta trả thù hay không.
Nếu như là như thế, Bắc Minh Thiện sẽ đối xử với mình như thế nào? Nhất là những lỗi đó của cô ta, đều là thứ anh không thể tha thứ.
Cô ta cuối cùng một mình từ tòa án đi ra, tránh né ánh mắt của Bắc Minh Thiện, lại cẩn thận tránh né Đường Thiên Trạch bọn họ.
Bắc Minh Thiện bọn họ cuối cùng cũng thoát được sự đeo bám của phóng viên, khi ngồi vào trong xe trở về nhà tổ của nhà Bắc Minh đã là buổi chiều rồi.
Giang Tuệ Tâm ra đón: “Thiện, con sao bây giờ mới trở về? Vụ kiện như thế nào rồi?”
“Bà Bắc Minh, bà đều biết rồi sao?” Hình Uy ngạc nhiên nhìn Giang Tuệ Tâm.
“Thật ra chiều hôm qua tôi đã biết rồi, chỉ là tôi không muốn hai người lo lắng, cho nên không có hỏi. Thiện, lẽ nào vụ kiện này...” Giang Tuệ Tâm nói rồi, bà ta cũng nhìn thấy sắc mặt của Bắc Minh Thiện có hơi không tốt, kết quả của vụ kiện này chắc là xui nhiều may mắn ít rồi.
Bắc Minh Thiện không có nói chuyện, nhíu mày xuyên qua phòng khách đi về phòng của mình.
Hình Uy chỉ khẽ lắc đầu với Giang Tuệ Tâm, cái gì cũng không nói.
Đến giờ cơm tối Bắc Minh Thiện vác bộ mặt u ám đi đến phòng ăn ăn cơm, Dương Dương cũng rất ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn từ sớm.
Giang Tuệ Tâm nhìn mấy người ngồi trước bàn ăn: “Hửm? Phỉ Nhi sao không có mặt?”
Từ lúc thua kiện, cảm xúc của anh luôn rất tệ, buổi chiều luôn nhốt mình ở trong phòng, anh ngồi trên chiếc ghế da, trong tay là di ảnh của ba.
Lúc này, anh cảm thấy mình là con trai của ba, lại thấy hổ thẹn với ba.
Cẩn thận nhớ lại quá trình tìm kiếm nhân chứng, đột nhiên cảm thấy người tên Liễu Giang đó dường như đã có ý làm như thế.
Đây có lẽ là cái bẫy mà Đường Thiên Trạch giăng ra, chỉ đợi anh nhảy vào.
Người Hình Uy phái đi rất nhanh thì tra ra, trước khi Dạ Ánh nhất phẩm khởi công, quả thật chỗ đó có mấy hộ gia đình, trong đó có người cũng họ Liễu.
Bọn họ dù sao là hộ gia đình nhỏ, sau khi chuyển đi thì không có tin tức gì nữa.
Lúc đó phụ trách phá vỡ cả khu là Bắc Minh Thị thuê từ bên ngoài, hơn nữa còn điều tra ra công ty đó quả thật có tiền sử phá vỡ và di rời theo kiểu bạo lực.
Làm không tốt công trình Dạ Ánh nhất phẩm, bọn họ chính là vì để lấy được tiền thưởng mà cưỡng chế phá dỡ di rời.
Bắc Minh Thiên nghe đến đây, anh đã trầm mặc. Xem ra chuyện của khách sạn Daredevil, Đường Thiên Trạch chẳng qua chỉ lợi dụng tâm lý thù hận của Liễu Giang đối với Bắc Minh Thị.
Hơn nữa anh ta cũng tuyệt đối sẽ không khai ra Đường Thiên Trạch, bởi vì anh ta cảm thấy Đường Thiên Trạch chẳng qua chỉ cung cấp cho anh ta một ít công cụ và tin tức mà thôi, khi anh ta nhìn thấy khách sạn Daredevil xảy ra chuyện, trong lòng anh ta sản sinh ra khoái cảm của chuyện trả thù. Hơn nữa sẽ còn một mình gánh hết.
Xem ra vụ kiện này chỉ có thể kết thúc một cách qua loa như thế rồi.
Lúc này, Giang Tuệ Tâm ở trước bàn ăn đã nhắc nhở Bắc Minh Thiện và Hình Uy.
Phỉ Nhi hình như sau khi ra khỏi tòa án thì không có nhìn thấy mặt của cô ta. Lúc đó bọn họ còn tưởng cô ta sẽ về cùng với luật sư Âu Dương.
Dù sao lúc đầu khi đến tòa vào lúc sáng, cô ta cũng đến một mình.
“Cô Phỉ Nhi liệu có phải buổi chiều khi trở về đều không biết không? Tôi đến phòng ngủ của cô ấy xem thử.” Hình Uy nói rồi, đứng dậy rất nhanh đến trước cửa phòng của Phỉ Nhi.
Anh ta gõ nhẹ mấy cái vào cửa, đợi một lúc cũng không có nghe thấy động tĩnh ở bên trong.
Bình thường khi Phỉ Nhi ở nhà, cửa phòng ngủ của cô ta thường khóa. Nhưng khi tay của Hình Uy thử cầm vào tay nắm cửa vặn thử, cửa lại không có khóa.
Lẽ nào cô Phỉ Nhi cô ấy chưa có trở về? Hình Uy cẩn thận đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng không có bật đèn, chỉ có một vầng trăng tròn trên trời xuyên qua cửa sổ, chiếu tia ánh sáng lạnh lên sàn nhà, rõ ràng có hơi lạnh lẽo.
“Cô Phỉ Nhi?” Hình Uy nhỏ tiếng hỏi một tiếng, nhưng bên trong không có bất kỳ tiếng đáp trả nào.
Anh ta bật đèn ở cửa lên, bỗng trong căn phòng sáng lên không ít.
Chỉ thấy trong phòng Phỉ Nhi trống không, chăn ga rất ngay ngắn, đồ trang điểm được sắp xếp gọn gàng để trên bàn trang điểm.
Nhìn ra được sáng nay khi Phỉ Nhi ra ngoài thì không có gì khác thường, hơn nữa quần áo và vali của cô ta cũng còn ở nguyên vị trí.
Như thế có thể nói, sự việc mất tích bất ngờ của cô ta là đột nhiên xảy ra, hơn nữa rất khả năng là vì vụ kiện của ông chủ đã thua, cô ta mới không có trở về.
Hình Uy thấy tình huống không ổn, vội xoay người trở lại phòng ăn: “Ông chủ, cô Phỉ Nhi không thấy đâu nữa!”
Bắc Minh Thiện nhíu mày, nhưng không có buông đôi đũa trong tay xuống: “Cậu phái mấy người ra ngoài tìm thử.”
“Thiện, Phỉ Nhi mất tích rồi, lẽ nào con không khẩn trương sao?” Giang Tuệ Tâm đối với thái độ lạnh nhạt này của Bắc Minh Thiện thì thấy hơi không quen.
Phỉ Nhi không được Bắc Minh Thiện chào đón, nhưng cô ta dù sao vẫn là vị hôn thê của anh, đâu thể vị hôn thê của mình mất tích rồi mà cũng không khẩn trương.
Bắc Minh Thiện cầm một viên đậu phộng bỏ vào miệng, sau đó nói: “Dì Tâm, con đường bây giờ cô ta đi đều là do cô ta sắp xếp từ trước. Con phái người ra ngoài tìm cô ta đã coi như tận nhân tận nghĩa với cô ta rồi. Được rồi, con bây giờ không muốn nhắc đến chuyện này nữa.”
Bắc Minh Thiện nói rồi, Giang Tuệ Tâm cũng chỉ không dám hỏi thêm nữa.
Bữa tối này, bầu không khí mặc dù rõ ràng có hơi trầm nặng, nhưng chỉ có Dương Dương trong lòng lại mỉm cười đắc ý.
Cậu nhóc mặc kệ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần là Phỉ Nhi xấu xí chọc lão ba tức giận thì vô cùng vui mừng.
Cô ta ở trong nhà họ Bắc Minh giống như là cái gai trong mắt của Dương Dương, thỉnh thoảng còn bắt tay với bà nội nói mẹ thế này thế kia.
Bây giờ thì tốt rồi, cô ta mất tích thì quan hệ giữa lão ba và với cô ta có thể đứt lại đây.
Cậu nhóc không cần lo lắng có một người mẹ kế xấu xí rồi.
Ăn tối xong, Dương Dương chuồn về phòng ngủ của mình, đóng cửa lại.
Từ trong túi lấy ra một miếng thịt chua ngọt thơm phức, đây là cậu nhóc nhân lúc ba và bà nội không chú ý, ‘chôm’ từ trong đĩa.
“Trái Banh, qua đây chúng ta chúc mừng.” Dương Dương cầm miếng thịt chua ngọt lắc lắc.
“Gâu gâu...” ‘Trái Banh’ vui mừng quẫy quẫy cái đuôi chạy đến bên cạnh Dương Dương.
Nó nhìn thấy thịt, khóe miệng không ngừng chảy nước dãi, đầu cọ cọ vào chân của Dương Dương.
“Nói cho mày một tin tốt, đồ xấu xí mất tích rồi, sau này chúng ta không cần nhìn thấy mặt của cô ta nữa.” Dương Dương nói rồi, cúi người đưa miếng thịt đến trước mắt của ‘Trái Banh’.
‘Trái Banh’ cũng không khách khí, mũi ngửi ngửi, sau đó đớp lấy miếng thịt.
Dương Dương đứng thẳng dậy, cởi giày ra, chân nhỏ hất lên, đôi giày văng ra sàn.
Cậu nhóc bò lên giường lấy điện thoại ra gọi cho Trình Trình: “Alo, nói cho anh một tin tốt...”
Lúc này, ở trong nhà của Lạc Kiều, đèn trên lầu dưới lầu đều sáng trưng.
Trong phòng ăn bày một bàn đồ ăn phong phú. Thậm chí còn có một chai rượu sâm banh.
Hôm nay vụ kiện đầu tiên trong sự nghiệp luật sư của Cố Hạnh Nguyên đã kết thúc trong chiến thắng, Anna và Lạc Kiều tận tâm chuẩn bị bữa tiệc chúc mừng cho cô.
“Phụt...” Vân Chi Lâm mở sâm banh, trừ Trình Trình và Cửu Cửu ra, anh ta rót cho một người một ly đầy.
“Nào, chúng ta chúc mừng Hạnh Nguyên chiến thắng vụ đầu tiên.” Vân Chi Lâm nói rồi thì nâng ly trước.
Lạc Kiều và Anna cũng cầm ly rượu trước mặt lên.