Trái tim thắt lại giống như bị kim đâm đau đớn.
“Ngài Bắc Minh, xin hỏi anh gọi là ‘cầm’ sao? Đó rõ ràng là cướp đoạt!”
“…” Anh bình tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng, khẽ thở dài: “Tình huống của Phỉ Nhi, không phải cô không nhìn thấy, chẳng lẽ cô không thể nhường cô ấy một chút sao?”
“…” Cố Hạnh Nguyên cười nhạo một tiếng nhưng trái tim lại rỉ máu, quay lưng về phía anh, cười đắng chát, nhường ư? Vì Phỉ Nhi đáng thương, nên cô phải đem tất cả mọi thứ đều nhường cho Phỉ Nhi?
Anh có biết, thứ anh muốn cô nhường lại, không chỉ là một bộ lễ phục ánh trăng đơn giản như vậy!
Mà là…
Nó mang ý nghĩa trăng sáng.
Giống như người nào mặc được bộ lễ phục kia, người đó chính là ánh trăng trong lòng Bắc Minh Thiện…
Nhưng cô thật ngốc, Phỉ Nhi không phải chính là ánh trăng sáng trong lòng Bắc Minh Thiện sao?
Cô đã không tranh giành, nhưng hết lần này tới lần khác vì sao vẫn còn muốn đến để cướp lễ phục của cô?
Rõ ràng là cô nhìn thấy trước, rõ ràng là cô mặc vào trước…
Hít một hơi thật sâu, cô siết chặt nắm đấm: “Được! Vậy tôi sẽ để lại cho cô ấy! Cho cô ấy tất cả đã được chưa? Ngài Bắc Minh, cũng phiền anh sau này đừng tiếp tục đến làm phiền tôi, cút về chỗ của anh đi!”
Sửa sang xong quần áo, cô ưỡn thẳng lưng, sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ…
Trong phòng khách rất lộn xộn, cô xoa xoa huyệt thái dương đau nhức.
Tôi hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Khiến phòng ốc của cô ngổn ngang thế này?
Nhắm mắt lại, cô cố gắng suy nghĩ thật lâu nhưng vẫn nghĩ không ra…
Bỏ đi.
Cô đến phòng tắm rửa mặt, sau đó cầm túi xách trên ghế salon, đang lúc định mở cửa ra…
Bắc Minh Thiện đã tắm rửa xong đi ra.
Eo quấn chiếc khăn lông của cô, đứng sau lưng cô, hỏi: “Cô muốn đi đâu?”
Cô nhíu mày lại: “Thưa ngài, hẳn là tôi nên hỏi anh, có phải anh không nên ở lại đây không?”
Nhưng không ngờ rằng, người này lại nhún vai, giọng điệu ngả ngớn trả lời: “Đều là hàng xóm, qua thăm là chuyện rất bình thường.”
Cô tức giận đến quay ngoắt lại, nhìn chằm chằm vào anh, ăn mặc lộ liễu như vậy: “Có ai giống như anh không hả? Còn khiến cho cả phòng tôi chướng khí mù mịt!”
Anh nhíu mày, đưa tay sờ cái gáy đang bị đau, liếc mắt nhìn căn phòng bừa bộn của cô: “Yên tâm, tôi sẽ cho người dọn dẹp sạch sẽ cho cô!”
Cô không nghe ra ý nghĩa sâu xa trong bốn từ dọn, dẹp, sạch, sẽ.
Đó chính là anh sẽ cho người dọn dẹp sạch sẽ tất cả những vũ khí nguy hiểm trong phòng cô.
“Vậy là tốt nhất!” Cô hừ lạnh một tiếng, sau đó vặn chốt cửa…
Răng rắc.
Cửa mở…
Nhưng Hình Uy ở phía ngoài cửa lại như môn thần xuất hiện trước mặt cô.
Sắc mặt cô cứng đờ, lông mày càng nhíu chặt!
“Ách, cô Cố…” Hình Uy có hơi gật đầu với Cố Hạnh Nguyên, sau đó nhìn thoáng qua Bắc Minh Thiện đang ở trong phòng: “Chủ nhân, buổi sáng tốt lành.”
Toàn thân chủ nhân đỏ nhạt, trừ một chiếc khăn nhỏ quấn ở quanh eo. Xem ra tối hôm qua chủ nhân và cô Cố đã có thành tựu tuyệt vời… Nhưng Hình Uy lại len lén liếc nhìn những vết ấn ký nho nhỏ bầm tím trên lồng ngực chủ nhân, xem ra chủ nhân và cô chủ đã chiến đấu rất kịch liệt…
“Hình Uy, anh bị ai đánh?” Cố Hạnh Nguyên nói sau khi trừng mắt nhìn Hình Uy ba giây.
“…” Hình Uy mang vẻ mặt khó xử, lại nghĩ tới thảm cảnh tối hôm qua, anh ta không khỏi thở dài, chọn cách làm tê liệt chính mình: “Hình Uy chỉ không cẩn thận ngã một cái, không sao!” Sau đó anh ta nâng chiếc hộp giữ nhiệt trong tay lên, chuyển chủ đề: “Cô Cố, tôi mua bữa sáng cho chủ nhân, chi bằng hai người ăn cùng nhau đi!”
Cố Hạnh Nguyên liếc nhìn qua, cong môi nói: “Không cần! Hình Uy, làm phiền anh nói với chủ nhân của anh, ăn sáng thì về nhà anh ta ăn đi, đừng có ở mãi chỗ này của tôi!”
Nói xong, cô đẩy Hình Uy ra, và đi thẳng xuống dưới lầu…
Hình Uy nhìn bóng lưng Cố Hạnh Nguyên, sau đó quay đầu nhìn Bắc Minh Thiện một cái: “Chủ nhân… Ngài không đuổi theo cô Cố sao?”
“Đuổi? Đuổi cái gì mà đuổi? Nhà của cô ấy ở đây, chẳng lẽ anh lo cô ấy sẽ không trở về?”
Bắc Minh Thiện nhún vai, bờ môi giật giật, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp giữ nhiệt trong tay Hình Uy: “Hôm nay anh mang gì đến ăn?”
Tôi hôm qua cùng người phụ nữ kia đấu một đêm, thật sự còn mệt hơn so với việc quan hệ mấy lần.
“Bào ngư và cháo gà.” Hình Uy mang theo hộp giữ nhiệt, cẩn thận từng li từng tí đi vào phòng, liếc nhìn căn phòng bừa bộn, anh ta không khỏi nghi ngờ: “Chủ nhân muốn ăn sáng trong phòng của cô Cố?”
“Rất bẩn đúng không? Ừm, phải trang trí lại một chút, nếu không sao có thể ở được?”
Bắc Minh Thiện đảo mắt nhìn căn phòng của Cố Hạnh Nguyên một chút, bệnh thích sạch sẽ lại quấy nhiễu anh, anh giơ tay chỉ chỉ nơi này, chỉ chỉ nơi đó: “Những thứ đồ khó coi này lát nữa anh tìm người ném hết đi cho tôi!”
Hình Uy sững sờ, mở to hai mắt: “Ách… Chủ nhân, đây chính là nhà của cô Cố! Ngài có chắc là ném ghế salon của cô ấy, ném TV của cô ấy, ném bàn trà của ấy, ném tủ giày của cô ấy…”
Chủ nhân bị điên rồi sao? Dựa vào mối quan hệ của anh và cô Cô bây giờ, ném những thứ này đi, cô Cố không liều mạng với anh mới là lạ!
Ai ngờ, Bắc Minh Thiện lại nhíu mày, chất vấn: “Không ném những thứ này đi, sau này tôi ở chỗ này thế nào?”
Hình Uy càng kinh ngạc, nghe câu nói này của chủ nhân, có vẻ giống như sau này sẽ sống cùng cô Cố…
Nhưng, cô Cố sẽ đồng ý sao?
Đáp án đương nhiên là từ chối!
Thở dài một hơi, Hình Uy đành phải nghĩ ra một biện pháp thỏa hiệp: “Chủ nhân… nhà của ngài ở đối diện với cô Cố, ở đó đã sửa xong toàn bộ. Chủ nhân trực tiếp đưa cô Cố dời qua, không phải đơn giản hơn sao?”
Hình Uy vừa mới nói xong, Bắc Minh Thiện nhíu mày, trừng mắt nhìn Hình Uy ba giây.
Sau đó nhẹ gật đầu, ra vẻ tỉnh táo nói: “Ý kiến này không tệ!”
Lúc này Hình Uy mới thở phào nhẹ nhõm…
Trên thực tế, từ khi chủ nhân quyết định mua tòa nhà cũ này, Hình Uy đã biết, chủ nhân không bỏ được cô Cố.
Nhưng cô Phỉ Nhi hết lần này đến lần khác lại…
Haizzz, Hình Uy lắc đầu, vấn đề phiền não này vẫn nên ném cho chủ nhân mình giải quyết đi…
Bắc Minh Thiện xoa xoa cái gáy đau nhức, đi thẳng tới phòng ăn nhỏ, lại ghét bỏ chạm vào bàn ăn, gọi Hình Uy: “Tới đây, lau sạch sẽ một chút!”
Hình Uy làm theo.
Chỉ chốc lát sau, một bát chào gà và bào ngư nóng hổi đã xuất hiện trước mặt Bắc Minh Thiện.
Anh cầm lấy thìa, dáng vẻ ưu nhã múc một ngụm lên đưa vào trong miệng, sau đó chăm chú nhìn vào vết bầm tím trên mặt Hình Uy, hỏi…
“Tối hôm qua, anh và tiểu minh tinh kia làm sao?”
“A?” Hình Uy sững sờ, chủ nhân vẫn còn nhớ tới chuyện tối hôm qua sao? Sắc mặt Hình Uy thay đổi: “Không có… Không có…”
Tối hôm qua, xem như là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời xuất sắc của Hình Uy.
“Không có tiền đồ! Bị phụ nữ đánh đến mức như vậy, thế mà không ngủ với người ta được! Lát nữa đừng có đi bên cạnh tôi, tránh cho tôi bị mất mặt.” Thiện gia khóe miệng giật một cái, sau đó lại mức thêm một thìa cháo đưa vào trong miệng.
Vẻ mặt Hình Uy co quắp một cái, đứa mặt nhìn chủ nhân một chút, trên ngực chủ nhân cũng đều là những vết bầm tím hỗn độn, có lẽ so với anh ta còn nhiều hơn, lá gan Hình Uy run lên: “Cái đó…Chủ nhân, vết thương trên người của ngài cũng không ít…”
Sắc mặt Thiện gia tối sầm lại!
Cụp mắt nhìn vào vết cào trên lồng ngực, vết nắm tay, còn có vết bầm tím do hộp xà phòng bằng inox lưu lại, đều khiến cho lồng ngực gợi cảm của anh chật vật không chịu nổi…
Anh nhếch miệng: “Tốt xấu gì thì cài này cũng gọi là dấu vết tình yêu của tôi! Vết thương càng nhiều, đại diện cho việc tình hình chiến đấu càng kịch liệt, hiểu chưa?”
Nhưng Thiện gia chết cũng sẽ không nói ra sự tích còn chưa kịp yêu thì đã bị một cái đồng hồ đập ngất đi rồi.
Hình Uy nhếch môi, nhớ tới tối hôm qua, đôi mắt của anh ta không khỏi co rút lại, vậy nên nói sang chuyện khác: “Chủ nhân, ngài thật sự không đuổi theo cô Cố sao?”
“Tại sao lại hỏi thế?” Thiện gia mất kiên nhẫn, người cao ngạo như anh, đâu có thể tùy tiện đuổi theo phụ nữ? Huống hồ, anh có hai đứa bé ở đây, anh lại còn ở hang ổ của cô, anh không tin cô có thể đi đâu được!
“Ách…” Hình Uy chần chờ một chút, vẫn tiếp tục nói: “Thật ra vừa rồi, lúc cô Cố ra cửa, tôi nhìn thấy trên tay cô ấy cầm một đồ vật…”
“Đồ vật? Thứ gì?” Thiện gia nhíu đôi lông mày anh tuấn, ngón tay thon dài lại múc một thìa cháo gà bào ngư, đưa vào trong miệng tinh tế nhấm nuốt.
“Giống như… Hình như là… Một cái bao cao su…”
“Phốc…”
Thiện gia phun ra một ngụm cháo gà!
Bao cao su!
Chết tiệt, đang yên đang lành cô ấy cầm bao cao su ra ngoài, là chuẩn bị làm gì?
“Chết tiệt! Sao anh không nói sớm!”
“Chủ nhân, có lẽ cô Cố chỉ là tiện tay cầm…”
“Tiện tay cầm? Một phụ nữ, đang yên đang lành cầm bao cao su ra ngoài làm gì?”
“… Có lẽ buổi tối hôm qua…” Hình Uy suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra.
Thiện gia bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng: “Nếu cô ấy dám đi tìm mấy tên đàn ông dựa vào mặt mũi để ăn cơm thì thử xem!”
Vậy mà đến ngay cả bao cao su cũng đã tự chuẩn bị!
Anh bỗng nhiên ném chiếc thìa đi, rút khăn tay lau miệng một cái, trừng mắt liếc Hình Uy, sau đó đứng dậy, vừa đi vừa nói: “Còn không mau đến phòng đối diện lấy quần áo cho tôi!”
Cố Hạnh Nguyên ra khỏi nơi ở.
Nắm thật chặt vạt áo, mùa đông này thực sự quá lạnh.
Cô nắm chặt danh thiếp trong tay, đây là lúc trước lúc cô đi nang qua đầu phố, một cửa hàng mới khai trương đã kín đáo đưa danh thiếp cho cô.
Trên danh thiếp, còn đính kèm một cái bao cao su.
Coi như quà tặng cho việc khai trương cửa hàng mới của người ta.
Dựa theo địa chỉ ghi trên danh thiếp, đi vòng qua mấy hẻm nhỏ, đi vào một ngôi nhà tên là…
Cửa hàng thuốc dành cho người lớn.
Kéo cao cổ áo, cô núp ở trong cổ áo, cúi đầu, giống như một tên trộm mở cửa cửa hàng và đi vào…
“Thưa cô, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?” Nhân viên cửa hàng nhiệt tình hỏi.
Cố Hạnh Nguyên cúi đầu nhìn xem quầy hàng thủy tinh: “Làm ơn lấy cho tôi một hộp thuốc tránh thai.”
“Xin hỏi cô, cô muốn làm chuyện quan trọng trước hay là sau đó?”
“Sau đó…” Giọng nói của cô có chút che đậy.
“Được. Vậy xin hỏi cô muốn loại hai mươi tư giờ hay là bảy mươi hai giờ?”
Cô rụt mặt, thật sự không dám nhìn vào mặt nhân viên bán hàng kia: “… Hai, hai mươi bốn giờ…”
Nói như vậy, giống như ai cũng biết cô đã làm điều đó với một người đàn ông trong ngày?
Bắc Minh Thiện tên khốn kiếp kia!
Nếu không phải anh, cô có cần phải mất mặt như vậy sao?
“Vậy xin hỏi cô, mấy nhãn hiệu này, cô tới xem một chút xem chọn loại nào?”
Cô nhìn lướt qua, ngón tay chỉ vào một hộp trong đó.
Một lát sau, nhân viên bán hàng cầm một hộp thuốc tránh thai mang cho cô.
Nhân tiện lấy một chai nước khoáng, sau đó cô thanh toán hóa đơn.
Cầm chặt trong lòng bàn tay, cô đi ra khỏi tiệm thuốc.
Nhìn vào hộp thuốc tránh thai trong tay một cái, trong lòng thoáng qua một tia phiền muộn…
Nếu nói Trình Trình và Dương Dương những đứa trẻ mà năm đó cô bất đắc dĩ sinh hạ, thì tiểu nha đầu cũng hoàn toàn là ngoài ý muốn!
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra một lần, cô không thể để cho chuyện ngoài ý muốn xảy ra lần thứ hai.
Huống chi, cô cũng không muốn có con với tên khốn kiếp kia nữa!
Coi như là uống nước vong tình, hoặc uống thuốc đoạn tử!