Hình Uy chậm rãi đi tới trước mặt tường này, ngẩng đầu nhìn sơn văng khắp nơi, nói: “Lúc đó, tôi đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này”
Hình Uy sắp xếp lại mạch suy nghĩ, nói tiếp: “Cô, cô còn nhớ rõ chuyện năm ấy cậu chủ nhỏ Trình Trình bay đi Úc không? Thật ra, khi đó cậu chủ không tới sân bay tiễn cậu ấy mà đang tập trung vẽ bức tranh này. Thật ra, khi đó cậu chủ muốn tặng bức tranh này cho cô”
Cố Hạnh Nguyên làm sao không nhớ chuyện năm ãy, mình lén dẫn theo Dương Dương lên chuyến bay kia. Khi đó, cô chỉ xuất phát từ bản năng người mẹ của mình, muốn cố gắng ở chung với Trình Trình mới tìm được về một thời gian, không bị người ngoài làm phiên.
Nghe Hình Uy nói, lúc đó Bắc Minh Thiện không tiễn con trai mà tới đây vẽ bức tranh này để tặng cho mình, trong lòng cô lập tức cảm thấy ấm áp, không ngờ lúc đó mình ở trong lòng anh lại có vị trí cao như thế.
Nhưng Cố Hạnh Nguyên rất nhanh lại giấu đi cảm giác ấm áp này của mình, còn hỏi với vẻ vô cảm: “Nếu anh ta chuyên tâm vẽ, sao lại biến thành như vậy?”
Hình Uy thở dài: “Thật ra bức tranh này bị phá hỏng chắc hẳn cũng có liên quan tới tôi.. “
Cố Hạnh Nguyên sửng sốt: “Có liên quan tới anh à?”
Hình Uy khẽ gật đầu: “Nếu tôi không nói cho cậu chủ biết tin tức cậu chủ Diệp Long ở trên cùng chuyến bay với cô, cậu chủ đã không làm như vậy...”
Cố Hạnh Nguyên chậm rãi đi tới trước bức tường, rất muốn chạm nhẹ vào bức tranh đã bị năm tháng phủ bụi, nhưng cô vẫn khống chế được bản thân.
Chỉ là cô còn phát hiện ra trên bức tranh màu sắc sặc sỡ này còn có vài màu sắc không thuộc về nơi đây - một dấu vết màu đỏ đã khô xen lẫn trong sơn.
“Cái này là...” Cố Hạnh Nguyên hỏi.
“Lúc đó cậu chủ nhất thời tức giận, sau đó đánh lên đây và để lại dấu vết” Hình Uy nhìn vệt màu đỏ sậm này.
Cố Hạnh Nguyên đứng ở đây, bản thân giống như trở lại giây phút xảy ra chuyện đó:
Khi Bắc Minh Thiện biết được tin tức mình dẫn theo con và Diệp Long ở cùng ở trên một chuyến bay, trái tim anh bị đả kích lớn tới mức nào.
Mà đả kích này lại chuyển thành cơn giận dữ, chỉ thấy Bắc Minh Thiện vung năm đấm đánh lên bức tranh làm máu bản ra, chảy xuôi theo bức tường, nhuộm đỏ bức tranh vẽ trên tường tường này.
Mắt thấy mà lòng kinh hãi...
“Cạch..” tiếng cửa phòng vừa vang lên, Bắc Minh Thiện đi từ trong phòng ra. Trên gương mặt lạnh lùng, nghiêm nghị của anh lộ ra biểu cảm không giống với lúc mới tới, hình như có phân tâm sự nặng nề.
Trong tay anh còn có thêm một túi tài liệu màu vàng.
Khi anh vừa ra khỏi cửa, lại nhìn thấy bức tranh trên tường đã được mình sai người che, bây giờ lại xuất hiện dưới ánh mặt trời, anh hơi nhíu mày.
Bức tranh đã mấy năm không nhìn thấy này lại cảm giác như mới chỉ hôm qua.
Hình Uy thấy Bắc Minh Thiện đi ra, lập tức trở nên khẩn trương, sắc mặt anh ta thoáng thay đổi.
Anh ta thật sự lo lắng sau khi cậu chủ nhìn thấy được tình cảnh này sẽ nổi giận.
Nhưng ngoài dự đoán của Hình Uy, Bắc Minh Thiện lại giống như không sao cả, vẫn là vẻ mặt vô cảm đi vòng qua sô pha, tới trước mặt Cố Hạnh Nguyên.
Sau đó anh đưa túi tài liệu trong tay đưa tới trước mặt Cô Hạnh Nguyên, vẫn nói với giọng điệu lạnh lùng như trước: “Em ký vào cái này:
Cố Hạnh Nguyên nghi ngờ nhận lấy túi giấy, mở ra và rút một tập tài liệu từ bên trong ra.
Trên giấy trắng không ngờ in mấy chữ thật lớn: Đơn thỏa thuận tặng nhà.
Cô xem tiếp, Bắc Minh Thiện đã ký vào tên của mình trong cột bên A (người tặng).
Cô lại nhìn địa chỉ, chính là viết nơi đây.
Cố Hạnh Nguyên cầm bản thỏa thuận này, tức giận đến mức tay cầm tài liệu không ngừng run rấy. Cô cảm giác mình bị sỉ nhục quá lớn, lại giống như năm đó cô ký vào bản thỏa thuận sinh tử kia vậy.
Cố Hạnh Nguyên nói với Trình Trình: “Con dẫn Dương Dương ra ngoài chơi trước đi, mẹ muốn nói vài lời với ba con”
Trình Trình cũng phát hiện ra, từ giây phút Dương Dương kéo tấm vải làm bức tranh kia xuất hiện, bầu không khí ở đây đã bắt đầu thay đối. Mãi đến khi ba xuất hiện, bâu không khí ở đây càng căng thẳng hơn.
Cậu đáp một tiếng, kéo bàn tay nhỏ bé của Dương Dương: “Chúng ta ra ngoài chơi đi. Mẹ có chuyện muốn nói với ba”
Dương Dương cũng không phải là kẻ có dây thần kinh lớn như vậy, cậu cũng thức thời đi theo Trình Trình ra ngoài.
Thấy đám trẻ đều ra ngoài, gương mặt xinh xắn của Cố Hạnh Nguyên. căng ra, con sư tử nhỏ trong lòng cô đã phát uy rồi.
Cô trừng mắt nhìn Bắc Minh Thiện: “Hôm nay anh dẫn chúng tôi tới đây làm gì? Là muốn dùng bức tranh này làm tôi cảm động, hay dùng một căn nhà để giữ tôi lại?”
Nghe Cố Hạnh Nguyên nói vậy, trong lòng Hình Uy lập tức kinh ngạc. Còn không chờ Bắc Minh Thiện mở miệng, anh ta vội vàng xua tay giải thích:
“Cô ơi, cô hiểu nhầm rồi. Sau khi xảy ra chuyện, bức tranh này đã bị cậu chủ bảo người dùng vải che đi, mãi đến vừa cậu chủ nhỏ Dương Dương không cẩn thận kéo mảnh vải xuống, nó mới lại thấy ánh mặt trời đấy.
Cố Hạnh Nguyên giơ bản thỏa thuận tặng nhà lên trước mắt anh ta: “Hình Uy, anh không cần nói hộ cho anh ta. Nếu nói bức tranh kia là ngoài ý muốn, cái này lại là gì?”
Hình Uy liếc nhìn, nói: “Cô, thật ra cái này cũng là do cậu chủ chuẩn bị tặng cô lúc đó”
“Ha... Ha..” Cố Hạnh Nguyên cười khan vài tiếng.
Cô quay đầu nhìn Bắc Minh Thiện: “Anh thật sự làm tôi không thể không bội phục được. Mấy ngày nữa anh sẽ cưới Phỉ Nhi về nhà, sau đó lại thu xếp cho tôi ở đây. Anh tính toán như vậy không tệ đâu, đây là cờ đỏ trong nhà chưa đổ, cờ màu bên ngoài đã bay phất phới à. Trước đó còn có một Tô Ánh Uyển. Nhưng bất kể trước kia hoặc sau này anh có bao nhiêu cờ màu, tôi nói cho anh biết. Tôi sẽ không làm cờ màu để anh giấu, sẽ không bao giờ! Còn về bản thỏa thuận này của anh, ai thích kỳ thì anh đi mà tìm người đó!”
Cố Hạnh Nguyên nói xong, ném mạnh bản thỏa thuận lên trên người Bắc Minh Thiện, sau đó quay đầu đi ra ngoài cửa.
Cố Hạnh Nguyên tức giận xông ra khỏi phòng khách.
Bây giờ đang giữa trưa, ánh nắng gắt chiếu tới làm cô có phần không mở nổi mắt.
“Trình Trình, Dương Dương... Cô gọi tên đám trẻ.
“Tới đây, tới đây... Dương Dương chạy vội từ hồ phun nước phía đối hiện với cửa tới. Phía sau cậu nhóc chính là Trình Trình đang đi theo không nhanh không chậm.
Không bao lâu, Dương Dương đã chạy tới bên cạnh Cố Hạnh Nguyên, hưng phấn nói với cô: “Mẹ, trong hồ kia có không ít cá nhé, có đủ hoa văn đỏ và trắng. Hôm nay không cầm theo cần câu tới đây, nếu không chắc chắn có thế câu được mấy con về ăn”
Lúc này Cố Hạnh Nguyên còn đang tức giận, trừng mắt với Dương Dương: “Ăn gì mà ăn, về nhà với mẹ!”
Dương Dương lập tức sợ đến mức rụt cổ lại, trong lòng bắt đầu tính toán: Mẹ làm sao thế? Chẳng qua chỉ muốn câu một con cá, có cần nổi nóng với mình như vậy không...
Nếu mẹ muốn đi thì đi theo thôi. Cậu nhóc vội vàng nắm lấy một tay của Cố Hạnh Nguyên, đi theo tới cổng lớn.
Lúc này, Trình Trình cũng đi theo sau, năm một tay khác của Cố Hạnh Nguyên. Cậu nhóc không nói gì, cũng không có hỏi gì. Cậu nhóc thấy vẻ mặt mẹ như vậy, không cần hỏi cũng biết lại tranh cãi âm ï với ba rồi.
Hình Uy thấy vẻ mặt Cố Hạnh Nguyên cau có dẫn theo đám trẻ đi về phía cổng lớn, khẽ hỏi Bắc Minh Thiện một câu: “Cậu chủ, cô dẫn theo hai cậu chủ nhỏ đi rồi. Có cân tôi cướp chúng về không?”
Mặt Bắc Minh Thiện cũng cau có: “Không cân đuổi theo, lái xe tới tập đoàn.” Anh nói xong lại đi tới chiếc xe đậu ở cửa hiên.
Sau khi Hình Uy đáp một tiếng, ngồi xốm xuống nhặt bản thỏa thuận tặng nhà bị Cố Hạnh Nguyên ném vào trên người Bắc Minh Thiện, đang rơi rải rác trên sàn nhà, nhét vào trong túi giấy và mang theo bên người.
Sau đó, anh ta vội vàng chạy tới trước mặt Bắc Minh Thiện, mở cửa xe ra. Đợi sau khi Bắc Minh Thiện lên xe, anh ta mới đóng chặt cửa xe lại.
Sau khi Hình Uy lái xe ra khỏi cổng lớn, mới đi không xa đã nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên dẫn theo hai đứa trẻ bước nhanh bên trái đường.
Anh giảm tốc độ xe xuống, quay kính xuống và nói với Cố Hạnh Nguyên: “Cô ơi, bây giờ ngoài trời nóng như vậy, phải mất một đoạn đường mới tới trong thành. Cô lên xe đi, tôi đưa mọi người theo.”
Cố Hạnh Nguyên liếc nhìn Hình Uy, nhưng vẫn không hề dừng lại: “Không cần đưa chúng tôi đi. Anh cứ lái xe chở chủ anh đi tìm cờ màu của anh ta đi:
Hình Uy hơi lúng túng, nhìn Bắc Minh Thiện xuyên qua kính chiếu hậu, chỉ thấy anh nhắm mắt ngả người trên ghế như đang đang nhắm mắt dưỡng
thần.
Không có cách nào, cậu chủ không lên tiếng bảo dừng xe, mình cũng không dám tự động dừng lại.
Chuyện này vốn là chuyện nhà của cậu chủ, mình làm một cấp dưới không có quyền cũng không có năng lực can thiệp vào.
Hình Uy đành phải nhìn về phía Cố Hạnh Nguyên nói: “Cô ơi, vậy chúng tôi đi trước đây. Trên đường cô dẫn theo cậu chủ nhỏ về phải chú ý an toàn đấy”
Hình Uy nói xong giãm chân ga, chiếc xe rất nhanh lại biến mất ở cuối con đường.
Nhìn chiếc xe đi xa, Dương Dương nhìn con đường trước mắt không thấy điểm cuối và thành phố với những tòa nhà cao tầng mọc lên như rừng ở phía xa. Cậu có hơi mệt, đi không nổi: “Mẹ, sao không để chủ đầu bếp chú đưa chúng ta về chứ? Cả đoạn đường dài như vậy, chúng ta phải đi tới khi nào mới xong đây...”
Mặt Bắc Minh Thiện cũng cau có: “Không cân đuổi theo, lái xe tới tập đoàn.” Anh nói xong lại đi tới chiếc xe đậu ở cửa hiên.
Sau khi Hình Uy đáp một tiếng, ngồi xốm xuống nhặt bản thỏa thuận tặng nhà bị Cố Hạnh Nguyên ném vào trên người Bắc Minh Thiện, đang rơi rải rác trên sàn nhà, nhét vào trong túi giấy và mang theo bên người.
Sau đó, anh ta vội vàng chạy tới trước mặt Bắc Minh Thiện, mở cửa xe ra. Đợi sau khi Bắc Minh Thiện lên xe, anh ta mới đóng chặt cửa xe lại.
Sau khi Hình Uy lái xe ra khỏi cổng lớn, mới đi không xa đã nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên dẫn theo hai đứa trẻ bước nhanh bên trái đường.
Anh giảm tốc độ xe xuống, quay kính xuống và nói với Cố Hạnh Nguyên: “Cô ơi, bây giờ ngoài trời nóng như vậy, phải mất một đoạn đường mới tới trong thành. Cô lên xe đi, tôi đưa mọi người theo.”
Cố Hạnh Nguyên liếc nhìn Hình Uy, nhưng vẫn không hề dừng lại: “Không cần đưa chúng tôi đi. Anh cứ lái xe chở chủ anh đi tìm cờ màu của anh ta đi:
Hình Uy hơi lúng túng, nhìn Bắc Minh Thiện xuyên qua kính chiếu hậu, chỉ thấy anh nhắm mắt ngả người trên ghế như đang đang nhắm mắt dưỡng thần.
Không có cách nào, cậu chủ không lên tiếng bảo dừng xe, mình cũng không dám tự động dừng lại.
Chuyện này vốn là chuyện nhà của cậu chủ, mình làm một cấp dưới không có quyền cũng không có năng lực can thiệp vào.
Hình Uy đành phải nhìn về phía Cố Hạnh Nguyên nói: “Cô ơi, vậy chúng tôi đi trước đây. Trên đường cô dẫn theo cậu chủ nhỏ về phải chú ý an toàn đấy”
Hình Uy nói xong giãm chân ga, chiếc xe rất nhanh lại biến mất ở cuối con đường.
Nhìn chiếc xe đi xa, Dương Dương nhìn con đường trước mắt không thấy điểm cuối và thành phố với những tòa nhà cao tầng mọc lên như rừng ở phía xa. Cậu có hơi mệt, đi không nổi: “Mẹ, sao không để chủ đầu bếp chú đưa chúng ta về chứ? Cả đoạn đường dài như vậy, chúng ta phải đi tới khi nào mới xong đây...”
Cố Hạnh Nguyên liếc nhìn Dương Dương: “Nếu con ngại mệt, con lại đuổi theo xe, bảo bọn họ đưa con về đi”
”... Dương Dương mím môi không nói gì nữa.
Lại đi thêm một đoạn đường, cơn giận của Cố Hạnh Nguyên cũng gân hết. Cô cúi đầu nhìn hai đứa con trai đang dắt trong tay, cảm thấy thái độ vừa rồi của mình với chúng có phải quá hung dữ không?
Cô dừng lại, ngồi xốm xuống nhìn hai đứa trẻ: “Xin lỗi các bảo bối, vừa rồi mẹ đang tức giận, có phải dọa bọn con sợ hay không?”
Trình Trình lắc đầu: “Mẹ, thật ra ba không phải như mẹ nghĩ đâu. Bà cô bị bệnh, nhà của bà cô bị cháy, ba chắc chắn sẽ có chút phiền lòng. Mẹ vẫn đừng làm ba tức giận nữa”
Cố Hạnh Nguyên nhẹ nhàng xoa đầu Trình Trình: “Bảo bối không cân lo lắng về ba và mẹ đâu. Chuyện của ba mẹ, ba mẹ sẽ xử lý tốt”
Dương Dương vỗ vào ngực nhỏ của mình: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm. Bất kể lão ba chim chết có bắt nạt mẹ thế nào, con đều sẽ đứng ở bên phía mẹ”
Cậu nhóc nói tới đây, gương mặt nhỏ nhắn lại lộ vẻ khổ sở: “Mẹ, nhưng bây giờ con đã sắp không đi nổi nữa rồi.. “
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười, dùng ngón tay quệt qua mũi nhỏ của Dương Dương: “Mẹ đã biết sau những lời dỗ ngon dỗ ngọt của con sẽ che giấu một kế nhỏ mà. Được rồi, mẹ biết con không đi nổi nữa, đẻ mẹ tới cõng con được không”
Cô nói xong xoay người, quay lưng về phía Dương Dương: “Còn không mau lên đi”
Dương Dương toét miệng cười, cơ thể nhỏ bé nhảy lên trên lưng của Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên cõng Dương Dương, nắm bàn tay nhỏ bé của Trình Trình và nhìn cậu: “Mẹ cõng Dương Dương một lát rồi lại cõng con nhé”
Trình Trình lắc đầu: “Mẹ, con không mệt”
Dưới nắng gắt giữa trưa, hai người một lớn một nhỏ đang đi trên con đường ngoằn ngèo từ trong núi xuống dưới chân núi.
Cây xanh bên đường bị gió thổi phát ra từng tiếng xào xạc, thỉnh thoảng có chút bóng râm cũng có thể mang đến cho bọn họ chút bóng mát.
Lúc này, có một triếng xe RV màu trắng lái từ trên đỉnh núi xuống.
Sau khi lao nhanh qua Cố Hạnh Nguyên, chiếc xe giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại ở chỗ trước bọn họ hai trăm mét.
Sau khi cửa xe mở ra, mui xe cũng được mở ra.
Có một người đàn ông với dáng vẻ tao nhã bước từ trong xe ra.
Dáng người chữ T với tỷ lệ vàng và đôi chân thon dài của anh ta đặc biệt thu hút người khác, bộ vest ôm gọn lấy cơ thể càng làm anh ta trở nên quý phái và lịch lãm hơn.