Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 986: Chương 986: Vô cùng cảm khái




Cô chẳng thèm hỏi đã bảo nhân viên gói lại.

Không ngờ sau khi cầm về, bọn trẻ vừa mặc vào đã làm cô ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.

“Các con yêu, các con mặc vào thật sự quá đẹp, có thể đi trên thảm đỏ ở Paris rồi.” Cố Hạnh Nguyên ôm hai đứa trẻ vào lòng.

Thấy một bé thì thích thú, còn bé kia cũng không ghét bỏ như mọi khi.

*

Bữa tiệc cuối năm của tập đoàn Bắc Minh thị đang dần bắt đầu.

Trong đại sảnh tầng cao nhất khách sạn Daredevil Empire đã có không ít khách mời tới dự.

Hôm nay Bắc Minh Diệp Long mặc một bộ đồ rất bắt mắt, bộ vest trơn màu đỏ sậm này đã trở thành tiêu điểm ở đây.

Là ông chủ, anh gần như chào hỏi tất cả khách mời tới tham dự.

Dù gì đây cũng là lần đầu tiên anh xuất hiện trước mặt đồng nghiệp với tư cách tổng giám đốc Bắc Minh thị, tất nhiên phải ăn mặc sao cho thật nổi bật.

Đường Thiên Trạch làm trợ lý, tất nhiên cũng không nhàn rỗi, anh ta phụ trách đứng trước cửa đại sảnh, tiếp đón các vị khách tới dự, rồi dẫn họ tới trước mặt Bắc Minh Diệp Long.

“Diệp Long, sao chú hai con vẫn chưa tới, con có chắc là đã đưa thư mời cho chú ấy chưa?” Bắc Minh Triều Lâm đi tới bên cạnh con trai hỏi.

Không phải ông muốn gặp Bắc Minh Thiện, nhưng nói thế nào thì từ khi anh rời khỏi Bắc Minh thị gần như không còn tin tức gì, nhất là lần trước nghe nói anh sắp vào tù, ông làm anh cả tất nhiên sẽ có chút nhớ nhung.

Cũng may sau đó lan truyền tin tức, Bắc Minh Thiện được hoãn thi hành án, lúc này tim ông mới bình ổn trở lại.

Nên mời Bắc Minh Thiện tới dự tiệc cuối năm của Bắc Minh thị, cũng là ý của Bắc Minh Triều Lâm.

***

Bắc Minh Diệp Long nhìn đồng hồ trên cổ tay, lúc này kim giờ đã tới gần 10 giờ rồi, bữa tiệc đã sắp chính thức bắt đầu.

Anh gọi Hình Uy tới: “Chú hai vẫn chưa tới, chúng ta có cần gọi hỏi chú ấy thử không?”

Nói thật, giờ Hình Uy cũng không biết ông chủ đang ở đâu.

Sáng nay lúc anh ra ngoài, thấy ông chủ đi cùng Cố Hạnh Nguyên và ba đứa trẻ.

Để mình Anna đi tới nhà hàng.

Nhưng trong lòng anh vẫn không chắc lắm: “Cậu Diệp Long, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm ở bên ông chủ của tôi, bọn họ sẽ không tới trễ đâu.”

Bắc Minh Diệp Long nghe vậy thì gật đầu không truy hỏi nữa.

“Các vị quan khách, các vị tổng giám đốc doanh nghiệp lớn, tiệc cuối năm của tập đoàn Bắc Minh thị chính thức bắt đầu...”

Lúc này, Đường Thiên Trạch cầm micro lớn tiếng tuyên bố.

“Bốp bốp...” Một tràng tiếng võ tay vang lên.

“Tiếp theo, mời tổng giám đốc Bắc Minh thị - anh Bắc Minh Diệp Long lên phát biểu.”

Tiếng vỗ tay lại vang lên.

Đường Thiên Trạch cầm micro đi tới bên cạnh Bắc Minh Diệp Long, rồi đưa cho anh ta.

Bắc Minh Diệp Long nhìn mọi người, liên tục gật đầu ra hiệu, giờ trong lòng anh có một cảm giác không nói nên lời.

Nói thế nào anh đã ngồi trên vị trí này gần nửa năm rồi, cảm giác đó thật sự rất lẫn lộn, làm anh nhất thời không biết nên nói thế nào mới phải.

Bắc Minh Triều Lâm đứng bên cạnh con trai, vỗ nhẹ vai anh, rồi nói nhỏ với anh: “Con muốn nói gì thì cứ nói đi.”

Bắc Minh Diệp Long gật đầu, hơi hắng giọng nói: “Chào buổi sáng mọi người, tôi là Bắc Minh Diệp Long – tổng giám đốc tập đoàn Bắc Minh thị, hôm nay tôi rất vui khi các vị có thể nể mặt tôi để tới đây. Tập đoàn Bắc Minh thị do một tay ông nội Bắc Minh Chính của tôi sáng lập, tôi nghĩ rất nhiều người ở đây đã từng giao thiệp với ông ấy. Mọi người chọn hợp tác với chúng tôi, là tin tưởng vào Bắc Minh thị, may thay hiện nay sự phát triển của Bắc Minh Thị không làm mọi người thất vọng, Bắc Minh thị không ngừng lớn mạnh phát triển cũng nhờ vào sự giúp đỡ của mọi người, giờ tôi xin thay mặt Bắc Minh thị cảm ơn mọi người, đồng thời hy vọng mọi người có thể tiếp tục ủng hộ chúng tôi, tôi hứa sẽ không làm mọi người thất vọng.”

Nói xong, anh cúi thấp người với mọi người.

“Bốp bốp...” Lần này tiếng vỗ tay càng vang dội hơn.

Bắc Minh Diệp Long đứng thẳng dậy, thấy mọi người đang nhìn mình thì máu trong người bắt đầu sôi sục.

Cảm giác này còn kích động hơn lúc anh mới ngồi lên vị trí tổng giám đốc ngày trước.

Đồng thời, anh cũng cảm nhận sâu sắc rằng, không dễ gì Bắc Minh thị mới có được danh hiệu doanh nghiệp đứng đầu, nên anh thầm thề rằng mặc kệ xảy ra tình huống gì, dù phải nghiến chặt răng, anh cũng sẽ đưa Bắc Minh thị lên đỉnh cao.

Đúng lúc này, anh nhìn thấy cửa chính hội trường mở ra.

Có hai người đang bước vào trong.

Tiếng vỗ tay vẫn không thuyên giảm, nhưng ai cũng tự giác nhường ra một con đường, tới thẳng vị trí sân khấu chính mà Bắc Minh Diệp Long đang đứng.

Giờ Bắc Minh Diệp Long đã nhìn thấy rõ người tới.

Là Bắc Minh Thiện, bên cạnh anh là Cố Hạnh Nguyên.

Bắc Minh Thiện mặc vest đen kiểu Anh, áo sơ mi trắng bên trong đeo một chiếc nơ đen, trên chiếc túi ở ngực trái áo vest còn gắn một bông hoa hồng màu vàng mới chớm nở để trang trí.

Một tay anh cầm một chiếc mũ fedora màu đen, còn tay kia khẽ cong lên, cánh tay mảnh khảnh trắng nõn của Cố Hạnh Nguyên đang khoác lên đó.

***

Mọi người lại dời mắt từ trên người Bắc Minh Thiện sang Cố Hạnh Nguyên ở bên cạnh, chỉ thấy hôm nay cô thật sự rất bắt mắt.

Hôm nay cô hóa trang như chim phượng hoàng đang giương cánh bay.

Cô đội đầu phượng hoàng lên đầu, người mặc sườn xám kiểu Trung, được cắt may vừa vặn làm nổi bật vẻ nữ tính không gì sánh kịp.

Đuôi phượng hoàng là đuôi cá được thiết kế Âu hóa, nhẹ nhàng đung đưa theo từng bước đi, như đang đi trên mây.

Trang phục kết hợp Đông Tây này không phải ai cũng có thể mặc được.

Lúc trước Bắc Minh Thiện vừa liếc nhìn đã ngắm trúng đầm sườn xám này, ngay cả Cố Hạnh Nguyên cũng không dám nghĩ mình có thể mặc được nó.

Nhưng sau khi cô mặc thử, ngay cả nhân viên cửa hàng cũng không khỏi tấm tắc khen ngợi.

Chiếc đầm sườn xám này đã treo ở đây lâu rồi, ít nhất cũng có mười mấy người đã ngắm trúng nó, nhưng không ai có thể mặc được.

Bởi vì chiếc đầm này yêu cầu rất cao về số đo cơ thể người, chỉ có mình Cố Hạnh Nguyên mới thật sự phù hợp với số đo này.

Như thể chiếc đầm này được thiết kế riêng cho cô vậy.

“Rắc rắc, rắc rắc...” Giờ trong hội trường liên tục vang lên tiếng chụp ảnh.

“Đây đúng là một tác phẩm nghệ thuật.” Lúc hai người đi qua dòng người, có thể nghe thấy tiếng tán thưởng phát ra từ những người xung quanh.

Bắc Minh Thiện ngẩng cao đầu, trong lòng thì khỏi phải nói, hôm nay hai người sẽ trở thành tiêu điểm.

Cố Hạnh Nguyên từng chứng kiến nhiều trường hợp như này rồi, mặc dù hôm nay cô là nhân vật chính, nhưng sự căng thẳng ban đầu đã chuyển thành sự tự tin.

Bắc Minh Diệp Long cầm micro, nhìn hai người từng bước đi về phía mình, nhất thời không biết phải nói gì, ánh mắt hoàn toàn bị hai người thu hút.

Bọn họ là quý tộc ở đây, toát ra khí chất không ai có thể sánh kịp, thu hút toàn bộ hội trường.

“Sao thế, cháu không định giới thiệu chúng ta cho mọi người à?”

Giọng nói của Bắc Minh Thiện bỗng vang lên bên tai, làm Bắc Minh Diệp Long hoàn hồn lại ngay, lúc này hai người đã đứng bên cạnh anh ta.

Bắc Minh Thiện nở nụ cười, hiếm khi thấy anh có dáng vẻ này.

Chẳng lẽ chú ấy không hề phản cảm, khi mình cướp Bắc Minh thị từ tay chú ấy?

Không chỉ mình anh, mà ngay cả Đường Thiên Trạch cũng hơi cảm thấy kỳ lạ, anh không biết thái độ này của Bắc Minh Thiện là có ý gì?

Anh ta đang định lấy lại Bắc Minh thị, hay vì mục đích nào khác?

Nói tóm lại, anh ta có làm thế nào cũng không thể ngăn cản kế hoạch của anh, để xem rốt cuộc ai mới là người cười đến cuối cùng?

Nghĩ như vậy, ánh mắt nghiêm túc của Đường Thiên Trạch lại thoáng qua tia lạnh lẽo.

Bắc Minh Diệp Long vội giới thiệu với mọi người: “Lúc nãy tôi đã giới thiệu với mọi người, Bắc Minh thị là do ông nội Bắc Minh Chính của tôi sáng lập, về phần Bắc Minh thị có thể đạt được quy mô như hiện nay, là do chú hai Bắc Minh Thiện của tôi đã phát triển nó, chú ấy là người mở rộng đời thứ hai của Bắc Minh thị, tiếp quản tập đoàn từ tay ông nội tôi, qua mấy năm ngắn ngủi, đã đưa Bắc Minh thị vọt lên đứng đầu cả nước, thậm chí là lọt trong top đầu thế giới.”

Nói xong, anh còn tự chế giễu: “Thành tích như vậy làm tôi cảm thấy rất áp lực, nhưng tôi vẫn đồng ý cam kết trước mặt chú hai rằng: Cháu sẽ đưa Bắc Minh thị lên tầm cao mới.”

Nghe Bắc Minh Diệp Long nói thế, nụ cười trên mặt Bắc Minh Thiện hơi thu liễm lại, anh cũng nghĩ tới ba mình, thật sự không biết liệu ba ở trên trời có linh thiêng có thể thấu hiểu cách làm này của anh không?

***

Rồi Bắc Minh Diệp Long nhìn Cố Hạnh Nguyên.

Anh không biết phải giới thiệu cô thế nào? Là bạn gái cũ? Hay bạn gái chú hai? Mẹ của mấy đứa cháu...

Thân phận của cô thật sự rất khó phân biệt.

Nhưng anh vẫn cảm thấy nên chính thức một chút sẽ tốt hơn.

“Còn cô gái xinh đẹp động lòng người bên cạnh chú hai, là cô Cố Hạnh Nguyên – tổng giám đốc đời thứ ba của tập đoàn Bắc Minh thị chúng tôi, thời gian cô ấy ở Bắc Minh thị cũng không lâu, nên chắc mọi người đều không biết. Cô ấy đã gánh vác trọng trách này trong khoảng thời gian Bắc Minh thị khó khăn nhất, một người phụ nữ một mình chống đỡ tập đoàn lớn như vậy, thật sự rất khó khăn, cũng nhờ cô ấy, Bắc Minh thị mới có thể thuận lợi giao cho tôi... .

||||| Truyện đề cử: Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn |||||

Tổng giám đốc đời thứ tư của Bắc Minh thị, mong mọi người cho một tràng pháo tay về sự kiên cường và nghị lực của cô ấy.”

Nói xong, anh là người vỗ tay đầu tiên.

“Bốp bốp...”

Những lời này của Bắc Minh Diệp Long, không phải đang ra vẻ thanh cao, mặc dù khoảng thời gian đó anh đã bắt đầu nhìn chằm chằm vị trí của cô, hơn nữa còn trực tiếp hay gián tiếp tham gia vào hoạt động tranh quyền.

Nhưng đáy lòng anh vẫn thật sự khâm phục cô.

Vỗ tay xong, Bắc Minh Diệp Long tuyên bố: “Tiếp theo, mời hai vị tổng giám đốc đời trước của Bắc Minh thị khiêu vũ bài đầu tiên cho chúng ta.”

Âm nhạc nhanh chóng vang lên.

Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên cũng không từ chối, mà nhảy theo điệu nhạc, mọi người tự động vây thành một sàn nhảy, để hai người đứng giữa.

Bài hát này khá nhẹ nhàng uyển chuyển, hai người cũng nhảy rất thoải mái, nên mọi người không tận hưởng cho lắm.

*

Hôm nay chỉ có mình Anna dọn dẹp nhà hàng, ngày mai là khai trương rồi, mà hôm nay vẫn còn một đống đồ phải làm.

Thật ra hôm qua, cô và Cố Hạnh Nguyên đã dọn dẹp gần xong rồi.

Nhưng nói thế nào, Anna cũng phải hết sức cẩn thận, để khai trương tốt đẹp, nên cô vẫn chưa yên lòng.

Đúng lúc này, cửa nhà hàng được mở ra, gió lạnh lùa vào trong.

Anna thấy người đi tới thì hơi đỏ mặt: “Anh tới rồi à... Hôm nay anh không đi làm ư?”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.