Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 493: Chương 493: Vội vàng rời đi




Mạc Cẩm Thành nhìn Dư Như Khiết, trong ánh mắt ông ta toàn là nghi ngờ. Ông ta đang chờ bà ta chính miệng thừa nhận chuyện này với mình.

Bây giờ Dư Như Khiết đã không nói nên lời, chỉ nhẹ nhàng nhìn Mạc Cẩm Thành gật gật đầu.

Mạc Hạnh Nguyên nhìn Dư Như Khiết, mắt cô ươn ướt: “Lúc bà bỏ mặc tất cả ra đi, đến Sabah hưởng cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền, bà có biết nhiều năm như vậy mẹ tôi sống sao không. Bà ấy vẫn ở trong căn phòng cũ nát ở Thành phố S, ở thoáng cái đã hơn hai mươi năm. Bà ấy vì sao không chịu chuyển nhà, đó là vì bà ấy còn hy vọng con gái mình có một ngày có thể trở về tìm bà ấy. Cuộc sống của bà ấy mỗi ngày đều vất vả hơn những gì bà tưởng. Còn bà, mấy năm gần đây có đi tìm bà ấy chưa, có giúp đỡ bà ấy hay không...”

Lúc này giọng nói của Mạc Hạnh Nguyên như muốn khàn cả đi, cô bức xúc thay cho mẹ mình, la hét vì những tháng ngày cơ cực trong nhiều năm của mẹ.

Mạc Cẩm Thành một tay ôm Dư Như Khiết, ông ta thấy Mạc Hạnh Nguyên như vậy cũng rất buồn. Ông ta cũng quen Lục Lộ, hơn nữa quan hệ giữa họ cũng rất tốt.

“Hạnh Nguyên, thật ra chuyện này không giống như con trong tưởng đâu. Lúc trước cha mang dì Khiết rời khỏi nơi đó cũng là bị ép. Hơn nữa nếu không rời đi, mỗi giây đều có nguy hiểm đến tính mạng. Chuyện mẹ con gặp phải cha cũng rất đau lòng. Nếu lần này chúng ta đã trở lại, cha sẽ cố hết sức đền bù cho bà ấy.”

Mạc Hạnh Nguyên lấy tay lau một nước mắt trên mặt, cô đứng lên, trên cao nhìn xuống Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết: “Tôi và mẹ cũng không cần bố thí của hai người, chúng tôi sẽ tự trải qua cuộc sống của mình. Bà ở đây làm tốt bà Mạc của bà đi. Dù sao người ngoài cũng coi như bà đã chết rồi!”

Cô nói xong câu đó, rồi lại nói với Mạc Cẩm Thành: “Cha nuôi, cám ơn cha đã giúp đỡ con nhiều năm như vậy, con nghĩ về sau con không thể làm việc cho cha nữa rồi. Hợp tác giữa chúng ta dừng lại đi.”

Cô xoay người đi ra cửa, sau khi kéo cửa liền chạy ra ngoài.

“Hạnh Nguyên, nghe dì giải thích...”

Mặc dù Dư Như Khiết nghĩ cách biện hộ cho mình, nhưng Mạc Hạnh Nguyên không cho bà ta cơ hội này.

Mạc Cẩm Thành ôm Dư Như Khiết đang gào khóc vào trong lòng, mặc kệ như thế nào, bà vẫn là người quan trọng nhất với ông ta. Mặc kệ bà từng làm chuyện gì, ông ta vẫn thương bà. Hơn nữa ông ta cho rằng, Dư Như Khiết không phải người nhẫn tâm như vậy.

***

Mạc Hạnh Nguyên chạy ra từ phòng tổng thống, tâm trạng của cô rất tệ.

Vốn dĩ cô rất muốn khóc lớn một trận, nhưng sau khi đi ra không xúc động như vậy nữa.

Không biết có phải những chuyện cô trải qua, đã khiến cô trở nên mạnh mẽ, cho nên bây giờ đối mặt với Dư Như Khiết người đã vứt bỏ cô, cũng tổn thương mẹ mình, mối hận trong lòng cô đã không lớn như vậy.

Có lẽ cô xem bà ta đã chết, sẽ sống tốt hơn.

Cô nhanh chóng xuống lầu, bình ổn tâm trạng.

Sau khi trở lại phòng cho khách làm việc đơn của mình, lại vào toilet rửa mặt, thấy mình so với lúc trước khi làm việc không khác gì.

Mới đi ra từ toilet, trở lại phòng làm việc, thu dọn sơ những đồ vật bày trên bàn.

Đó đều là cô đặt ở chỗ này, đồ giúp cô làm việc thuận tiện hơn, bỏ chúng gọn gàng vào trong thùng.

Sau đó ôm thùng ra phòng cho khách, đi vào phòng đối ngoại của GT không xa.

“Luật sư Cố, cô làm cái gì vậy? Tôi thấy sắc mặt cô hôm nay không tốt lắm.” Tất Hòa thấy Mạc Hạnh Nguyên ôm một cái thùng nhỏ vào.

Anh ta khó hiểu hỏi, sau đó dừng việc đang làm lại.

Mạc Hạnh Nguyên cười với anh ta: “Chủ quản Tất, thật ngại. Tôi có chút chuyện, không thể làm việc tiếp cho tập đoàn GT, nhưng hãy yên tâm, tôi sẽ để đồng nghiệp nhanh chóng tiếp nhận nghiệp vụ ở đây. Gây bất tiện cho mọi người, tôi thật sự xin lỗi.”

Tất Hòa gật đầu, anh ta nhanh chóng liên tưởng đến chuyện xảy ra ở hội trường ngày hôm nay.

Người không phải cây cỏ vô tình, anh ta có thể hiểu tâm trạng của Mạc Hạnh Nguyên. Hơn nữa, còn có quan hệ mập mờ giữa cô và tổng giám đốc.

Cuối cùng anh ta vẫn gật đầu: “Luật sư Cố cô đi vội quá, tôi không kịp chuẩn bị gì. Nhưng vẫn cảm ơn cô trong đoạn thời gian này giúp chúng tôi giải quyết một ít nghiệp vụ phiền toái.”

Nói đến đây, Tất Hòa đưa tay kéo ngăn kéo nhỏ bên trái bàn của mình ra, lấy ra cuốn giấy chi phiếu, viết lên một con số rồi xé ra đưa cho Mạc Hạnh Nguyên:

“Đây là tiền công mấy ngày qua của cô, không nhiều, hy vọng cô không bận lòng.”

Mạc Hạnh Nguyên vốn định tạm biệt, sau đó rời đi. Căn bản không nghĩ đến chuyện đòi tiền công.

Tất Hòa đưa cô chi phiếu, ngược lại làm cho cô hơi kinh ngạc. Cô không nhận, liên tục xua tay nói: “Chủ quản Tất, tôi chỉ làm ở đây vài ngày, không cần trả tiền công.”

“Luật sư Cố cô khách sáo rồi, cô giúp chúng tôi giải quyết hạng mục công việc hợp tác quan trọng với Tập đoàn Bắc Minh, chỉ bằng chuyện này cô hoàn toàn xứng đáng. Xin đừng làm tôi khó xử.” Tất Hòa cười thiện ý.

Mạc Hạnh Nguyên nhìn ông ta, thấy không từ chối được, chỉ đành đưa tay nhận chi phiếu.

Cô cúi đầu nhìn con số, không kiềm được bất ngờ.

“Một tỷ rưỡi!” Cô thốt lên. Sau đó nhìn Tất Hòa: “Này, này cũng quá nhiều, nhiều tiền như vậy tôi không thể lấy.”

“Luật sư Cố, đây là cô nên có, xin đừng chối từ. Chúng ta cũng chỉ là dựa theo luật quốc tế làm thôi.” Tất Hòa vội vàng giải thích

Mạc Hạnh Nguyên từ chối không được, cũng chỉ đành xấu hổ cười, bỏ chi phiếu vào túi của mình. Số tiền này thật sự rất nhiều với cô.

“Chủ quản Tất, cảm ơn ông mấy ngày qua chiếu cố tôi, tôi đi nha. Sau này gặp lại.”

Cô tạm biệt Tất Hòa xoay người rời khỏi phòng đối ngoại của tập đoàn GT.

***

Tất Hòa thấy Mạc Hạnh Nguyên rời khỏi, gọi điện thoại cho Mạc Cẩm Thành: “Mạc tổng, tôi đã hoàn thành chuyện ông dặn rồi.”

Mạc Cẩm Thành cầm điện thoại khẽ gật đầu: “Luật sư Cố cô ấy không nói gì thêm sao?”

“Thái độ của luật sư Cố rất khách sáo, vốn dĩ từ chối chi phiếu này, nhưng tôi đưa ra lí do đầy đủ để cô ấy nhận. Cô ấy hiện tại đã đi rồi.” Tất Hòa nói.

Mạc Cẩm Thành từ từ cúp điện thoại, thở dài. Vốn nghĩ để Mạc Hạnh Nguyên tới nơi này làm, không chỉ có thể ở cạnh hai người già là ông và Dư Như Khiết, cũng có thể dùng lý do hợp lý cho cô ít tiền dùng trong nhà.

Trong lòng ông ta rất rõ, chỉ bằng số tiền cô làm luật sư, không đủ nuôi hai đứa con trai.

Nhưng thật không ngờ, lại lộ ra chuyện xưa phức tạp của Dư Như Khiết.

Biết tính Mạc Hạnh Nguyên, cô nhất định không ở chỗ này làm việc tiếp cho ông ta.

Vì thế ông ta dứt khoát đưa cô một số tiền, làm cho cuộc sống của cô có thể được cải thiện.

Hơn nữa số tiền này không thể quá lớn, nếu không cô nhất định không nhận.

Vì vậy liền quyết định số tiền là một tỷ rưỡi, con số này không tính nhiều, hơn nữa có lý do phù hợp.

Món nợ Dư Như Khiết thiếu hai mẹ con Lục Lộ và Mạc Hạnh Nguyên, sau này tìm cơ hội trả dần.

Mạc Hạnh Nguyên lái xe rời khỏi khách sạn Daredevil, tâm trạng của cô rối bời, vì vậy cô lái xe tới công viên giữa ngã tư.

Sau khi đậu xe ở bên đường, cô một mình đi vào công viên.

Ở thành phố A tấc đất tấc vàng này, một mảnh xanh hoá lớn như vậy rất hiếm có.

Ánh sánh buổi sáng nhẹ nhàng mơn trớn mảnh xanh hoá này, rất nhiều người nằm trên thảm, hoặc cầm một quyển tiểu thuyết, hoặc chơi đùa vui vẻ với đứa nhỏ, thú cưng bên cạnh.

Ở quảng trường nhỏ cách đó không xa, một đàn bồ câu vây quanh chân người qua lại mổ thức ăn.

Đây nhất định là có người thường cho chúng ăn như vậy mà luyện thành. Có mấy con còn vẫy cánh bay lên vai hay đầu người qua đường.

Làm những người đó sợ đến luống cuống tay chân, rụt cổ lại không dám đuổi chúng đi.

Mạc Hạnh Nguyên nhìn bọn họ, miệng hơi tươi cười.

Cô bắt đầu ảo tưởng một ngày, mình có thể đưa Trình Trình, Dương Dương còn có cục cưng nhỏ, ở dưới ánh ánh mặt trời ấm áp nơi này.

Thoải mái nằm ở nơi này, Trình Trình và Dương Dương ở trên cỏ thả diều, cục cưng nhỏ sẽ làm bạn tốt của đàn bồ câu…

Đây là hình ảnh một cuộc sống tươi đẹp biết bao, chỉ là bây giờ chuyện cô phải đối mặt thật sự quá nhiều.

“Hạnh Nguyên, thật trùng hợp em cũng ở đây.” Một người đàn ông cao lớn đẹp trai đi tới bên cạnh Mạc Hạnh Nguyên cúi đầu nhìn nụ cười trên gương mặt cô. Nhẹ nhàng chào hỏi.

Sự xuất hiện của người đàn ông khiến nơi an tĩnh ngắn ngủi này sôi trào, rất nhiều cô gái hưởng thụ cuộc sống nhàn hạ ở trong này, nhìn thấy anh ta, cũng không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Cho nên người đàn ông cạnh họ, đều nhìn anh ta bằng ánh mắt hâm mộ, ghen tị.

Mạc Hạnh Nguyên ngẩng đầu lên xem: “Noton, sao hôm nay anh lại rảnh đến đây?”

“Sao, anh không có quyền tới đây hưởng thụ ánh mặt trời tuyệt vời này sao?” Đường Thiên Trạch mỉm cười đứng kế Mạc Hạnh Nguyên, sau đó tao nhã cúi người ngồi trên mặt cỏ sạch sẽ.

Mạc Hạnh Nguyên vội vàng giải thích: “Thật ra ý em không phải như này, công việc của anh ở trường học rất bận.”

“Anh không bận lắm, thật sự trong trường học không có quá nhiều chuyện cần anh tự làm. Em biết không, loại trường học quý tộc này sắp xếp thời gian học của bọn nhỏ rất chu đáo, anh chỉ cần nghĩ thay cho họ trong khoảng thời gian này tổ chức cho bọn nhỏ làm chuyện gì đó thú vị thôi.”

***

“Noton, có lúc em thật hâm mộ anh. Mỗi lần nhìn thấy anh, biểu hiện bên ngoài của anh đều thoải mái tự tại như vậy.” Lời Mạc Hạnh Nguyên nói cũng không phải lời nói láo để nịnh hót.

Những điều này đều hoàn toàn xuất phát từ sau trong lòng cô. Tuy rằng cô hiện tại đã là một luật sư, nhưng mỗi ngày đối mặt đủ loại kiện cáo, làm cho tâm trạng của cô thật nặng nề.

Đường Thiên Trạch mỉm cười: “Nói thế nào đây, cùng bọn nhỏ ở một chỗ rất vui vẻ. So với đối mặt một đám người trưởng thành thì chuyện này thoải mái tự tại hơn nhiều. Vết thương ở chân của Dương Dương sao rồi?”

“Nó gần đây rất ổn, chỉ là lúc ở một mình luôn chịu không được, một mực muốn đi ra ngoài.” Chỉ có lúc nói tới con Mạc Hạnh Nguyên lộ ra niềm vui thật sự ở ttrong lòng.

*

Từ sau lần Daredevil Empire thắng lợi trên tòa đó, xem như hung hăng đánh hạ nhuệ khí Bắc Minh Thiện.

Sau khi rời toà, người đầu tiên anh ta nghĩ tới là Phỉ Nhi. Cô gái này làm anh xém thua.

May mà anh ta chuẩn bị tương đối đầy đủ, làm cho bọn Bắc Minh Thiệu không có chỗ hở để chen vào.

Người đã phản bội Đường Thiên Trạch, anh ta không bao giờ niệm tình cũ. Anh ta muốn vạch mặt thật của Phỉ Nhi ra trước mặt Bắc Minh Thiệu.

Sau đó để Bắc Minh Thiệu tra tấn cô ta. Anh ta rất muốn xem cảnh nhà Bắc Minh nội chiến, cái này so với chính mình ra tay càng đặc sắc hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.