Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 895: Chương 895: Tặng quà lớn




Vân Chi Lâm lấy dây pháo trong túi ra, cẩn thận trải xuôi theo lẵng hoa và thảm đỏ đến cửa quán ăn.

Dương Dương cũng làm theo như vậy, trải xong ở một bên khác.

“Ba Chi Lâm, chỉ có hai dây pháo này thôi à, có phải đơn giản quá rồi không? Hôm nay chính là giáng sinh đó, dù thế nào cũng phải có chút không khí ngày lễ chứ.” Dường như Dương Dương cảm thấy như vậy hơi ít, sau khi nổ ‘lốp bốp’ vài tiếng thì cũng không còn bao nhiêu thú vị nữa rồi.

“Yên tâm đi, chỗ này của ba vẫn còn.” Vân Chi Lâm cười bí hiểm, anh ta cầm điện thoại lên: “Các anh đều chuẩn bị xong rồi chứ? Đợi lát nữa sau khi pháo nổ thì bắt đầu hành động.” Sau khi nói xong, anh ta hài lòng gật đầu.

“Rốt cuộc là cái gì vậy ba nuôi?” Trình Trình cũng không nhịn được tò mò hỏi một câu.

“Đương nhiên phải giữ bí mật, nếu nói ra thì không còn cảm giác mới mẻ nữa rồi. Các con kiên nhẫn thêm mấy phút là biết thôi.”

Bắc Minh Thiện đi đến trước mặt Vân Chi Lâm, giơ tay đấm một phát vào bả vai anh ta: “Từ lúc nào mà anh cũng biết thừa nước đục thả câu rồi, nhưng nhìn ra được anh cũng rất để ý đến chuyện của Anna, xem ra đã đến lúc chuẩn bị làm ông chủ quán ăn này rồi.”

Lời này vừa nói ra, Vân Chi Lâm thì không sao, trái lại khiến mặt Anna hơi đỏ lên.

Cố Hạnh Nguyên đứng ở bên cạnh Anna, nhìn dáng vẻ này của cô ta: “Sao vậy, còn ngượng ngùng, cũng không phải lần đầu không có kinh nghiệm gì. Nhưng mà nói thế nào đây nhỉ, người đàn ông như Chi Lâm đáng để cô nương tựa cả đời.”

Mặt Anna lập tức đỏ bừng.

“Ok, giờ lành đã đến, chuẩn bị vén biển hiệu!” Vân Chi Lâm nói xong, cũng không biết lấy từ đâu ra một một cây gậy trúc gắn hoa màu đỏ trên đầu.

Đồng thời đưa nó cho Anna: “Em là bà chủ của quán ăn này, nên là em đến vén biển hiệu.”

Dưới sự chen chúc của mọi người, Anna đi đến cửa quán ăn.

Chỉ thấy trên cửa lớn có một tấm biển treo ở chính giữa, phía trên dùng một tấm vải đỏ che kín.

Anna giơ cây gậy trúc vô cùng cẩn thận vén tấm vải đỏ kia, lộ ra tấm biển nền đỏ chữ vàng ở bên trong.

“Bếp nhỏ Anna… ừ, cái tên này rất hay, không hề khoa trương, làm nổi bật cảm giác giản dị tự nhiên của món ăn hàng ngày.” Mạc Cẩm Thành gật đầu liên tục.

“Tất cả mọi người đi vào bên trong quán ăn, chuẩn bị đốt pháo rồi.” Vân Chi Lâm nói xong, cầm hai cây hương đã châm lửa, một cây đưa cho Anna, một cây khác đưa cho Cố Hạnh Nguyên.

Nhưng Cố Hạnh Nguyên lại từ chối nói: “Anna châm em không có ý kiến, nhưng em không thể châm. Bên này để anh đến châm mới đúng.” Nói xong, cô đặt lại hương vào trong tay Vân Chi Lâm.

***

Vân Chi Lâm cũng không từ chối, đi châm cùng Anna, hai người mỗi người đốt dây pháo ở một bên.

Trong lúc nhất thời, trên quảng trường trước tổng bộ tập đoàn GT vang lên tiếng pháo nổ, đồng thời tỏa ra mùi hương đặc thù mà dễ chịu của dây pháo. Mọi người núp trong quán ăn, trên mặt đều mang theo nụ cười nhìn ra. Một lát lâu sau dây pháo này mới coi như đốt xong.

“Tất cả mọi người đi ra, tiết mục đặc sắc lập tức diễn ra…” Vân Chi Lâm nói xong thì dẫn đầu mọi người đi ra ngoài.

Sau đó là bọn nhỏ, bọn họ đều vô cùng tò mò với chuyện mới lạ chưa biết. Mọi người lại lần nữa chạy ra thảm đỏ nhìn xung quanh.

“Rốt cuộc có cái gì vậy ba Chi Lâm, sao không nhìn thấy gì hết…” Dương Dương không ngừng nhìn ra xung quanh.

Nhưng mà rất nhanh cậu đã cảm giác thấy trên bầu trời có cái gì rơi xuống.

Cậu còn tưởng là bông tuyết, nhưng rất nhanh đã phát hiện đó là những hạt sáng có màu sắc rực rỡ.

“Ba, mẹ… trên trời có bông tuyết màu sắc rực rỡ rồi…” Cửu Cửu vui vẻ quay người gọi Cố Hạnh Nguyên và Vân Chi Lâm.

Bắc Minh Thiện đi đến trước mặt Cửu Cửu, ôm con bé lên đầu vai mình: “Nhìn lên bầu trời xem có cái gì?”

“Oa! Trên trời nở rất nhiều hoa, thật đẹp…”

Cố Hạnh Nguyên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của con gái: “Đó là dù nhảy.”

Đối mặt với chuẩn bị tỉ mỉ của Vân Chi Lâm, trong lòng Anna rất cảm động. Cho đến bây giờ cô ta chưa từng gặp người đàn ông nào có thể tốn nhiều tâm tư làm nhiều chuyện cho cô ta như vậy.

Lúc này, Mạc Cẩm Thành đi đến trước mặt Anna: “Chúc quán ăn của cô Anna khai trương thuận lợi.”

“Cảm ơn ngài Mạc, ngài đến tham gia là vinh hạnh lớn lao của tôi.”

“Thiện, cậu qua đây.” Mạc Cẩm Thành gọi Bắc Minh Thiện: “Tôi có một suy nghĩ, muốn được Tổng giám đốc tập đoàn GT cậu thông qua.”

Bắc Minh Thiện thản nhiên cười: “Ngài nói thế này chẳng phải là đang đùa giỡn tôi sao, tôi cũng chỉ là đại diện Tổng giám đốc tập đoàn GT mà thôi, ngài mới là Tổng giám đốc thật sự. Cho dù ngài có quyết định gì tôi đều sẽ làm theo.”

“Được, nếu cậu đã nói như vậy, tôi cũng không khách khí.” Nói xong, Mạc Cẩm Thành trở lại trong xe của mình lấy ra một chiếc túi giấy kraft, giao nó cho Anna: “Đây là quà gặp mặt tôi chuẩn bị cho quán ăn của cô khai trương, mong đừng từ chối.”

Mọi người đều dời ánh mắt về phía chiếc túi giấy kraft kia.

Anna mở chiếc túi giấy kraft kia ra, bên trong là một tài liệu đơn giản. Sau khi cô ta xem xong thật sự vui đến rơi nước mắt.

“Hôm nay là ngày tốt đối với cô, khóc cái gì chứ?” Lạc Kiều nói xong thì đến gần nhìn: “Wow, chú Mạc, quà tặng này của chú thật sự rất lớn nha. Chỉ định quán ăn của Anna lo chuyện ăn uống của tập đoàn GT. Nếu như vậy, coi như cô ấy không buôn bán gì, chỉ dựa vào tập đoàn lớn này của các chú là có thể ăn uống không lo. Anna, cô gặp được quý nhân rồi.”

“Ha ha, đừng nói như vậy chứ. Tôi cũng chỉ là mượn hoa hiến Phật thôi. Ý kiến này là của Như Khiết đưa ra. Còn ẩn ý sâu xa trong đó, ha ha… Tôi cũng không cần nhiều lời nhỉ.” Mạc Cẩm Thành cười ha ha, thoáng nhìn qua Dư Như Khiết và Vân Chi Lâm.

Mọi người lập tức hiểu ý.

“Sư phụ, chuyện ngày hôm qua, xem ra hôm nay mang lại tiếng vang không nhỏ. Chúng ta coi như đã đạt được mục đích. Bắc Minh Thị đã có thể rút khỏi võ đài lịch sử này rồi.”

Trên mặt Đường Thiên Trạch không nhịn được dạt dào vui sướng thắng lợi.

Nhưng khi anh ta đang rất vui vẻ, không nhịn được liếc nhìn Lý Thâm đang ngồi trên ghế sofa, chỉ thấy thoạt nhìn ông ta không hề vui vẻ chút nào.

***

So với Đường Thiên Trạch, tâm trạng của Lý Thâm lại không được vui vẻ là mấy.

Có một số người chính là như vậy, dưới tình huống có một mục tiêu, gần như sẽ trút hết tất cả tinh thần và sức lực của mình ra làm. Tưởng tượng sau khi mình đạt được sẽ đắc ý như thế nào.

Nhưng đến cuối cùng có một ngày mục tiêu của mình đã đạt được, lại hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của mình. Ông ta không cảm giác ra được vui sướng ban đầu.

Chỉ giống như một quả bóng da bị xì hơi, tinh thần đều rã rời.

Lý Thâm không còn mục tiêu, thoạt nhìn cả người như già đi mấy tuổi. Trên mặt bàn trước mặt ông ta đã chất đầy báo giấy tạp chí đưa tin chuyện ngày hôm qua.

Cùng lúc đó, trên tivi cũng phát ra tin tức liên quan đến tập đoàn Bắc Minh Thị. Chỉ có điều, trong nơi phát sóng trực tiếp này lại không hề xuất hiện người của nhà họ Bắc Minh.

Chỉ có một đoạn ngắn chiếu hình ảnh Bắc Minh Thiện lái xe ra khỏi khu nhà cũ của nhà họ Bắc Minh, bị đám phóng viên bao vây.

“Hừ hừ… người nhà họ Bắc Minh đều biến thành rùa đen rụt đầu hết rồi à. Hôm qua bọn họ vừa đi con đã phái người theo dõi. Bọn họ không đi đâu khác mà lại trở về khu nhà cũ, sau đó cũng không đi ra nữa.”

Lý Thâm nhìn Bắc Minh Thiện lái xe xông ra khỏi bao vây của đám phóng viên.

“Tắt tivi đi.” Ông ta nói rồi cúi đầu khẽ day day mắt.

Từ sau khi Cố Hạnh Nguyên rời đi, Lý Thâm vẫn chưa nghỉ ngơi. Không phải ông ta không muốn nghỉ ngơi, mà là thật sự không ngủ được.

Toàn bộ buổi tối ông ta đều suy nghĩ rất nhiều chuyện. Ba anh em nhà họ Bắc Minh tụ tập lại với nhau chắc chắn là đang bàn bạc biện pháp đối phó.

Mặc dù tập đoàn Bắc Minh Thị đã bị mình khống chế, nhưng thế lực của nhà họ Bắc Minh cũng không bị cắt giảm bao nhiêu, điểm này ông ta có thể cảm nhận được một cách chân thực.

“Sư phụ, người đã một đêm không nghỉ ngơi, không bằng bây giờ nghỉ ngơi một lát. Chuyện bên phía Bắc Minh Thị để con đi xử lý, đảm bảo sẽ khiến người nhà họ Bắc Minh không thoải mái. Cho dù là lão già Bắc Minh Chính kia cũng tức giận đến độ nhảy ra khỏi mộ phần. Ha ha…”

So với Lý Thâm, Đường Thiên Trạch lại vô cùng hưởng thụ niềm vui sướng của trả thù này mang lại.

Một đêm kia, anh ta vui sướng đến mức không ngủ được. Nhất là nghĩ đến ánh mắt thù hận của Bắc Minh Diệp Long nhìn mình và dáng vẻ kinh ngạc của Bắc Minh Thiện trong tiệc rượu kia.

Nhưng khiến anh ta cảm thấy không cam lòng chính là, Bắc Minh Thiện cũng không xông lên như anh ta dự đoán. Nếu như vậy, anh ta có thể đánh một trận thoải mái với anh rồi.

Cho dù có lẽ không phải đối thủ của anh, nhưng cũng có thể hoàn toàn trút hết ra ngoài.

Từ khi Đường Thiên Trạch và Bắc Minh Thiện gặp lại nhau, bọn họ vẫn chưa từng đánh nhau. Về phần nguyên nhân trong đó, đương nhiên là có rất nhiều.

Nhưng đa số đều liên quan đến Cố Hạnh Nguyên.

Lý Thâm đứng dậy khỏi ghế sofa: “Cậu cũng nghỉ ngơi một lát đi, đã ở cùng tôi cả đêm rồi.”

“Không được sư phụ, con muốn nhân dịp hôm nay nhìn thành quả chiến đấu của chúng ta. Bây giờ mặc dù chúng ta lấy lại được một phần kia của Bắc Minh Diệp Long, nhưng một phần khác của Bắc Minh Thiện vẫn luôn vô cùng quan trọng. Nếu như anh ta ra tay, chỉ sợ chúng ta sẽ rất khó đối phó.”

“Ừm, nếu là như vậy, cậu phải tốn nhiều công sức rồi. Nhưng cũng đừng không để ý đến nghỉ ngơi, cũng không nên làm loại chuyện giết địch một nghìn, tự tổn tám trăm.”

Sau khi Lý Thâm sắp xếp ổn thỏa thì xoay người rời khỏi phòng khách.

*

Tham gia nghi thức khai trương quán ăn của Anna xong, một mình Bắc Minh Thiện trở lại văn phòng của tập đoàn GT.

Tiện tay lật xem báo giấy ngày hôm nay đã được đặt sẵn trên bàn làm việc, tiêu đề bắt mắt trên đó khiến anh lập tức cầm lên, sau đó xé tan.

***

Đối với chuyện của Bắc Minh Thị, Bắc Minh Thiện cảm thấy anh thật sự quá sơ suất rồi.

Vốn nghĩ sau khi Bắc Minh Diệp Long tiếp quản chừng nửa năm, cuối cùng mình có thể hoàn toàn buông xuống tất cả công việc của Bắc Minh Thị. Nhưng không ngờ ngay khi anh vừa buông tay đã xuất hiện chuyện lớn như vậy rồi.

Lý Thâm, Đường Thiên Trạch, vậy mà bọn họ có thể lại bắt lấy lỗ hổng này, nuốt trọn toàn bộ Bắc Minh Thị.

Trước mắt trong tay mình không có vốn, có thể làm gì chống lại bọn họ. Cũng không thể nhờ sự giúp đỡ của tập đoàn GT đoạt lại Bắc Minh Thị lần nữa.

Thật sự không thực tế lắm, dù sao mình cũng chỉ là đại diện Tổng giám đốc mà thôi. Làm như vậy có phần danh bất chính, ngôn bất thuận.

Cho dù là có thể, vậy cũng sẽ là một quá trình dài đằng đẵng. Hơn nữa trong lúc đang vùng vẫy giãy chết, bọn họ có thể sẽ hủy đi Bắc Minh Thị.

Nếu là như vậy, thà rằng để bọn họ nắm giữ Bắc Minh Thị trong tay. Còn mình thì lặng lẽ tìm biện pháp giải quyết, đến lúc đó tiến đánh bất ngờ, đoạt lại chỉ trong một lần.

Đầu tiên, Bắc Minh Thiện nghĩ đến cổ phần trước đó mình vừa mới tung ra. Anh lập tức bắt tay mua lại số lượng lớn.

Nhưng nằm ngoài dự liệu của anh là, không ngờ đa số cổ phần trước đó mình tung ra đã bị mua hết từ sớm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.