Thôi bỏ đi, bây giờ cũng không quan tâm hành động này của anh là xuất phát từ nguyên nhân gì, mình cứ coi như là sớm thực hiện nghĩa vụ của một người vợ đi.
Trong lúc mà Phỉ Nhi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng hết tất cả, Bắc Minh Thiện lại đưa tay ra kéo chặt lấy cánh tay của cô ta, sau đó mang theo chút khẩn trương mà nói: “Ở dưới lầu cháy rồi, nhanh chóng rời khỏi nơi này đi”
Vừa nghe thấy hỏa hoạn, Phỉ Nhi lập tức bị hù dọa cho ngốc luôn, lửa đổi với cô ta mà nói có dấu ấn sâu sắc hơn so với người bình thường, cũng là bởi vì lửa cho nên mới khiến cô ta có dung mạo như hiện tại.
Cũng bởi vì lửa cho nên Bắc Minh Thiện mới đối xử với cô ta tốt hơn trước kia, quan tâm hơn.
Bởi vì lửa mà xui xẻo, bởi vì lửa mà hạnh phúc.
Nhưng mà hiện tại, trong lúc đã chuẩn bị hết tất cả các bước, vậy thì tại sao lại phải xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như thể này?
Sắc mặt Phỉ Nhi trắng như tờ giấy, ánh mắt của cô ta trở nên đông cứng, cả thân thể cũng giống như là trái banh xì hơi mà nằm xui lơ ở trên giường.
Sau đó, trong lúc vô thức, Phỉ Nhi và Bắc Minh Thiện đi ra khỏi phòng ngủ thì nhìn thấy bậc cầu thang đã bị thiêu cháy, làn sương mù màu trắng mang theo một mùi gay mũi từ tầng một bay thẳng lên trên tầng hai.
Tiêu rồi, tất cả đều đã tiêu hết rôi!
Phỉ Nhi nghĩ đến đây, cô ta cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, cả người của cô ta đêu mềm oặc ở trong lòng của Bắc Minh Thiện.
Lúc Phỉ Nhi tỉnh lại lân nữa thì phát hiện mình đã nằm trong một căn phòng lạ lẫm.
Tường sơn màu trắng, làm cho căn phòng này trông sạch sẽ và thanh lịch hơn, một chiếc đèn kiểu cũ đặt ở trên cái tủ đầu giường, tản ra ánh sáng ấm áp.
Bố cục ở trong phòng vô cùng đơn giản, một cái giường, một cái bàn làm việc, và một cái tủ treo quần áo.
Rốt cuộc ở đây là ở đâu vậy?
Đột nhiên đầu đau đớn, cô ta cúi đầu xuống, hai tay xoa xoa huyệt thái dương.
Chợt nhìn thấy quần áo ở trên người của mình đã không phải là bộ quân áo kia nữa, mà là một cái áo sơ mi của đàn ông rộng rãi màu xanh dương.
Phi Nhi ở bên ngoài một thời gian dài, có thể nói là hiểu biết tương đối nhiều.
Từ hoa văn tinh tế và tay nghề điêu luyện của chiếc áo sơ mi này cũng có thể nhìn ra được nó được làm bởi một nghệ nhân nổi tiếng, hơn nữa trên ống tay áo còn được thêu một chữ “V” bằng chỉ vàng.
*V” Lúc Phỉ Nhi nhìn thấy cái chữ này thì lập tức sửng sờ, cô ta biết rất rõ ràng con chữ này đại biểu cho một người đàn ông, một người đàn ông khiến cho cô ta yêu và hận.
Cũng là bởi vì người đàn ông này, cho nên mới khiến cho cô ta biến thành cái dạng này...
“Cốc cốc cốc..” Âm thanh gõ cửa vang lên.
Phỉ Nhi vội vàng sửa sang mình một chút, sau đó nói một tiếng: “Mời vào”
Cửa phòng được mở ra, Hình Uy đi về phía trước một bước, nhìn Phỉ Nhi đang ngồi ở trên giường, hơi gật đầu rồi nói: “Cô Phỉ Nhi, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, chủ tử đang ở dưới nhà ăn, cũng chỉ có thiếu một mình cô”
Phỉ Nhi cũng gật đầu đáp lại: “Được rồi, tôi đi xuống ngay đây, anh chờ tôi một lát đi”
“Được rồi” Hình Uy nói xong thì lui về phía sau một bước, tiện tay nhẹ nhàng đóng cửa lại một lần nữa.
Phỉ Nhi vội vàng tìm kiếm quần áo của mình ở trên giường, nhưng mà quần áo đã bị lấy đi rồi.
Cô ta đành phải mặc cái áo sơ mi này, vẫn may là vừa đủ dài, ngay lưng có một cái túi, cũng có thể được xem như là cái váy liền.
Cô ta có chút ngượng ngùng mở cửa ra.
Hình Uy vẫn còn đang đứng chờ ở cửa.
Cô ta kéo ống tay áo của Hình Uy, nhỏ giọng nói: “Quân áo của tôi đâu rồi”
“Là như thể này, quân áo của cô đã được giặt xong rồi, có điều là điều kiện ở đây có hạn, vẫn còn chưa khô, cho nên chủ tử đã giúp cô thay quân áo dự phòng của anh ấy” Hình Uy nói.
Phỉ Nhi giật mình, gương mặt lập tức đỏ lên, hơi cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Hóa ra là do anh ãy đã thay quần áo cho tôi”
Hình Uy nghe xong thì lông mày giật một cái, xem ra là cô Phỉ Nhi đã hiếu lâm rồi, anh ta vội vàng giải thích nói: “Cô Phỉ Nhi, cô đừng hiểu lầm, không phải là do chủ tử đã thay cho cô đâu, mà là anh ấy đã kêu cô Cố thay cho cô đó”
“Là như vậy à..” Phỉ Nhi nghe xong là Cố Hạnh Nguyên thay cho mình, lập tức mất mát không ít.
Cố Hạnh Nguyên, lại là Cố Hạnh Nguyên. Hai ngày gân đây, người phụ nữ này cùng với con của cô ta đã khiến cho mình trở thành trò cười nhiêu lần.
Nghĩ đến đây, Phỉ Nhi lại cảm nhận được một tia bất an, bởi vì Cố Hạnh Nguyên đã thay quân áo cho mình, có lẽ đã nhìn thấy được hình ảnh không chịu nổi của mình.
Không biết là cô ta có cười nhạo mình hay không, có làm quá mọi chuyện lên rồi nói xấu mình ở trước mặt của anh Bắc Minh Thiện hay không.
“Cô Phi Nhi, cô Phỉ Nhi?” Hình Uy nhìn bộ dạng trở nên có chút mất tự nhiên của cô ta.
Phỉ Nhi nhanh chóng che giấu lại, bàn tay nhỏ nhắn vuốt vuốt phần bụng của mình, nhìn Hình Uy mỉm cười nói: “Không có gì đâu, bây giờ tôi đói bụng lắm, không muốn đế Thiện chờ chúng ta lâu quá”
Hình Uy nhẹ nhàng gật đầu, quay người dẫn theo Phi Nhi xuống phòng ăn.
“Em đã xuống rồi đó à, thân thể có cảm thấy có chỗ nào không ổn hay không?” Bắc Minh Thiện nhìn Phỉ Nhi rồi hỏi.
Phi Nhi mỉm cười: “Sức khỏe của em rất tốt, chắc có thể là do ngày hôm qua khói bay vô cho nên choáng, em còn phải cảm ơn là anh đã cứu em
nữa, nếu không thì chắc có lẽ là em sẽ không có mặt ở đây”
Bắc Minh Thiện nhẹ gật đầu, tiện tay chỉ vào vị trí đối diện của anh: “Em ngôi đó ăn đi”
Phỉ Nhi nhẹ nhàng gật đầu, Hình Uy cũng thuận thế kéo cái ghế ở vị trí đối diện của Bắc Minh Thiện ra cho cô ta ngồi xuống.
Phỉ Nhi mỉm cười nhìn Bắc Minh Thiện phong nhã uống nước trái cây.
Nhưng mà sau đó cô ta đảo mắt liên nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên ngôi ở bên cạnh của anh, trong lòng chợt cảm thấy có chút không thoải mái, vị trí ở bên cạnh của Bắc Minh Thiện hẳn là thuộc về mình mới đúng.
Mặc dù trong lòng rất rất rất không nguyện ý, nhưng mà cô ta vẫn duy trì nụ cười như cũ, nhẹ nhàng gật đầu với Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên cũng nhẹ nhàng gật đầu đáp lễ với cô ta.
“Thiện, không ngờ là quân áo của anh, em lại mặc vừa người như thế, đặc biệt là logo được thêu ở trên cổ tay áo”
Phỉ Nhi nói xong thì lại đứng dậy xoay một vòng ở trước mặt của Bắc Minh Thiện, còn cố ý lắc lư chữ ”V” ở trước mặt của anh.
Bắc Minh Thiện hơi nhíu mày lại, trên mặt lộ ra một chút không kiên nhân: “Vừa người thì em cứ mặc đi, cũng không cần phải trả lại cho anh đâu”
Phi Nhi bỗng nổi cơn thịnh nộ sau khi nghe thấy câu nói đó, cô ta bỏ qua biểu cảm không vui ở trên mặt của Bắc Minh Thiện, cô ta rõ ràng cảm thấy Bắc Minh Thiện có thể như vậy hoàn toàn là bởi vì người phụ nữ đang ngồi ở bên cạnh của anh... Cố Hạnh Nguyên.
Phỉ Nhi mập mờ liếc nhìn Bắc Minh Thiện một cái, ra vẻ giận dỗi: “Hứ, quần áo của anh mà còn cần phải trả lại hả, qua mãy ngày nữa là chúng ta sẽ cử hành hôn lễ, sau đó không chỉ riêng quần áo này đâu, ngay cả anh cũng là của em nữa”
Nói xong, cô ta đỏ mặt che miệng nở nụ cười: “Nhưng mà trước tiên thì em vẫn phải nên cảm ơn anh”
Nhìn dáng vẻ lả lơi liếc mắt đưa tình của Phỉ Nhi ở trước mặt của Bắc Minh Thiện, trên gương mặt xinh đẹp của Cố Hạnh Nguyên lúc đỏ lúc trắng, trong lòng của cô có một loại cảm giác không được tự nhiên không thể nói thành lời.
Sau khi cô vội vàng uống xong ly nước trái cây của mình, nhẹ nhàng bỏ cái ly xuống, phân thức ăn còn lại thì vẫn còn nguyên ở trong khay: “Tôi đã ăn xong rồi, các người chậm rãi dùng bữa đi” Nói xong thì đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi ra khỏi phòng ăn.
“Mẹ muốn đi đâu vậy?” Trình Trình vội vàng đi theo cô ra ngoài.
Dương Dương nhìn thấy thế thì cũng vội vàng quơ lấy chiếc bánh quy, tiếp theo nhảy xuống cái ghế, nhanh chóng chạy ra bên ngoài, Bối Lạp cũng lắc lư cái đuôi rồi chạy theo.
Trước khi đi ngang qua mặt của Phỉ Nhi, Dương Dương còn cố ý làm một cái mặt quỷ với cô ta.
Bởi vì Dương Dương ghét nhất chính là Phỉ Nhi mắt đi mày lại với ba người chim ở trước mặt của mẹ và cậu, mà dù cậu cũng ghét ba người chim muốn chết đi được.
Nhưng mà cũng không có cách nào khác, con không thể chê “ba” xấu, chó không thể chê chủ nghèo mà.
Bắc Minh Thiện nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đứng dậy đi khỏi, anh cũng không đuổi theo ra ngoài.
Anh đương nhiên biết hành động không có lịch sự đó của cô là bởi vì cái gì.
Anh lập tức trừng mắt nhìn Phỉ Nhi một chút: “Em đứng đây xoay cái gì mà xoay, làm cho người ta hoa mắt, còn không mau ăn cho nhanh đi”
Phỉ Nhi thấy Cố Hạnh Nguyên đã đi rồi, mục đích của mình đã hoàn thành, có nghe thấy tiếng quát lớn của Bắc Minh Thiện thì cũng đành chấp nhận.
Yên tĩnh ngồi đối diện của Bắc Minh Thiện, trong lòng đắc ý ăn bữa sáng.
Hình Uy đứng ở bên cạnh của Bắc Minh Thiện, nhìn Cổ Hạnh Nguyên mang theo bọn nhỏ đi ra ngoài, đối mặt với Phỉ Nhị, anh ta cũng không muốn phải đứng ở đây.
Thế là bước về phía trước hai bước, xoay người lại nhỏ giọng nói ở bên tai của Bắc Minh Thiện: “Chủ tử, tôi muốn đi xem tình huống ở bên ngoài một chút”
Bắc Minh Thiện nhẹ nhàng gật đầu: “Nhất định phải cẩn thận, chú ý an toàn”
“Tôi hiểu rồi, chủ tử” Hình Uy nói xong thì cũng đi ra ngoài.
Ở trong phòng khách, Cố Hạnh Nguyên đang ở trên ghế sofa.
“Mẹ ơi, có phải là mẹ đang tức giận hay không?” Trình Trình đứng ở bên cạnh của cô, đôi mắt to ngập nước khẩn trương nhìn cô.
Không đợi Cô Hạnh Nguyên nói chuyện, Dương Dương cầm cái bánh quy đáp lời lại: “Cái đó còn cân phải nói nữa hả, cậu cứ nhìn cái người quái dị kia đi, cứ lắc lư ở trước mặt của ba người chim, lắc qua lắc lại, trông cứ như là con tắc kè vậy á”
Cố Hạnh Nguyên nhìn Dương Dương vừa nói vừa khoa tay múa chân, tâm trạng không tốt đã bị cậu đùa nghịch trong nháy mắt liền dễ chịu hơn rất nhiều.
Nhưng mà cô vẫn đánh vào mông của Dương Dương một cái, sau đó mặt nghiêm lại la cậu: “Không cho phép con nói xấu người khác, cái thằng nhóc con chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, hôm qua đánh con vì cái gì, không phải là chuyện con nói chuyện không biết suy nghĩ à”
Dương Dương một mặt oan ức, vuốt vuốt cái mông nhỏ của mình, mặc dù là ngày hôm qua đã chườm đá cho bớt sưng, nhưng mà vẫn còn hơi đau.
“Mẹ à, con trút giận cho mẹ còn sai nữa hả?”
Cố Hạnh Nguyên nhìn dáng vẻ bĩu môi của Dương Dương, sắc mặt dịu đi một chút, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của cậu: “Con trút giận thay cho mẹ, mẹ cảm ơn con, nhưng mà con không thể tùy tiện nói xấu người khác được, đứa bé như thế này sẽ không có người nào thích đâu, con có biết chưa?”
Dương Dương nhẹ nhàng gật đầu: “Mẹ, con đã biết rôi ạ” Nói xong, cậu duỗi bàn tay nhỏ ra: “Mẹ, mẹ vẫn còn chưa ăn điểm tâm xong, cái này là của con mang ra cho mẹ”
“Dương Dương ngoan quá, mẹ ăn no rồi, cái này con với Trình Trình ăn đi”
Dương Dương nghe xong thì liên vui vẻ ghê gớm, trong lúc vừa mới bẻ cái bánh quy ra một nửa chia cho Trình Trình, cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy Hình Uy đang bước ra từ trong phòng ăn: “Chú đầu bếp, chú đang muốn đi đâu vậy ạ?”
Hình Uy chỉ vào cửa hầm: “Chú đi ra ngoài xem tình huông ở bên ngoài một chút”
Dương Dương nghe xong thì liên chạy chậm mấy bước đi tới ôm đùi của Hình Uy, trưng ra một bộ mặt trong lòng đầy mong chờ: “Dẫn cháu ra ngoài với, có được hay không? Ở đây muốn nổi mốc luôn rồi”
“Cái này..” Hình Uy lộ ra vẻ khó xử, thế là anh ta ném ánh mắt cần giúp đỡ về phía Cố Hạnh Nguyên, hi vọng là cô có thể nói một câu.
Thật ra thì Cố Hạnh Nguyên cũng không muốn ở đây, có lẽ là bởi vì do Phỉ Nhi.
Cô đi đến trước mặt của Hình Uy, cúi đầu trừng mắt liếc Dương Dương: “Dương Dương, buông ra đi, không cho phép con quấn lấy chú Hình Uy”
Sau khi kéo Dương Dương ra rôi thì áy náy cười một tiếng với Hình Ủy, sau đó như là có điều suy nghĩ mà nói: “Thật ra thì tôi cũng muốn đi ra ngoài hít thở không khí, mặc dù ở đây cái gì cũng có, nhưng mà ở một thời gian dài rôi cũng có lúc chịu không được”
Lông mày của Hình Uy hơi nhíu lại một chút, đương nhiên là anh ta hiểu được cảm nhận lúc này của Cố Hạnh Nguyên, có điều là bây giờ hoàn toàn không biết gì về tình huống ở bên ngoài, nếu như xảy ra chuyện gì thì sao mình có thể nói lại với chủ tử được đây.
Cố Hạnh Nguyên nhìn bộ dạng do dự của Hình Uy, cũng có thể đoán được là anh ta đang lo lắng cái gì.
Cô mỉm cười: “Anh yên tâm đi, chúng tôi sẽ đi theo anh vào con đường hầm, nếu như có nguy hiểm gì thì chúng tôi sẽ trở về là được rồi, cho dù có đi ra ngoài thì chúng tôi cũng chỉ hoạt động thân thể ở bên ngoài một chút mà thôi”
Cố Hạnh Nguyên nói xong thì lại chỉ chỉ về phía Bối Lạp: “Anh nhìn Bối Lạp xem, cả một đêm rồi nó vẫn còn chưa đi tiểu tiện, vậy thì Bắc Minh Thiện còn không biết phải đối phó với nó như thế nào”
“Ô..” Giờ phút này Bối Lạp cũng mang theo một bộ dạng bất đắc dĩ mà ai oán một tiếng.